Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 313: Phiên Ngoại Về Vườn Rau Ẩn Cư
Edit: Chu
—— Chuyện xảy ra sau khi kết thúc trận chiến hai năm ——
Trong một căn phòng nhỏ tỏa mùi cháo ngào ngạt.
Một đứa trẻ tai đỏ ửng, trên đầu đội một chiếc lá bí đỏ đi tới gần lò, ném thêm củi vào trong.
Nó ngồi cạnh bé gái tóc đỏ, vừa ăn kẹo mật vừa nướng bên lò.
“Muội thấy lửa nên cháy to hơn chút.”
“Huynh thấy không được đâu, kẹo chảy mất.”
“Muội nghĩ không chảy được.”
“Xì, muội thì biết cái gì, muội chỉ biết ăn kẹo.”
Sở Vãn Ninh cầm theo thỏ săn được đẩy cửa vào, theo sau là đám cây cỏ tinh ríu rít, có tiểu hoa yêu, tậm chí có mấy tiểu yêu tinh rêu chỉ to như móng tay cái.
Huynh muội thụ tinh ngồi bên bếp lò lập tức đứng dậy, luống cuống tay chân hành lễ với y: “Thần mộc tiên quân.”
Thần mộc tiên quân là cách xưng hô của những mộc linh này với Sở Vãn Ninh.
Kỳ thật rất nhiều chuyện khi quay đầu nhìn lại, đã sớm lộ ra.
Kiếp trước y vẫn luôn không hiểu vì sao mình lại được trời sinh gắn với thần võ Cửu Ca,cũng không biết vì sa mình lại có sức khống chế mạnh mẽ với cây cỏ như vậy, thậm chí trước đó y còn không rõ tại sao Sắc Tửu Hồ Lô trốn ra từ Kim Cổ Tháp lại tất cung tất kinh với y như thế.
Giờ thì y hiểu cả rồi.
Y là thần mộc Viêm Đế, mà thần mộc Viêm Đế là cội nguồn của thực vật trên thế gian.
Sau một trận chiến sinh tử, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên quy ẩn ở Nam Bình u cốc, những pháp thuật hung ác bạo ngược tạm thời chẳng dùng tới, nhưng những ngày trôi qua hơi bình đạm không có gì lạ, Sở Vãn Ninh liền ngẫm thử tới thuật triệu hoán Mộc Linh, tập trung nhóm tiểu yêu quái trong sơn cốc lại dưới trướng.
“Nhìn qua thì cứ như có ý chiếm núi làm vua ấy.” Mặc Nhiên cười bình luận, “Thiếu mỗi da hổ trải trên mặt đất nữa thôi.”
Nhưng Sở tiên quân chiếm núi làm vua mấy ngày nay rất nôn nóng, vì trước đó mấy ngày Tiết Mông đã truyền âm tới cho họ, biệt nữu mà tỏ vẻ trung thu năm nay muốn tới Nam Bình Sơn, quây quần bên họ.
Cách hai năm, quan hệ sư đồ của ba người đã bị thời gian mài mòn khiến không còn xấu hổ như trước nữa, Sở Vãn Ninh đương nhiên muốn gặp lại ái đồ ngày xưa lần nữa.
Nên trước Trung Thu một tháng, y đã bắt đầu nghiêm túc cân nhắc nên chuẩn bị những món gì chiêu đãi Tiết Tử Minh.
“Sư tôn đang viết gì thế?”
Trong ánh đèn đêm lay động, Mặc Nhiên ghé lại gần, ôm lấy Sở Vãn Ninh từ sau lưng, cằm dựa lên vai y, đôi mắt đen như mực nhìn về phía giấy và bút mực bày trên bàn.
Hắn vốn chỉ tùy tiện hỏi, chủ yếu là muốn dỗ ân công ca ca lên giường sớm thôi.
Với mấy thứ Sở Vãn Ninh viết kỳ thật hắn cũng không có nhiều hứng thú.
Gia hỏa này còn có thể làm gì? Đơn giản thì lại ngẫm về mấy thứ cơ giáp linh tinh của Dạ Du Thần, sau đó gửi bản vẽ cho Mã trang chủ Đào Bao sơn trang, để người ta làm ra mấy thứ đồ giá rẻ ấy bán, cuối cùng còn thành khẩn viết thêm “Lợi nhuận không cần đưa ta, gửi cả về Tử Sinh Đỉnh đi.”
Kết quả thứ làm ra tốn kém vượt xa giá bán, Mã trang chủ bị lỗ vốn, cầm giấy tờ đuổi theo Tiết Tử Minh đòi tiền.
“Hửm? Hôm nay không phải bản vẽ?”
Sở Vãn Ninh thất thần đáp: “Lấy đâu ra ngày nào cũng có linh cảm chứ.”
Mặc Nhiên cọ cọ lên mặt y, hôn lên vành tai y một cái: “Sư tôn…”
“Làm sao?”
“…”
Mặc Nhiên không khỏi đứng dậy, xoa xoa mũi mình.
Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi những ngày quy ẩn có phải khiến Sở Vãn Ninh chán rồi không, nếu không sao cọ cọ thân mật như thế chỉ đổi được một câu “Làm sao” cứng như sắt, âm điệu còn không lên xuống xíu nào.
Đúng là sống thì gặp quỷ.
Mãi cho tới tận lúc này Mặc Nhiên mới bắt đầu nhìn kỹ mấy thứ Sở Vãn Ninh bày trên bàn viết, không xem còn đỡ, vừa nhìn thấy, đã làm hắn hoảng tới vội lui một bước.
“Ngươi đang viết gì thế?!”
Vừa nãy là câu hỏi, lần này là câu cảm thán chứa đầy hoảng sợ.
Sở Vãn Ninh vì ngữ khí của hắn cảm thấy không vui, rốt cuộc gác bút lông Hồ Châu xuống, ngừng lại nâng đôi mắt phượng hung dữ lên, hơi híp mắt lại, cho dù hai hàng mi dài mềm như lụa, cũng không che được ánh mắt sắc bén.
Có điều, ánh mắt hung dữ, cũng không đánh thắng được lời đáng sợ của Sở Vãn Ninh vào giờ phút này.
“Thực đơn Trung Thu đấy.”
Mặc Nhiên: “……”
Không sai, vì tiệc đoàn viên đầu tiên sau đại chiến, Bắc Đẩu Tiên Tôn định tự tay làm, vì đồ đệ mà mình cảm thấy rất có lỗi với rửa tay nấu canh.
Mặc Nhiên trừng mắt nhìn gương mặt nghiêm túc lại cố chấp của Sở Vãn Ninh trong ánh nến, lòng không khỏi run lên.
Y không phải nghiêm túc đâu nhỉ…???
Nhưng thực đáng tiếc, Sở tiên quân là người đứng đắn, chưa bao giờ nói lời vui đùa không cần thiết.
Mấy ngày tiếp theo y đều nhíu mày cẩn thận nghiên cứu cho tờ thực đơn kia, thỉnh thoảng sẽ gạch đi mấy món—— mỗi lần đó Mặc Nhiên sẽ lặng lẽ thở hắt ra một hơi.
Hoặc là thêm vào mấy món—— mỗi lần ấy Mặc Nhiên sẽ cảm thấy dạ dày mình ẩn ẩn co rút lại.
Cuối cùng khi Sở Vãn Ninh rốt cuộc ho nhẹ hai tiếng định đưa tờ thực đơn ra cho hắn xem, Mặc Nhiên cố gắng trấn định quét mắt nhìn hai mươi món ăn mười lạnh mười nóng trên thẻ tre rồi đóng lại.
“…!Sao thế? Có phải thiếu mất mấy loại không?”
“Không.” Mặc Nhiên cảm thấy trừ phi mình muốn thấy tân chưởng môn của Tử Sinh Đỉnh chết bất đắc kỳ tử, nếu không nhất định phải làm gì đó để ngăn cản ân công ca ca nhà mình.
Hắn nghĩ nghĩ, ngước mắt lên cười nói với Sở Vãn Ninh: Ta chỉ cảm tấy tiệc đoàn viên nếu do một mình sư tôn chuẩn bị, không khỏi thiếu thành tâm rồi.”
Sở Vãn Ninh khẽ nhíu mày: “Vậy ư?”
“Đã gọi là đoàn viên.” Mặc Nhiên dẫn dắt từng bước, “Thì đương nhiên phải cùng nhau chuẩn bị mới náo nhiệt chứ.”
Thấy đối phương không hé răng, hình như hơi do dự, Mặc Nhiên chợt lóe linh quang, bỗng thầm nghĩ tới Sở Vãn Ninh xưa nay hiếu thắng, tiếp tục nói: “Sư tôn ngươi xem như vậy được không, chúng ta mỗi người chuẩn bị năm món lạnh năm món nóng, có điều đừng nói cho đối phương biết là gì.
Chờ Tiết Mông đến, cứ xếp lẫn hai mươi món này bê lên, cuối cùng hỏi hắn xem món nào ngon, món nào hắn không thích, thế nào?”
Sở Vãn Ninh không đáp ngay, nhưng đáy mắt lại hơi tỏa sáng.
Chút tâm tư và biểu tình nhỏ này của y đều thu vào trong ánh mắt Mặc Nhiên, Mặc Nhiên nén cười, lại cầm lấy tay y, giọng ôn nhu hỏi: “Được không?”
Sở Vãn Ninh giương mắt nhìn hắn: “Đây là thi nấu ăn?”
Mặc Nhiên xoa xoa mũi, cười nói: “Ngươi nói sao là vậy.”
Sau mấy phần trầm mặc, Sở Vãn Ninh bỗng đứng dậy, nhấc thẻ tre đang bị tay khác của Mặc Nhiên đè nặng lên.
Mặc Nhiên có hơi nghi hoặc: “Sao thế?”
“Ta sẽ không để cho ngươi biết ta sẽ nấu gì.” Biểu tình Sở Vãn Ninh lại rất nghiêm túc, “Nhưng thứ viết trên này đều không tính.
Ta sẽ nghĩ lại.”
Mặc Nhiên: “…”
Sở Vãn Ninh nheo mắt lại: “Kỳ thật ta nấu ăn, cũng chẳng kém ngươi nhiều đâu.”
“Vâng vâng vâng.” Mặc Nhiên nhịn cười tới không chịu nổi, “Sư tôn nói gì cũng đúng, ta đây chờ có bữa tiệc Trung Thu thịnh soạn để ăn thôi.” Hắn nói, kéo tay Sở Vãn Ninh, vuốt ve bàn tay nhiều năm vót gỗ làm cơ giáp mà sinh ra vết chai mỏng, sau đó cúi đầu hôn lên.
Trong ánh nến, hắn thấy Sở Vãn Ninh không hề vì bị chê cười mà ngoài ý muốn hơi mở to đôi mắt, nhìn chăm chú Sở Vãn Ninh dưới nụ hôn chậm rãi thả lỏng cơ thể cứng đờ.
Hắn ôn nhu xong mắt lên.
“Ân công ca ca làm gì, cũng tốt nhất.”
Giải quyết nguy cơ dễ như trở bàn tay như thế, mình đúng là ngày càng thông minh cơ trí mà.
Mặc Nhiên yên lặng tự vì mình uống một chén rượu mừng, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Vãn Ninh tủm tỉm cười đứng dậy, đi dọn mấy cái bát đĩa chưa rửa còn nằm trên bàn.
Đêm tới, đương nhiên khi dọn dẹp tắm rửa về phòng, Sở Vãn Ninh đang ngồi bên cửa sổ, thấy y đang nghiên cứu vô số loại thực đơn.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa vào, y theo bản năng giấu quyển sách đi, nhìn dáng vẻ quả thật đã chính thức coi Mặc Nhiên là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng Mặc Nhiên chỉ cảm thấy gia hỏa này thật buồn cười, trên kệ sách giải trí của y cũng chỉ có mấy quyển như thế, liên quan đến đồ ăn cũng chỉ có mỗi hai bộ, một bộ là “Thực ký Ba Thục”, một bộ là “Ẩm thực Lâm An”, có gì để giấu.
Có điều Sở Vãn Ninh đương nhiên cảm thấy mình rất cần giấu đi, nên y tắt đèn bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn thanh niên: “Ngươi tắm xong rồi?”
Mặc Nhiên cười gật đầu.
Sở Vãn Ninh đơn giản gật đầu cho có, dùng tư thái lơ đãng thuận tay cất sách lên kệ, sau đó nói: “Vậy được rồi, ta đi tắm đây.”
Nụ cười của Mặc Nhiên càng rõ: “Sư tôn.”
“Hử?” Sở Vãn Ninh quay đầu lại.
Mặc Nhiên nhất thời như không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn gãi đầu, có hơi ngượng ngùng nhắc nhở: “Ngươi đã tắm trước ta rồi mà…!Ngươi quên ư?”
“…”
Người muốn che giấu gì đó thi thoảng sẽ thất thần, cho dù là Bắc Đẩu Tiên Tôn cũng không ngoại lệ.
Trong không gian xấu hổ này, Mặc Nhiên có hơi buồn cười lại có hơi lúng túng nhìn y, sau đó đi tới gần.
Nơi gần cửa sổ rất hẹp, chỉ bày một cái ghế và một giá trúc Nam Trúc, không có không gian trống.
Mặc Nhiên chống tay lên chỗ vịn, Sở Vãn Ninh liền không có đường lui.
Sở Vãn Ninh cũng không định lui, tật xấu khẩu thị tâm phi của y đã ổn hơn những năm trước nhiều rồi, có điều y vẫn không quen thân thiết ở mấy chỗ này lắm—— đặc biệt mấy hôm trước khi nhân cách Đạp Tiên Quân xuất hiện, y còn cùng cái tên không thể nói lý kia cố chấp giao triền ở đây.
Giờ y nhớ tới những hình ảnh đó mặt đã nóng bừng, nên càng thêm kiên trì.
Sở Vãn Ninh nói: “Không được.
Tới giường đi.”
Mặc Nhiên không đáp lại y đã dán tới, ngậm lấy đôi môi hơi lạnh của y.
Không thể không nói Đạp Tiên Quân và Mặc tông sư đều thích mấy thứ giống nhau trong lòng cả, chỉ là Đạp Tiên Quân thì biểu hiện ra lộ liễu, còn Mặc tông sư sẽ tương đối uyển chuyển.
Nhưng kết quả thì y hệt nhau.
Lúc y còn chưa kịp phản kháng, đã bị Mặc Nhiên vừa lừa vừa gạt đẩy lên ghế, hơn nữa còn giống hệt như Đạp Tiên Quân, Mặc tông sư giật giật ngón tay, dùng ma tức thúc giục thần võ Gặp Quỷ, trói chặt tay chân Sở Vãn Ninh lên trên ghế.
“Ngươi không thể chọn nơi bình thường chút à?” Sở Vãn Ninh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
Mặc Nhiên rủ mi, có chút dáng vẻ vô tội, hắn cúi thấp người, giơ tay vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh, giọng thế mà rất ôn nhu: “Ta sợ ngươi sẽ chán.”
“…”
Rõ ràng chuyện không bằng cầm thú như thế, nghe qua lại biến thành hắn như một tiểu cô nương sợ bị vứt bỏ.
Ánh mắt Mặc Nhiên thực nghiêm túc: “Sư tôn, chúng ta đã sinh hoạt bên nhau hai năm rồi, su này còn cả đời rất dài nữa, đêm nào cũng thành thành thật thật ở trên giường, có lẽ ngươi sẽ chê ta không thú vị mất.”
“Ngươi rất thú vị.” Sở Vãn Ninh trừng hắn, “Giờ, buông ta ra.”
“Mặc Nhiên nửa quỳ trước mặt y, nhìn y chăm chú.
“Buông ra.” Sở Vãn Ninh kiên trì nói.
Có lẽ ánh mắt y qua cứng cỏi, khiến trái tim yếu ớt của thanh niên từng chịu thiên đao vạn quả kia bị thương, Mặc Nhiên bỗng rủ mi xuống, không nói gì.
Hắn nhìn qua có chút thương tâm, nhưng vẫn nghe lời lầu bầu nói: “Gặp Quỷ, trở về.”
Dây liễu nghe lời thu lại.
Mặc Nhiên vẫn cúi thấp đầu, lại bồi thêm một câu: “Thực xin lỗi.”
“…”
Lúc thanh niên nửa quỳ trước mắt, liền thấp hơn Sở Vãn Ninh rất nhiều, không còn thân hình cao lớn đĩnh bạt đứng trước mặt nữa, Sở Vãn Ninh kỳ thật rất dễ nhận ra đây là vãn bối nhỏ hơn mình mười tuổi, nên đến cuối vẫn chọn bao dung.
Y xoa xoa cổ tay bị dây liễu siết tới phát đau, lại bỗng cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình có phải nghiêm khắc quá không.
Sở Vãn Ninh ho nhẹ một tiếng, vừa định nói gì đó, đã nghe Mặc Nhiên cúi đầu, yên lặng nói: “Tuy rằng ta không thể nhớ rõ được khi mình biến thành Đạp Tiên Quân đã làm gì, nhưng ta…!Vẫn có ít ấn tượng vụn vặt.”
Tay Sở Vãn Ninh đang xoa xoa vệt đỏ trên cổ tay ngừng lại.
Nhìn từ trên xuống, lông mi Mặc Nhiên so với những góc độ khác có vẻ càng nhỏ dài hơn, cứ như con vật trung thành tận tâm nào đó, Sở Vãn Ninh thậm chí cảm thấy từ mái tóc dài của thanh niên trong một khắc đột nhiên lộ ra hai cái tai xù xù, sau đó chán nản rũ xuống.
Còn có thêm một cái đuôi mềm không tồn tại nữa.
“Ta cho rằng ngươi sẽ thích thế.” Mặc Nhiên nói, “Nhưng có lẽ ta nghĩ sai rồi.”
“…” Ngươi quả thật nghĩ sai rồi.
Sở Vãn Ninh yên lặng nghĩ trong lòng.
Nhưng y vẫn vươn tay, xoa xoa đầu thanh niên.
Loại trấn an âu yếm này làm Mặc Nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt kia anh tuấn đến rung động lòng người thấm vào trong ánh nến mờ nhạt.
Trong ngọn đèn dầu chiếu lên đôi mắt hắn, lấp lánh như cả ngân hà đang chớp động.
Đôi mắt này rất đẹp, chẳng qua bởi vì ấm ức, đuôi mắt mang màu hồng nhạt.
“Thực xin lỗi, sư tôn.
Ta vốn muốn làm ngươi vui vẻ.”
“…”
“Ta lại làm sai rồi.
Ngươi lại giận nữa.”
Sở Vãn Ninh bỗng có hơi không đành lòng.
Y thở dài, sức lực trên tay càng tăng thêm, nhưng thanh niên bị xoa, trở nên có hơi khó hiểu phong tình, thế mà vẫn cứng cổ không nhúc nhích như bàn đá.
Sở Vãn Ninh xoa hắn thêm mấy cái, vẫn không có động tĩnh, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Lại đây.”
Thanh niên nao nao, sau đó nửa quỳ, thuận theo dựa vào cạnh.
Sở Vãn Ninh ôm lấy cổ hắn, kéo hắn lại gần, dựa vào bên hông mình, vuốt ve mái tóc đen mềm của hắn, sau đó thở dài nói: “Đồ ngốc.”
Ánh đèn yên lặng lay động, trong phòng yên tĩnh, Sở Vãn Ninh tháo búi tóc của mình, tóc dài rủ xuống, y cũng không để ý, mà giơ tay dùng dây cột tóc trắng như ngó sen che khuất hai mắt mình.
Có một số chuyện, mắt không thấy thì sẽ không cảm thấy quá xấu hổ nữa.
Mặc Nhiên có đôi khi rất ngốc, hắn sửng sốt một chút, hỏi, “Sư tôn làm gì thế?”
“…”
Tuy ánh nến mờ nhạt, vẫn có thể thấy rõ dưới làn da trắng như băng tuyết mùa xuân của Sở Vãn Ninh ửng đỏ lên, y cắn môi dưới, Mặc Nhiên người này ấy à, luôn có cách khiến y trong nháy mắt mềm lòng, lại nháy mắt vững tâm.
Đỉnh đầu Sở Vãn Ninh tựa hồ tản ra khói nhẹ, nếu không có lụa mỏng che mắt, giảm bớt cảm giác bị sỉ nhục, bằng không y sợ có thể đẩy Mặc Nhiên đi rồi đạp cửa chạy mất rồi.
Y trầm mặc một lát, cắn răng nói: “Ngươi làm thì làm, không làm thì cút.”
Mặc tông sư là người thành thật.
Hắn dùng giây lát để kinh ngạc, lại dùng giây lát để vui mừng.
Thời gian còn lại, hắn rất thành kính dùng để lâm li triền miên.
Y phục bị cởi bỏ rất nhanh, da thịt bại lộ trong không khí ban đêm hơi lạnh, Sở Vãn Ninh bịt mắt, vì không nhìn thấy những chuyện xảy ra trước mắt giảm cảnh giác mà khẽ nâng cằm.
Chuyện này đúng là đòi mạng, lụa mềm màu trắng ngó sen vắt qua sống mũi thẳng tắp của y, rủ xuống theo đường cong nhu hòa, dẫn tầm mắt người ta tới bờ môi y.
Ngày thường, vì đôi mắt Sở Vãn Ninh sáng ngời quá mức, cũng lạnh lẽo quá mức, những người nhìn thấy y đều sẽ dồn hết lực chú ý vào hai hồ băng tuyết ấy.
Nhưng giờ y đã che khuất đôi mắt, mất loại khí chất uy nghiêm đi.
Vì thế Mặc Nhiên thuận lý thành chương phát hiện nửa khuôn mặt y thực ra rất nhu hòa, có sườn mặt với độ cong tinh tế, còn có đôi môi nhìn vào phi thường mềm mại, mang màu hồng nhạt.
Bởi vì mất thị giác, giờ phút này bờ môi vô thức hé mở, tư thế như đang mời gọi một nụ hôn.
Tuy rằng Mặc Nhiên tin rằng sư tôn mình tuyệt đối không có ý này, nhưng hắn vẫn biết nghe lời đúng hôn lên.
Môi răng ướt át giao triền, động tác trên tay cũng không ngừng lại, tay hắn mang vết chai mỏng vuốt ve Sở Vãn Ninh, sau khi nụ hôn kết thúc, hai người đều thở dốc dồn dập.
Mặc Nhiên dựa lên trán y, giọng khàn khàn: “Có thể không?”
Nam nhân bị che mắt trầm thấp thở dốc, màu môi có vẻ càng thêm mê người, như đóa hải đường mới nở, màu hồng nhạt mềm mại.
Sở Vãn Ninh hỏi: “Gì cơ?”
“Ở ngay đây, có thể không?”
“…”
Có đôi khi Sở Vãn Ninh sẽ cảm thấy, tuy rằng Mặc tông sư là chính nhân quân tử, ở đâu làm gì cũng suy nghĩ cho y cả, cũng không miễn cưỡng y làm những chuyện y không thích, nhưng trong vài tình huống, loại “hỏi ý kiến” này quả thực còn làm y xấu hổ hơn khi làm những chuyện hoang đường cùng Đạp Tiên Quân.
Sở Vãn Ninh có hơi phẫn nộ: “Y phục ta ngươi cũng cởi rồi còn hỏi ta có thể không à?”
“Ừm…” Ở nơi Sở Vãn Ninh không nhìn thấy, mặt Mặc Nhiên có hơi đỏ.
Hắn biết câu hỏi của mình là thừa, nên có hơi ngượng ngùng mím môi lại, ghé lại gần sườn mặt sư tôn mình hôn khẽ, thấp giọng bảo: “Thực xin lỗi.”
Đáp lại hắn là một tiếng hừ lạnh.
Mặc Nhiên không làm cho y xấu hổ thêm nữa, lông mi hắn khẽ động như cánh bướm, nụ hôn vụn vặn kia một đường đi xuống…!
Qua mặt, tới cổ, rồi tới xương quai xanh, đến ngực…!
Hắn có thể cảm nhận được cơ bắp Sở Vãn Ninh cứng đờ, tay không tự chủ được siết chặt thành ghế—— Hắn biết Sở Vãn Ninh không thích bị người khác đùa nghịch quá trớn ở vùng ngực, vết sẹo tuy đã không còn đau, nhưng dù sao đó vẫn là nơi dễ thương tổn nhất của y.
Cho nên hắn chị hôn lướt qua đầu ngực, cúi người vùi vào giữa hai chân Sở Vãn Ninh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua dáng vẻ Sở Vãn Ninh khẩn trương cứng đờ, lại gần, hô hấp nóng rực quanh quẩn bên nơi đã sớm ngẩng đầu.
Hầu kết Sở Vãn Ninh nhấp nhô, mặc dù đã che mắt, nhưng vẫn cảm thấy bị sỉ nhục mà nghiêng mặt đi.
“A…”
Tinh khí đột nhiên bị thanh niên ngậm vào, khuôn miệng ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy y, kích thích khi được người khác khẩu giao trong bóng tối dâng trào vô cùng mãnh liệt, tựa hồ tất cả các giác quan đều dồn xuống hạ thể, cột sống như có tia điện xẹt qua, tê dại một đường xuống tận đầu ngón chân.
Sở Vãn Ninh hơi ngửa về sau, bị ngậm vào tới mức bản thân không khống chế nổi bật ra tiếng thở dốc.
Cho dù cố gắng kiềm nén, nhưng tính khí sớm ngẩng đầu của y vẫn thành thật phản chiếu trong đôi mắt thanh niên cúi đầu.
Nên Mặc Nhiên ngậm vào càng sâu, đầu lưỡi đảo quanh lỗ sáo và thân dục vọng của y, lúc hắn rút ra khỏi khoang miệng ấm áp, trụ thể đã sớm ngẩng đầu dính đầy nước dấp dính.
“Ân công ca ca…”
Mặt Sở Vãn Ninh lập tức đỏ bừng lên, y tức giận, trầm giọng mắng: “Đừng gọi ta thế.”
Mặc Nhiên ôn nhu cười, bờ môi hắn cách tính khí Sở Vãn Ninh rất gần, lúc nói chuyện có thể cảm nhận rõ ràng dòng khí dao động quanh quẩn bên cạnh.
“Được.” Mặc Nhiên nói, “Ta nghe lời sư tôn.”
“…”
Thà rằng gọi ân công ca ca xấu hổ chút, còn hơn gọi sư tôn đáng xấu hơn khi nãy.
Nhưng Sở Vãn Ninh không có nhiều thời gian để nghĩ, nụ hôn ướt át và liếm mút của Mặc Nhiên lại tiếp tục đến, y không nhìn thấy chuyện trước mắt, chỉ có thể hé miệng thở dốc dưới dải lụa trắng, tuy vậy y dường như vẫn có thể tưởng tượng ra tư thế của Mặc Nhiên, có thể tưởng tượng ra đầu lưỡi kia liếm láp mình như thế nào.
Trong lần ngậm sâu cuối cùng, y không kìm lòng nổi vươn tay, ngón tay luồn vào mái tóc đen của Mặc Nhiên, y hơi run rẩy nói: “Được rồi, có thể.”
Lúc này Mặc Nhiên lại không chịu nghe lời y.
Sở Vãn Ninh là người rất mạnh mẽ, cho dù là trên giường cũng thế, mặc dù y nói “Có thể”, nhưng thực tế thì còn lâu mới được.
Sau mấy lần triền miên khi họ quy ẩn, Mặc Nhiên tin theo lời y, cuối cùng Sở Vãn Ninh bị xé rách thảm thương, xong chuyện Mặc Nhiên nhìn chằm chằm vết máu loang lổ trên ga giường, ngẩn ra hồi lâu.
Từ đó về sau, hắn học được cách coi câu “Có thể” của Sở Vãn Ninh như gió thoảng qua tai.
Mặc Nhiên mặc kệ lời y, vươn tay giữ chặt cánh tay đang định cản hắn lại, luồn vào tay y, sau đó lại cúi người, liếm láp dục vọng của y, xuống thêm chút nữa…!
Hắn hơi dừng lại, đôi mắt đen nhánh vì dục vọng mà ướt át: “Sư tôn, người nhích lên chút nữa, người như vậy…!Ta khó mà chiếu cố được…”
Hắn nói rất uyển chuyển, nhưng Sở Vãn Ninh lại cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc khói.
Mặc Nhiên thấy y không động đậy gì cũng không dám phản kháng, nên buông y ra, nâng y dựa vào cạnh ghế, sau đó quỳ xuống, mở đôi chân Sở Vãn Ninh càng rộng hơn.
“…!A!”
Lần liếm này, lại là hậu huyệt, kích thích thật sự lớn hơn so với lần trước rất nhiều.
Sở Vãn Ninh không thể cưỡng lại được ngẩng cổ khẽ rên, cổ ngả về sau, mềm nhũn dựa vào ghế dựa.
Y có thể cảm nhận rõ ràng Mặc Nhiên liếm láp mình, ướt át, xâm nhập.
Thực sự y không thể thản nhiên tiếp nhận chuyện kiểu này được, nhưng trong lòng lại có một dòng xuân thủy ngọt ngào ấm áp len lỏi vào, chấp nhận tất cả, mỗi dòng đều là những tình cảm trân quý của người y yêu sâu đậm nhất khiến y cảm thấy mình như chìm vào dòng suối ấm áp nhất trên thế gian này.
Lúc được Mặc Nhiên bế xốc lên, Sở Vãn Ninh cảm thấy chân mình vì kích thích quá độ trở nên tê rần.
Bọn họ đổi lại vị trí với nhau, Mặc Nhiên ngồi, dương v*t của hắn đã cương cứng hoàn toàn, kích cỡ tính khí cũng trương cứng làm người hoảng sợ.
Một tay Mặc Nhiên ôm eo y, tay còn lại vẫn tiếp tục khuếch trương giúp nam nhân trong lòng.
Lúc Sở Vãn Ninh cau mày nói “Có thể” lần thứ chín, hắn mới không nhịn được cười khẽ, hôn lên thái dương Sở Vãn Ninh.
“Được rồi…”
Cho dù khuếch trương đã lâu, khi bị tính khí thô to như vậy đâm vào vẫn quá đau.
Sở Vãn Ninh nhíu mi, lưng run lên, y có thể cảm nhận rõ ràng dục vọng của Mặc Nhiên chôn từng tấc từng tấc vào trong cơ thể mình.
“…!Ưm…”
Khi họ hoàn toàn hòa hợp, cả hai đều không nhịn được bật ra một tiếng rên.
“Sư tôn, có đau không?”
“…!Thử là ngươi xem?”
Mặc Nhiên không nói nữa, hắn bắt đầu chuyển động nhịp nhàng.
Cho dù vì vào sâu bên trong kích động khó khống chế nổi, thanh niên này khi mới hoan ái khác hoàn toàn Đạp Tiên Quân, hắn vô cùng ẩn nhẫn đâm rút chậm rãi, khuôn mặt anh tuấn vì khắc chế dục vọng càng thêm gợi cảm.
Tính khí của hắn làm loạn trong cơ thể mềm mại nóng bỏng của Sở Vãn Ninh, cảm giác bị thành ruột bao bọc mút vào làm hắn càng thêm điên cuồng, hắn dùng hết sức lực để khắc chế, không cho mình lập tức cuồng dã giao hoan nuốt sạch người trong lòng từ đầu đến chân.
Ngực hắn phập phồng, ánh mắt đen nhánh như mài giũa một viên đá quý trong veo tỏa ánh lấp lánh, tình dục và nhiệt ý làm bỏng hắn, mồ hôi theo da thịt trần trụi chảy xuống, trong phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ.
Hắn thở hổn hển, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
Loại biên độ nhỏ này cơ hồ là trêu chọc không gãi đúng chỗ ngứa, tuy rằng mỗi lần đều đâm vào rất sâu, ở nơi mẫn cảm của Sở Vãn Ninh mà hắn quen thuộc, quy đầu không ngừng cọ qua đâm loạn.
“A…!A…” Bên tai là tiếng rên rỉ Sở Vãn Ninh cực lực nhẫn nhịn, lại trầm thấp bật ra, tiếng rất nhỏ, nhưng khàn khàn gợi cảm.
Mặc Nhiên cơ hồ mê muội tìm kiếm bờ môi y, vừa chạm vào cánh môi ướt át đã như chết đói mút lấy xâm nhập, phía dưới vừa đâm vào càng lúc càng dồn dập.
Sở Vãn Ninh ngồi trên đùi hắn, bị hắn đâm vào rút ra chặt chặt chẽ chẽ cơ hồ hỏng mất—— Mặc Nhiên rất ôn nhu, nhưng loại ôn nhu này lại như một kiểu tra tấn tàn khốc.
Mặc Nhiên quá hiểu y, hắn không ngừng đâm vào nơi tê dại nhất kia, dồn dập nhưng không mạnh, như có nơi rất ngứa, ngón tay không ngừng lướt qua, lông vũ cánh hoa chạm vào, nhưng mà không rơi trúng, chính cái cảm giác ngứa ngáy không ngừng này khiến không thể thống khoái được.
Y cực kỳ dày vò, trong tra tấn bị người ta chọc ghẹo như vậy, cổ họng y mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ trầm thấp, cơ hồ đang cầu xin.
Y có thể cảm nhận được phía sau mình càng lúc càng nóng, nơi giao hợp dần trở nên cực kỳ ướt át, làm cho y càng thêm mặt đỏ tai hồng, y ướt át ngậm lấy hắn.
Sở Vãn Ninh không dám tiếp tục nghĩ tới hắn thế nữa.
Cũng may Mặc Nhiên không giống Đạp Tiên Quân, có loại đam mê nghe y mất khống chế khóc lóc trên giường, hoặc nên nói là hắn có, nhưng không tới mức cố chấp đến chết như thế.
Mặc Nhiên đương nhiên cũng cảm thấy Sở Vãn Ninh đã dần thích ứng, lực hắn đâm vào rút ra dần trở nên mạnh hơn, dương v*t cứng nóng đâm từ dưới lên, tay triền miên lưu luyến xoa nắn mông Sở Vãn Ninh, hắn ngồi trên ghế ngóng nhìn ái nhân của mình, ánh mắt mang biểu tình ướt át: “Sư tôn, thoải mái không?”
Loại câu hỏi thế này đương nhiên không có đáp án, nhưng mà Mặc Nhiên có thể từ biểu hiện của y, từ tiếng rên nhỏ vụn và tiếng thở dốc của y mà biết được trạng thái của Sở Vãn Ninh.
Vì thế hắn đâm vào càng mạnh mẽ dồn dập, hoan ái giữa hai người dần trở nên cuồng nhiệt mất khống chế, từ ôn nhu triền miên ban đầu, chậm rãi biến thành hoan ái kịch liệt ướt mồ hôi, ghế vang lên kẽo kẹt không ngừng, còn nơi giao hợp phát ra tiếng nước lép nhép dính nhớp.
Trong lúc đâm rút ngày càng mãnh liệt như vậy, Sở Vãn Ninh rốt cuộc không chịu nổi nữa, eo nhũn ra, cơ thể dán sát lên cơ ngực săn chắc của Mặc Nhiên, lắc lắc đầu, tóc rủ xuống trước lụa trắng, thở hổn hển: “Chậm…!Chậm một chút.”
Nhưng lúc này, thanh niên cũng đã lún sâu vào trong, không còn nghe lời nữa.
Đâm rút kịch liệt như vậy lặp đi lặp lại hồi lâu, cuối cùng Sở Vãn Ninh thế mà bị hắn đâm rút cuồng nhiệt si mê như vậy làm tới co rút bắn ra, tinh dịch dính cả lên vùng bụng săn chắc của Mặc Nhiên.
Khi đó Mặc Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam nhân ngồi trên đùi mình, lụa trắng trong lúc giao hoan kịch liệt đã lệch đi, lộ ra một bên mắt phượng ướt át khép hờ.
Mặc Nhiên như bị kích thích, hắn bỗng bế ái nhân còn chìm trong dư bị khi xuất tinh đứng dậy.
Vì thay đổi tư thế, dương v*t hắn lập tức đâm vào nơi sâu nhất, kích thích bản thân Sở Vãn Ninh đã hơi tan rã không nhịn được rên rỉ thành tiếng: “A!”
“Sư tôn, Vãn Ninh, bảo bối.” Hắn bế y, hôn y, hai người cùng nhau đi về phía giường, trong quá trình ấy dương v*t Mặc Nhiên trượt ra khỏi hậu huyệt đã ướt át tới cực điểm của Sở Vãn Ninh.
Ánh mắt Sở Vãn Ninh cơ hồ là trống rỗng, nam nhân sau khi phóng thích sẽ có cảm giác kích thích lớn hơn, y có thể cảm nhận phía sau mình thế mà còn không biết xấu hổ co rút đói khát.
Y trầm thấp thở hổn hển, nâng đôi tay run rẩy lên, tháo dải lụa trắng buộc hờ.
Cặp mắt hơi chếch lên mang theo màu hồng nhạt, ướt đẫm nhìn tới làm lòng Mặc Nhiên nóng bừng.
Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, hắn nâng chân nam nhân nằm trên giường, dương v*t cứng rắn nóng bỏng lại đặt trước hậu huyệt Sở Vãn Ninh, đâm nhẹ lên trước, tiến vào, lập tức nghe thấy ngừi dưới thân vừa thống khổ vừa sảng khoái rên rỉ.
Hắn thế mà không nhịn được, thấp giọng nói một câu: “Cả dương v*t hung ác mà dần điên cuồng.”, đã đỡ lấy eo Sở Vãn Ninh, nóng bỏng cắm vào trong.
Phần giao hợp sau đó cơ hồ là dã tính.
Sâu trong tình yêu, Đạp Tiên Quân kỳ thật cũng giống như Mặc tông sư thôi, bọn họ đều không có nhiều lý trí, chỉ biết sa vào nóng bỏng dồn dập run rẩy, ép người dưới thân vì muốn nghe thấy nhiều tiếng rên rỉ thở dốc vỡ vụn hơn nữa.
Hai thân thể trần trụi trên giường dây dưa nóng bỏng, Mặc Nhiên mở rộng đôi chân Sở Vãn Ninh, mông không ngừng đâm rút, dương v*t nhanh chóng đâm tới nơi sâu nhất.
“A…!A…” Hết thảy đều hỗn loạn, đâm vào chặt chẽ, làm loạn như mưa rền gió dữ, khiến Sở Vãn Ninh cảm thấy mình như linh hồn bay dạt trên sông, không cầm được gì, cũng chẳng khống chế được gì.
Chỉ có khuôn mặt thanh niên trước mắt si mê đắm chìm vào trong tình yêu là thứ chân thật.
Mặc Nhiên trước khi xuất tinh sẽ phá lệ hung ác đưa đẩy gần như điên cuồng, cuối cùng đâm vào vừa tàn nhẫn vừa nóng bỏng, cơ hồ si mê tới mức muốn chen cả tinh hoàn vào trong, ngay sau đó một dòng tinh dịch hữu lực không có gì cản trở bắn sâu vào trong cơ thể Sở Vãn Ninh, khiến cơ thể y bị kích thích tới mức ngón chân cũng run lên nhè nhẹ, ánh mắt mất đi tiêu cự.
“Có ổn không?”
Qua rất lâu, Mặc Nhiên mới phục hồi lại tinh thần từ trong cao trào, cẩn thận hôn lên gương mặt mướt mồ hôi của Sở Vãn Ninh, môi, chóp mũi.
“Có làm đau ngươi không?”
“…”
“Ngươi có thích thế không?”
Sở Vãn Ninh nghiêng mặt, đã hơi mệt mỏi, nhưng lại cảm thấy trái tim cực kỳ nóng, y nhìn khuôn mặt chân thành lại nhu hòa của thanh niên kia, nam nhân y đã từng mất di, nam nhân đã từng vì y rơi vào địa ngục, nam nhân đã từng lạnh lẽo bên cạnh y.
Giờ lại phấn khởi triền miên giữa gối giường cùng y.
Ở trước mắt y.
Ở bên cạnh y.
Ở trong thân thể y.
Y bỗng dưng nhắm mắt lại, cũng không biết tại sao cổ lại sinh ra vị chua xót, nhưng lòng lại có dòng nước ngọt ngào từ đất chảy ra, chua xót hòa với ngọt ngào, làm giọng nói từ cổ y có vẻ khàn khàn.
Sở Vãn Ninh là người không nói lời hay, cũng là người da mặt rất mỏng.
Đừng hy vọng y trên giường thành thành thật thật trả lời câu nào, cho nên Mặc Nhiên đương nhiên không nhận được những đáp án của mấy câu ngu xuẩn kia từ y rồi.
Nhưng hắn sẽ nhận được thứ khác.
Càng tốt.
Sở Vãn Ninh khẽ nâng mặt lên.
Trán vẫn còn một sợi tóc đen tán loạn ướt mồ hôi, cặp mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt thanh niên, sau đó y dán lại gần, hôn lên đôi môi hình dạng đẹp đẽ của thanh niên.
Y dán tay lên ngực Mặc Nhiên, nơi ấy vẫn còn vết sẹo cũ.
Nơi tim họ đều có sẹo.
Nhưng mà, tất cả đã qua cả rồi.
Vết sẹo vẫn còn, nhưng không đau nữa.
“…!Ta yêu ngươi.”
Sở Vãn Ninh thấp giọng nói một câu, sau đó tựa hồ để Mặc Nhiên không thấy mình quẫn bách đỏ mặt lên, y kéo người ta xuống, hai người lại hôn nhau lần nữa.
Giống hệt những đêm trước kia, họ không ngừng lại ở một lần, có được sức mạnh của Ma tộc nên thể lực của Mặc Nhiên tựa hồ càng tốt hơn, tuy rằng trước kia hắn đã khỏe tới kỳ cục.
Họ dây dưa nóng bỏng trong Nam Bình u cốc, giường rung lên kêu kẽo kẹt.
Bọn họ nóng bỏng dây dưa hoan ái ở Nam Bình Sơn, giường rung lên kẽo kẹt, Sở Vãn Ninh chợt bị lật người lại, quỳ áp sát vào giường, mà Mặc Nhiên che kín miệng y, như dã thú giao hợp dùng sức đâm sâu vào trong y, hai người đâm vào rút ra kịch liệt, tinh dịch trong cơ thể Sở Vãn Ninh bị đâm tới tràn ra, có một ít trượt xuống theo đùi y.
“Vãn Ninh…” Trong cuồng nhiệt, khi Sở Vãn Ninh gần như thất thần nằm trên giường, trước mắt rủ vài sợi tóc đen, y mơ hồ nghe thấy Mặc Nhiên ở đằng sau gọi y, mang đầy tình yêu, dục vọng, lưu luyến si mê, ỷ lại.
Y muốn đáp, nhưng giọng trong một đêm đã rên rỉ vì triền miên mấy lần mà khàn khàn, y không phát ra được âm thanh nữa.
Sở Vãn Ninh cứ nghiêng mặt như vậy, chìm sâu vào bữa tiệc ấm áp, một lát sau, y thấy tay Mặc Nhiên thò tới, phủ lên tay mình.
Bên tai có tiếng hô hấp trầm thấp nóng rực, còn có thanh âm gợi cảm êm tai nhất trên đời này.
Y nghe thấy Mặc Nhiên dán bên tai y, trịnh trọng lạ thường, tựa như mấy năm tới thanh niên này sẽ nói thường xuyên, cũng tựa như phải nói cả đời mới đủ.
Không, không phải tựa như.
Là nhất định.
Mặc Nhiên nói: “Vãn Ninh, ta yêu ngươi.”
Ta yêu ngươi.
Từ tảng sáng, cho tới khi hoàng hôn rủ xuống.
Mỗi ngày.
Cả đời.
Cả đời.
Đến tận tiệc đoàn viên Trung Thu…!
Tuy rằng trù nghệ Sở Vãn Ninh không được tốt, nhưng vị giác chưa có hỏng.
Sau khi nghiên cứu rất lâu mà không thể học được cách nấu, sau khi liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ Mặc Nhiên chuẩn bị nguyên liệu và pha nước chấm cá thịt thuận lợi không chút rắc rối, vào ba ngày trước Trung Thu, Sở Vãn Ninh cuối cùng đã từ bỏ ý định tự mình làm.
Cho nên mới có một màn mở đầu kia.
Mấy chục yêu quái do cỏ cây tu thành quanh quẩn bên cạnh Sở Vãn Ninh, có con giúp xào nấu, có con giúp nhóm lửa, có con giúp thái rau, có con chuẩn bị nồi niêu thìa muỗng.
Sở Vãn Ninh nhìn nồi canh sôi sùng sục, màu sắc mùi hương mê người, không khỏi nói với hai tiểu yêu đang nấu: “Đa tạ các ngươi.”
“Không cần cảm tạ đâu ạ, là bọn ta tự nguyện mà.” Cô nương thụ tinh cười nói, “Thần mộc tiên quân gọi bọn ta giúp, bọn ta vui mừng còn không kịp ấy chứ.”
Sở Vãn Ninh liếc ra khỏi phòng, nhìn thấy nơi xa, Mặc Nhiên thành thành thật thật ngồi cuối sân, đang nghiêm túc xào nấu, hắn chẳng có ai giúp, mồ hôi theo gương mặt màu lúc mạch chảy xuống, y phục không che được cơ ngực săn chắc và vùng eo thon gọn.
Đúng là, một mỹ nhân.
Đáng tiếc là Sở Vãn Ninh chẳng thương hoa tiếc ngọc đâu.
Tuy mình mình trộm gọi các yêu quái tới giúp nấu ăn có hơi mất công bằng, nhưng ai bảo Mặc Nhiên tối nào cũng không ngừng lăn qua lộn lại đâu, y cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi…!
Sở Vãn Ninh nghĩ vậy, vỗ tay, đóng phòng bếp lại, tiện tay giăng luôn kết giới cản Mặc Nhiên vào.
Làm xong hết thảy, y mới quay người, tới chỗ mấy cây cỏ tinh đang làm, sau đó cầm tờ thực đơn đã viết cẩn thận lên xem——
“Tiếp theo, chúng ta phải nấu cá quế chiên xù.”
Giọng Bắc Đẩu Tiên Tôn mơ hồ truyền tới, thỉnh thoảng có thể nghe thấy ít nhóm tiểu yêu thì thầm kỳ quái lẩm bẩm.
“Ai chiên cá đấy?”
Khói bếp lượn lờ tản ra, mặt trời đã lặn hoàng hôn lên, mùi dầu mè muối đường quanh quẩn.
Trong yên lặng ôn nhu như vậy, năm mưa tuyết lạnh lẽo thê lương trên Nam Bình Sơn ấy sẽ chậm rãi mờ nhạt, có lẽ một ngày nào đó, những thống khổ đã từng trải qua sẽ trở thành một bóng dáng mờ nhạt, tựa như vết mực trên y phục, một hai lần có lẽ không thể giặt sạch, nhưng theo năm tháng dần trôi, bóng dáng mực đen ấy cuối cùng sẽ biến thành một vệt ôn nhu nhàn nhạt mà thôi.
Mỗi năm sau đó của họ, cho dù là xuân hạ thu đông, đều sẽ đẹp nhất nhân gian.
—— Phiên ngoại “Về vườn rau ẩn cư” hoàn ——.