Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 78: Sư Tôn Của Bổn Toạ Gặp Ác Mộng
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Tối ấy, Sở Vãn Ninh ngủ chung phòng với Mặc Nhiên, Mặc Nhiên vô tâm vô phế, rất nhanh đã lăn ra đất ngủ, Sở Vãn Ninh lại không khỏi có chút tâm ý mơ hồ, lăn qua lộn lại rất lâu, mới miễn cưỡng ngủ được.
Nhắm mắt lại, bên tai như có tiếng gió tuyết rít gào.
Sở Vãn Ninh mở mắt ra, nhận ra mình đang quỳ trên nền tuyết.
…!Mơ?
Nhưng sao lại chân thật như vậy, cứ như mình đã từng trải qua.
Đó là một đêm rét đậm, không trung phủ một lớp xám xịt, tầng mây ung dung nặng nề, khí lạnh từ xa thổi tới, một đường thổi vào phế phủ.
Thước tuyết dày, đủ để tới mắt cá chân, trời giá rét, cho dù trên người y khoác áo choàng dày, vẫn cảm nhận được khí lạnh thấu xương.
Sở Vãn Ninh cúi đầu nhìn áo choàng xanh nhạt, phía trên thêu bằng tơ bạc tinh xảo, y cảm thấy chiếc áo khoác này có hơi quen mắt, nhưng loại quen thuộc này chỉ lướt qua giây lát, rất nhanh đã biến mất.
“…”
Không biết tại sao mình lại có một giấc mơ khổ sở như vậy, Sở Vãn Ninh chuẩn bị đứng lên, nhưng thân thể lại như không thuộc về mình, y vẫn quỳ trên đất không động đậy, cho tới tận khi tuyết phủ trắng vai, mi cũng đọng băng, vẫn không có ý đứng dậy.
“Sở tông sư, tối rồi, đêm nay bệ hạ sẽ không gặp ngài đâu, chúng ta về thôi.”
Có tiếng run rẩy già nua vang lên phía sau.
Mình trong mộng không quay người lại, tiếng bước chân người phía sau vang lên, có người bước trên nền tuyết, che dù cho y.
.
Tiên Hiệp Hay
Sở Vãn Ninh nghe thấy mình nói: “Đa tạ Lưu công.
Ông già rồi, về nhà thủy tạ nghỉ trước đi, ta còn chịu được.”
“Tông sư…”
Giọng già nua kia còn định nói thêm gì đó, Sở Vãn Ninh bảo: “Về đi.”
Có tiếng thở dài suy yếu, kéo theo tiếng bước chân nặng nề, loạt xoạt mấy bước, lại ngừng, giúp Sở Vãn Ninh che dù.
“Lão nô ở cùng tông sư.”
Sở Vãn Ninh cảm thấy mình trong mơ hơi khép hờ mắt, không nói nữa.
Y không khỏi càng thêm kỳ quái, cảnh trong mơ hết sức hoang đường.
Cả đối thoại giữa mình và ông lão kia cũng rất khó hiểu.
Cái gì “Bệ hạ”, cái gì “Lưu công”, không phải Tu Chân giới y quen thuộc, cứ như thâm cung viện vi.
Y cố gắng xuyên qua thân thể này, rũ mắt nhìn rõ cảnh trong mộng.
Nơi này hình như là Tử Sinh Đỉnh, nhưng có hơi khác.
Phòng ốc vẫn là dáng vẻ cũ, chỉ là thêm nhiều thứ xa hoa lãng phí hơn.
Bốn phía hành lang trong sân phủ tuyết nhuộm trong màn trời xanh điểm sao, góc mái có thú ngậm ngọc, gió thổi qua vang lên leng keng, thanh âm nhỏ bé tựa như truyền tới từ Hồng Mông xa xăm.
Y đang quỳ trước chính điện, trước điện có một loạt thị vệ đứng, cũng là kiểu trang phục y chưa từng thấy, không biết là người môn phái nào.
Sắc trời tối dần, thiên môn có một đám cung nữ nối đuôi nhau đi ra, bàn tay các nàng nhỏ dài trắng nõn, thắp sáng các chậu lửa trong thau đồng, đế đèn cao chừng một người, có chín tầng, mỗi tầng có bảy bảy bốn mươi chín trản đèn bằng đồng khắc hải đường, giữa nhụy hải đường có ánh đèn lộng lẫy, ánh nến sáng lên từng ngọn, như ánh sao lấp lánh giữa ngân hà, ánh đèn thắp sáng tiền điện huy hoàng.
Thắp đèn, cung nữ cầm đầu liếc qua Sở Vãn Ninh, âm dương quái khí cười lạnh bảo: “Đêm nay giá rét, chịu khổ thế ai xem? Bệ hạ và nương nương đang hưởng lạc, ngươi có quỳ tới địa lão thiên hoang, cũng không ai đồng tình với ngươi đâu.”
Hết sức làm càn!
Sở Vãn Ninh sống tới giờ, chưa có ai nói chuyện với y như thế, không khỏi thịnh nộ, nhưng mà vừa mở miệng, giọng cũng là giọng mình, nhưng lại thân bất do kỷ nói một câu khác.
“Ta tới lần này, cũng không phải để phá nhã hứng của hắn, thật sự có chuyện quan trọng muốn nói, mong cô nương vào bẩm báo.”
“Ngươi là cái thá gì, ta dựa vào đâu bẩm báo giúp ngươi?” Đại cung nữa kia khinh thường nói, “Bệ hạ và nương nương đang hâm nóng tình cảm, ai dám quấy rầy họ? Ngươi muốn gặp bệ hạ, thì quỳ đi, mai bệ hạ dậy, khéo có thể có lòng mà liếc qua ngươi, hừ.”
Lão nô phía sau Sở Vãn Ninh không nhịn nổi, run giọng nói: “Biết nương nương nhà ngươi được sủng ái, nhưng ngươi cũng không xem lại mình đang nói với ai? Mở miệng cũng không giữ đức lấy ba phần à?”
“Ta đang nói với ai? Tử Sinh Đỉnh này, ai chẳng biết bệ hạ chán ghét nhất là y? Ta nói chuyện với y, cần gì phải kính trọng! Lão già ông còn có gan giáo huấn ta!” Đại cung nữ kia trợn đôi mắt đẹp, tức giận nói, “Người đâu!”
“Ngươi muốn làm gì!” Lão hủ tóc bạc phơ không khỏi tiến lên hai bước, lom khom chắn trước Sở Vãn Ninh.
Cung nữ kia lườm ông, cao giọng nói: “Tắt hết hai bồn sưởi ở ngoài đi.”
“Dạ!”
Lập tức có người tới, dập tắt bồn sưởi trong viện.
Sở Vãn Ninh nghĩ thầm, cung nữ này tuy mạnh miệng, nhưng cũng không phải chủ nhân.
Hôm nay trời lạnh, nàng căn bản không cần trực tiếp động thủ với đối phương, mang tai mang tiếng.
Chỉ cần dập hai bồn than, viện này như động băng, thân thể khỏe mạnh khéo đến nửa đêm đã hết trụ nổi.
Đêm càng khuya, trong điện ánh đèn ấm áp, sênh ca từng đoạn, nhạc múa đàn sáo không dứt bên tai.
Sở Vãn Ninh vẫn quỳ, chân đã chết lặng.
“Tông sư…!Về thôi…”
Giọng lão nô mang theo tiếng nghẹn ngào.
“Về thôi, thân thể ngài quan trọng, ngài cũng biết bệ hạ, nếu ngài bị cảm lạnh, chỉ sợ cũng không phái y quan tới khám, ngài phải tự mình bảo trọng.”
Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói: “Xác tàn thôi, đáng gì nhắc tới.
Nếu có thể cản hắn tiến binh lên Côn Luân Đạp Tuyết cung, ta chết cũng đáng.”
“Tông sư! Ngài, ngài tội gì…”
Sở Vãn Ninh trong mơ đã rất yếu ớt, y ho khan vài tiếng, ánh mắt vẫn sáng ngời: “Hắn có ngày hôm nay, đều do lỗi của ta.
Ta…!Khụ khụ.”
Lời còn chưa dứt, đã ho kịch liệt làm người hãi hùng khiếp vía.
Sở Vãn Ninh lấy tay áo che miệng, trong cổ tanh ngọt, chờ y buông tay áo, đã thấy máu tươi đầy tay, đầm đìa chói mắt.
“Sở tông sư!”
“Ta…”
Sở Vãn Ninh còn muốn nói gì, nhưng trước mắt tối sầm, rốt cuộc không chịu nổi, ngã xuống nền tuyết.
Bên tai hỗn loạn, nhưng đột nhiên binh hoang mã loạn, lại như cách một tầng nước biển, khiến y không nghe rõ tiếng ồn xung quanh.
Y chỉ mơ hồ nghe thấy lão nô kinh hoảng thất thố kêu to, vài câu vụn vặt lọt vào tai.
“Bệ hạ! Bệ hạ—— Cầu xin ngài…”
“Sở tông sư, Sở tông sư hết chịu nổi rồi, cầu xin ngài gặp y một lát, lão nô nguyện dùng cái chết——”
Chung quanh dần hỗn loạn, tiếng bước chân lộn xộn, ngọn đèn sáng ngời.
Tiếng nhạc cổ và tiếng hát nữ tử ngọt lịm chợt dừng, tựa như cửa điện mở rộng, mùi thơm ngào ngạt theo gió tản ra từ phòng ấm áp.
Sở Vãn Ninh cảm thấy có người bế y lên, đưa y vào trong điện ấm áp.
Một bàn tay lớn sờ lên trán y, chỉ xem qua một chút, đã mạnh mẽ rút lại.
Ngay sau đó, một giọng nói nam nhân quen thuộc trầm thấp nguy hiểm gào lên.
“Sao không bẩm với bổn tọa?”
Không ai trả lời.
Nam tử kia đột nhiên bạo nộ, rầm một tiếng tựa như xô đổ một đống đồ nặng, hắn phẫn nộ gào lên, súc tích ra uy như sấm chớp.
“Các ngươi làm phản à? Y là chủ nhân Hồng Liên Thủy Tạ, là sư tôn của bổn tọa! Y quỳ ở đây, sao các ngươi không ai bẩm báo với bổn tọa? Vì sao không bẩm báo!!”
Có tiếng người quỳ bộp xuống, run bần bật, đúng là đại cung nữ diễu võ dương oai kia.
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ thấy bệ hạ và nương nương đang vui vẻ, không dám quấy rầy…”
Nam tử kia bước nhanh qua lại mấy vòng, lửa giận chỉ tăng không giảm, áo choàng đen viền vàng của hắn như mây đen phất động, cuối cùng từ trên nhìn xuống, giọng đã vặn vẹo tới cực hạn.
“Y thân thể không khỏe, sợ lạnh.
Ngươi không báo cho ta, để y quỳ trên nền tuyết đợi, ngươi còn…!Ngươi còn dập tắt lò sưởi trong viện…”
Thanh âm hắn vì quá mức phẫn nộ mà phát run, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, cổ họng tràm trầm phát ra một câu.
Câu nói không vang, nhưng sát ý trong đó, lại làm người phát lạnh.
“Ngươi muốn y chết.”
Cung nữ kia sợ tới mức tái mét gương mặt xinh đẹp, dập đầu, trên trán tím bầm, môi run rẩy giọng the thé: “Không phải! Không phải! Nô tỳ không có ý như vậy! Bệ hạ! Bệ hạ oan uổng quá!”
“Lôi xuống.
Xử cực hình ở Thiện Ác Đài.”
“Bệ hạ! Bệ hạ——”
Giọng gào thét sắc nhọn như móng tay nhuộm máu khi xỏ qua vành tai, nàng thê lương gào thê thảm giữ mơ, tan rã, cảnh tượng quanh mình như tuyết rơi xuống sụp đổ.
“Bổn tọa tốn bao tâm tư, mới vớt được y từ Quỷ Môn Quan trở về.
Ngoại trừ bổn tọa, không ai được làm tổn thương một ngón tay của y…”
Giọng khàn khàn trầm lãnh, nhưng vì quá mức trầm lãnh, sinh ra chút dữ tợn điên cuồng.
Sở Vãn Ninh cảm thấy người kia đến gần, dừng trước mặt mình.
Một bàn tay nắm lấy cằm y.
Y mơ hồ mở to mắt, muốn nhìn rõ tướng mạo người kia, trong ánh sáng làm người hoa mắt, y thấy một khuôn mặt mơ hồ, người nọ mặt mày đen nhánh, mũi thẳng tắp, mắt đen như mực, trong ánh nến mơ hồ lộ ra một tia tím nhạt.
“…!Mặc Nhiên?”
“Sư tôn!”
Thanh âm chợt rõ ràng.
Sở Vãn Ninh bỗng mở mắt, thấy mình vẫn nằm trong phòng khách điếm, sắc trời còn tối, một ánh nến lẻ loi mờ nhạt lay động trên giá.
Mặc Nhiên ngồi bên giường, một bàn tay sờ lên trán y, một tay chống xuống giường, đang nhìn y có chút nôn nóng.
“Sao ta lại…”
Nhất thời có chút hoảng hốt, giấc mơ khi nãy quá chân thực, làm y hồi lâu chưa hồi phục tinh thần lại.
“Người gặp ác mộng, cứ run lên suốt.” Mặc Nhiên kéo chăn mỏng lên giúp y, “Ta thấy người như rất lạnh, sợ người phát sốt, may mà không sao.”
Sở Vãn Ninh ừ một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài vẫn tối đen, đêm đã khuya lắm rồi.
“Ta thấy một giấc mơ, trong mơ là tuyết lớn.”
Y lẩm bẩm nói một câu, lại không nói nữa.
Sở Vãn Ninh ngồi dậy, chôn mặt vào trong tay, yên lặng một lát, thở dài nói: “Có lẽ do quá mệt mỏi rồi.”
“Ta đi nấu một chén trà gừng cho sư tôn.” Mặc Nhiên lo lắng sốt ruột nhìn sắc mặt tái nhợt của y, “Sư tôn, sắc mặt người kém quá.”
“…”
Thấy Sở Vãn Ninh không hé răng, Mặc Nhiên thở dài, cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen dựa trán mình lên vầng trán mướt mồ hôi của y.
“Nếu người không nói, ta coi như người đồng ý.”
Sở Vãn Ninh vì thân mật đột nhiên như vậy mà kinh ngạc, theo bản năng nhích về sau: “…!Ừ.”
Mặc Nhiên cũng ngủ tới hồ đồ rồi, còn như kiếp trước thuận tay xoa tóc y một chút, lúc này mới khoác áo chạy xuống lầu mượn bếp.
Một lát sau, bưng một khay gỗ lên.
Mặc Nhiên cũng không phải người vô tâm như cỏ cây, Sở Vãn Ninh đến chốn đào nguyên cứu hắn, còn bảo vệ hắn chu toàn, cho dù hắn có oán hận người này bao nhiêu, nhưng giờ khắc này, vẫn là cảm kích.
Khay gỗ bày một chén trà gừng nóng hổi, còn một chiếc bình nhỏ, bên trong có mấy viên đường đỏ.
Hắn nhớ rõ Sở Vãn Ninh không thích ăn mấy thứ cay, lại thích ngọt.
Trừ trà gừng, hắn còn xuống bếp lấy mấy còn bánh bao chay.
Bánh bao cắt thành lát, tẩm sữa chiên trong dầu, còn rắc lên một lớp đường, là đĩa điểm tâm đơn giản nhưng cũng khá ngon.
Sở Vãn Ninh cầm trà gừng uống từ từ, trên mặt dần hiện huyết sắc, ngón tay trắng như sứ cầm một miếng bánh bao, cẩn thận nhìn rồi hỏi: “Đây là gì?”
“Tiện tay làm, còn chưa đặt tên.” Mặc Nhiên gãi gãi đầu, “Sư tôn nếm thử xem, ngọt.”
Sở Vãn Ninh không thích mấy thứ linh tinh, lại ghét dầu mỡ, nhưng nghe tới chữ “Ngọt”, vẫn hơi do dự, cầm một chiếc để tới gần môi, cắn một miếng.
“Ừm…”
“Có ngon không?” Mặc Nhiên hỏi thử.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, không nói, sau đó lại cầm một chiếc lên ăn cùng trà gừng.
Một đĩa điểm tâm rất nhanh đã thấy đáy, ác mộng cũng tan đi như tuyết trong ấm áp như vậy, Sở Vãn Ninh ngáp một cái, lại nằm lên giường: “Ngủ đi.”
“Chờ chút.” Mặc Nhiên bỗng giơ tay, ngón tay lau qua khóe môi Sở Vãn Ninh, “Vụn điểm tâm.”
“…”
Nhìn thanh niên trước mắt cười an bình, Sở Vãn Ninh không nhịn được bên tai có hơi nóng, nghiêng mặt đi “Ừ” một tiếng, không để ý tới hắn nữa.
Mặc Nhiên dọn chén đĩa, xuống lầu cất, lúc về đã thấy Sở Vãn Ninh quay mặt vào tường, cũng không biết đã ngủ chưa.
Hắn tiến lên, tay chân nhẹ nhàng buông màn xuống, chợt nghe Sở Vãn Ninh nói: “Đêm lạnh, đừng ngủ trên đất.”
“Vậy…”
Sở Vãn Ninh rũ làn mi dài, rất muốn giữ hắn ở bên cạnh với mình, nhưng mà “Ngủ bên cạnh đi” rối rắm nửa ngày cũng không nói ra, thính tai lại càng nóng hơn.
Đau lòng hắn không muốn để hắn ngủ trên sàn, thích hắn không muốn để hắn rời đi.
Nhưng da mặt mỏng như vậy, rõ ràng biết cho dù mở miệng, đối phương đương nhiên sẽ lại cự tuyệt mình, tới lúc đó thua cả trong lẫn ngoài, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy buồn.
Vẫn là khi làm Hạ Tư Nghịch tốt hơn, dáng vẻ trẻ con, có thể tùy hứng.
—— nhưng hôm nay Mặc Nhiên đối xử với y khá tốt, thậm chí còn nhớ rõ lúc y uống trà gừng, thích cho thêm đường đỏ, vậy y có thể cho rằng, kỳ thật Mặc Nhiên cũng có chút để ý tới y không…!
Ý nghĩ như vậy làm lòng Sở Vãn Ninh có chút nóng, đầu hơi choáng, buột miệng thốt ra.
“Ngươi lên đây ngủ đi.”
“Ta xem cách vách ngừng chưa, ngừng rồi thì về phòng mình ngủ.”
Gần như lời này nói ra cùng nhau, Mặc Nhiên nói xong, mới nhận ra Sở Vãn Ninh nói gì, hơi mở to mắt.
“Vậy không thể tốt hơn.”
Sở Vãn Ninh gần như chẳng suy nghĩ mà đáp, như sốt ruột che giấu câu nói vừa nãy kia.
“Ngươi về đi.”
“Sư tôn người…”
“Ta mệt rồi, ngươi đi đi.”
“…!Vậy cũng được, sư tôn nghỉ sớm chút.”
Thanh niên rời đi, cửa phòng kẽo kẹt mở ra khép lại.
Sở Vãn Ninh mở to mắt nhìn bóng đêm mênh mang, tim đập rất nhanh, lòng bàn tay mướt mồ hôi, nhịn không được xấu hổ thất thố vì mình khi nãy.
Ở một mình lâu rồi, người khác quan tâm chăm sóc chút, đều khiến y cho rằng đó là ôn nhu hiếm có.
Tựa như đứa ngốc.
Y ảo não trở mình, chôn mặt vào chăn, rơi vào tự ghét bỏ mình thật sâu.
Biết Mặc Nhiên thích Sư Minh Tịnh, với mình cũng chỉ là sư đồ khách sáo lạnh nhạt, nhưng mà…!
Người trong mơ kia tựa hồ lại hiện lên rõ ràng trước mắt.
Ngũ quan giống nhau như đúc, chỉ là tựa như lớn hơn so với tuổi tác Mặc Nhiên hiện giờ.
Biểu tình lúc nhìn mình cố chấp lạ thường, tròng mắt đen tới mức khiến người ta không thể nhìn rõ.
Tiếng “Kẽo kẹt” vang lên, cửa lại mở.
Sở Vãn Ninh nháy mắt cứng đờ, lưng căng chặt, như dây cung bị kéo căng tới mực hạn.
Một người đi tới trước giường, phá vỡ im lặng, y cảm thấy người nọ ngồi xuống bên giường, mang theo khí tức độc hữu trên y phục.
“Sư tôn, người ngủ chưa?”
Không ai đáp hắn.
Mặc Nhiên lo nói phần mình, giọng rất bình thản, như nói chuyện nhà: “Cách vách vẫn còn ồn.” Hắn nhẹ nhàng cười thành tiếng, cúi người nghiêng mặt, nằm bên cạnh Sở Vãn Ninh, ánh mắt lướt qua tấm lưng rõ ràng cứng đờ lại mấy phần của người nọ.
“Sư tôn lúc nãy bảo ta lên ngủ, còn giữ lời không?”
“…”
“Sư tôn luôn không thích phản ứng lại người khác.
Nếu không nói gì, ta coi như sư tôn đồng ý.”
“…!Hừ.”
Nghe thấy sâu trong giường, người nọ hừ lạnh không nhẹ không vang, Mặc Nhiên cong mắt, tròng mắt tím đen ngập ý cười.
Nếu nói sủng ái Sư Muội là thói quen, vậy trêu đùa sư tôn là một trò hắn chơi mãi không chán.
Cảm tình đối với Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên xưa nay đều không có một ranh giới rõ ràng, chẳng qua thỉnh thoảng thấy người này trái tim sẽ ngứa ngáy, muốn lộ răng nanh, nhe răng trợn mắt cắn lấy, chọc y tới không nhịn được bật khóc hoặc không nhịn được phì cười—— Tuy rằng đại đa số thời điểm chỉ là Mặc Nhiên tự mình vọng tưởng.
Nhưng chỉ cần gương mặt lạnh lùng như băng tuyết kia, có chút cảm xúc biến hóa, là do mình tạo ra, Mặc Nhiên sẽ cảm thấy phá lệ kích động hưng phấn.
“Sư tôn.”
“Ừ.”
“Không có gì đâu, ta chỉ thích gọi người thôi.”
“…”
“Sư tôn.”
“Có việc thì nói, không có gì thì cút.”
“Ha ha ha.” Mặc Nhiên nở nụ cười, bỗng nghĩ tới gì đó, nửa đùa nửa thật hỏi, “Ta vừa mới nghĩ tới, cảm thấy Hạ sư đệ rất giống sư tôn, sư tôn, đệ ấy có phải con người không?”
“……………………”
Sở Vãn Ninh có lẽ cũng cảm thấy tâm tình đêm nay lên xuống nhiều quá, lúc này đang buồn bực.
Chợt nghe Mặc Nhiên trêu y như vậy, không khỏi có chút tức giận.
“Phì, ta đùa sư tôn thôi, sư tôn không cần——”
“Đúng thế.” Sở Vãn Ninh lạnh lùng đáp, “Nó là con trai ta.”
Mặc Nhiên còn đang cười tủm tỉm: “Ồ, ta còn bảo sao, hóa ra là con trai nha—— Từ từ! Con trai??!”
Nhất thời như bị sét đánh, Mặc Nhiên đột nhiên trợn tròn mắt, khó tin há hốc miệng.
“Con con con con—— Con trai?”
“Ừ.” Sở Vãn Ninh dứt khoát xoay người, nghiêm trang nhìn Mặc Nhiên, khuôn mặt nghiêm túc sắc bén, không có chút nào là giả.
Đêm nay làm sai quá nhiều chuyện, sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Nếu Mặc Nhiên muốn bắt đầu trò đùa này, không bằng thừa dịp làm loạn theo, dù sao cũng nhất định không thể để Mặc Nhiên nhận ra mình thích hắn.
Nghĩ như vậy, Sở Vãn Ninh lãnh đạm mà thu hồi chút tôn nghiêm vừa rớt xuống của mình, lành lạnh nói: “Hạ Tư Nghịch là con trai ta, chuyện này nó cũng chẳng hay biết gì, giờ chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nếu có người thứ ba biết tới, xem ta lấy cái mạng chó của ngươi thế nào.”
Mặc Nhiên: “………………………”.