Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 29: Bổn Tọa Không Muốn Ngươi Chết
Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Đêm đó, nằm trên giường ở Tử Sinh Đỉnh, Mặc Nhiên dùng hai tay làm gối, nhìn xà nhà, làm thế nào cũng không ngủ được.
Chuyện cũ năm xưa hiện lên trước mắt từng chút, đến cuối cùng, từng giọt từng giọt, đá nhỏ lởm chởm, đều là gương mặt tuấn tú có chút cô đơn của Sở Vãn Ninh.
Đối với người này kỳ thật, Mặc Nhiên cũng không biết mình cảm thấy như thế nào.
Lần đầu gặp y, là dưới tàng hoa trước Thông Thiên Tháp.
Tay áo y rộng lại dài, hơn hai mươi trưởng lão, chỉ có một mình y, không mặc lam phục giáp bạc lộng lẫy của Tử Sinh Đỉnh.
Hôm ấy, y cúi đầu, xuất thần nhìn giáp trên tay mình, nửa mặt nghiêng nhìn tập trung lại ôn nhu, như một con mèo trắng dưới ánh nắng vàng ấm áp.
Mặc Nhiên chỉ nhìn từ xa, đã không thể rời mắt.
Hắn cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình về Sở Vãn Ninh thật đẹp.
Nhưng về sau hắn liên tục phải chịu lạnh nhạt, trách phạt, quá nghiêm khắc tới không chịu nổi.
Bá phụ cứu hắn ra từ biển lửa, hơi thở yếu ớt, mạng sống thoi thóp.
Vốn nghĩ sau khi tới Tử Sinh Đỉnh, sẽ tìm được một sư tôn đối xử khoan dung với mình, sẽ thật lòng thương yêu mình.
Nhưng mà, hắn nịnh nọt, hắn cố gắng, Sở Vãn Ninh vẫn không nhìn đến.
Ngược lại chỉ nhận được giới tiên sắc bén, hắn phạm chút sai lầm đã đánh da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.
Sau hắn biết, trong lòng Sở Vãn Ninh khinh thường hắn——
“Phẩm tính kém, chất khó mài.”
Nam nhân bạch y như tuyết dưới gốc hoa kia, đánh giá hắn chỉ vậy thôi?
Hắn từng coi Sở Vãn Ninh như ánh trăng lạnh trên chín tầng mây, thực lòng sùng kính, yêu thương.
Nhưng mà ánh trăng lạnh trên chín tầng mây ấy trong lòng hắn, lại coi hắn là cái gì?
Một đồ đệ không thể không nhận.
Một kẻ y coi thường tận xương tuỷ.
Một lưu manh lớn lên từ bé trong quán ăn, dính một thân dơ bẩn.
Mặc Nhiên tuy luôn hi hi ha ha, dáng vẻ không để bụng, nhưng hắn chậm rãi hận Sở Vãn Ninh, loại hận mang theo không cam lòng mãnh liệt.
Hắn không cam lòng.
Đã từng, hắn vẫn luôn ôm oán hận ngày càng đậm, đi trêu chọc Sở Vãn Ninh, chỉ muốn được người này chú ý, được người này khen ngợi, làm người này kinh ngạc.
Quãng thời gian kia, Sư Muội nếu khen hắn một câu “thật giỏi”, hắn có thể vui vẻ tận trời.
Nhưng, nếu là Sở Vãn Ninh chịu khen hắn một câu “không tồi”, hắn nguyện chết đi.
Nhưng Sở Vãn Ninh chưa bao giờ khen hắn.
Cho dù hắn có cố gắng bao nhiêu, dụng tâm bao nhiêu, cũng thế, nam nhân thanh lãnh kia vĩnh viễn chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền quay mặt đi.
Mặc Nhiên càng điên cuồng.
Trời mới biết, khi đó mình có bao nhiêu mong muốn giữ mặt Sở Vãn Ninh lại, ép y quay đầu qua, cưỡng bách y nhìn mình, ép y chỉ nhìn một mình hắn, ép y nuốt câu “phẩm tính kém, chất khó mài” kia lại!
Nhưng mà hắn chỉ có thể cẩu thả quỳ xuống trước mặt Sở Vãn Ninh, như con chó nhà có tang, dập đầu, cung cung kính kính mà nói: “Đệ tử xin ghi nhớ dạy bảo của sư tôn.”
Trước mặt Sở Vãn Ninh, Mặc Vi Vũ hèn mọn tận xương.
Mặc kệ là “công tử”, cũng vẫn đê tiện.
Hắn rốt cuộc hiểu, người giống như Sở Vãn Ninh, căn bản là thấy hắn chướng mắt.
Sau đó, rất nhiều chuyện xảy ra.
Mặc Nhiên đứng đầu Tử Sinh Đỉnh, lại đứng trên đỉnh Tu Chân giới, trở thành bá chủ Nhân giới xưa nay chưa từng có.
Dưới bóng ma của hắn, tất cả đều run rẩy, tất cả đều sợ hãi, mỗi khi nhắc tới tên của hắn đều nhẹ như muỗi kêu, còn ai nhớ hắn từng dơ bẩn, còn ai nhớ tới xuất thân của hắn——
Từ đó nhân gian không còn Mặc Vi Vũ, chỉ có Đạp Tiên Quân.
Đạp Tiên Quân.
Mọi người hận hắn, hận vô cùng, Mặc Vi Vũ tội ác tày trời, vãng sinh ngàn lần cũng không cứu được, chết ngàn lần không được siêu sinh!
Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ Đạp Tiên Quân Mặc Vi Vũ Đạp Tiên Quân——
…!Đạp, Tiên, Quân.
Nhưng mà sợ hãi, thì có làm sao? Tử Sinh Đỉnh vẫn có tiếng tung hô ồn ào, ngàn vạn người quỳ phục trước Vu Sơn Điện, đầu người đen kịt ba quỳ chín lạy với hắn.
“Đạp Tiên Đế Quân thọ ngang trời đất, vạn vạn tuế.”
Hắn cực kỳ hưởng thụ.
Đến khi hắn chú ý tới trong đám người kia, gương mặt của Sở Vãn Ninh.
Khi ấy Sở Vãn Ninh đã bị phế bỏ tu vi, bị hắn trói dưới đại điện, trở thành tù nhân.
Mặc Nhiên muốn xử tử y, nhưng hắn không muốn Sở Vãn Ninh ra đi thống khoái, hắn trói tay chân Sở Vãn Ninh, cắt động mạch cổ của Sở Vãn Ninh, vết cắt không lớn, niệm chú quyết không cho vết thương đóng vảy, máu chảy ra từng chút từng chút, sinh mệnh cũng xói mòn từng chút.
Đầu tháng Giêng, nghi thức lên ngôi đã diễn ra nửa ngày, máu Sở Vãn Ninh cũng đã chảy cạn.
Người này chết rồi, Mặc Nhiên cũng sẽ cắt đứt quá khứ, bởi vậy hắn cố ý lấy máu Sở Vãn Ninh tế trong nghi thức đăng cơ của mình, xử tử.
Đợi hắn trở thành tam cửu chí tôn của Tu Chân giới, Sở Vãn Ninh cũng chỉ còn là một cái xác chết không biết giận.
Mọi chuyện đã qua, tan thành mây khói.
Thực sự quá tốt.
Nhưng người này sẽ phải chết, sao lại hờ hững như vậy? Tuấn tú lại hơi bạc tình…!Sắc mặt y tái nhợt, nhưng biểu tình vẫn nhàn nhạt, khi nhìn tới Đạp Tiên Quân cũng không hề sợ hãi.
Chỉ có chán ghét, xem thường, còn có——
Mặc Nhiên thấy mình điên rồi.
Hoặc là Sở Vãn Ninh điên rồi.
Còn có một tia thương hại.
Sở Vãn Ninh thương hại mình, một người sắp chết, một bại tướng! Y thế mà thương hại một người trên đỉnh cao nhất, bá chủ hô mưa gọi gió.
Y, thế mà y—— Thế mà y dám!!!
Hận ý mười năm tụ lại làm Mặc Nhiên điên cuồng, hắn ở Đan Tâm Điện, đương nhiên lúc ấy gọi là Vu Sơn Điện.
Hắn mặc kệ mấy ngàn người cúi đầu, nịnh nọt, bỗng bật dậy trong tiếng tung hô lên, hắc y cuồn cuộn, đi xuống bậc thang.
Hắn ở trước mặt mọi người, bóp cằm Sở Vãn Ninh, mặt hắn vặn vẹo, cười đến ngọt ngào lại dữ tợn.
“Sư tôn, hôm nay là ngày vui của đồ nhi, sao người vẫn không vui?”
Mấy nghìn người, phút chốc yên tĩnh.
Sở Vãn Ninh không kiêu ngạo không xu nịnh, thần sắc lạnh lùng: “Ta không có đồ đệ như ngươi.”
Mặc Nhiên ha ha ha liền cười, cười phóng túng tuỳ tiện, giọng như con ó xoay quanh với lang vũ ở hành lang kim điện, nhạn trận kinh hàn.
“Sư tôn tuyệt tình như vậy, làm lòng bổn toạ thật lạnh.” Hắn cười lớn nói, “Không có đồ đệ như ta? Tâm pháp của ta là ai dạy? Khinh công của ta là ai dạy? Ta khắc nghiệt máu lạnh—— Là ai dạy?! Cả người ta đầy sẹo do giới tiên—— Ta hỏi ngươi, tất cả là do ai đánh!”
Hắn thu ý cười lại, giọng chợt sắc bén như hung thần, mắt lộ ánh lạnh lẽo.
“Sở Vãn Ninh! Nhận một đồ đệ như ta làm ngươi mất mặt lắm sao? Ta ti tiện từ trong xương tuỷ hay là máu bẩn rửa mãi không sạch? Ta hỏi ngươi, Sở Vãn Ninh, ta hỏi ngươi một câu—— cái gì gọi là “phẩm chất kém, tính khó mài”?”
Hắn cuối cùng điên cuồng, giọng vặn vẹo mà quát lên.
“Ngươi chưa từng coi ta là đồ đệ, chưa bao giờ để ta vào mắt! Nhưng ta—— nhưng ta đã từng—— thật sự coi ngươi là sư phụ, thật sự kính ngươi, yêu ngươi, vậy mà đối xử với ta như vậy? Ngươi vì sao không thể khen ta một câu, vì sao dù ta làm cái gì, cũng không thể chiếm được nửa chữ “tốt” của ngươi?”
Cả người Sở Vãn Ninh cứng đờ, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Y hơi mở to đôi mắt phượng, nhìn Mặc Nhiên như vậy, môi giật giật, như muốn nói gì đó, rốt cuộc, cái gì cũng không nói ra.
Cảnh Tử Sinh Đỉnh người còn người mất, chỉ còn hai người ở chốn cũ, đứng đối diện nhau.
Trong trầm mặc như vậy, Mặc Nhiên tựa hồ đã bình tĩnh, hắn nhắm hai mắt lại, khi mở ra, lại là gương mặt tươi cười làm quỷ thần ghét bỏ, cười hì hì, cười ngâm ngâm, làm người không rét mà run.
Hắn ôn nhu lại thân thiết nói: “Sư tôn, ngươi không phải khinh thường ta, không phải cảm thấy ta ti tiện sao?”
Dừng một chút, ánh mắt hắn nhìn qua mấy ngàn cái đầu kia, những kẻ đó đều quỳ, như mấy con chó cúi người trước điện của hắn, đều thừa nhận tôn chủ Tu Chân giới, áp đảo hồng trần cuồn cuộn.
Mặc Nhiên mỉm cười nói: “Giờ thì sao? Trước khi ngươi chết, ta hỏi lại ngươi một lần.
Trên đời này, rốt cuộc ai mới là ti, ai mới là tôn? Là ai dẫm ai dưới chân, là ai thắng làm vua? Còn ai thua làm giặc?
Sở Vãn Ninh rũ mi, tựa như vẫn đang đắm chìm trong lời tự bạch của Mặc Nhiên, chưa phục hồi tinh thần.
Cuối cùng Mặc Nhiên bóp cằm y, ép y ngẩng mặt lên.
Khi ép y nhìn mình, Mặc Nhiên bỗng ngẩn người.
Hắn lần đầu tiên, nhìn thấy trên mặt Sở Vãn Ninh có vẻ thương tiếc.
Vẻ mặt kia quá xa lạ, Mặc Nhiên bỗng cảm thấy mình bị bỏng, buông tay tay đang bóp mặt y ra theo phản xạ.
“Ngươi…”
Biểu cảm của Sở Vãn Ninh rất thống khổ, tựa như chịu đựng thứ gì đó cắn tim nuốt xương rất đau đớn, khổ sở tê tâm liệt phế.
Giọng y rất nhỏ, gần như nghẹn ngào.
Thoảng trong gió, chỉ có một mình Mặc Nhiên nghe được.
Y nói: “Thực xin lỗi, Mặc Nhiên.
Là sư phụ sai…”
Trong nháy mắt kia, xung quanh đều không có tiếng động, tiếng gió, tiếng cỏ cây, tiếng y phục phần phật, đều biến mất.
Chỉ có gương mặt Sở Vãn Ninh ngửa đầu nhìn hắn, là bằng chứng duy nhất trong trời đất.
Là cảnh tượng duy nhất hắn có thể nhìn thấy.
Hắn khi đó, có rất nhiều suy nghĩ.
Cao hứng, đắc ý, mừng như điên.
Nhưng mà không phải.
Khi ấy có một ý nghĩ kỳ quái, thế mà chỉ có một——
Không biết từ khi nào mình…!Đã cao hơn Sở Vãn Ninh nhiều như vậy.
Thời gian, thật sự đã trôi qua rất lâu.
Rất nhiều chuyện cũ, đều đã thay đổi.
Môi Mặc Nhiên mấp máy, lẩm bẩm: “Ngươi…!Nói cái gì?”
Sở Vãn Ninh lại cười, nụ cười kia không phải nụ cười Mặc Nhiên quen thuộc, Mặc Nhiên nhìn vào đôi mắt phượng kia, thấy biểu tình vặn vẹo của mình.
Sau đó, cặp mắt kia chậm rãi nhắm lại, Sở Vãn Ninh nghiêng mặt ngã xuống đất—— Khi y ngã xuống Mặc Nhiên nháy mắt giữ lấy vai y, hắn điên cuồng tức giận mà gào lên, giọng như dã thú khản đặc.
“Sở Vãn Ninh! Sở Vãn Ninh ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại một lần nữa!!”
Người trong lòng không trả lời, môi tái nhợt như hoa lê, gương mặt tuấn tú kia vẫn là biểu tình lạnh nhạt, nhưng trước khi chết, đọng lại một nụ cười thê lương, khoé miệng hơi cong, là kí ức duy nhất trong đầu, Mặc Nhiên lần đầu tiên thấy gương mặt kia trước Thông Thiên Tháp.
Khẽ mỉm cười, có chút ôn nhu.
“Sở Vãn Ninh!!”
Nhưng những ôn nhu đó đã vỡ vụn, hoa hải đường rơi đầy đất.
Hắn rốt cuộc hoàn thành ước nguyện, dẫm lên mạng sống của sư tôn, thành người đứng trên đỉnh cao nhất.
Nhưng vậy thì sao? Vậy thì đã sao!!
Hận ý khổ sở trong lòng chỉ tăng không giảm, đây là cái gì?
Trong tay Mặc Nhiên tụ một làn sương đen, đầu ngón tay lướt qua, nhanh chóng điểm lên mấy huyệt của Sở Vãn Ninh, phong bế chút hơi tàn cuối cùng của y.
“Ngươi nghĩ có thể cứ thế chết ư?” Hai mắt Mặc Nhiên trợn lớn, vẻ mặt dữ tợn, “Còn chưa xong đâu, Sở Vãn Ninh, giữa chúng ta còn chưa giải quyết rõ ràng, ta sẽ không để yên! Vẫn còn chưa xong! Ngươi nếu không nói rõ ràng với ta—— Ta sẽ đem Tiết Mông, đem Côn Luân Đạp Tuyết cung, đem mấy người ngươi che chở, đều bóp nát!! Đều xé thành vụn!! Ngươi nghĩ kỹ cho ta!!”
Nghi thức không tiếp tục, mấy ngàn người quỳ gối, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn thay đổi chủ ý.
Hắn không cần Sở Vãn Ninh chết.
Hắn hận y, hắn muốn Sở Vãn Ninh sống—— Sống…!
Hắn bế nam nhân đã mất máu quá nhiều kia lên, dùng khinh công lướt qua, nhảy qua mấy mái nhà cao, đi thẳng đến phía Nam—— Tới Hồng Liên Thủy Tạ, là nơi Sở Vãn Ninh từng ở.
Nơi đó nhiều linh khí, nhiều tiên thảo, hắn muốn cứu Sở Vãn Ninh về.
Người này còn sống mới có thể hận, nếu người này chết, không còn lý do gì để hận nữa.
Hắn điên rồi hay sao mới ra tay giết chết Sở Vãn Ninh?
Nếu Sở Vãn Ninh chết, thế gian này với hắn, rốt cuộc còn ý nghĩa gì…!
Nằm trên giường, tự mình liếm láp hồi ức.
Đã hơn nửa đêm, vẫn không thể ngủ được.
Mặc Nhiên dứt khoát đứng dậy, rửa mặt, mặc y phục xong, cầm theo một chiếc đèn lồng, đến Diêm La Điện.
Sở Vãn Ninh nhất định chỉ băng bó qua loa, liền tới đó phạt quỳ.
Người này, Mặc Nhiên biết rõ, vừa ngốc vừa quật cường, rất cứng nhắc, chưa bao giờ nghĩ cho bản thân mình có chịu nổi hay không, cho Tiết Mông cản y, cũng không cản được.
Quả nhiên, đến ngoài Diêm La Điện, đã thấy một ánh cây đèn xanh tịch mịch, nến không ngừng nhỏ xuống.
Sở Vãn Ninh quỳ đưa lưng về cửa điện, thân hình thẳng tắp, như cây thông trong gió.
Lúc nhìn thấy bóng lưng Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên lại hơi hối hận, hơn nửa đêm, phát điên cái gì? Đi tìm Sở Vãn Ninh? Điên rồi à?
Nhưng đến cũng đến rồi, giờ xoay người bỏ đi như vậy, cảm thấy thật ngốc.
Hắn nghĩ nghĩ, ngẫm mấy cách, gác đèn lên chân canh ở ngoài, không định bỏ đi, cũng không vào, cứ đứng ngoài cửa sổ như vậy, gác khuỷu tay trên song cửa sổ, nâng má, nhìn Sở Vãn Ninh ở xa.
Chuông đồng trên mái cong đong đưa nhẹ, mùi hoa cỏ thơm nhạt trần ngập trong đêm.
Hai người một đứng một quỳ, cách cửa gỗ khắc hoa đỏ, cách không gian tĩnh mịch trong điện.
Nếu trước khi trùng sinh, Mặc Nhiên đã đủ lập trường, có thể xông vào trong điện, ra lệnh Sở Vãn Ninh dừng việc tự trách mình, trở về nghỉ ngơi.
Nếu Sở Vãn Ninh không muốn, hắn cũng đủ khả năng, có thể trói tay chân Sở Vãn Ninh lại, thô bạo bế người đi mất.
Nhưng mà hiện tại, hắn không có lập trường, cũng không có năng lực.
Hắn thậm chí còn không cao bằng Sở Vãn Ninh.
Tâm tình Mặc Nhiên phức tạp, đứng ngoài cửa sổ nhìn người bên trong, người bên trong lại không nhận ra, hắn không nhìn thấy mặt Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cũng không nhìn thấy mặt hắn.
Vì thế, mèo trắng quỳ một đêm, chưa từng quay đầu lại.
Vì thế, chó ngốc cũng đứng một đêm, chưa từng rời đi.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cho một tiểu kịch trường về động vật~
Trước đây có một con cún con, bởi vì vừa bẩn vừa ngốc, nên người ta không thích nó, chỉ có thể lang thang khắp nơi.
Có một ngày, cún con được một bá bá nhìn thấy, đưa về nhà mới.
Nhà mới rộng lại ấm, cún con rất vui, nhất là mèo trắng lớn đang ngủ say cuộn tròn trên đệm mềm, nhìn qua rất ôn nhu, cún con gâu gâu kêu lên, vui vẻ dụi vào lông của mèo trắng lớn.
Nhưng mà, mèo trắng lớn tỉnh dậy không giống trong tưởng tượng, nó luôn lạnh lùng nhìn cún con, cũng không thèm nhìn đối phương kêu ư ử làm nũng, lúc không vui, thậm chí còn quên thu móng vuốt, cào lên mặt cún con.
Dần dần, cún con lớn rồi, mèo trắng lớn trước mặt nó, dần thành mèo trắng nhỏ.
Nó vốn tưởng đó là một con vật cứng như đá, nhưng bỗng nhận ra cơ thể mèo trắng rất mềm mại, không khỏi làm nó nhớ đến đêm đầu tiên, nó nằm bên cạnh bộ lông ấm áp của chú mèo kia ngủ mất.
Nhưng nó vĩnh viễn không biết, đêm đó mèo trắng mở đôi mắt lưu li ra.
Vật nhỏ từ nơi nào đến thế, thật bẩn…!
Mèo trắng nghĩ, đưa lưỡi hồng nhạt hơi ráp, yên lặng liếm lông cho cún con.
Cún còn bị liếm “gừ gừ” một tiếng, mơ màng mở mắt, tưởng đây là một giấc mơ.
Trong mơ cuộc phiêu bạc của nó đã dừng, chỉ có mèo lớn, đối xử với nó rất tốt rất tốt..