Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 31: Dục
Không thể nào tiếp tục xem phim tử tế được vì Lương Ngư cứ luôn miệng spoil phim cho Hứa Kinh Trập.
Dù cũng không phải anh mới xem lần đầu, nhưng có người lải nhải bên tai như vậy cũng chẳng ai chịu không nổi.
Sau đấy Hứa Kinh Trập bịt mồm Lương Ngư lại không cho y nói nữa, Lương Ngư lại lè lưỡi liếm lòng bàn tay anh.
Lộn xộn một hồi chả hiểu kiểu gì hai người lại quấn lấy nhau.
Trong căn phòng tối mịt cùng tiếng phim xì xà xì xồ, Hứa Kinh Trập cũng cảm nhận được Lương Ngư lúc này đang kích động.
Hơi thở của y bập bùng như ngọn lửa cuộn trào rồi bỏng rát, thắt lưng của Hứa Kinh Trập hơi nhũn ra, không ngừng run rẩy, chỉ sợ bí mật mất mặt của mình bị đối phương phát giác.
“Tối nay hai chúng ta ngủ cùng nhau.” Lương Ngư nói xong có lẽ cũng cảm thấy cách nói của mình sẽ khiến người khác hiểu nhầm, liền bổ sung thêm một câu, “Đã lâu không cùng ngủ rồi rồi.”
Hứa Kinh Trập không dám trả lời, anh sợ mình nói sai, bị micro ghi lại hết.
Lương Ngư ôm anh thêm lúc nữa, dường như cũng không chờ nổi bèn trực tiếp thò tay ra tắt mic sau lưng anh.
Các PD ở biệt thự bên cạnh: “…….”
“Tôi tắt mic rồi.” Y nói, “Em đừng căng thẳng quá.”
Hứa Kinh Trập như thể vừa biết được chuyện gì ghê gớm lắm, kinh ngạc hỏi: “Làm như vậy cũng được à?”
Lương Ngư mỉm cười trong bóng tối: “Thi thoảng thôi, dù gì thì bọn họ cũng không biết chúng ta đang làm gì.”
Hứa Kinh Trập: “Nhưng mà còn máy quay.”
Lương Ngư: “Tôi thử hỏi rồi, máy này không có tính năng quay đêm, chỉ lờ mờ quay được một tí thôi.”
Hứa Kinh Trập còn bán tín bán nghi, nhưng anh cảm thấy dù gì show thực tế cũng là nằm trong thời kỳ “marketing”.
Bọn họ tuyên bố với bên ngoài là “đã bên nhau ba năm, tình cảm chân thành, khiêm tốn”, người yêu với nhau ôm ấp, hôn hít cũng là chuyện hết sức bình thường, nếu tỏ ra quá xa cách trước ống kính thì mới bị bắt thóp.
Về phần những thành phần mắng bọn họ diễn ra sao cũng không cần bọn họ phải giải thích.
Phòng chiếu tắt hết đèn mà đôi mắt của Lương Ngư trong bóng tối lại rất sáng.
Y lật người Hứa Kinh Trập lại chính diện ôm lấy anh, thân mật cọ cọ lên mũi đối phương.
Về mặt sinh lý y vẫn còn rất kích động, nhưng lại như sợ xúc phạm đến Hứa Kinh Trập nên cố gắng kéo giãn khoảng cách ra một chút, chẳng khác nào cậu bạn trai nhỏ vừa mới xác định quan hệ hẹn hò.
“Hôm qua tôi không nên nổi cáu với em như vậy.” Lương Ngư bất chợt nói, “Em rất tốt, cũng đối xử với tôi rất tốt.”
Hứa Kinh Trập bật cười, anh nói: “Anh cũng đối xử với tôi rất tốt.”
Lương Ngư như đang an ủi anh: “Show thực tế là vậy mà.
Em đừng căng thẳng quá, cùng lắm thì tôi chi tiền kêu bọn họ xóa đi là được, em đừng sợ, tôi có tiền mà.”
Hứa Kinh Trập bị câu “em đừng sợ, tôi có tiền” kia của y chọc cười.
Anh cười như nắc nẻ, chủ động vòng tay qua vai Lương Ngư, dựa cả người vào lòng y.
Lương Ngư bị anh dựa như vậy một lúc hình như lại hơi khó chịu.
Sắc mặt của y không tốt lắm, như đang vừa thẹn vừa giận vì bị phá hỏng bầu không khí vậy.
Y bảo: “Em đừng dựa nữa.”
“?” Hứa Kinh Trập không hiểu gì, anh vừa động đậy thì đụng phải lều bạt phía dưới của Lương Ngư.
Hai người đều xấu hổ im lặng mất một lúc.
Một người xấu hổ tại sao mình lại không kiểm soát nổi bản thân rồi cứng lên, một người xấu hổ làm sao mình mãi không cứng lên được.
Hứa Kinh Trập đành an ủi y dưới góc độ của một người đàn ông: “Chuyện này cũng đâu là gì đâu.
Chúng ta đều là đàn ông, bình thường ấy mà.”
Lương Ngư lại càng không vui quặc ngay lại anh: “Thế tại sao em lại không có phản ứng?”
Tuy là vô ý, nhưng câu nói này lại chọc đúng vào chỗ đau của Hứa Kinh Trập.
Mặt anh hết đỏ lại tắng đành phải lấp liếm cho qua: “Cũng không phải là em không có phản ứng…….”
Thật ra Lương Ngư rất dễ dỗ, Hứa Kinh Trập nói gì y cũng tin ngay.
Sau khi nghe thấy Hứa Kinh Trập nói anh cũng có phản ứng, y lại vui vẻ như thường, bám lấy Hứa Kinh Trập không chịu để anh đi, cố tình nói: “Em có biết tên chương trình này là gì không?”
Đương nhiên là Hứa Kinh Trập biết, nhưng Lương Ngư vẫn muốn nhắc lại: “Hôm nay chúng ta ngủ với nhau.”
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, đính chính lại: “Là Hôm Nay Đã Ngủ Cùng Nhau Chưa?, máy vẫn còn đang quay đó, anh đừng có mà lộn xộn.”
Lương Ngư khinh thường bĩu môi: “Dù gì chúng ta cũng tuyên truyền với bên ngoài là đã bên nhau 3 năm, trong mắt người khác hẳn là cũng lên giường 7749 lần rồi.
Tối đến muốn hành sự thì làm sao đây? Đưa tiền kêu bọn họ tắt máy đi không phải là được rồi à?”
Hứa Kinh Trập: “……”
Trái với Lương Ngư không hề sợ sệt thì có ra sao Hứa Kinh Trập cũng không thể mặt dày đưa ra kiểu yêu cầu này với ekip.
Vì hai người họ tắt mic trong phòng chiếu phim lâu quá nên PD ở cách vách cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể gửi tin nhắn đến, hỏi dò xem hai thầy đã xem xong phim chưa.
Hứa Kinh Trập bật mic lại, còn “alo alo” như thử mic rồi hỏi một câu theo bản năng: “Có nghe thấy không?”
Lương Ngư: “…….” Ánh mắt y nhìn Hứa Kinh Trập như đang nhìn một món “bảo bối”.
Hứa Kinh Trập không cảm thấy có vấn đề gì liền đẩy Lương Ngư ra khỏi phòng chiếu phim.
Anh còn đang nghĩ xem tối nay cái máy này phải ghi hình bao lâu thì Lương Ngư lại bảo có ngôi sao nào đó ngủ ngáy còn bị quay hết lại cơ.
Hứa Kinh Trập bắt đầu lung lay: “Em không ngủ ngáy nhỉ?”
Lương Ngư kêu y chưa nghe thấy anh ngáy bao giờ.
Hứa Kinh Trập bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem tối nay đi ngủ liệu có cần tắt hết camera với mic đi không.
Xem phim xong, hai người cũng chẳng có việc gì để làm nữa.
Lương Ngư bảo Hứa Kinh Trập không cần để ý đến máy quay, muốn làm gì thì cứ làm đi, Hứa Kinh Trập nghĩ một lúc lâu, quyết định đi chăm sóc da mặt.
Vì một mực muốn ở cạnh Hứa Kinh Trập nên Lương Ngư dứt khoát đứng tựa vào cửa nhà vệ sinh, quan sát anh bôi hết lọ này đến lọ khác lên mặt.
Hứa Kinh Trập bôi được một nửa mới hỏi y: “Anh có muốn bôi không?”
Lương Ngư ra vẻ ghét bỏ: “Ẻo lắm.”
Hứa Kinh Trập không vui nổi, lấy giọng người lớn giáo dục y: “Đây gọi là có trách nhiệm với sản phẩm.
Anh không thể tùy tiện vậy mãi được.”
Lương Ngư nhìn anh mà chẳng cãi lại: “Rồi em bôi cho anh à?”
Hứa Kinh Trập bê một cái ghế để Lương Ngư ngồi xuống, còn quàng thêm khăn mặt quanh cổ, vừa trét mỹ phẩm lên mặt y, vừa hỏi: “Có cần em tỉa lại lông mày cho anh không?”
Lương Ngư bảo không cần, y nói: “Em cạo râu cho anh đi.”
Hứa Kinh Trập tiện tay lấy dao cạo ra, đây cũng là lần đầu tiên anh cạo râu cho người khác.
Tay anh rất vững, động tác lại cẩn thận từng li từng tí một.
Lúc cạo xong phần môi anh còn tỉ mỉ ngắm nghía, phần ngưỡng mộ nói: “Có ai từng khen môi của anh cực kỳ đẹp chưa?”
Lương Ngư nhắm mắt, y bình tĩnh chu mỏ lên: “Đẹp mà em còn không hôn à?”
Hứa Kinh Trập tạm thời vẫn chống cự lại được sự nũng nịu của Lương Ngư, mặc kệ y, tiếp tục cạo phần râu dưới cằm.
Lương Ngư không chịu hạ môi xuống, y lặp lại một lần nữa: “Hôn hôn.”
Hứa Kinh Trập thoa nước aftershave cho Lương Ngư.
Anh biết có máy đang quay, nên cuối cùng mới ghé lại hôn nhẹ lên môi dưới của y.
“Đừng có được voi đòi tiên.” Hứa Kinh Trập nói nước đôi: “Camera sẽ quay cả đấy.”
Thật ra Lương Ngư chẳng mấy bận tâm đến camera, hoặc là nói, vì có camera ở đây, nên y mới dám thể hiện “tự nhiên như không” và “không kiêng nể gì” hơn.
Marketing là một cái cớ hay, “cửa sổ giấy” về cơ bản là không tồn tại, y muốn “phim giả tình thật” với Hứa Kinh Trập, chỉ một lòng một dạ muốn “tình thật” với đối phương.
Hứa Kinh Trập không nhìn ra những tâm tư và thủ đoạn này của Lương Ngư, nhưng anh cũng không thể không khắc chế, vì bức “tường Nam” của anh còn chưa sụp đổ.
Buổi tối nằm chung trên một chiếc giường, Hứa Kinh Trập vẫn giữ nề nếp như cũ, anh không tắt mic, lúc Lương Ngư ôm mình, anh còn bảo y: “Mai còn có việc, không thể thức đêm được.”
Lương Ngư ôm lấy anh từ phía sau, có chút không vui: “Em có lịch trình gì à?”
Hứa Kinh Trập: “Chụp bìa tạp chí.”
Một phần công tác marketing cho”Nước Biếc” là do Trương Mạn phụ trách nên có thể nói là cô cực kỳ dốc sức, vừa quay xong đã hẹn với tạp chí để hâm nóng.
Đây là việc mà Hứa Kinh Trập đã nhận lời từ lâu, quả thực là không thể thay đổi lịch trình được.
Lương Ngư cũng không thể nổi giận vì những chuyện thế này.
Nhưng y vừa nghĩ đến lại khó chịu, nhất quyết kẹp đôi chân dài của mình quanh hai chân Hứa Kinh Trập, quấn chặt không chịu buông, cánh tay cũng đặt trên eo anh, càng ôm càng chặt.
Hứa Kinh Trập bị y kẹp như vậy chắc chắn là không thể nào ngủ được rồi, anh đập đập tay Lương Ngư, khẽ phàn nàn: “Anh làm gì vậy?”
Lương Ngư không nói gì, cọ cằm vào sau gáy anh, rồi bắt đầu hôn cổ anh.
Hứa Kinh Trập hắng giọng, cảm giác phía sau lưng mình lúc này đã tê rần.
Bọn họ kề sát nhau như vậy khiến bên dưới của Lương Ngư lại bắt đầu có phản ứng rõ rệt.
Hứa Kinh Trập cũng bất giác luống cuống theo, không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, như thể ai đó vừa thổi bùng lên một ngọn lửa trong gió tuyết, khiến cho người ta vừa muốn đến gần lại vừa e sợ.
Hứa Kinh Trập sốt ruột đến độ lấm tấm mồ hôi.
“Lương Ngư.” Cuối cùng Hứa Kinh Trập không nhịn nổi nữa, quay lưng lại với y,nghiêm giọng bảo: “Anh đừng quậy nữa, em thật sự rất cần đi ngủ, ngày mai còn phải làm việc nữa.”
Lương Ngư không động đậy, lúc Hứa Kinh Trập nói ra những lời này còn chưa có tắt mic, không ai dám chắc chúng liệu có bị biên tập lại không.
Thật ra sau khi nói ra Hứa Kinh Trập liền cảm thấy hối hận, anh thấy mình hơi nặng lời, vừa định quay lại dỗ dành thì Lương Ngư đã vén chăn ngồi dậy, xem chừng là tức lắm rồi.
“Em cứ ngủ việc em đi.” Lương Ngư giận thì vẫn giận nhưng cũng không muốn bắt Hứa Kinh Trập thức khuya cùng mình.
Y giả vờ như mình không để bụng, cộc cằn nói: “Tôi đi vệ sinh, em đừng có mà vào.”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đừng quên, với bên ngoài hai người đã quen nhau 3 năm, tình cảm ngọt ngào ổn định cho nên họ có làm gì trước máy quay thật (đương nhiên không thể, chỉ giả dụ thôi) thì nhân dân cả nước cũng sẽ cảm thấy bình thường.
Ngược lại khi không có máy quay họ mới “trong sáng”.
Cho nên những lúc không có máy quay, trừ lần thầy Lương liếm đầu tay thầy Hứa (thật ra lần đó cũng không tính, dù gì cũng là ở bên ngoài, nơi đông người cũng nằm trong phạm vi “marketing”) thầy Hứa mới là người tích cực hơn (chủ động hôn tóc mai thầy Lương)
Trước máy quay “dâm”, sau máy quay thì “trong sáng”, đẩy đi đẩy lại, vừa trong sáng vừa tà dâm mới tinh túy.
Thứlỗi cho việc tôi đặt tiêu đề càng ngày càng qua loa…!Dù gì thì nội dung khôngqua loa là được rồi..