Hữu Danh

Chương 53: Điện Ảnh


Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 53: Điện Ảnh


Công ty sản xuất phim của Lương Ngư nằm ở khu Triều Dương, Bắc Kinh.

Lúc giờ cao điểm buổi sáng ùn tắc nhất, thậm chí Tiểu Lạc còn có thể đánh một giấc trên xe.

Lương Ngư không ngủ, y rất bận, mười đầu ngón tay gõ gõ lướt lướt trên điện thoại, Tiểu Lạc nhìn y mấy lần, không nhịn được khuyên nhủ: “Anh, đừng gửi tin nhắn cho thầy Hứa nữa, người ta cũng bận mà.”
Lương Ngư liếc cô, cất điện thoại đi, nói: “Anh biết.”
Tiểu Lạc thầm nghĩ anh thì biết cái mông ý, cô cảm thấy mình cũng mệt lòng quá đi, vừa sợ ham muốn kiểm soát của anh mình quá mạnh, vừa sợ Lương Ngư đi mua một hòn đảo thật, vừa phí tiền lại còn vi phạm pháp luật.

Bình thường Dương Kiệt Thụy đến công ty rất sớm, kể từ khi bắt đầu ký với mấy idol, quy mô của phòng làm việc dường như cũng bắt đầu tăng trưởng theo cấp số bội.

Đặc biệt là Tết Nguyên đán năm nay phim điện ảnh của Lương Ngư còn phá 5 tỷ.

Sau khi là phòng làm việc phân chia đến con số thiên văn, ngay cả chuyện thuê phòng tập nhảy cũng không bủn xỉn nữa, vung tiền như nước thuê hẳn bốn phòng.

Xe của Lương Ngư dừng ở cửa công ty, Tiểu Lạc bước xuống trước, đúng lúc mấy idol cũng đến tập nhảy.

Tiểu Lạc có quen hai trong số đó, là người debut từ Sáng N, cô có nhớ mặt của Center, cố tình nhìn lâu hơn một chút, là một chàng trai trẻ tuổi hết sức đẹp đẽ.

Các idol đương nhiên là đều biết Tiểu Lạc, biết cô là trợ lý theo cạnh Lương Ngư, xếp thành hàng ở cửa, y như đón khách, đợi Lương Ngư bước xuống xe.

Tiểu Lạc: “……”
Lương Ngư đeo kính râm, y nhìn qua, chẳng hiểu chuyện gì, hỏi em gái mình: “Thuê nhân viên đứng cửa từ lúc nào đấy?”
Tiểu Lạc chì đành nói khẽ: “Không phải nhân viên giữ cửa……!Là nhóm nhạc nam ra mắt từ Sáng N, người ở giữa tên là Đường Miên.”

Lương Ngư còn chưa nghe ra, y đi đến trước cửa, mấy cậu idol cùng cúi rạp người, đồng thanh hô lớn: “Chào thầy Lương ạ!”
Tiểu Lạc mặt mày phấn khởi: “Chào các em, chào các em.”
Lương Ngư cởi kính ra, tầm mắt y đảo qua một lượt, phát hiện ra trong số đó có một người sở hữu sắc vóc ưu việt hơn hẳn, thầm nghĩ xem ra mắt nhìn của Dương Kiệt Thụy cũng không tệ.

Y khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, nhấc chân tiếp tục đi vào bên trong.

Tiểu Lạc không dám bỏ xa y, hàn huyên một hai câu với mấy em trai rồi lập tức đuổi theo.

Cả đám Đường Miên cũng theo đằng sau, hệt như một cái đuôi nhỏ.

Chân Lương Ngư dài, đi rất nhanh, cũng chả để tâm phía sau có ai đi theo, lúc y đi ngang qua phòng làm việc của Dương Kiệt Thụy cũng chỉ dừng lại nghiêng người gõ cửa.

Dương Kiệt Thụy đã nhìn thấy y, kiểu gì cũng phải đích thân ra đón, ngờ đâu vừa nhìn đã thấy phía sau còn kéo theo một lô một lốc người.

“……” Dương Kiệt Thụy cảm thấy mấy đứa này đúng là không hiểu chuyện, “Không đi tập nhảy còn ở đây làm gì? Đường Miên, thành viên nhóm cậu đâu?”
Thật ra Đường Miên đã tham gia vào nhóm nhạc ngắn hạn cùng những người bước ra từ show Sáng N.

Cậu phải chạy lịch trình riêng, bình thường chỉ đến công ty trình diện một lúc rồi trợ lý và bảo mẫu sẽ đưa cậu về lại địa điểm ghi hình để quay show của nhóm.

Lương Ngư không muốn đứng ở ngoài cửa nghe bọn họ tranh cãi mấy chuyện này bèn đi thẳng vào phòng làm việc của Dương Kiệt Thụy, bước đến sofa ngồi xuống, kêu tiểu Lạc đi rót nước.

Mấy cậu idol còn đang đứng ngó nghiêng ngoài cửa, đều bị Dương Kiệt Thụy lùa hết đi tập nhảy, cuối cùng Đường Miên cũng rời đi, còn chào hỏi cả Tiểu Lạc đi bưng nước.

“Chị Tiểu Lạc.” Giọng của cậu ta rất ngọt, kiểu mềm mại, “Sân khấu đầu tiên của tụi em chị nhớ đến xem nhé.”

Tiểu Lạc khách sáo đáp: “Nếu rảnh thì chị sẽ đến xem.”
Lương Ngư ngồi bên trong giở tạp chí, gọi cả họ lẫn tên của Tiểu Lạc: “Lương Lạc!”
Tiểu Lạc “ơi” lại, sau đó đi vào trong.

Dương Kiệt Thụy đi theo phía sau, cười hì hì: “Chú nhìn thấy Đường Miên rồi chứ? Thế nào, có phải là tướng tá trông cũng không tệ, chú thấy để cậu ta quay phim thế nào?”
Lương Ngư bảo Tiểu Lạc đặt nước xuống, gập quyển tạp chí lại, ngẩng đầu, lạnh lùng bảo: “Cậu ta được đào tạo chính quy? Hay từng học diễn xuất rồi sao?”
Dương Kiệt Thụy ngẩn người, nói: “Tất nhiên là chưa, người ta là thực tập sinh, hồi trước từng ở Hàn Quốc một năm, là anh chiêu mộ về đó.”
Lương Ngư “xì” một tiếng: “Không phải chính quy cũng chưa học bao giờ, quay cái gì mà quay? Đi đứng còn chưa học đã muốn chạy rồi à?”
Dương Kiệt Thụy có phần không vui: “Không phải chú cũng là xuất gia giữa chừng đấy thôi, chuyện này còn phải xem vào thiên phú nữa.”
Lương Ngư lười nói nhiều với hắn, y đến đây bàn chuyện kịch bản, không muốn lãng phí thời gian: “Tôi chọn ra mấy kịch bản email qua cho anh rồi.

Anh đi nói với đạo diễn là tôi không diễn, nhưng tôi tiến cử Hứa Kinh Trập, hỏi thử xem bọn họ có muốn tiếp xúc thử không?”
Dương Kiệt Thụy còn tưởng mình nghe nhầm, vẻ mặt có phần thảng thốt: “Chú nói gì cơ? Chú tiến cử ai?”
Lương Ngư chả hiểu kiểu gì: “Anh bao nhiêu tuổi mà đã nghễnh ngãng rồi?”
Dương Kiệt Thụy: “……”
Tất cả các quản lý đều hiểu rõ một sự thực, đó chính là miếng bánh màn ảnh rộng mỗi năm chỉ có nhiêu đó, nếu chia sạch là hết.

Đây là do tổng cục phê duyệt, sẽ không vì thiên vị ai mà chia thêm phần bánh cho, làm gì có nhân vật nào có thể có thể diện lớn như vậy được?
Năm nay bộ phim văn nghệ tranh giải Oscar của Lương Ngư là hạng mục trọng điểm cuối năm.

Chính vì vậy nên lịch trình của y cùng lắm chỉ đủ quay thêm một bộ phim trong nước.


Vậy nên kịch có thể nói là được lựa chọn hết sức kỹ lưỡng, đến được tay y toàn bộ đều là đội ngũ hàng đầu, đặc biệt là sự trở lại trong năm nay của đạo diễn Kiều, người đầu tiên ông ấy tìm đến cũng là y.

“Chú muốn tiến cử Hứa Kinh Trập với đạo diễn Kiều à?” Dương Kiệt Thụy cảm thấy mình sắp bị đục ra rồi, “Chú điên rồi hả?! Là đạo diễn Kiều đấy!”
Kiều Chân Kiều, đạo diễn hàng đầu duy nhất trong nước từng giành được Tam Kim quốc tế, cũng là ân sư của Lương Ngư, là Bá Lạc* một tay khai quật được y.

Có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của Kiều Chân Kiều, cũng chẳng quá khoa trương khi nói người đó kiếp trước phải dâng hương tám trăm năm dưới chân phật, đợi tàn hương quyện thành đất rồi mới có thể tích được đại ân đại đức này.

(*) Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa.

Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
Thế mà Lương Ngư lại nói tặng là tặng đi như vậy: “Tôi đã đề cập với đạo diễn Kiều rồi, ông ấy cũng bằng lòng gặp.

Tôi chỉ đến thông báo với anh thôi.”
“……” Dương Kiệt Thụy thở dài thườn thượt, tự dặn lòng phải bình tĩnh, “Không phải, Hứa Kinh Trập cho chú được lợi lộc gì, sao chú lại nể mặt người ta đến như vậy làm gì? Ý anh không phải vậy, chú còn chuẩn bị móc nối cậu ta với bên đạo diễn Kiều, gì đây? Dẫn dắt người mới hả?”
Lương Ngư nhìn hắn một lúc, thong dong đáp: “Không phải, cậu ấy diễn nam chính, tôi diễn nam phụ.”
Dương Kiệt Thụy: “?” Hắn cảm thấy hẳn là hôm nay Lương Ngư dậy sớm quá nên máu chưa lên đến não.

Tiểu Lạc ở bên cạnh không nghe nổi nữa, hòa giải hai người: “Bây giờ chúng ta tạm thời không bàn cái này nữa được không, chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu mà.

Giải quyết việc trước mắt đã, Tinh Quang Thịnh Điểnnày.” Cô đưa mắt ra hiệu cho Dương Kiệt Thụy, “Quản lý Dương, Tinh Quang Thịnh điển!”
Dương Kiệt Thụy hít sâu một hơi.

Sáng nay hắn nhận được giấy mời của Tinh Quang Thịnh điển, thứ tự đi thảm đỏ của Lương Ngư cũng là vào khung giờ đẹp nhất, chẳng qua là không nhắc y đi cùng ai.

Người phụ trách bên đó có vẻ cũng đang bỏ ngỏ, ý là hoàn toàn tùy theo ý Lương Ngư.

“Địa vị chú cao, chú quyết đi.” Dương Kiệt Thụy nói, “Anh hi vọng chú có thể đi cùng đoàn phim Tết.


Doanh thu hơn 5 tỷ lận, đi đến đâu lại chả chết đến đó.” Hắn dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Cũng có thể đi chung với Hứa Kinh Trập, cậu ta cũng đi thảm đỏ trong khung giờ đó, anh hỏi đoàn “Nước Biếc”thì họ không đi cùng cậu ta.

Cậu ta đi riêng, hoặc là đi chung với chú, chú thấy thế nào?”
Lương Ngư nghĩ một lúc chợt hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chúng tôi có ngồi cùng nhau không?”
Dương Kiệt Thụy: “Chắc chắn là ngồi cùng nhau rồi, vợ chồng trong showbiz đâu dám không ngồi chung, chả nhẽ lại đợi hôm sau lên trang nhất hả?”
“Vậy anh đi nói với Trương Mạn đi.” Lương Ngư vắt chân, ngồi tựa lên sofa, tư thế cứ như thể đang ngồi trên ngai vàng, ra lệnh: “Tôi muốn đi thảm đỏ với thầy Hứa.”
Dương Kiệt Thụy: “……”
Ông chủ đã nói như vậy rồi, Dương Kiệt Thụy đành đi gọi điện cho Trương Mạn.

Thật ra tự hắn cũng cảm thấy quái lạ, nhưng không rõ là quái lạ ở đâu, mò tới mò lui cũng không mò được đúng đường, đành gọi Tiểu Lạc đến hỏi thử xem sao.

“Gần đây quan hệ giữa thầy Lương với thầy Hứa tốt lắm hả?”
Tiểu Lạc gật đầu: “Quan hệ của bọn họ trước giờ vẫn tốt mà.”
Dương Kiệt Thụy: “Marketing gì đó vẫn thuận lợi chứ?”
Tiểu Lạc bật cười: “Quản lý Dương, anh hỏi gì vậy, làm gì có ai chuyên nghiệp được hơn anh em với thầy Hứa đâu.”
Dương Kiệt Thụy nghĩ cũng thấy có lý, hắn đang nghĩ tới nghĩ lui, thì Lương Lạc lại hỏi hắn chuyện khác: “Gần đây bên kia không đến làm phiền chứ?”
Dương Kiệt Thụy nheo mắt, dường như hắn vừa nhớ ra chuyện gì, vỗ đầu bảo: “Cô không nói anh cũng quên mất…..!Làm show tuyển chọn bận quá, anh chẳng để vào đầu, hình như là có đến một lần, sau khi thầy Hứa đăng công hàm luật sư ấy.”
Tiểu Lạc nhíu mày hỏi: “Bọn họ nói những gì? Đòi tiền hả?”
Dương Kiệt Thụy: “Thực ra là không đòi tiền, chỉ hỏi chúng ta có muốn cá chết lưới rách gì đó không thôi.

Ai biết được bọn họ nói gì, tiếng phổ thông không sõi, giọng địa phương anh lại chẳng hiểu.

Anh bảo là tiêu hết tiền rồi hẵng đến, thì đầu bên kia đã cúp máy rồi.”
Lương Lạc vẫn có dự cảm không được tốt lắm, cô nghĩ nên đi nhắc trước với Lương Ngư một tiếng.

Dương Kiệt Thụy lại khuyên: “Vội gì chứ, đợi đến sau Tinh Quang Đại Điển đi, dù gì thì chúng ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi để đối phó với mấy kẻ đó rồi, đâu cần gấp bây giờ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.