Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 327: Phiên Ngoại Tranh Sủng 5


Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 327: Phiên Ngoại Tranh Sủng 5


Edit: LuBachPhong36
Lúc Đạp Tiên Quân đi vào, Bánh bá đạo đang ở trong điền viên sơn thủy mà Mặc Nhiên đã xây một nửa, đôi chân ngắn lạch bạch đang đuổi hoa bắt bướm.

Nghe thấy tiếng động,, nó lập tức nghiêng đầu sang, bởi vì nó thắng quá nhanh nên xém chút lảo đảo té nhào về phía trước, thật vất vả lung la lung lay mới dừng lại được, Bánh bá đạo duỗi bàn tay nhỏ chỉnh chỉnh phiến lá sen trên đầu mình, reo lên: ” Ai, ai ai ai — — tiểu nhiếu nhiên, ngươi….!ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, ta khỏi…..!khỏi khỏi phải nhàm chán tới chết đi!”
Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm nó, chỉ nhìn trong chốc lát, hạ cái kết luận: một con bánh mật gác cổng ngốc nghếch.

Lập tức lia mắt đi chỗ khác.

Tiếp đó, hắn dùng một cặp mắt sắc bén dò xét tới tới lui lui chỗ này một cách triệt để.

Thế ngoại tiên cảnh còn chưa làm xong, có điều cũng chỉ thiếu chút xíu.

Đạp Tiên Quân hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tao nhã tinh xảo của nó, cánh đồng hoa tràn ngập điểm sáng óng ánh lơ lửng, tiểu yêu đang ngồi đánh đàn thổi sáo giữa những nhụy hoa, ao sen dòng nước ánh kim lấp lánh, ngồi nhà cây được làm từ những dây mây quấn quanh, giường nhỏ được làm từ vỏ sò đặt trong sân……!
Đạp Tiên Quân càng xem sắc mặt càng âm trầm.

Hắn hiểu Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh nhìn qua nghiêm túc quy củ, nhưng thực ra y có một trái tim rất hiếu kỳ, đối với những món đồ cổ quái kỳ lạ không thuộc về chốn phàm trần thế này, Sở Vãn Ninh nhất định là rất thích.

Điều duy nhất có thể khiến Sở Vãn Ninh không thích, vậy cũng chỉ có — —
Hắn quay đầu, trừng mắt nhìn về phía Bánh bá đạo.

Môi mỏng khẽ khép khẽ mở, âm u hỏi: “Giá bán nơi đây rất đắt?”
Lúc này Bánh bá đạo còn chưa kịp phản ứng với việc người trước mắt đột nhiên tính tình đại biến, có chút mù mờ nói: “Nhu……!nhu nhu…!nhụ…”
Đạp Tiên Quân mày dài nhíu chặt, bỗng nhiên nhấc một tay lên, bóp chặt bánh mật trong lòng bàn tay.

” A A A — —”
“Ngươi mắng ai ngu?”
Túi lưới bắt bướm trong tay Bánh bá đạo đều rơi xuống, Bánh bá đạo bị Đạp Tiên Quân bóp nghẹt, hai mắt trắng dã, chân nhỏ run rẩy, nó thê thê thảm thảm mà đem cái tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn của mình ráng ép cho đúng tiêu chuẩn: “Nhụ……Dụ…!Dụ gì dậy?”
Đạp Tiên Quân: “…………”
Hóa ra chỉ là hiểu lầm.

Đạp Tiên Quân hừ lạnh một tiếng, năm ngón tay hơi thả lỏng, ném tiểu yêu quái về lại trên mặt đất.

Bánh bá đạo sờ lấy cổ mình, dồn dập thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn người với gương mặt rõ ràng toàn là khói đen này, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị này hình như hơi quen quen.

Oa?! Đây không phải Mặc tông sư a!
Thôn bánh mật bọn chúng đều biết tính tình Mặc Nhiên cách ba ngày sẽ hoán đổi một lần, do là nó bị lưu vong quá lâu, cho nên đã quên mất vụ này.

Vị trước mắt này thần thái hung thần ác sát, hung hãn làm liều, đâu có chỗ nào giống với vị Mặc tông sư ôn nhu thiện lương, hòa ái dễ gần hai ngày trước chứ.

Rõ ràng là……!
” ÁÁÁ!!! ” Bánh bá đạo hét thảm một tiếng, bật dậy chuẩn bị chạy trốn, “Cứu mạng a!! Hắn tới rồi!!! Hắn mang theo Bất Quy tới kìa!!! ”
Triệt để bị dọa đến không cà lăm nỗi luôn.

Hai chân ngắn tủn mềm mềm của Bánh bá đạo ra sức nện xuống, nhắm tịt mắt ra sức chạy nửa ngày, khi nó hé mắt ra nhìn một chút, mới phát giác mình thế mà vẫn còn đứng tại chỗ cũ.

“……”
Hoá ra không biết lúc nào, Đạp Tiên Quân đã thi pháp biến ra luồng linh lực hoá thành một chiếc lồng, giống như cái vòng quay có bánh xe, nó ở bên trong giống như con hamster mà chạy nửa ngày, vẫn đứng tại chỗ cũ chẳng đi được đâu.

Bánh bá đạo nuốt nuốt nước bọt, run rẩy quay đầu lại, quẫn bách lại hoảng sợ.


“Đờ đ…!đê đê ê…..”
“Ngươi muốn chết sao!” Đạp Tiên Quân giận tím mặt, “Ai là đệ đệ ngươi?”
“Đê…!Đế! Đế quân khoẻ!”
Đạp Tiên Quân lần nữa: “…………”
Vì muốn sống cho qua ngày, Bánh bá đạo rất nhanh khuất phục dưới uy quyền của Đạp Tiên Quân.

Nó bẩm rõ tất tần tật mọi chuyện liên quan đến chiếc hộp Muốn gì được nấy cho Đế quân nghe, đồng thời báo cáo cho hắn nghe cái đáp án hắn không muốn biết nhất — —
“Nơi đây có tốn kém không ư? Không….!không không hề đắt, rất rẻ!”
Đạp Tiên Quân rơi vào trầm mặc.

Không đắt, không tốn kém, lại có lòng.

Đối phương đưa lễ vật thế này, mình còn có thể nào hơn được?
……!Mẹ nó, may mà hắn phát hiện sớm, bằng không thì sinh nhật Sở Vãn Ninh đã ở trước mắt, Mặc tông sự thật sự đánh lá bài này, vậy coi như hắn thua là cái chắc.

Đạp Tiên Quân thầm nghĩ, cơ hội mất đi là không trở lại, mình nhất định phải thừa dịp còn sớm, phá huỷ toàn bộ nơi này mới được!
Trên gương mặt anh tuấn của hắn loé lên bóng đen mơ hồ, vừa nhìn chằm chằm chốn cư ngụ sơn thuỷ mà Mặc tông sư xây dựng, vừa nghe Bánh bá đạo lải nhải.

Bánh bá đạo giải thích: “Đồ vật…!đồ vật ở bên ngoài đều có thể mang vào đây đổi lấy vật liệu với ta, đừng nhìn nơi này có vẻ xinh đẹp như vậy, thực nha hiện tại những vật liệu để xây này cũng hông phã là tốt nhất, đồ vật hai ngày trước ngài đem đến đổi, có một số thứ cũng hông quá đáng nhá đâu.”
(* có một số thứ cũng không quá đáng giá đâu)
“Ồ? Phải không?” Đạp Tiên Quân nói: “Nhưng biển hoa này nhìn rất đáng giá.”
“Đó nhà đồ tặng….!tặng tặng tặng thôi.”
Đạp Tiên Quân lại chỉ vào hồ nước: “Cái hồ này nhìn cũng không rẻ.”
“Đó nhà dùng đồ tốt nhất mà ngài đưa tới để đổi lấy đó.”
Đạp Tiên Quân vểnh tai: “Đồ tốt nhất?”
“Đúng dậy.”
“Là thứ gì? Hắn đưa nổi, bổn tọa cũng đưa nổi, ngươi cứ việc nói.”
Bánh bá đạo nghe vậy, đôi mắt nhỏ tỏa sáng: “Thặc sao?……….!chúng ta thích nhất nhà than do Sở Tiên quân làm!”
“……”
Hắn sai rồi.

Trên đời này có một thứ, đúng là hắn gần như cố chấp, định sẵn là sẽ cho đi không được.

Đó chính là đồ ăn mà Sở Vãn Ninh làm.

Ở khía cạnh này Mặc tông sư và hắn không giống nhau, nhân cách kia không có trải qua những tháng ngày làm một xác sống ở Vu Sơn điện như hắn kiếp trước, không có từ trong cô quạnh ức nghẹn buồn bã mà như điên như dại nhớ về những món ăn dở tệ nhưng bốc lên hơi nóng của nhân gian.

Cho nên Mặc tông sư đối với tay nghề của Sở Vãn Ninh, xưa nay không phải là một loại bệnh chiếm hữu.

Ngược lại, Mặc tông sư vẫn luôn rất muôn trù nghệ của Sư tôn được càng nhiều người, hoặc là càng nhiều sơn lâm yêu tinh tán thưởng, như thế Sở Vãn Ninh sẽ rất vui, Vãn Ninh vui hắn cũng vui.

Cho nên khi nghe Bánh bá đạo thích than do Sở Vãn Ninh làm, thì hắn đã cực kỳ nguyện ý mà chia sẻ cho nó.

Nhưng Đạp Tiên Quân không giống như vậy.

Đạp Tiên Quân tựa như người đói khát chục năm nghèo khổ chục năm, như mang tính trả thù mà bá đạo độc chiếm tất cả những thức ăn mà Sở Vãn Ninh làm, dù là khó ăn cỡ nào, hắn cũng sẽ như đói như khát mà nuốt xuống, ăn đến đau dạ dày cũng ăn, cũng sống chết không nguyện ý chia sẻ cùng người khác.

Khoa trương nhất chính là có một lần Sở Vãn Ninh rảnh rỗi không có gì làm liền gói một hơi năm mẹt hoành thánh, vốn định để dành từ từ ăn, đủ để ăn nửa tháng.

Kết quả Đạp Tiên Quân biết hôm sau mình sẽ biến thành một trạng thái khác, cho nên để không làm lợi cho cái trạng thái khác đó, hắn thế mà ngay trước khi giờ Tý đến đã cứng rắn dứt khoát mà nuốt sạch năm mẹt hoành thánh để ăn trong nửa tháng kia.


Báo hại Mặc tông sư nằm trên giường ba ngày trời.

Cho nên nghe được Bánh bá đạo thế mà lại thèm nhỏ dãi món đó, Đạp Tiên Quân lập tức cả giận nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Than Sở Vãn Ninh làm cũng chỉ có bổn tọa có thể ăn!”
Bánh bá đạo nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.

“Khóc cũng vô dụng!”
Bánh bá đạo thê thảm đưa mấy ngón tay nho nhỏ quệt nước mắt: “Hu hu hu……”.

Đế quân quả nhiên là đồ xấu….!xấu…!xấu xa!
Do không thể lấy than để đổi đồ, nên Đạp Tiên Quân liền bắt đầu đưa ra chủ ý khác.

“Ngươi nói bổn toạ nghe, trừ than ra, còn có cái gì có thể đưa cho ngươi để đổi được dụng cụ yêu tộc càng tinh xảo càng đáng giá hơn?”
Bánh bá đạo thút tha thút thít, không muốn trả lời, lại không thể không trả lời: “Đê đê……!Đế quân trước tiên có thể tự mình tìm, thử đổi lấy một lần xem sao……”
Đạp Tiên Quân nhíu mày: “Mặc tông sư cũng là thử như thế này?”
“Ừ ừ.” Bánh bá đạo ủy khuất mà gật đầu, “Hai ngày trước ngài chính là dùng y phục của mình, đổi được cánh đồng hoa kia.”
“Như vậy……!hoá ra hắn cởi quần áo ra……” Đạp Tiên Quân lầm bầm, xoa cằm suy tư một phen, cảm thấy không thể thua với chính mình.

Thế là hắn cũng cởi ngoại bào của mình xuống, đưa cho bánh bá đạo.

“Đây là y phục của bổn toạ, ngươi nhìn kỹ kỹ một chút, nhìn xem có thể đổi được thứ gì?”
Bánh bá đạo giơ y phục lên, lia mắt nhìn trái phải nhìn trên nhìn dưới một hồi lâu, nửa ngày không nói chuyện.

Ngay lúc Đạp Tiên Quân sắp đợi đến hết kiên nhẫn, nó mới do dự mà từ phía sau y phục nhô nửa cái đỉnh đầu đội lá sen lên.

“Đê….!Đế quân, đổi….!đổi chái gì không phải do một mình ta quyết định, nhà có quy định, nếu như đổi chúng đồ vật không hợp tâm ý ngài, ngài có thể đừng bóp cổ ta nữa hông…….”
“Bớt nói nhiều lời, cuối cùng là có thể đổi cái gì?! ”
Giọng Bánh bá đạo nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Nước rửa…!rửa rửa chưng…!thừng…!thừng tự nhiên*, hông ô……!ô nhiễm……”
(* thuần tự nhiên)
Đạp Tiên Quân tưởng đâu mình nghe lầm: “Nước rửa chân?”
“Nhà……!nhà nước rửa chưng……” Bánh bá đạo trông có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi, lắp bắp cà lăm mà nói cho xong, “Ba ngày rửa một lần, liên tục ba tháng…!chất dinh dưỡng tinh tuý từ thảo mộc thừng tự nhiên, ngài…!ngài sẽ càng nhứt, càng mạnh hơn so với bây giờ, càng uy vũ hùng tráng……”
Đạp Tiên Quân đứng hình trong giây lát, sau đó mặt đen như đít nồi, nổi giận nói: “……!Ngươi muốn chết phải không?!!!”
” Ô ô ô không! Ta không muốn!!!” Bánh bá đạo lắc đầu lia lịa khóc lớn lên.

“Dựa vào cái gì đồ của hắn có thể đổi được biển hoa, đồ của ta lại đổi được nước rửa chân! Nhìn ta giống cần thứ này không?? HẢAAA???!”
“Ô ô ô không! Ngài không cần!!!”
“Lập tức suy nghĩ thứ khác! Có thể đổi thứ khác không!”
“Không thể……”
Đối diện với ánh mắt doạ người của Đạp Tiên Quân, Bánh bá đạo luôn miệng kêu khóc mà nói: “Hông phã mình ta có thể quyết định, yêu tộc của chúng ta cũng có quy định!”
“Có cái quy định nào không thể sửa đổi? Ngươi hoang đường như thế, có tin bổn toạ giết ngươi không!”
“Ngươi diếc ta cũng vô dụng, vững cần phải đi theo hướng dẫn của ta!”
“Ngươi……!” Đạp Tiên Quân nghẹn một chút, kiềm nén phẫn nộ đang muốn dâng lên.

“Được được được, bỏ đi bỏ đi!” Đại sự trước mặt, nhịn một bước trời cao biển rộng.

Hắn còn phải dựa vào con bánh mật này mà đánh bại đối thủ Mặc tông sư nữa.

Thế là hắn nuốt xuống đầy một bụng lời nói thô tục, cố gắng tâm bình khí hoà, nhưng thực ra là nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy ngươi lập tức nói cho bổn tọa biết, cuối cùng là phải lấy cái gì đến mới có thể đổi được — —”

Hắn chỉ chỉ vào cái khoảnh điền viên đã sắp xây dựng xong kia, “Vật liệu tốt hơn so với những thứ này?”
Bánh bá đạo nghẹn ngào: ” Ta…!ta không thể nhói nhiều……”
Đạp Tiên Quân gân xanh nổi lên, cả giận nói: ” Nếu không nói bổn tọa thật sự sẽ băm ngươi ra!”
“Ô ô ô ô ô!!! ”
Không còn cách nào.

Vì để không bị đập dẹp làm thành bánh mật hoa quế rồi bị mang đi ăn sạch, Bánh bá đạo đành phải đặt mông ngồi trên gốc cây, thút tha thút thít, bắt đầu lộ ra bí quyết hoán đổi đồ cho Đạp Tiên Quân biết.

Nó dùng mấy ngon tay trăng trắng ngắn tũn ú nụ móc móc trong cái túi trước bụng nửa ngày, móc ra một cuốn sổ nhỏ rách rách nát nát bằng vỏ cây, uỷ khuất đáng thương mà đưa tới trên tay Đạp Tiên Quân, chẳng còn nửa điểm dáng vẻ diễu võ giương oai khi ở trước mặt Mặc tông sư.

Đạp Tiên Quân cũng không khách sáo, nhận lấy cuốn sổ, ào ào lật vài trang.

“Ca cơ Hoa yêu……!cái này không tốt, không chừng sẽ liếc mắt đưa tình với Sở Vãn Ninh.”
“Đầu bếp nữ tuyệt đỉnh……!cũng không có ý nghĩa, tay nghề của bổn tọa tốt hơn nhiều so với đầu bếp, không cần đến người khác ra tay.”
Cau mày ghét bỏ xem một hồi lâu, Đạp Tiên Quân bỗng nhiên bị một đoạn trong đó thu hút sự chú ý.

“Mạn Thiên Hoa Vũ* — — một áng mây, sau khi có được sẽ bay lơ lửng trên không ở sân nhà bạn, không ngừng rải xuống đầy cánh hoa.” Đạp Tiên Quân phẩm vị thanh tân tinh xảo đọc xong gõ nhịp tán thưởng: “Tốt, cái này tốt, cái này làm sao đổi?”
(* Mạn thiên hoa vũ: ngập trời hoa rơi)
Bánh bá đạo yếu ớt duỗi ngón tay ra, lật sang trang kế cho hắn.

Chỉ thấy trang sau viết:
Điều kiện hoán đổi, người sống.

Đạp Tiên Quân bỗng dưng mở to hai mắt: “Người sống? Tế sống?”
“……!Đừng nghĩ…!nghĩ máu me như vậy nha.” Bánh bá đạo oang oang nói, “Chính là bắt…!bắt tới đây…!nhốt vào trong hộp……!nhốt vào, thì đổ mưa hoa, thả đi, thì mưa hoa liền ngừng.

Rất văn…!văn minh!”
“Vậy tại sao phải nhốt người đó vào đây?”
Bánh bá đạo có chút ngượng ngùng lấy ngón tay nhỏ mềm mại chỉ chỉ vào mình: “Bởi vì trong hộp hông có ai khác, thôn bánh mật chúng ta thật ra nhà có thể đi sang nhà nhau thăm hỏi, bắt…!bắt bắt người vào đây để thôn ta…!tham quan.”
“Yêu quái các ngươi…!tham quan?”
Bánh bá đạo lại tiếp tục ngượng ngùng xoa hai tay: “Đúng…!đúng dậy a.”
“Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ! Bổn tọa sao lại có thể làm chuyện hoang đường như vậy!”
Bánh bá đạo: “Ngài cũng có thể không đổi những thứ này, những đồ vật cần lấy người sống để đổi, đều là cao cấp, nhưng ngài cũng có thể đổi kém một cấp và……vân vân.”
Đạp Tiên Quân vừa nghe đến cao cấp nhất, đưa tay cắt ngang nó, “Những thứ lấy người sống đổi đều là tốt nhất?”
“Đúng….!đúng á.”
Đạp Tiên Quân dứt khoát ba một tiếng khép sổ vỏ cây lại, lý do đầy đủ mà ôm cánh tay nói: “Ngươi nói đi, bắt ai?”
…..!
Sở Vãn Ninh cảm thấy mấy ngày nay Mặc Nhiên rất khác thường.

Đầu tiên là Mặc Nhiên dưới trạng thái tông sư, nửa đêm không chịu ngủ, thân trên trần trụi mà nằm rạp trên đất đè đầu con chó.

Sau đó là Mặc Nhiên dưới trạng thái Đế quân, thần thần bí bí nhốt mình trong gian bếp nhỏ nửa ngày không ra, nói là muốn làm bánh, nhưng đến trưa lúc dùng bữa lại ngay cả bột mì cũng chẳng có lấy một chút, hỏi hắn trong bếp lâu như vậy đã làm cái gì, thì hắn lại trả lời là đang suy nghĩ về nhân sinh.

Kỳ hoặc hơn chính là, vì Đạp Tiên Quân ba ngày mới có thể xuất hiện một lần, ngày bình thường thích nhất là quấn lấy y, mặc dù thỉnh thoảng ban ngày sẽ xuống núi đi dạo, làm chút việc bí mật nho nhỏ của hắn, nhưng trước giờ cơm tối tất nhiên sẽ về, mà thường trong tay sẽ xách một vò rượu hoặc một hộp điểm tâm, ngập ngừng kỳ quái lúng ta lúng túng mà đưa cho y.

Nhưng hôm nay lại không giống.

Buổi trưa hai người không ăn đĩa bánh mà nấu qua loa chút mì sợi, sau đó Đạp Tiên Quân lau miệng liền nói mình có việc phải ra khỏi cửa.

Sở Vãn Ninh hỏi: “Buổi tối muốn ăn cái gì? Để ta làm đi.”
Đạp Tiên Quân do dự một lát, nhìn bộ dáng là đang tiến hành một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng thái độ hắn lại khác thường mà nói: “Không cần, đêm nay bổn tọa có thể rất trễ mới trở về, ngươi không cần chờ, đi ngủ sớm một chút đi.”
Sở Vãn Ninh không khỏi trợn to mắt phượng.

Đây là……!
Thất niên chi dương* sao?
(* 七年之痒: từ 痒 nghĩa là ngứa, trong cụm từ này có nghĩa là không thoải mái.

Đây là cụm từ chỉ cuộc sống hôn nhân ở ngưỡng bảy năm, dễ xảy ra lục đục hoặc chán nản do cuộc sống đơn thuần nhàm chán, dễ dẫn đến ly hôn hoặc có đối tượng thứ ba.)

Nhưng hình như chưa tới bảy năm, hoặc có thể nói là đã qua rồi sao?
— — Chính là như vậy, Sở Vãn Ninh hoàn toàn quên ngày sinh nhật của mình sắp đến.

Có điều thực ra đối với Sở Vãn Ninh trước đây mà nói, sinh nhật cũng không phải là điều gì đặc biệt tốt đẹp cả.

Lúc còn nhỏ ở Vô Bi Tự cùng với Hoài Tội, mấy năm đầu Hoài Tội còn cố ý nhân ngày này tặng y một ít đồ chơi, một chút bánh ngọt gì đó, mỗi lần như vậy y đều rất vui, ôm thanh kiếm gỗ nhỏ hoặc là đút đầy miệng điểm tâm thơm ngọt, nhìn sang hoà thượng, cười rạng rỡ mà nói tạ ơn sư tôn, sư tôn đối với ta thật tốt.

Ánh mắt Hoài Tội khi đó giống như là bị đâm trúng chỗ đau nào trong lòng.

Nhưng Sở Vãn Ninh lúc ấy cũng không biết rốt cuộc là Hoài Tội bị đâm trúng chỗ đau nào.

Sau này, từ sau năm nào đó, Hoài Tội bỗng nhiên không cho y đón sinh nhật nữa, tuy nhiên các thứ như điểm tâm, đồ chơi linh tinh gì đó thì thỉnh thoảng vẫn có, hoà thượng sẽ từ trong tay áo rộng rãi to lớn của mình mà như làm ảo thuật biến ra cho y, cũng không nhất định là phải đúng ngày sinh nhật mới cho y.

Sở Vãn Ninh nghĩ, đại khái là mình đã lớn lên rồi, người lớn thì hàng năm sẽ không cần phải đón sinh nhật.

Y hỏi Hoài Tội có phải như vậy không, Hoài Tội giật mình trong chốc lát, nhìn ra phía cây bách to lớn quanh năm cành lá xanh biếc bên trong thiền viện, nửa buổi, sau lại xoa xoa đầu Sở Vãn Ninh, nói, đúng rồi, Vãn Ninh đã lớn, lại qua thêm vài năm nữa là sẽ nhược quán*……!
(* nam tử vừa chớm hai mươi)
Khi đó Hoài Tội không có nhìn vào ánh mắt y, khi ông nói những lời này, chỉ một mực nhìn ra ánh tà dương sắp tàn.

Chân trời phản chiếu thành một vệt bóng đỏ tươi trong mắt hoà thượng.

Như máu.

Sở Vãn Ninh không khỏi cảm thấy thần sắc Hoài Tội thật phức tạp, y trải đời chưa sâu, có rất nhiều từ ngữ văn vẻ y chỉ mới đọc qua trong sách, chứ chưa thể từ kinh nghiệm sống của mình mà nhận biết cụ thể.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, y dường như ý thức được thứ cảm xúc đang đè nén trên mặt Hoài Tội, một nửa như y đã từng đọc qua, là “tàn nhẫn”, và nửa kia lại là “thương tâm”.

Y không hiểu sao khi đề cập đến việc mình nhược quán, sư phụ lại lộ ra cảm xúc như vậy, lúc đó y chỉ thấy trong lòng đau buồn, y thay Hoài Tội khổ sở mà khổ sở.

Y đứng lên, mà Hoài Tội vẫn ngồi bên cạnh y, y liền đánh bạo, xoa xoa đầu trọc của Hoài Tội, vụng về mà dỗ vị đại hoà thượng trước mắt mình.

“Sư tôn, đừng không vui, chờ ta nhược quán, ta cho người đón sinh thần.”
Hoài Tội giật mình một chút, sau đó lập tức cúi đầu.

Sở Vãn Ninh không nhìn rõ gương mặt lồng trong bóng tối của ông khi ấy.

Nửa ngày Hoài Tội mới khàn khàn cười nói: “Người lớn cũng không đón ngày này……!trẻ con mới đón.” Dừng một chút, ngay lúc Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói thêm nhiều lời, ông đột nhiên đứng dậy.

Tăng bào và cà sa rộng rãi trong gió chiều tung bay dập dờn, thân ảnh hoà thượng lúc ấy là cao lớn như thế, ông đứng lên, liền che hết ánh tà dương màu máu đang chiếu lên người Sở Vãn Ninh.

“Không còn sớm nữa, vi sư có chút việc phải ra ngoài một chuyến, ngươi……!ngươi cứ tập luyện như bình thường đi.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà đi.

Sau này, sau hơn hai mươi năm dài đằng đẵng sau này, Sở Vãn Ninh chưa bao giờ được nghe một câu “Sinh nhật vui vẻ”, cho đến bây giờ cũng không có ai chúc y qua thêm một tuổi, nguyện quãng đời còn lại của y an khang.

Mãi cho đến khi quy ẩn ở Nam Bình Phong.

Tận đến giờ phút này, cuối cùng y mới có cuộc sống riêng yên bình của mình, có Mặc Nhiên sẽ chân tâm thật ý mà nhớ lấy ngày sinh nhật của y, muốn bù đắp hết thảy những ngày tháng trong quá khứ kia.

Nhưng chỉ tiếc mối bận tâm này rốt cuộc cũng đã trễ quá nhiều, trong cái quá khứ cô độc của mình bao năm qua, Sở Vãn Ninh đã quen bị người lãng quên.

Và, cũng đã quen với việc lãng quên chính mình.

Cho nên, Ngọc Hành trưởng lão hoàn toàn không nhớ rõ là mình cũng có sinh nhật này, đang cau mày suy nghĩ thật lâu trong sân nhỏ — — Mặc Nhiên thế này là bị làm sao vậy?
Là do gần đây mình có làm gì khiến hắn không vui sao?
Hay là bên ngoài đã xảy ra việc gì?
Nếu không phải thì tại sao mấy ngày nay bất luận là Tông sư Mặc Nhiên hay Đế quân Mặc Nhiên đều kỳ quái thế này chứ…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.