Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 48: Cưỡi Ngựa
Thật ra bất ngờ mà ekip nói đến chính là mời các khách mời ở trường quay đến đây.
La Dao Duệ và mọi người còn đang dựng lều thì Hứa Kinh Trập và Lương Ngư cũng đến nơi.
Hình như là hai người đang cãi nhau chuyện gì đó.
“Anh vốn dĩ đâu có cầm tinh con chó,” Hứa Kinh Trập hoàn toàn cạn lời với kiểu lý sự để làm sáng tỏ cho lý lẽ của mình kết quả là nói nhăng nói cuội này của Lương Ngư.
“Anh bằng tuổi em.
Anh tuổi chó thế thì anh thử nhẩm xem, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lương Ngư dửng dưng bảo: “Bốn mươi thì làm sao? Bốn mươi không phải là người đàn ông của em nữa à? Em muốn ly hôn với anh rồi đúng không?”
Hứa Kinh Trập: “……” Ngón chân cái của anh cũng cuộn cả lên, không nhịn nổi nữa “Đừng có đem mấy lời để mắng người đấy ra nói chuyện tình thú!”
Lương Ngư bĩu môi, y cảm thấy Hứa Kinh Trập nhiều chỗ soi mói quá, thế nên bên dưới mới không được.
Hứa Kinh Trập có lẽ cũng nhìn thấu trong lòng y đang nghĩ gì.
Lần đầu tiên anh thẹn quá hóa giận, không thèm giúp y nhắc hướng dẫn dựng lều nữa luôn.
Lương Ngư vốn cũng chẳng thích để anh làm việc, tự vác hết lên vai, lười biếng theo sau gọi người ta: “Em đi nhanh thế làm gì, có ai nhóm lửa ngứa lòng bàn chân hả?”
Hứa Kinh Trập hít sâu một hơi, đứng lại chờ y.
Thực ra trong số các khách mời cũng chẳng có mấy ai biết dựng lều.
Triệu Hàn và Giản Trung Linh thức thời ôm chân Phật, dùng điện thoại tra giáo trình xem phải dựng như thế nào.
Lương Ngư và Hứa Kinh Trập vừa đến.
tất cả mọi người đều dừng việc trên tay lại, lần lượt chạy đến chào hỏi thần tượng, y chang như fan meeting.
Triệu Hàn cực kỳ căng thẳng khi nhìn thấy Lương Ngư.
Để chứng tỏ sự cường tráng, đáng tin cậy như bò của mình, hôm nay anh ta còn cố tình mặc một chiếc áo ba lỗ.
Cánh tay để lộ ra bên ngoài trông khá đáng sợ.
Hứa Kinh Trập chăm chú nhìn hình xăm của anh ta, tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
Triệu Hàn nói: “Đây là quỷ tăng, có nghĩa là vô cùng.”
(*) Quỷ tăng: Những người tu hành có bản năng và tâm tính như loài quỷ
Hứa Kinh Trập “ồ” lên một tiếng, anh tấm tắc khen: “Ngầu thật đấy.”
“Nào có, nào có.” Triệu Hàn còn đỏ mặt, anh ta sờ sờ đầu rồi nói: “Thầy Lương còn ngầu hơn nữa.”
Lương Ngư đứng ngay bên cạnh nghe xong cũng không tỏ thái độ gì.
Y ngồi xổm dưới đất giở tài liệu hướng dẫn, phân loại, sắp xếp xong xuôi rồi bắt tay vào việc.
Lúc đóng đinh cố định lều, Triệu Hàn và Giản Trung Linh còn chạy qua xem, xem một lúc lại về làm cái của mình, làm xong lại chạy qua nhòm xem Lương Ngư làm mấy bước còn lại ra sao.
Sau khi trải bạt ra, Lương Ngư phủ chúng lên khung lều.
Hứa Kinh Trập đứng bên cạnh muốn giúp không biết phải làm sao.
Chẳng bao lâu sau Lương Ngư đã bước ra khỏi cửa lều, nhìn anh.
“Vào trong xem đi.” Lương Ngư nói đoạn cúi thấp xuống, nhường ra nửa người.
Hứa Kinh Trập quỳ gối chen vào, phát hiện không gian bên rất lớn.
Lương Ngư đã sắp xếp sẵn túi ngủ và đèn đuổi côn trùng, còn có một bàn trà nhỏ hình vuông, bên trên đặt mấy món đồ để đến tối nấu ăn.
Lều của các khách mời khác vẫn còn chưa dựng xong.
La Dao Duệ và Thái Tâm Nhụy chỉ có thể kéo nhau chạy tới.
“Thầy Lương giúp một tay nhé?” Thái Tâm Nhụy lấy lòng nhờ vả y: “Không có anh chúng tôi thật sự không làm nổi.”
La Dao Duệ còn nhớ chi tiết gây cười “con dân” trong show, nên cũng bày ra bộ dạng chuẩn bị dâng lễ, muốn xin được che chở.
Lương Ngư cũng không làm khó cô, nói dựng một cái lều tiền công 100 vạn.
(*) Khoảng 3 tỷ rưỡi.
“……” La Dao Duệ khiếp vía nói: “Anh đánh mạt chược cướp nhiều tiền thế đã đành, bây giờ dựng lều cũng muốn cướp sao?”
Hứa Kinh Trập nhìn hai người họ kèn cựa nhau cũng cười muốn ná thở.
Cuối cùng La Dao Duệ đành nhẫn nhục lì xì 200 tệ WeChat cho Lương Ngư thì y mới chịu dựng lều giúp.
(*) Khoảng 700k
Sau khi ba túp lều được dựng xong, các quay phim và PD quây ở phía ngoài cùng đưa thẻ nhiệm vụ cho mấy người.
La Dao Duệ có lẽ cũng không ngờ sẽ có thẻ nhiệm vụ.
Cô đùa giỡn nói rằng hôm nay còn tưởng mình chuẩn bị đến tham gia hôn lễ ngoài trời.
“Tôi mang sẵn cả lễ phục rồi.” La Dao Duệ nghiêm túc bảo, cô xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không phải là đến dự hôn lễ à?”
PD bật cười, hèn mọn nói: “Chúng tôi không tổ chức nổi.”
La Dao Duệ thử nhẩm tính giá trị hiện tại của Lương Ngư và Hứa Kinh Trập, thức thời ngậm miệng.
Thực ra hiệm vụ cũng không thể tính là nhiệm vụ, mà giống với mini game để các khách mời tương tác hơn.
Nhân viên khu cắm trại dắt vài con ngựa đã được thuê sắn đến, để khách mời tự lựa chọn, rồi đi về phía đài ngắm sao.
“Bản đồ gồm ba phần.” PD tuyên bố qua loa: “Các vị có thể lựa chọn tuyến đường mà mình muốn đi.
Ai đến đài ngắm sao cuối cùng sẽ phải chi trả toàn bộ chi phí thuê ngựa và sử dụng đài ngắm sao cho mọi người.”
Lương Ngư vừa nghe đến phải chi tiền liền lật mặt như bánh tráng.
Vì phải quay phim nên y và Hứa Kinh Trập đều có nền tảng cưỡi ngựa, nên chọn được hai con ngựa liền cầm lấy bản đồ lên đường luôn.
Máy quay không thể theo sát sau ngựa, vậy nên cả quá trình chủ yếu dùng DJI hỗ trợ ghi hình.
Lương Ngư ngồi trên lưng ngựa, gần như là sóng vai cùng Hứa Kinh Trập, đầu hai chú ngựa của bọn họ cũng lúc gần lúc xa.
Hứa Kinh Trập cúi đầu xem bản đồ khu cắm trại rộng thênh thang.
Anh lựa chọn con đường vắt qua núi vì cảm thấy khoảng cách thẳng như vậy tương đối gần.
“Trên núi có đường cho ngựa.” Hứa Kinh Trập kéo dây cương, anh cưỡi một con ngựa cái cực kỳ ỏn ẻn, đi chậm hơn con ngựa của Lương Ngư, nhưng cứ thích cạ cạ lên cổ con kia.
Lương Ngư “xuỳ” một tiếng, y bất chợt hỏi: “Trông có giống cao bồi không?”
Hứa Kinh Trập nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thế thì chúng ta còn thiếu một bầy cừu.”
Lương Ngư bật cười.
Hứa Kinh Trập vốn cho rằng Lương Ngư sẽ rất vội, nhưng thực tế không phải vậy.
Phong cảnh trên núi rất đẹp.
Ngồi trên lưng ngựa Hứa Kinh Trập có thể thấy được dòng chảy trên sườn núi, móng ngựa một trước một sau dẫm lên con đường cưỡi ngựa bằng gạch bùn, phát ra âm thanh lộc cà lộc cộc.
Hoàng hôn chập tối vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, bọn họ vượt qua đỉnh núi là có thể thấy quầng sáng cuối cùng còn sót lại của mặt trời.
Hai con ngựa cạ mũi, thân mật kề sát nhau.
Hứa Kinh Trập không thể nào hình dung màu sắc của bầu trời lúc này, ánh chiều tà khiến cho những đám mây ngời sáng, giống như phết lên đó một lớp tương, chỉ cần chỉ cần sáp lại là có thể cảm nhận được vị ngọt
Anh cưỡi trên lưng ngựa, dây không biết đã rơi vào tay Lương Ngư tự lúc nào.
Y dắt theo ngựa của anh, dẫn theo anh chầm chậm tiến bước vào phong cảnh.
Lúc xuống núi trời đã sẩm tối, Lương Ngư có mang đèn chiếu xa theo người, Hứa Kinh Trập mượn ánh sáng xem bản bản đồ, nói sắp đến nơi rồi.
Đài ngắm sao ở sườn núi bên kia, bề ngoài khá giống một tháp sắt nhân tạo.
PD và mấy người quay phim đã chờ sẵn ở đó.
Hứa Kinh Trập chợt nhớ ra đây vẫn đang là một trò chơi ganh đua tốc độ, vội hỏi những người khác đã đến nơi chưa.
“Xảy ra chút chuyện.” PD hơi ngại ngùng, “Triệu Hàn không biết cưỡi ngựa, La Dao Duệ ở cùng đội với anh ấy…….!Giản Trung Linh và Thái Tâm Nhụy đọc không hiểu bản đồ nên đi lạc……!Vậy nên chúng tôi định đợi thêm chút nữa rồi đi đón bọn họ.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Lương Ngư chỉ quan tâm đúng một chuyện: “Dù gì thì chúng tôi cũng không phải bỏ tiền ra đúng không?”
PD chỉ đành nói: “Chắc chắn là hai thầy được miễn phí rồi.”
Lương Ngư rất hài lòng, y để hai con ngựa lại, hào phóng chỉ huy những người khác: “Các anh đi đón người đi, không cần phải quay chúng tôi.”
PD kiên trì nói: “Như vậy không được đâu thầy Lương……!Chí ít cũng cho chúng tôi để một anh quay phim lại đây lấy ít tư liệu chứ.”
“Anh còn muốn tư liệu gì nữa?” Lương Ngư mất kiên nhẫn hỏi, “Tư liệu quay từ đầu đến giờ còn chưa đủ à? Chúng tôi chỉ hôn môi ngắm sao có ngần ấy việc.
Sao anh lại cảm thấy quay phim sẽ thích quay mấy cảnh đấy nhỉ? Anh thử ra hỏi xem anh ta xem không ngấy à?”
PD: “…………”.