Hữu Danh

Chương 41: Hôn Môi


Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 41: Hôn Môi


Có lẽ vì mới lần đầu tiên đến hiện trường xem show thực tế nên Tống Sâm hiển nhiên không hiểu được hiện nay đại đa số chương trình kiểu như thế này đều có kịch bản sẵn.

La Dao Duệ và Thái Tâm Nhụy tuy gặm đường hăng như DJ chà đĩa ở hộp đêm bay lắc, nhưng nhiều phương diện lại giống như đang xem phim thần tượng, sẽ không thực sự cho rằng cuộc sống thực tế của Hứa Kinh Trập và Lương Ngư cũng là như thế này.

Tuy nhiên Tống Sâm lại không như vậy, anh ta rất chất phác, giống như chị Mã bên tổ dân phố, cảm thấy giữa vợ chồng với nhau chính là nên như thế này.

(*) Chị Mã: nhân vật trong bộ phim truyền hình dài tập “Chị Mã Nhàn Rỗi”, thường được dùng để chỉ những người nhiệt tình nhưng lại cứng nhắc, bảo thủ và có phần ngô nghê.
Vậy nên khi đoạn sau đó chiếu đến cảnh Hứa Kinh Trập cạo râu cho Lương Ngư, anh ta không ngồi yên nổi nữa.

“Lương Ngư cũng để cậu ấy hôn rồi.” Tống Sâm không vui, “Sao cậu ấy lại không hôn?”
La Dao Duệ ngồi giữa Tống Sâm và Triệu Hàn thực ra cũng rất ngại.

Triệu Hàn thì hỏi lắm, cứ như học sinh tiểu học chưa yêu đương bao giờ ấy.

Lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt nghe giảng “Thì ra là còn có thể như vậy”, kết hợp với hình xăm đầu lâu kín hai cánh tay rất có hiệu quả gây cười.

Tống Sâm rất giống với một cặp phu xướng phụ tùy xem trời chiều, thường xuyên can dự vào chuyện khách mời định làm trong chương trình.

“Nụ hôn này cũng qua loa quá đi.” Tống Sâm nghiêm túc nói, ” Chẳng mấy khi chủ động hôn một lần, lại còn lấy lệ như vậy, tình cảm của cặp vợ chồng này không tốt rồi.”
“……” La Dao Duệ đành nói: “Dù gì cũng đang quay chương trình, có máy quay ở đó, phải chú ý chừng mực chứ.”
Tống Sâm thấy lạ bèn hỏi: “Vợ chồng với nhau hôn môi một cái thì cần gì chừng mực?”
Mọi người: “……” Anh nói quá chuẩn, chúng tôi cmn cũng hết đường phản bác rồi!
Trên đường Hứa Kinh Trập từ phòng gym về nhà, xe của quay phim cũng đi theo cách đó không xa.

Ekip đã bố trí một máy GoPro trên xe anh, sau khi anh lên xe còn vô thức chỉnh trang lại tóc mái trước ống kính.

Lúc đó Lương Ngư cũng gọi điện giục anh: “Em đã xong chưa?”
Hứa Kinh Trập mở loa ngoài, cười nói: “Xong rồi, anh ăn cơm chưa?”
Lương Ngư: “Thì đang đợi em nè, nhớ lái xe cẩn thận, về sớm đấy.”
Hứa Kinh Trập nhận lời.

Anh cúp điện thoại, trên đường về nhà còn ghé vào tiệm hoa mua một bó, quay phim không ngờ anh còn tiếc mục giữa giờ này, vội vã theo xuống thì Hứa Kinh Trập đã chọn xong hoa rồi.

“Tôi chỉ mua bừa thôi.” Hứa Kinh Trập nhìn anh quay phim thở phì phò, cũng hơi ngại, “Các anh không cần phải đi theo đâu.”
Ở biệt thự Lương Ngư ngồi chọn kịch bản xong xuôi liền ngồi luôn ở phòng khách chờ Hứa Kinh Trập về.


Những lúc thế này bình thường sẽ giống như đang cố ý, nhưng đổi thành là Lương Ngư thì sẽ không gây cảm giác như vậy.

Vẻ mặt chờ đợi người khác của y rất bình tĩnh, cũng không phải y hoàn toàn là không có việc gì làm.

Không khí xung quanh có cảm giác an nhàn và ngọt ngào rất bình yên, như thể chỉ cần không có ai đến làm phiền thì y sẽ dành ra thời gian rất dài, rất vô tận để tiếp tục đợi chờ như vậy.
Hứa Kinh Trập ôm hoa bước vào cửa đã trông thấy Lương Ngư ngay, người kia đứng dậy ra đón anh rồi hỏi: “Em mua hoa à?”
Hứa Kinh Trập: “Có thể thay bình hoa rồi.”
Ở huyền quan có lắp máy quay, sau khi Hứa Kinh Trập đưa hoa cho Lương Ngư xong mới phát hiện ra, anh thấp hơn Lương Ngư một chút, bèn cố ý kéo chậm động tác thay giày ra thêm một lúc nữa.

Lương Ngư bèn cúi người định cởi dây giày cho anh.

Thế là Hứa Kinh Trập bèn nhân cơ hội đó hôn lên khuôn mặt đang cúi xuống của y.

Lương Ngư: “……”
Hứa Kinh Trập cười nói: “Em về rồi nè.”
Lương Ngư chả nói năng gì, cuối cùng vẫn giúp anh cởi hết dây giày.

Dì giúp việc đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi.

Lúc hai người ngồi vào bàn, Lương Ngư bất chợt nói: “Vừa nãy anh có xem mấy kịch bản.”
Hứa Kinh Trập còn tưởng là y đang tìm chủ đề tán gẫu bèn thuận miệng nói: “Công việc mới hả? Đúng rồi, sắp tới lúc nào anh vào đoàn?”
Tầm tháng Tư, tháng Năm là phải bắt đầu làm việc rồi.

Lúc Lương Ngư vừa mới ra mắt, Hứa Kinh Trập nhớ lúc liều nhất một năm y phải quay đến bốn bộ phim điện ảnh.

Bây giờ thì đỡ hơn chút xíu, một năm tầm hai bộ, nghe nói nửa cuối năm nay y còn một bộ phim văn nghệ tranh giải Oscar, phải ra nước ngoài quay.

“Mấy kịch bản này đều là kịch bản mới.” Lương Ngư nói, ” Vẫn đang thẩm định.”
Hứa Kinh Trập gật gù, anh nghe thấy Lương Ngư hỏi mình: “Em có hứng thú không?”
“……” Hứa Kinh Trập cắn đũa, chưa kịp phản ứng lại, “Phim truyền hình à?”
Lương Ngư bình tĩnh bảo: “Phim điện ảnh.” Y lại chỉ vào bát Hứa Kinh Trập, ra lệnh: “Ăn cơm trước đi đã.”
Hứa Kinh Trập nghe lời và thêm mấy miếng cơm, anh ăn no rồi, vội hỏi: “Phim điện ảnh tìm em quay hả?”
Lương Ngư: “Anh thấy kịch bản cũng cũng không tồi, muốn hỏi ý kiến em.”
Hứa Kinh Trập nghiêm túc nói: “Người ta gửi kịch bản cho anh, là vì nhìn trúng anh mà? Anh đưa chúng cho em cũng khó nói lắm.”
Lương Ngư giải thích với anh: “Công ty của anh cũng có đầu tư quay điện ảnh.


Cũng đâu phải anh không thể làm nhà sản xuất, kịch bản thì phải dựa vào diễn viên, đâu có bắt buộc anh phải diễn.”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ một lúc.

Anh không biết Lương Ngư đưa ra quyết định này đã thương lượng trước với đoàn đội chưa, hay chỉ là nhất thời nổi hứng đề cập với anh.

Nếu như Trương Mạn biết chắc chắn là sẽ rất phấn khởi.

Cô vẫn luôn hi vọng Hứa Kinh Trập có được cơ hội xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Bộ phim đầu tiên tốt nhất nên là phim nghệ thuật.

Quay thật hoàn hảo rồi trực tiếp gặt hái giải thưởng, kết cục mỹ mãn.

Lương Ngư không thiếu tài nguyên ở phương diện này, mỗi năm kịch bản được gửi đến tay y như nước chảy.

Những kịch bản có thể khiến y đích thân xem xét, rồi sàng lọc ra, tuyệt đối phải là những kịch bản hết sức ưu tú.

“Anh hào phóng quá rồi.” Cuối cùng Hứa Kinh Trập nói nửa đùa nửa thật.

Thực ra anh có phần không thích ứng, không thể nói là lòng tự tôn chịu đả kích nhưng ít nhiều gì vẫn lờ mờ cảm nhận được sự đối xử đặc biệt này.

“Làm gì có chuyện tùy tiện mở miệng là trao cơ hội quay phim điện ảnh cho người khác cơ chứ.

Với ai anh cũng vậy à?”
Lương Ngư nghe ra ý tứ sâu xa, y nhíu mày, không hiểu cho lắm: “Em giận gì đấy?”
Hứa Kinh Trập mím môi.

Biểu hiện của anh đúng là hơi quá đáng, nhưng trước khi hai người bắt đầu “marketing”, Trương Mạn từng nhắc đến chuyện Lương Ngư rất hào phóng với những người mình từng qua lại trong giới: giới thiệu tài nguyên, tặng quà, hiếm khi vạch trần nhau.

Những lời này đương nhiên đa phần đều là đồn đại, Hứa Kinh Trập không phải kiểu người ngoài nói gì là tin nấy.

Anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều, đều là chuyện quá khứ rồi, chưa nói đến hiện tại tầng quan hệ này của hai người vẫn còn nguyên đó.


Kể cả là có qua thật đi chăng nữa thì lúc này người ở bên Lương Ngư cũng là anh.

Đàn ông đàn ang hơn ba chục tuổi đầu, nhỏ nhen như vậy thật lòng chẳng đáng yêu chút nào.

Hứa Kinh Trập không khó chịu làm loạn lên quá lâu.

Anh tự điều chỉnh lại tâm trạng một chút thì cũng chẳng để trong lòng nữa.

Nhưng hình như Lương Ngư còn nghĩ ngợi nhiều hơn cả anh.

Buổi tối những lúc y nhìn anh chằm chằm chẳng rõ là hồn đang lãng đãng tận đâu rồi, thậm chí đến biểu cảm cũng sai sai.

Lương Ngư cũng không nhắc lại chuyện kịch bản nữa, trông có vẻ khá nặng nề, còn cắm rễ trong thư phòng tra cứu thông tin trên máy tính rất lâu.

Cuối cùng khi Hứa Kinh Trập làm xong các bước chăm sóc, đắp mặt nạ qua đêm trèo lên giường định ngủ, Lương Ngư vẫn còn trừng mắt nhìn anh.

“?” Hứa Kinh Trập hỏi y, “Sao thế?”
Lương Ngư nói: “Em đừng có ngủ luôn.”
Hứa Kinh Trập 囧, anh đã đặt lưng xuống rồi, nhưng vẫn chưa đến mức đặt đầu xuống gối là thiếp đi ngay được.

Vậy là dù rối rắm nhưng anh vẫn thong dong nằm ngửa, ngoan ngoãn nói: “Em chưa ngủ.”
Lương Ngư lại hỏi: “Em còn giận à?”
Hứa Kinh Trập: “Em nguôi giận rồi.” Anh nghĩ một lúc, mới biết vấn đề nằm ở đâu, dở khóc dở cười giải thích: “Thật ra em không giận, chỉ cảm thấy tự dưng anh đưa kịch bản cho em, muốn em quay phim điện ảnh như vậy thì hơi quá, em chưa chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Lương Ngư: “Chúng ta đã bên nhau……!ba năm rồi, anh cảm thấy em rất hợp quay phim điện ảnh, không quay thì uổng lắm.”
Đang ghi hình show thực tế nên chưa đến lúc hai người nhắm mắt đi ngủ thì vẫn chưa thể gọi là kết thúc công việc để tắt mic.

Hứa Kinh Trập khá bội phục Lương Ngư, những lúc thế này vẫn còn nhớ ra nội dung marketing.

Nhưng mấu chốt là trong lòng hai người đều hiểu rõ “ba năm” này là giả, Lương Ngư không nhắc thì không sao, vừa nhắc đến Hứa Kinh Trập lại càng khó chịu chuyện mượn cái mác “công việc” này chiếm hời từ y.

Lương Ngư chịu mượn cái cớ này đối xử tốt với anh là vì Lương Ngư có lương tâm, nhưng Hứa Kinh Trập anh không thể không có lương tâm.

Thật ra khi thông suốt được điểm này, trong lòng Hứa Kinh Trập cũng vui mừng.

Lương Ngư thật lòng đối tốt với anh, chẳng liên quan gì đến công việc.

Là y rất nhiệt tình, hết lòng hết dạ đối tốt với anh.
Hứa Kinh Trập nghĩ đến đây cũng không ngủ nổi.

Anh chống chân ngồi dậy, mặt đối mặt với Lương Ngư.


Tuy đang đắp mặt nạ, nhưng ánh mắt anh lại hết sức thâm tình, hết sức sâu sắc.

Hứa Kinh Trập ấp ủ một lúc lâu, mới gọi y một tiếng: “Thầy Lương.”
Nhưng biểu cảm của Lương Ngư lại trở nên cổ quái, y thậm chí còn hơi ngửa ra đằng sau, có phần cảnh giác: “Em làm gì vậy?”
Hứa Kinh Trập không phát hiện ra, anh còn đang chìm đắm trong từng đợt tình cảm cuộn trào mãnh liệt riêng của mình, lời nói ra chan chứa tình yêu và sự chân thành: “Anh rất tốt, đối xử với em cực kỳ tốt.”
Lương Ngư: “……”
Hứa Kinh Trập tiếp tục thổ lộ: “Em biết thực ra vẫn còn rất nhiều chỗ em còn thiếu sót, có những lúc còn chọc anh nổi nóng, nhưng thật ra em……”
“Em đừng có nói nữa.” Lương Ngư chợt nóng nảy cắt ngang lời anh.

Cảm xúc của y có phần không đúng.

Y nhìn chằm chặp vào Hứa Kinh Trập một lúc lâu, vành mắt chầm chậm ửng hồng.

Y ngoảnh mặt đi, nặng nề nói: “Tôi không muốn nghe, em có nói gì tôi cũng không nghe.”
“?” Hứa Kinh Trập bị dọa sợ.

Anh lồm cồm bò dậy muốn đỡ lấy mặt của Lương Ngư nhưng đối phương còn chẳng để anh chạm vào.

Lương Ngư bắt đầu nghẹn ngào: “Có phải em……!muốn……!chia……” Y không nói nổi nữa, biểu cảm vừa tức giận, vừa ấm ức chực khóc.
Hứa Kinh Trập giờ mới vỡ lẽ, đầu tiên là anh không tài nào tưởng tượng nổi rồi mới hồi tưởng lại xem tối nay Lương Ngư đã làm những gì.

Y ở trong thư phòng lâu như vậy, ngồi tra mạng nửa ngày trời……
“Anh toàn tra cái gì vậy?” Hứa Kinh Trập phục y sát đất rồi, “Anh tưởng là em định nói gì?”
Lương Ngư vẫn còn giận, đuôi mắt chuyển hồng, lồng ngực phập phà phập phồng.

Khí thế của y vẫn còn rất dồi dào, xem chừng là không yếu thế trước mặt Hứa Kinh Trập: “Trước thì em chẳng có phản ứng gì với tôi, giờ để em quay phim điện ảnh em cũng không chịu quay.

Đã bao nhiêu ngày rồi, cứ kêu tôi đợi gì đó mãi.

Hôm nay em mua hoa về cũng chẳng nói là tặng cho tôi, lại còn hôn mặt tôi ở huyền quan nữa……”
“Lương Ngư.” Hứa Kinh Trập không nghe nổi nữa, tốc độ anh bổ nhào lên phía trước hơi nhanh khiến Lương Ngư nhất thời không chống đỡ được, ôm lấy anh ngã nhào xuống chăn.

Hứa Kinh Trập cũng mặc kệ liệu mặt nạ có rơi lên mặt đối phương hay không, cứ hôn lên môi Lương Ngư mãi, đến tận khi đầu lưỡi tê dại, hai người mới thở hổn hển tách nhau ra.

“Chuyện không có phản ứng này tôi sẽ giải thích cho anh.” Hứa Kinh Trập nằm bò lên người Lương Ngư, thấp giọng dỗ dành: “Anh cho em thêm chút thời gian nữa được không?”
Hứa Kinh Trập nói xong, lại cúi đầu hôn y.

Anh bật cười: “Anh muốn hôn môi thì cứ nói là được mà, em không để anh hôn lúc nào?”
Tácgiả có lời muốn nói: Chương tiếp theo bí mật không được của thầy Hứa sẽđược tiết lộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.