Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 23: Diễn Tập
Giang Tiêu đứng trên thuyền con giữa hồ, đạo diễn Lưu đang điều chỉnh lại vị trí cho cậu ta.
Ông nhìn vào máy quay một lúc, mới gọi Lương Ngư đến: “Hay là cậu thử qua đó đứng xem?”
Đoàn phim thường có vài bộ trang phục dự phòng cho các nhân vật, lần này Lương Ngư mặc quần áo của nam phụ, nhưng không vừa người lắm.
Y quá cao khiến tay áo và ống quần trông hơi ngắn, nên dứt khoát xắn hết lên, khiến bộ võ phục như bị thay đổi phong cách.
Giang Tiêu bước từ trên thuyền xuống, đổi cho Lương Ngư đứng lên.
Người vừa xuất hiện trong khung hình, đạo diễn Lưu liền không nhịn được thở ra một hơi.
Có những người có lẽ là trời sinh chính là để phóng đại mặt lên cho mọi người cùng chiêm ngưỡng, Lương Ngư chính là loại người này.
Y không cần ai chỉ mình phải đứng ở đâu, thuyền chỉ lớn có chừng ấy.
Thuyền đơn, kiếm khách, chỉ cần Lương Ngư vào cảnh, những hình ảnh này liền hiện lên sống động như thật.
Giang Tiêu quan sát rất nghiêm túc, người khác đến sau lưng cũng không phát hiện ra, Hứa Kinh Trập nhìn một lát rồi hỏi đạo diễn Lưu: “Tôi có cần đứng lên đó xem sao không?”
Đạo diễn Lưu cười kích anh: “Cậu bằng lòng thì quá tốt rồi.”
Hứa Kinh Trập cười hòa nhã: “Có gì mà tôi không bằng lòng chứ?”
Anh vẫn mặc nguyên trang phục của ngày hôm qua, băng vải trên cổ đã được gỡ xuống, vẫn có thể nhìn ra vết xước mờ mờ.
Chuyên viên trang điểm đi lên muốn che đi hộ anh, lại bị biên kịch cản lại.
“Thế đẹp mà.” Đạo diễn Lưu cũng nói, “Cứ giữ nguyên như vậy đi.”
Mưa trước mặt cũng không lớn lắm, tí ta tí tách, nhiều lắm chỉ tạm gọi là hơi phiền.
Mấy người Hứa Kinh Trập đều chưa mở ô, nhưng lúc anh bước lên thuyền, mưa lại nặng hạt dần.
Lương Ngư lật qua kịch bản, không quen thoại.
Đạo diễn Lưu bảo bọn họ tự do phát huy, nhưng microphone lông vẫn treo ở bên trên, xem chừng là định ghi lại cả âm thanh gốc.
Ống kính bên cạnh quét qua khuôn mặt của Lương Ngư, biểu cảm trên mặt y rất bình thản, ánh mắt tựa giọt mưa rơi xuống, lướt qua cổ của Hứa Kinh Trập, dừng lại trên miệng vết thương.
“Ta còn tưởng rằng hôm nay huynh sẽ không tới.” Lời thoại Lương Ngư nói không nằm trong kịch bản, nhưng vào hoàn cảnh này, tiết tấu hay phát âm đều không vấn đề gì.
Hứa Kinh Trập vẫn cảm thấy chắc y phải có kinh nghiệm diễn kịch nói, bằng không nếu chưa được đào tạo chính quy sẽ không đọc thoại được tốt như vậy.
Giữa màn mưa Hứa Kinh Trập vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt, anh trả lời: “Đệ ở đây, chắc chắn ta phải tới rồi.”
Lương Ngư cười khẽ, mỉa mai thích đáng, y nói: “Hôm qua sư huynh mệt nhọc cả ngày trời mà lại không ngại mệt.”
Hứa Kinh Trập cau mày, anh ngước mắt nhìn về phía Lương Ngư, bình tĩnh nói: “Cô nương đó rơi vào hiểm cảnh, ta đã thấy thì cũng nên cứu giúp, còn những chuyện khác……!Ta với nàng hoàn toàn trong sạch, đệ chớ nên hiểu lầm.”
Đạo diễn Lưu để ống kính theo sát khuôn mặt của hai người.
Từ đầu ông đã nghiêm túc giảng giải cho Giang Tiêu: “Cậu nhìn thấy chưa, cách thầy Lương xử lý ấy.
Mặc dù thoại của người ta là thoại bừa, nhưng biểu cảm lại rất đến nơi đến chốn.
Cậu xem này, kể cả lúc cậu quay lưng lại với ống kính, đừng tưởng rằng không quay đến cậu, thì cậu không cần phải biểu cảm gì.
Diễn viên không thể nào làm biếng được, đối thủ của cậu diễn gì, cậu cũng phải đáp lại.
Người ta làm cậu thương tâm, làm cậu tức giận, cậu phải căng mình lên.
Quan sát kĩ chi tiết xem, đến cả tóc giả của thầy Lương cũng đang diễn đó!”
Giang Tiêu đương nhiên rất trân trọng cơ hội hiếm có này.
Cậu ta nhìn một lát, cũng muốn tham dự vào: “Thầy Hứa cũng đón đỡ rất tốt, cháu nghe nói rất nhiều diễn viên lần đầu tiên diễn tay đôi với thầy Lương đều không chống đỡ được.”
“Hứa Kinh Trập đương nhiên là đỡ được, vì khí chất cậu ấy cùng một loại với Lương Ngư, đều là những người trong phim,” đạo diễn Lưu bật cười.
Hình dung sau đó của ông có phần trừu tượng, “Không phải là nói hai người bọn họ giống nhau đâu.
Bọn họ hoàn toàn không giống nhau, Hứa Kinh Trập là kiểu yếu ớt, quạnh quẽ nhưng lại dẻo dai, cậu có biết từ trái nghĩa của quạnh quẽ là gì không?”
Giang Tiêu hỏi: “Là gì ạ?”
Đạo diễn Lưu: “Là ngùn ngụt, Lương Ngư cực kỳ ngùn ngụt.
Vì cậu ta ngùn ngụt quá, nên khi diễn chung rất dễ làm người khác bị bỏng vì không thể trấn áp được.
Nhưng Hứa Kinh Trập lại không như vậy, cậu ta là một cái cây khô đã phủ đầy rêu xanh.
Lương Ngư chạm vào cậu ta, dù có bùng lên cũng không bỏng rát, mà chính cậu ta lại như được nắng hạn gặp mưa rào,” đạo diễn Lưu tấm tắc một phen, ông vỗ đùi, cảm thán, “Đúng là nồi nào úp vung nấy mà!”
Vì đạo diễn Lưu không hô “Cut” nên “nồi” và “vung” trên thuyền chỉ có thể diễn tiếp.
Lương Ngư không biết kịch bản gốc, nên sau đó về cơ bản đều là tự do phát huy, trước đó lúc biên kịch giải thích qua có yêu cầu bọn họ cuối cùng phải tiếp xúc cơ thể.
Lương Ngư vừa nói xong một câu thoại, còn chưa kịp cho Hứa Kinh Trập thời gian phản ứng lại đã thình lình vươn tay ra, giả vờ tóm lấy cổ đối phương, ngón cái ấn lên miệng vết thương ngày hôm qua của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập: “……”
Lương Ngư nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Thật ra Hứa Kinh Trập không xác định được lúc này Lương Ngư đang diễn hay đang hỏi thật, đành đáp lại y theo bản năng: “Vết thương vặt, hết đau lâu rồi.”
Lương Ngư không nói gì, y nghiêng đầu ghé sát vào xem.
Phía bên kia không có máy quay, vậy nên theo góc độ của Hứa Kinh Trập, Lương Ngư như thể đang mượn góc máy hôn lên đó vậy.
Đạo diễn Lưu vẫn là không hô “Cut”.
“Anh có đói không?” Lương Ngư chợt hỏi.
Hơi thở của y phả lên cổ Hứa Kinh Trập, hơi ngưa ngứa.
Những lời này đều sẽ bị máy thu thanh ở hiện trường ghi lại, có điều đương sự cũng chẳng mấy để tâm: “Anh chưa ăn cơm trưa nhỉ, đi ăn cơm trước đã.”
Trước sau thay đổi quá nhanh làm Hứa Kinh Trập còn chưa kịp thoát vai, đã nghe thấy đạo diễn Lưu hô “Cut”.
Mọi người xung quanh đều nở nụ cười, còn có người trêu chọc: “Thầy Lương xót thầy Hứa ghê.”
Vài nhân viên công tác dầm mưa lên thuyền, đưa cả hai vào bờ.
Lương Ngư đi thay quần áo trước, Hứa Kinh Trập trùm khăn lên tóc giả để chuyên viên đi đến dặm lại trang điểm cho.
Giang Tiêu cũng ra chào hỏi anh: “Thầy Hứa.”
Hứa Kinh Trập cười cười, nói: “Học được rồi chứ? Chút nữa phải nhờ cả vào cậu rồi.”
Giang Tiêu nào dám để anh nhờ vả, đỏ mặt nói: “Em sẽ cố gắng học hỏi thật nhiều từ thầy Lương.”
“Cũng không cần học hỏi nhiều vậy đâu.” Hứa Kinh Trập thu lại nụ cười, anh rất nghiêm túc, “Cậu là cậu, cậu ấy là cậu ấy, hoàn toàn không giống nhau.”
Chu Hiểu Hiểu đưa hộp cơm đã được hâm nóng đến, vừa bày thức ăn cho Hứa Kinh Trập, vừa giúp thay trang phục bị ướt ra.
“Toàn là món thầy Lương gọi đó.
ạ” Cô cường điệu lại một lần, “Anh phải ăn cơm vào, thầy Lương nói, áp lực lúc đóng phim lớn tự khắc sẽ gầy thôi.
Anh không thể tiếp tục giảm cân nữa.”
Người khác có lẽ sẽ cảm thấy Lương Ngư quản hơi nhiều, nhưng Hứa Kinh Trập có vẻ chẳng để ý mấy.
Anh có một phương pháp giải tỏa áp lực rất khác người, chính là một khi bị người khác quản, anh mới thể bình tĩnh lại.
Khi Lương Ngư trở lại, Hứa Kinh Trập đã ăn thêm được nửa chén cơm, khí sắc và trạng thái toàn thân của anh đều tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Nhàn hạ ăn cơm còn có tâm trạng ngắm mưa, ngắm phong cảnh.
Lương Ngư ngồi xuống đối diện anh.
Y đã thay sang quần áo của mình, tóc và hóa trang đều gỡ hết, sạch sẽ tinh tươm.
Vì chỉ mặc hai màu trắng đen, nên khi ở giữa khu bảo tồn tràn ngập cây xanh này, trông Lương Ngư chẳng khác gì một bức tranh sông nước đen trắng.
Hứa Kinh Trập đặt y vào giữa khung cảnh để cùng thưởng thức, hỏi: “Anh thật sự không định ngủ một giấc à? Không buồn ngủ hả?”
Lương Ngư hất cằm: “Chờ anh tan làm.” Y lại hỏi, “Lúc ngủ còn lạnh không?”
Hứa Kinh Trập lắc đầu: “Không lạnh nữa rồi.”
Lương Ngư: “Vẫn còn đồ đang trên đường tới, chắc buổi tối là có thể đưa vào đây rồi.
Anh thử nghĩ xem có cần gì thì cứ nói với tôi.”
Hứa Kinh Trập cười nói: “Anh chuẩn bị đủ rồi, tôi không cần thêm gì nữa đâu.”
Ngoài chăn đệm do Lương Ngư thay thì đến bộ đồ ngủ mới của Hứa Kinh Trập cũng là do Lương Ngư mang đến.
Sáng sớm sau khi đón được người, toàn bộ các dây thần kinh của Hứa Kinh Trập đều được thả lỏng, sau đó anh vì buồn ngủ quá nên cũng không tỉnh táo, thật ra Lương Ngư làm những gì bây giờ nhớ lại cũng rất mơ hồ.
Hứa Kinh Trập chỉ nhớ hình như là cuối cùng mình được Lương Ngư bế lên giường, mặt anh kề sát lên cằm đối phương, hình như còn trách cứ “Râu chọc vào đau.”
Cằm của Lương Ngư lúc này đã được cạo nhẵn, Hứa Kinh Trập nghĩ đến chuyện y cả đêm không ngủ, vừa rồi còn đến giúp chỉ đạo diễn xuất cho người mới, trong lòng lại sốt ruột.
Anh đã mong ngóng được tan làm sớm chút rồi.
Sau đó anh và Giang Tiêu quay lại đứng trên thuyền, trời vẫn còn mưa, đạo diễn Lưu thì vẫn hô “Cut” mãi.
“Giang Tiêu cậu căng thẳng cái gì hả?” đạo diễn Lưu cầm lấy loa, “Cậu tới để chất vấn chứ không phải tới cầu bao nuôi.
Cậu chất vấn sư huynh mình tại sao lại phải cứu nữ nhân kia, nữ nhân kia đâu?!”
Hôm nay La Dao Duệ quay ở tổ B, đã kết thúc công việc nên qua đây sớm xem Hứa Kinh Trập.
Cô giơ hai tay ra trước mặt Lương Ngư, chẳng khác nào học sinh tiểu học chìa bài tập cho giáo viên kiểm tra.
Trạng thái của Hứa Kinh Trập không khác gì tiêm máu gà, ba chữ “muốn tan ca” trên mặt được miêu tả hết sức sinh động.
Áp lực của Giang Tiêu càng lớn càng không diễn lại anh, tiến trình rất sốt ruột.
“Cậu không cần nghĩ mãi xem thầy Lương diễn ra sao đâu.” Hứa Kinh Trập an ủi cậu, “Diễn cái mà cậu muốn diễn là được, thả lỏng một chút.”
Giang Tiêu nói “vâng”.
Cậu còn phải tìm cảm xúc nên Hứa Kinh Trập ở bên cạnh dặm lại trang điểm và sấy tóc, lúc La Dao Duệ biết Lương Ngư tới chỉ đạo diễn xuất còn tương đối kinh ngạc.
Cô nhịn không được hỏi: “Anh có lòng tốt như vậy từ bao giờ thế?”
Sắc mặt Lương Ngư không được tốt lắm, cũng không biết y chờ lâu quá mất kiên nhẫn hay là tự giận mình, y cứng rắn nói: “Tôi chỉ muốn nhanh tan ca nhanh để về ngủ với Hứa Kinh Trập thôi.”
La Dao Duệ: “……?”
Cônghĩ thầm anh nói mấy chuyện sinh long hoạt hổ này của chồng chồng các anhtrước mặt ngọc nữ Hồng Kông như tôi đây, không được hay lắm ha?!.