Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 33: Bổn Toạ Đi Tìm Vũ Khí
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh bất chợt bị hôn ngạc nhiên tới thẫn thờ, không còn để ý tới Mặc Nhiên đang lầu bầu cái gì, chỉ thấy câu chữ đều ong ong, bên tai như có mưa lớn.
Mặc Nhiên vẫn phong khinh vân đạm, lẩm bẩm mấy câu, lại ngủ say như chết.
“…”
Sở Vãn Ninh muốn đẩy hắn tỉnh.
Nhưng mà ngoài cửa sổ bay tới một bông hải đường, hoa đang lúc nở rộ.
Không nhanh không chậm, lúc Sở Vãn Ninh giơ tay lên, đoá hoa hải đường thương lạc màu hồng nhạt bay tới nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi Mặc Nhiên.
“…”
Mặc Nhiên hơi khó chịu mà hừ mũi, nhưng thật sự ngủ rất say, thế mà cũng không tỉnh dậy.
Vì thế tay vươn ra để đẩy người đi, ma xui quỷ khiến chuyển hướng, Sở Vãn Ninh nhặt bông hải đường kia lên, cầm trong tay nhìn kỹ.
Vừa ngắm hoa, vừa xuất thần, chậm rãi, y nghĩ tới nhiều chuyện.
Nhớ mang máng, hôm qua Mặc Nhiên xử lý vết thương cho y, bón y uống thuốc.
Sau đó, Mặc Nhiên hình như ôm mình, chậm rãi vuốt tóc và lưng của mình, thì thào nhỏ bên tai.
Sở Vãn Ninh phát ngốc một lát, y nghĩ đấy là giấc mơ mà nhỉ?
Thính tai lại vô thức ửng đỏ, tay ngừng xoay hải đường, đoá hoa xinh đẹp khoe vẻ đẹp rực rỡ.
Lời trách móc bị nuốt xuống.
Thật sự…!Không biết nên mắng gì.
“Ngươi sao lại ngủ ở đây?”
Nghe như thiếu phụ lầm lỡ.
“Cút xuống giường, ai cho ngươi ngủ ở chỗ của ta!”
Nghe như người đàn bà đanh đá lỡ bước.
“Ngươi dám hôn ta?”
Kỳ thật chỉ là chạm môi thôi, so với lần trong ảo cảnh, cũng không tính là hôn, nếu tính từng tí, lại thành giấu đầu hở đuôi.
“…”
Không biết làm thế nào mới đúng, Ngọc Hành trưởng lão chỉ có thể yên lặng xoay người, vùi mặt vào trong chăn.
Mười ngón tay thon dài siết chặt góc chăn, có hơi bực bội cùng thẹn quá hoá giận.
Cuối cùng y chọn đẩy tay chân Mặc Nhiên ra, ngồi dậy mặc y phục chỉnh tề, sau đó gọi đối phương dậy.
Mặc Nhiên vẫn còn mắt nhắm mắt mở ngái ngủ, thấy Ngọc Hành trưởng lão ngồi bên giường, vẻ mặt cao thâm khó lường, biểu tình lãnh đạm.
Mồ hôi lạnh túa ra.
“Sư tôn ta——”
Sở Vãn Ninh hờ hững nói: “Hôm qua ngươi phá kết giới hồn hoa của ta?”
“Ta không cố ý…”
“Thôi.” Sở Vãn Ninh cực kỳ cao lãnh, vung tay áo tỏ vẻ không có việc gì, “Ngươi mau dậy đi.
Còn lên lớp sớm.”
Mặc Nhiên sợ muốn teo luôn rồi, hắn hơi nôn nóng chỉnh lại tóc mình: “Sao ta lại ngủ ở đây…”
“Mệt.” Sở Vãn Ninh rất bình tĩnh, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hôm qua chắc rất bận.”
Y nói, ánh mắt liếc qua lọ thuốc trên bàn, lại bảo: “Về sau không được tự tiện vào Hồng Liên Thuỷ Tạ, nếu có việc, phải báo cho ta trước.”
“Vâng, sư tôn.”
“Ngươi đi đi.”
Đạp Tiên Quân cảm thấy mình giữ được cái mạng nhỏ rồi, vội vội vàng vàng chạy đi.
Đuổi hắn đi rồi, Sở Vãn Ninh lại nằm lên giường, nâng tay mở ra, xuyên qua khe hở giữa các ngón, nhìn ra ngoài cửa sổ ngập hoa sáng lạn, gió thổi qua hoa lạc, hương tuyết ồn ào.
Màu hải đường nhẹ nhàng, giống như kí ức vớ vẩn tối qua.
Y quyết định đánh chết cũng không chủ động nhắc lại chuyện tối qua.
Quá xấu hổ!!!
Ngọc Hành trưởng lão giữ mặt mũi như vàng, cần mặt mũi không cần sống.
Vì thế mấy hôm sau, khi Mặc Nhiên gặp lại Sở Vãn Ninh, Ngọc Hành trưởng lão vẫn gió thoảng mây trôi, dáng vẻ thong dong, cao quý lãnh diễm, bạch y nhẹ nhàng.
Đêm họ ôm nhau ngủ kia, không ai chủ động nhắc lại.
Chỉ thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, tầm mắt Mặc Nhiên hình như sẽ dừng trên người Sở Vãn Ninh một lát, rồi sau đó lại theo thói quen, đuổi theo Sư Muội.
Mà Sở Vãn Ninh thì sao?
Lúc y chạm mắt Mặc Nhiên, sẽ lập tức lạnh như băng quay đầu đi.
Sau đó, khi đối phương không nhận ra, làm như lơ đãng, lại liếc mắt qua nhìn một cái.
Tiết Chính Ung rất nhanh biết chuyện Sở Vãn Ninh bị phạt.
Quả nhiên, tôn chủ Tử Sinh Đỉnh bênh vực người của mình, lập tức phát hoả.
Chỉ có điều ngọn lửa này chiếu lên ai cũng không được, nên ông chỉ có thể đóng cửa lại, tự giận chính mình.
—— Sớm biết vậy nên thêm một luật vào quy củ của Tử Sinh Đỉnh: Luật không dùng với trưởng lão.
Vương phu nhân pha một ấm trà, ôn tồn nhỏ nhẹ nói chuyện với ông rất lâu, Tiết Chính Ung mới bớt giận, nhưng vẫn nói: “Ngọc Hành trưởng lão trời sinh tính quật cường, về sau y còn như vậy, nương tử giúp ta khuyên nhủ một chút.
Y là tông sư các môn phái ở Thượng Tu giới cầu mà không được, lạichịu khổ ở chỗ ta như vậy, bảo lương tâm ta sao có thể bình tĩnh?”
Vương phu nhân nói: “Không phải ta không khuyên y, chàng cũng biết Ngọc Hành trưởng lão người này, làm việc rất cứng nhắc.”
Tiết Chính Ung nói: “Thôi thôi, nương tử, nàng lấy mấy lọ thuốc giảm đau cho ta, ta đến thăm Ngọc Hành.”
“Thuốc màu trắng để uống, thuốc màu đỏ thoa ngoài da.” Vương phu nhân đưa cho Tiết Chính Ung hai bình sứ nhỏ, lại nói: “Ta nghe Nhiên Nhi nói, Ngọc Hành trưởng lão nhiều ngày ở trên Cầu Nại Hà lau sư tử, chàng đến nơi đó có thể tìm thấy y.”
Tiết Chính Ung cầm bình sứ, chạy đến gần cầu ngọc.
Sở Vãn Ninh quả nhiên ở đó, đang là sau giờ ngọ, các đệ tử vẫn đang tu hành, ít người qua cầu Nại Hà.
Trên cầu ngọc cong lên, chỉ có một mình Sở Vãn Ninh đứng lẻ loi, thân người thẳng tắp, khí chất tranh phong.
Hai bên rừng lá xào xạc, bạch y tu trúc, quân tử chi tư.
Tiết Chính Ung đi tới, sang sảng cười nói: “Ngọc Hành trưởng lão, đang ngắm cá à?”
Sở Vãn Ninh nghiêng mặt qua: “Tôn chủ cứ đùa, sông này nối với nước Hoàng Tuyền ở Quỷ giới, làm sao có cá.”
“Ha ha, cũng chỉ muốn đùa ngươi một chút.
Ngươi có thừa phong nhã, lại không có khiếu hài hước, làm sao có thể lấy vợ.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“À, thuốc trị thương, nương tử của ta chế.
Thuốc trắng để uống, thuốc đỏ thoa ngoài da.
Dùng rất tốt.
Cho ngươi.”
“…” Sở Vãn Ninh vốn không cần, nhưng thấy Tiết Chính Ung cực kỳ đắc ý, giống như rất quý trọng thuốc phu nhân mình chế, cũng không tiện từ chối, nên cầm lấy, nhàn nhạt nói: “Đa tạ.”
Tiết Chính Ung là một hán tử thô thiển, nhưng đứng trước Sở Vãn Ninh, lại vẫn hơi câu nệ, rất nhiều chuyện không dám tuỳ tiện nói, nghĩ một lát mới đổi đề tài: “Ngọc Hành, ba năm nữa là tới Linh Sơn luận kiếm, lúc ấy các thanh niên tài tuấn sẽ gặp nhau, tranh tài cao thấp, ngươi thấy Mông Nhi và Nhiên Nhi có thể thắng không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Đó là chuyện ba năm sau, không nói được.
Ta thấy hiện tại, Mặc Nhiên không có chí cầu tiến, Tiết Mông lại tự phụ khinh địch.
Đều không ổn.”
Y nói dứt khoát, nghiêm khắc, không vòng vo,
Tiết Chính Ung hơi mất mặt, lầu bầu nói: “Ôi dào, trẻ con mà thôi…”
Sở Vãn Ninh nói: “Qua nhược quán rồi, không còn nhỏ.”
Tiết Chính Ung: “Nói vậy không sai, nhưng bọn nó còn chưa hai mươi, ta là người làm cha làm bá phụ, không khỏi hơi thiên vị, ha ha.”
Sở Vãn Ninh: “Con hư tại cha, dạy mà không nghiêm là thầy lười biếng.
Nếu hai người đó sau này thành nghịch đồ, đó là lỗi của ta và ngươi, sao có thể thiên vị?”
“…”
Sở Vãn Ninh lại nói: “Tôn chủ có nhớ, Nho Phong Môn Lâm Nghi năm ấy cũng có hai vị thiên chi kiêu tử?”
Y nhắc tới, Tiết Chính Ung hơi trầm xuống.
Hơn hai mươi năm trước, đệ nhất môn phái Nho Phong Môn ở Thượng Tu giới, từng có một đôi huynh đệ, đều sớm trưởng thành, thiên phú doạ người, hai người họ mười tuổi đã có thể hàng phục hàng trăm yêu ma, mười lăm tuổi đã có thể tự sáng tạo thuật pháp, khai tông lập phái về sau.
Nhưng một núi không thể có hai hổ, vì hai người đều là nhân tài kiệt xuất, lại thành anh em bất hoà.
Linh Sơn luận kiếm năm ấy, đệ đệ trộm xem qua pháp thuật mật tông của huynh trưởng, bị mọi người khinh thường, tiền bối phỉ nhổ.
Sau khi đại hội kết thúc, đệ đệ lập tức bị phụ thân phạt nghiêm khác, hắn vốn cao ngạo, không chịu nổi sỉ nhục, ghi hận trong lòng, tu luyện ma pháp, cuối cùng sa đoạ thành một ma đầu phát rồ.
Sở Vãn Ninh nhắc lại chuyện xưa, chính là muốn nhắc cho Tiết Chính Ung: Tiết Mông và Mặc Nhiên tuy xuất sắc, nhưng quan trọng hơn pháp thuật, là tâm tính.
Đáng tiếc Tiết Chính Ung nghiêm khắc với mình, nghiêm khắc với đệ tử, lại phạm sai lầm với con trai và cháu trai, cưng chiều hết mực, nên Sở Vãn Ninh nói, ông không nghe, chỉ ha ha cười nói: “Có Ngọc Hành trưởng lão dạy bảo, bọn chúng sẽ không đi theo con đường của cặp huynh đệ xưa đâu.”
Sở Vãn Ninh lắc đầu.
“Con người vốn cố chấp, nếu không hạ quyết tâm, nói muốn sửa dễ hơn làm.”
Y vừa nói như vậy, Tiết Chính Ung cũng hơi bất an, ông không biết Sở Vãn Ninh có ẩn ý gì.
Do dự một lát, nhịn không được nói: “Ngọc Hành, có phải ngươi…!Ầy, ta nói, ngươi đừng giận, có phải ngươi khinh thường chúng ngu dốt?”
Sở Vãn Ninh không có ý này, y không ngờ Tiết Chính Ung hiểu lầm lớn như vậy, nhất thời nghẹn trong lòng.
Tiết Chính Ung lo lắng sốt ruột nói: “Kỳ thật không biết chúng nó có thể bộc lộ tài năng trong ba năm tới không, ta cũng không quá để ý.
Nhất là Nhiên Nhi, hắn từ nhỏ chịu khổ không ít, khó trách tính sẽ hơi biệt nữu, mong người đừng ghét hắn lớn lên trong quán ăn.
Ài, hắn là cốt nhục duy nhất của đại ca ta, ta đối với hắn, vẫn có chút áy náy trong lòng…”
Sở Vãn Ninh cắt ngang Tiết Chính Ung, nói: “Tôn chủ hiểu lầm rồi, ta không khinh thường hắn.
Nếu ta để ý tới xuất thân của Mặc Nhiên, sao có thể chấp nhận thu hắn làm đồ đệ.”
Thấy ngữ khí y ngắn gọn dứt khoát, ngữ khí bình tĩnh, Tiết Chính Ung vui vẻ nói: “Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.”
Sở Vãn Ninh lại nhìn nước sông dưới cầu, y thấy sóng lớn dâng lên, tiếng vang rất lớn, không cần nhiều lời nữa.
Chỉ tiếc cuộc đối thoại trên cầu của hai người, Sở Vãn Ninh nói ra lòng mình, giống như kiếp trước, bị sóng nuốt trôi.
Y “không chê” Mặc Nhiên, cuối cùng vẫn không có người thứ ba nghe thấy.
Ba tháng cấm túc trôi qua.
Một ngày, Sở Vãn Ninh gọi ba đệ tử thân truyền đến Hồng Liên Thuỷ Tạ, nói: “Linh hạch của các ngươi đã mạnh hơn rồi, hôm nay gọi các ngươi tới, là muốn đưa các ngươi đến Húc Ánh Phong, thử triệu vũ khí của mình.”
Vừa nghe vậy, Tiết Mông và Sư Muội đều mở to mắt, biểu tình vô cùng vui sướng.
Húc Ánh Phong chính là thánh sơn ở Thượng Tu giới, cao ngàn thước, sừng sững vạn trượng.
Tương truyền, Húc Ánh Phong là nơi thần Câu Trần đúc kiếm.
Câu Trần thượng cung là binh thần, quản nam bắc thiên cực, thống ngự binh khí trong thiên hạ.
Khi Thiên Đế trừ ma, Câu Trần thượng cung chọn núi để dựa, hồ biển làm thành, đúc nên “kiếm” chân chính đệ nhất thế gian, kiếm này thông thiên triệt địa, một kích đánh xuống, Thần Châu chia năm xẻ bảy, nước biển chảy ngược.
Thiên Đế cầm “Kiếm”, hai chiêu đã trấn áp Ma tộc dưới đại địa, từ đó khó mà quật khởi.
Mà hai chiêu đánh qua ranh giới ở nhân gian, nứt thành vách sâu dữ tợn.
Sau chuyện đó, trời mưa lớn, quỷ khóc đêm, tiếng sấm Hồng Hoang, mưa to suốt ngàn năm, nơi vết kiếm chém ra ngập đầy nước, trở thành Trường Giang và Hoàng Hà trăm vật sống.
Còn chuyện thần kiếm phá thế Húc Ánh Phong, cũng thành thánh địa người đời sau tôn thờ.
Thần thượng cổ để lại rất nhiều linh khí, đến tận nay, giữa núi non trùng điệp vẫn có vô số thần khí cất giấu, kỳ hoa dị thảo sinh sống.
Vô số tu sĩ đắc đạo Húc Ánh Phong, độ kiếp phi thăng.
Nhưng với thế nhân mà nói, toà đúc thần kiếm kỳ phong này, vẫn là “Kim Thành Trì” hấp dẫn nhất.
Đó là một cái hồ ở đỉnh núi tuyết Húc Ánh, quanh năm đóng băng.
Theo lời đồn, Câu Trần thượng cung vì tạo thần kiếm, cắt vào lòng bàn tay, lấy thần huyết của mình, máu tươi nhỏ xuống nước ở đỉnh núi, trăm ngàn vạn năm qua đi, thần huyết vẫn chưa khô, có thể thấy trong đáy Kim Thành trì, bị hậu nhân vây quanh.
Mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, Kim Thành trì thật sự kỳ diệu chứ không phải nói láo.
Tuy nó bốn mùa quanh năm đều đóng băng ba thước, nhưng có rất ít đạo sĩ, dựa vào linh hạch của mình, làm nước hồ tan ra, trong hồ sẽ xuất hiện một dị thú thượng cổ, miệng ngậm binh khí, đưa cho người trên bờ.
Tiết Mông nóng lòng không chờ nổi hỏi: “Sư tôn, lúc người lấy thần võ, có dị thú thượng cổ nào xuất hiện vậy?”
Sở Vãn Ninh nói: “Côn Bằng.”
Tiết Mông vừa nghe, ánh sáng nóng cháy chiếu trong mắt: “Thật tốt quá! Ta có thể gặp Côn Bằng!”
Mặc Nhiên cười nhạo nói: “Chờ ngươi làm tan nước hồ đã rồi nói sau.”
“Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy ta không thể làm tan Kim Thành trì chắc?”
Mặc Nhiên cười nói: “Ai da, giận cái gì, ta còn chưa nói như vậy.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ngậm vũ khí ra từ hồ, không nhất định là Côn Bằng, nghe nói trong Kim Thành trì có hơn trăm thần thú, bảo vệ thần võ chi linh, chỉ cần một con trong số đó thích ngươi, nó sẽ tìm vũ khí mình có thể lấy được, tặng cho người trên bờ.
Hơn nữa tính các thần thú không giống nhau, sẽ đưa ra các yêu cầu cho ngươi, nếu ngươi không làm được, chúng sẽ mang vũ khí, quay về đáy hồ.”
Tiết Mông ngạc nhiên nói: “Còn như vậy nữa? Sư tôn, Côn Bằng khi ấy đưa ra yêu cầu gì với người?”
Sở Vãn Ninh nói: “Nó muốn ăn bánh bao thịt.”
Ba đệ tử sửng sốt một lúc, đều cười, Tiết Mông ha ha nói: “Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng chuyện gì khó lắm.”
Sở Vãn Ninh cũng cười nhạt, nói: “Chẳng qua vận khí tốt.
Yêu cầu của thần thú kỳ lạ cổ quái, cái gì cũng có, ta nghe nói có người gọi ra một con chuột, con chuột nhỏ kia lại muốn hắn gả vợ mình cho nó, người kia không đồng ý, chuột lại ngậm vũ khí bỏ đi, từ đó người nọ không có cơ duyên lấy được thần võ nữa.”
Sư Muội lẩm bẩm nói: “Vậy cũng thật đáng tiếc.”
Sở Vãn Ninh nhìn y một cái, nói: “Có gì đáng tiếc? Ta thấy hắn chính là quân tử.”
Sư Muội vội nói: “Sư tôn hiểu nhầm rồi, ta không có ý đó.
Vợ đương nhiên không thể đổi bằng vũ khí lợi hại được, ta chỉ tiếc hắn bỏ lỡ thần binh lợi khí.”
Sở Vãn Ninh nói: “Có điều chỉ là lời đồn, đáng tiếc ta chưa từng gặp.
Kim Thành trì nhiều năm trước, thật ra có từng thấy một kẻ rất độc ác, bẩn cả mắt ta.”
Y dừng một chút, như nhớ lại cái gì, mày chau lại.
“Thôi, không nhắc tới.
Qua mấy ngàn năm, Kim Thành trì chứng kiến không ít chuyện lòng son không đổi, lại làm người ta thấy lòng người lạnh lẽo.
Trước mặt thần võ, có bao nhiêu người có thể từ bỏ cơ hội thành Tiên Tôn, không do dự giữ vững bản tâm…? Ha ha.”
Sở Vãn Ninh cười lạnh hai tiếng, như nhớ lại chuyện gì chạm tới vảy ngược của y, thần sắc y hờ hững, môi cuối cùng khẽ nhấp, ngậm miệng không nói nữa.
Mày kiếm nhíu lại, nhìn vẻ mặt của y, dường như thấy ghê tởm.
“Sư tôn, nói các thần võ trong Kim Thành trì có linh tính, vậy người dùng thuận tay từ đầu ư?” Tiết Mông thấy y không vui, đổi đề tài, hỏi như vậy.
Sở Vãn Ninh nâng mi mắt, nhàn nhạt: “Vi sư có ba món thần võ, ngươi nói món nào?”.