Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 279: Tử Sinh Đỉnh Quãng Đời Còn Lại Gửi Vào Đêm Tuyết
Edit: Bububble
Nam Bình u cốc.
Đêm đã khuya, tuyết rơi trắng xóa bên ngoài gian nhà tranh.
Mấy ngày nay, thương thế của Mặc Nhiên ngày càng trở nặng, kể cả Sở Vãn Ninh dùng Hoa Hồn Hiến Tế thuật chữa thương cho hắn, hiệu quả cũng gần như chẳng thấm vào đâu.
Ban chiều, hắn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại một lần nhưng ý thức vẫn không thanh tỉnh.
Khẽ mở mắt, nhìn thấy Sở Vãn Ninh, hắn cũng chỉ khóc, hắn nói xin lỗi, lại nói không cần đi, từng câu từng chữ lộn xộn lặp đi lặp lại, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Hắn vẫn đang nằm mơ, vẫn triền miên trong những tháng năm rung chuyển bất an đầy biến động.
Hắn trong chốc lát cho rằng mình vừa mới được Tiết Chính Ung nhặt về, trong chốc lát lại cho rằng mình đang đau khổ mất đi Sở Vãn Ninh năm năm kia.
Thứ duy nhất hắn mộng không đến là những ký ức đã bị Bát Khổ Trường Hận Hoa đoạt mất.
Mơ không tới những nỗ lực của hắn, tất cả những sự bảo vệ, tất cả những hồn nhiên vốn dĩ hắn phải được sở hữu.
“Mặc Nhiên…” Tay bưng một chén cháo vừa nấu, Sở Vãn Ninh bước tới bên giường.
Cháo nấu miễn cưỡng có thể vào miệng, là thuộc về tay nghề kiếp trước.
Y ngồi xuống bên giường, nâng tay lên chạm khẽ vào trán Mặc Nhiên.
Nóng đến lợi hại.
Y gọi hắn, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh.
Sở Vãn Ninh liền chờ, chờ đến khi cháo dần dần nguội ngắt, dần dần lạnh băng.
Y cảm thấy không thể để như vậy, lại đem cháo đi đun cách thủy.
Y không biết khi nào Mặc Nhiên sẽ tỉnh, nhưng khi tỉnh sẽ lập tức có đồ ăn.
“Là cháo gà ngươi thích nhất.” Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, linh lực rót vào tim hắn vẫn luôn không hề gián đoạn, nhưng Mặc Nhiên vẫn chưa từng tỉnh lại.
Vẫn chưa tỉnh lại, nghĩa là linh lực vừa đứt, có lẽ hắn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Căn bản không có khả năng cứu trở về.
Nhưng mà không cam lòng, sao có thể cam tâm!
Mặc Nhiên còn sống, hắn còn có hơi thở dù là vô cùng mỏng manh.
Mấy ngày này, nhật nguyệt sớm chiều, Sở Vãn Ninh túc trực ở bên cạnh hắn, nhìn lồng ngực hắn vẫn phập phồng, liền cảm thấy còn có hi vọng, tất thảy đều còn có thể quay đầu lại.
Tất thảy vẫn còn kịp.
Sở Vãn Ninh nhớ rõ có một đêm, Mặc Nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Lúc ấy trong phòng không thắp đèn, Mặc Nhiên cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn giá cắm nến, đôi môi khô nứt nẻ mấp máy.
Y lúc ấy thực kích động, vội nắm lấy tay Mặc Nhiên, hỏi hắn: “Ngươi muốn nói gì?”
“…!Đèn…”
“Cái gì?”
“…!Đèn…!Muốn đèn…” Mặc Nhiên nhìn giá nến mà chính mình không có cách nào để thắp lên kia, nước mắt lã chã chảy xuôi trên gương mặt, “Muốn đèn sáng lên…”
Trong chớp mắt, thời khắc đan xen.
Phảng phất quay trở lại năm đó, thời điểm vừa mới bái sư.
Mặc Nhiên bị bệnh, thiếu niên nhỏ gầy nằm co cụm trên giường, mê man choáng váng.
Lúc Sở Vãn Ninh tới thăm hắn, hắn nhỏ giọng nức nở gọi mẹ.
Không biết phải dỗ dành thế nào, Sở Vãn Ninh đành ngồi bên giường, do dự nâng tay lên sờ sờ trán thiếu niên.
Hài tử nhỏ gầy vừa khóc vừa nói: “Tối quá…!Toàn là bóng tối…!Mẹ…!Ta muốn về nhà…”
Cuối cùng, là Sở Vãn Ninh thắp lửa lên giá cắm nến.
Ánh lửa chói lọi chiếu sáng bốn vách tường, cũng chiếu sáng gương mặt Sở Vãn Ninh.
Tựa hồ như cảm nhận được nguồn sáng ấm áp, hài tử còn đang phát sốt cao mở to đôi mắt đen nhánh vẫn còn đọng nước mắt.
“Sư tôn…”
Sở Vãn Ninh nghe được, thay hắn dém góc chăn, thanh âm trầm thấp nghe thật ôn nhu: “Mặc Nhiên, đèn sáng rồi…!Ngươi không phải sợ.”
Nhiều năm trôi qua, ngọn đèn cô độc lại một lần nữa lung linh sáng lên.
Quầng sáng ấm áp lan tràn khắp gian nhà tranh, xua tan bóng tối lạnh lẽo vô tận.
Sở Vãn Ninh vỗ về vuốt tóc hắn, thanh âm khàn khàn gọi hắn: “Mặc Nhiên, đèn sáng rồi.”
Y muốn tiếp tục nói, ngươi không phải sợ.
Nhưng mà yết hầu nghẹn ngào, rốt cuộc nói không nên lời.
Sở Vãn Ninh cố ép chính mình không được rơi nước mắt, cuối cùng cũng không chịu được, tay vẫn đặt trên trán Mặc Nhiên, vỡ òa nức nở: “…!Đèn sáng, ngươi tỉnh lại, được không?”
“Ngươi để ý ta, được không…”
Hoa đèn giọt nến mênh mang như trong cõi mộng.
Nơi gian nhà tranh, một ngọn đèn vẫn luôn lập lòe, từ khi hoa quang rực rỡ, cho đến khi dầu hết đèn tắt.
Sau đó, ánh mặt trời lại rạng rỡ, phía chân trời ngoài cửa sổ bừng lên sắc trắng tinh khôi.
Dùng một ngọn đèn lại có thể đánh thức thiếu niên ngủ say năm năm tháng tháng.
Nhưng tất cả đã qua rồi.
Không bao giờ có thể quay đầu lại
Lại ba đêm nữa.
Khoảng thời gian này Sở Vãn Ninh mỗi ngày đều túc trực bên giường hắn, chiếu cố hắn, chăm sóc hắn, truyền linh lực cho hắn, cũng kể cho hắn nghe những sự tình mà chính hắn đã phai nhạt.
Một chiều hoàng hôn, tuyết lớn đã ngừng, ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng hồng nhật.
Ánh tà dương lấp lánh rải những giọt vàng vấn vương lên vạn vật.
Có con sóc nhảy qua những cành cây còn đọng tuyết khiến những quả lê trắng đung đưa, tuyết cũng theo đó như mưa rào rào rơi xuống mặt đất.
Nam nhân nằm trên giường bị ánh sáng dịu dàng đánh thức, gương mặt tái nhợt tiều tụy dưới nắng chiều dường như lại thêm phần huyết sắc.
Hắn khe khẽ chớp mắt, con ngươi hơi dao động —— Rồi sau đó, đương lúc hoàng hôn sắp tàn, màn đêm buông xuống, hắn chậm rãi mở bừng mắt.
Sau mấy ngày hôn mê liên miên thập tử nhất sinh, Mặc Nhiên rốt cuộc cũng tỉnh.
Hắn mở to mắt, ánh mắt vẫn mờ mịt không có tiêu cự, thẳng đến khi thấy Sở Vãn Ninh mệt mỏi thiếp đi bên giường.
Mặc Nhiên cất giọng khàn khàn mà thầm thì: “Sư tôn…”
Hắn nằm sâu trong chăn, ý thức chậm rãi quay về.
Hắn mơ hồ nhớ lại lúc nửa tỉnh nửa ngủ mê man, Sở Vãn Ninh lặp đi lặp lại nói với hắn những lời đó.
Một chén rượu Trung thu, khăn tay thêu hải đường,…!Còn có một năm kia ở Hồng Liên Thủy Tạ, hắn xả thân thay y gieo Bát Khổ Trường Hận hoa.
Là mộng sao?
Có phải hắn quá khao khát được cứu rỗi nên mới mơ thấy Sở Vãn Ninh cùng hắn nói những chuyện xưa? Có phải hắn quá hy vọng được quay đầu lại nên mới mơ thấy Sở Vãn Ninh nguyện y khoan dung hắn, nguyện ý thứ tha hắn?
Hắn nghiêng mặt, vươn tay muốn chạm đến nam nhân đang say ngủ bên giường kia.
Nhưng đầu ngón tay chưa chạm tới đã vội rụt trở về.
Hắn sợ một khi chạm vào, mộng liền vỡ nát.
Hắn vẫn như cũ ở Thiên Âm Các, vẫn như cũ quỳ gối ở Sám Tội Đài, phía dưới là sơn hô hải gọi quần chúng.
Hắn lẻ loi mà quỳ gối trước vạn người, những người đó trong mắt hắn cuối cùng đều biến thành những gương mặt mơ hồ, thành những oan hồn từng chết trong tay hắn, gào thét chói tai cười đến man rợ muốn lấy mạng hắn.
Không có người cần hắn, không có người cứu hắn.
Là hắn mặt dày vô sỉ, là hắn lòng lang dạ thú, là hắn điên cuồng tàn bạo, là hắn ảo giác Sở Vãn Ninh sẽ đến —— Là hắn bị moi tim quá đau đớn, ảo giác nhân gian cuối cùng chìm trong lửa đỏ.
Giả, tất cả đều là giả.
Trước nay không hề có người chặt đứt thiết khóa, trước nay không hề có người ôm chặt hắn, trước nay không hề có người ngự gió mà đến, trước nay không hề có người dẫn hắn về nhà.
Lông mi run rẩy, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chắm bóng hình Sở Vãn Ninh mơ màng ngủ.
Hắn không dám chớp mắt, cho đến tận lúc đôi mắt mờ nhòe mông lung, cho đến tận lúc nước mắt rơi xuống.
Sở Vãn Ninh ảnh ngược vỡ tan thành ngàn vạn điểm hoa quang, hắn hốt hoảng kiếm tìm mộng đẹp của hắn.
Mộng vẫn còn đây.
Mặc Nhiên vô lực nằm trên giường, lông mi ướt át, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt…!Lồng ngực rất đau, máu vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài.
Hắn sợ sẽ đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi của Sở Vãn Ninh, liền cắn chặt môi không phát ra một tiếng động mà khóc thút thít.
Hắn tỉnh, nhưng thân thể hắn lại vô cùng rõ ràng.
Hắn biết tất cả chỉ là tạm thời, là hồi quang phản chiếu* mà thôi!
*Hồi quang phản chiếu: hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Cũng là trời cao cuối cùng cũng đối với hắn rủ lòng thương.
Mặc Vi Vũ hắn lo sợ hơn nửa đời, điên cuồng cả đời.
Đầy tay máu tanh ác danh khó thoát, đến cuối cùng mới bị tuyên án giáng tội.
Bởi vậy hắn cảm thấy thực mờ mịt, thậm chí có chút thấp thỏm.
Hắn không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Bất hạnh là sống hai đời.
May mắn là quãng đời còn lại ngắn ngủi nhưng an bình.
Nhưng quãng đời còn lại kéo dài bao nhiêu lâu nữa? Một ngày? Hai ngày?
Đó là hắn lấy mệnh đổi lấy ngày lành!
—— Là quãng thời gian an bình hắn chưa bao giờ có được.
Sau hắn lại nghe được động tĩnh Sở Vãn Ninh thức tỉnh.
Hắn cuống quýt lau nước mắt, hắn không muốn sư tôn thấy hắn đang khóc.
Mặc Nhiên quay đầu, nhìn người bên giường lông mi run rẩy, nhìn người bên giường mắt phượng mở lớn, nhìn người bên giường trong mắt phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Ngoài cửa sổ Kim Ô* lặn, Bắc Đẩu chuyển.
*Kim Ô: mặt trời
Hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh thảng thốt gọi nhẹ một tiếng: “Mặc…!Nhiên?”
Thanh âm kia trầm thấp mà ôn nhu, như mầm xuân nảy lên khỏi mặt đất, băng chảy tuyết tan, lại như rượu nấu trên bếp than hồng nhè nhẹ tỏa ra từng đợt hơi men sưởi ấm cõi lòng.
Đó là thanh âm mà hắn cả đời này không thể quên được.
Mặc Nhiên trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó gương mặt giãn ra, khóe môi vẽ nên một nụ cười.
“Sư tôn, ta tỉnh rồi.”
Đêm khuya tĩnh lặng không gió không tuyết, quãng đời còn lại thênh thang vô tận.
Một đêm này, Nam Bình Sơn thâm cốc, cuối cùng Mặc Nhiên cũng chờ được khoảng thời gian nhẹ nhàng ấm áp nhất suốt hai đời nhân sinh.
Hắn tỉnh, khóe mắt Sở Vãn Ninh thấp thoáng kinh hỉ cùng bi thương hắn đều thấy được.
Hắn tỉnh, dựa người vào thành giường, Sở Vãn Ninh nói cái gì làm cái gì, Sở Vãn Ninh kể với hắn những hiểu lầm và từng chuyện đã qua.
Đối với hắn mà nói đều không còn quan trọng nữa.
Hắn chỉ nghĩ làm sao kéo dài một chút, lâu hơn một chút.
“Để ta xem lại miệng vết thương.”
“Không cần đâu.” Mặc Nhiên cười cười nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, đặt lên môi mình hôn khẽ, “Ta không có việc gì.”
Vài lần cự tuyệt, Sở Vãn Ninh liền nhìn hắn, tựa hồ bỗng nhiên minh bạch điều gì, trên mặt huyết sắc từng chút một rút mất.
Mặc Nhiên vẫn duy trì thanh âm nhu hòa, bình tĩnh nói: “Thật sự không có việc gì.”
Sở Vãn Ninh không trả lời, một lát sau, y đứng dậy đi đến bên bếp lửa.
Lửa đã tắt, y đứng trước mặt Mặc Nhiên, chậm rãi khơi lên ngọn lửa.
Lửa lại bùng lên, lấp lánh rực rỡ sưởi ấm cả gian nhà.
Nhưng Sở Vãn Ninh không quay đầu lại, y vẫn như cũ lấy cặp gắp than gạt những thứ linh tinh ra ngoài, không còn gì lại gảy gảy từng thanh củi.
“Cháo…”
Cuối cùng, y khàn khàn mở miệng.
“Cháo vẫn luôn ủ, chờ ngươi tỉnh lại.”
Mặc Nhiên yên lặng một lát, rũ mắt cười: “…!Đã lâu không được nếm cháo Vãn Ninh nấu, đời trước người đi rồi, ta liền không ăn cháo nữa.”
“Nấu không ngon.” Sở Vãn Ninh nói, “Ta vẫn là, đại khái…!Vẫn là miễn cưỡng có thể vào miệng…” Âm cuối của y có chút run rẩy, tựa hồ không nói nổi nữa.
Sở Vãn Ninh ngừng một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta lấy cho ngươi một chén.”
Mặc Nhiên đáp: “…!Được.”
Trong phòng ấm áp vô cùng.
Đêm đen buông xuống, bên ngoài tuyết lại rơi từng đợt đứt quãng.
Mặc Nhiên bưng chén cháo, thật cẩn thận mà uống, uống mấy ngụm lại liếc mắt nhìn Sở Vãn Ninh một cái, sau đó cúi đầu uống mấy ngụm nữa, lại liếc mắt nhìn Sở Vãn Ninh một cái.
Sở Vãn Ninh hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không.” Mặc Nhiên nhẹ giọng đáp, “Ta chỉ là muốn…!Muốn nhìn người nhiều thêm một chút.”
“…” Sở Vãn Ninh không hé răng, dùng chủy thủ bạc xiên cá nướng trên bếp.
Y lấy xiên cá ra, bắt đầu cắt phần thịt cá trắng như tuyết.
Trước kia y ăn cái gì cũng đều là Mặc Nhiên chiếu cố.
Bây giờ thì ngược lại.
Y đưa thịt cá đã cắt cho Mặc Nhiên, nói: “Chờ nguội bớt rồi ăn đi.”
Mặc Nhiên liền nghe lời đưa lên miệng ăn.
Nam nhân này dựa vào thành giường, cả người bọc chăn bông, có vẻ không cao lớn đĩnh bạt như ngày thường.
Ánh lửa bập bùng chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, quả thật còn rất trẻ.
Lúc này Sở Vãn Ninh mới bỗng nhiên ý thức được, kỳ thật Đạp Tiên Quân cũng thế, Mặc tông sư cũng vậy, đều nhỏ hơn y mười tuổi.
Lại phải trải qua nhiều đau khổ đến vậy.
Mặc Nhiên uống cháo xong, chọc chọc một miếng cá ngon nhất lên định đưa cho Sở Vãn Ninh ăn, lại sửng sốt một chút: “Sư tôn, người làm sao vậy?”
Sở Vãn Ninh cúi đầu, hốc mắt ửng đỏ.
Y bình ổn lại tâm tình, lúc này mới nhàn nhạt đáp: “Không có gì, ngẫu nhiên cảm phong hàn thôi.”
Y sợ nếu cứ ngồi như vậy sẽ không thể không chế được chính mình, bèn đột ngột đứng dậy: “Ta đi xem xét xung quanh một lát, ngươi ăn xong rồi nghỉ ngơi sớm chút.
Chờ đến khi vết thương tốt hơn, ta mang ngươi trở về Tử Sinh Đỉnh.”
Hai người bọn họ đều biết cái gọi là chuyển biến tốt đẹp chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu, quãng thời gian bình lặng an ổn này sớm đã chẳng còn nhiều.
Vậy mà lại muốn nói đến ngày mai, bàn chuyện tương lai.
Như thể muốn đem vài thập niên dồn dập nhét vào một thời điểm, đem toàn bộ vật đổi sao dời sau này đều gói ghém vào một đêm tuyết rơi đầy trời này.
Sở Vãn Ninh rời đi không lâu, Mặc Nhiên ngồi thẫn thờ trước bếp lửa trong chốc lát.
Sau đó hắn cởi áo, cúi đầu nhìn vết sẹo dữ tợn trên ngực mình.
Hắn bỗng nhiên phát ngốc, cảm thấy mình thật cô quạnh.
Đêm tuyết Nam Bình.
Bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một dày.
Mặc Nhiên chẳng biết khi nào chính mình sẽ kịch liệt chuyển biết xấu, cũng không biết sinh mệnh đến bao giờ sẽ lụi tàn.
Hắn ghé vào mép giường nhìn tuyết bay lả tả phía sau khung cửa, bên tai đều là tiếng gió thét gào.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh chính mình tựa như một cơn gió, chuyện ngày hôm qua đều bị bỏ lại phía sau.
Kỳ thật đời trước cũng thế, đời này cũng vậy, luôn có những người thông minh xuất chúng mưu hoa, đánh cờ.
Sư tôn cũng vậy, Sư Muội cũng thế, bọn họ một người muốn bảo vệ hắn, một người muốn hại hắn, nhưng cả hai đều có tính toán của riêng mình, ngay cả khi đến cuối cùng trời xui đất khiến không thể thành công nhưng bọn họ đều nhìn xa trông rộng.
Mặc Nhiên không giống bọn họ, hắn chỉ là loại khuyển dại dột muốn chết, không có tâm tư vòng vo Tam quốc, cũng chẳng biết phải thận trọng từng bước, làm sao để hạ quân cờ xuống một cách hoàn mỹ.
Hắn chỉ biết thành thành thật thật giữ lấy người mình yêu, chẳng sợ bị đánh đến da tróc thịt bong, thương đến xương cốt, vẫn bướng bỉnh đứng trước mặt người kia, vĩnh viễn không rời.
Loại người này nói một cách hoa mỹ thì là dũng cảm.
Nói khó nghe, là ngu.
Người ngu ngốc bây giờ đang nằm cạnh khung cửa sổ, lông mi khẽ rung, chợt nhìn thấy bên gốc hoa mai là một bóng dáng quen thuộc.
Sở Vãn Ninh chẳng hề đi xem xét xung quanh, đây chỉ là cái cớ thôi.
Y đứng dưới tàng cây, khoảng cách quá xa, tuyết lại quá lớn, Mặc Nhiên không thấy rõ bất kỳ biểu tình gì trên mặt y, chỉ thấy bóng dáng xa xăm mơ hồ.
Đứng đơn độc giữa tuyết lớn trắng trời, y vẫn không hề nhúc nhích.
Y đang suy nghĩ cái gì?
Y có lạnh không?
Y…!
“Sư tôn.”
Sở Vãn Ninh đang thất thần đứng trên nền tuyết, nghe gọi giật mình quay đầu lại.
Trong bóng tối thăm thẳm, giữa màn tuyết mênh mông, thanh niên hắc y mang theo chăn bông, chẳng biết từ khi nào đã ở phía sau y.
Sở Vãn Ninh cả kinh, lập tức nói: “Sao ngươi lại ra đây? Ngươi ra làm cái gì? Ngươi mau quay ——”
“Vào” còn chưa kịp thốt ra, một trận ấm áp đã bao quanh y.
Mặc Nhiên mở chăn, tối tăm cùng ấm áp theo đó đột ngột lan tràn, hắn ôm Sở Vãn Ninh vào trong chăn.
Hai người đứng dưới gốc mai.
Chăn bông đã lâu không dùng, phảng phất mang theo mùi thời gian.
Bên ngoài tuyết lớn gió to dường như chẳng mảy may ảnh hưởng đến bọn họ.
Trong sự ấm áp cùng tăm tối, Mặc Nhiên ôm chặt y: “Người đừng suy nghĩ nhiều, tuy rằng những sự tình mà sư tôn nói ta đều không nhớ rõ, nhưng mà…”
Hắn dừng một chút, đặt môi hôn lên trán Sở Vãn Ninh, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu hiện tại sự tình lặp lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”
“…”
“Hơn nữa.” Hắn mở chăn bông, quờ quạng nắm được bàn tay lạnh buốt như băng của Sở Vãn Ninh, “Sư tôn cũng không cần cảm thấy dằn vặt.
Kỳ thật ta nghĩ Sư Muội nói không sai, Bát Khổ Trường Hận hoa chỉ là đem những ý niệm chôn sâu trong lòng ta phơi bày ngoài ánh sáng, biến nó thành sự thật mà thôi.”
Mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt.
Mặc Nhiên nhăn trán: “Trong lòng ta vốn dĩ có rất nhiều thù hận, chẳng qua khi còn nhỏ không phát tiết ra.
Tàn sát Nho Phong Môn…!Ta có nghĩ tới.
Bá chủ thiên hạ, ta cũng từng vọng qua.
Nói tiếp cũng thật nực cười, thời điểm năm sáu tuổi trốn trong phòng, ta từng ảo tưởng một ngày chính mình có thể hô mưa gọi gió rải đậu thành binh*.
Đó đều là những ý niệm của ta, không có ai áp đặt cả.”
*Rải đậu thành binh: Cách viết khác “Sái đậu thành binh”, “Tát đậu thành binh”,…!là một phép thuật của nhiều Tông pháp Đạo Gia của Trung Quốc.
Phép thuật này là rải những hạt đậu được yểm phép của thầy pháp xuống đất, sau khi rơi xuống đất những hạt đậu biến thành binh lính, tùy việc mà thầy phép sai khiến có thể biến nó thành Thủy Binh, Hỏa Binh, Mộc Binh.
Hắn vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh: “Vậy mới nói, nếu lúc trước trúng cổ là sư tôn người, nói không chừng người sẽ không biến thành bạo quân tội ác tày trời như ta.
Người sẽ không bị lợi dụng, càng không bị Thiên Âm Các moi tim.”
Hắn nở nụ cười, thanh âm thoải mái, cọ trán mình lên trán Sở Vãn Ninh an ủi: “Người không bị ta thay thế, không cần nghĩ nhiều, về phòng ngủ đi.”
Giường thật hẹp, Mặc Nhiên ôm chặt y.
Một khắc không sớm thì muộn cũng đến kia càng lúc càng gần, vô phương trốn tránh.
Ý thức Mặc Nhiên mơ hồ mà tan rã, trái tim quặn lên từng hồi, đau đớn hơn bất cứ cơn đau nào trước đây.
Hồi quang phản chiếu không kéo dài, thời điểm mẫu thân qua đời cũng là như thế này.
Hắn tự biết thời gian của chính mình đã thật sự sắp cạn rồi.
Hắn rũ hàng mi dày, bếp lửa giờ phút này cũng đang dần dần tàn lụi.
Thứ ánh sáng mờ nhạt lập lòe chiếu rọi lên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hắn, mang theo nét ôn nhu kỳ lạ.
Nam nhân ngốc nghếch đại khái cũng nhìn ra tia đau đớn trong mắt Sở Vãn Ninh, bởi vậy cố gắng chịu đựng cơn khó chịu, cất tiếng đùa giỡn: “Có đẹp không?”
Sở Vãn Ninh quả nhiên sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Sẹo đó.” Mặc Nhiên nói, “Nam tử hán đại trượng phu, thêm vài vết sẹo mới có hương vị.”
Sở Vãn Ninh trầm mặc trong chốc lát, duỗi tay ra không nhẹ không nặng mà đánh lên tay hắn, đánh quá nhẹ, ngược lại giống như vuốt ve.
Hồi lâu sau, tựa hồ không thể nhẫn nại được nữa, y vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Mặc Nhiên, không hề hé răng nhưng bả vai lại run nhè nhẹ.
Y hiểu rõ.
Sở Vãn Ninh hiểu rõ vô cùng.
Mặc Nhiên ngẩn ra một lát, ôm lấy y, đặt môi hôn lên trán và tóc y.
“Như vậy thật xấu nha.” Sống sót sau tai nạn, hắn so với ngày xưa lại càng thêm dịu dàng.
Hắn khe khẽ thở dài, “Vãn Ninh đừng khóc, sẽ xấu.”
Phải để sư tôn nói với hắn như vậy mới đúng.
Một tiếng Vãn Ninh, hai đời luân phiên.
Sở Vãn Ninh ở trong chăn ôm lấy thân thể nóng như thiêu đốt nhưng vẫn còn nhịp đập của nam nhân này —— Y vẫn luôn ghét bỏ, thậm chí cảm thấy thẹn thùng khi phải biểu đạt bất cứ cảm xúc chân thật nào trong thâm tâm.
Nhưng giờ phút này, y phát giác căng thẳng cùng ngượng ngùng như vậy thật nực cười, thật hoang đường.
Vì thế tại đây tứ chi giao triền, ấp ôm không rời.
Tại đây giường chăn chật hẹp, nhà tranh trống trải, đêm dài đằng đẵng gió tuyết đan xen.
Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói: “Sao có thể xấu? Ngươi có sẹo cũng được, không có sẹo cũng thế.
Đều đẹp.”
Mặc Nhiên ngẩn ra.
Hắn chưa từng nghe Sở Vãn Ninh biểu lộ thẳng thắn như vậy.
Kể cả thời khắc thổ lộ khi ngự kiếm ngày đó cũng không.
Trong phòng chỉ le lói ánh sáng đang tắt dần nơi bếp lửa, thật an tĩnh, cũng thật ôn nhu.
Chút ôn nhu cùng an tĩnh muộn màng.
“Đời trước, đời này, ta đều thích ngươi, nguyện ý ở bên ngươi.
Sau này cũng nguyện ý.”
Mặc Nhiên nghe y ở trong lồng ngực mình thốt lên một câu.
Hắn không thấy được gương mặt Sở Vãn Ninh, nhưng có thể tưởng tượng được bộ dáng của y lúc này.
Hẳn là đôi mắt phiếm hồng, vành tai cũng phiếm hồng.
“Đã từng biết ngươi bị mê hoặc nhưng lại không thể biểu lộ, chỉ có thể hận ngươi…!Hiện tại rốt cuộc cũng có thể gánh vác cùng ngươi.” Sở Vãn Ninh trên mặt nóng đến lợi hại, đuôi mắt cũng lấp lánh “Ta thích ngươi, nguyện ý cùng ngươi kết tóc, nguyện ý vì ngươi xẻ hồn, nguyện ý thần phục ngươi.”
Nghe được “nguyện ý thần phục ngươi”, thâm tâm Mặc Nhiên cơ hồ như bị liệt hỏa thiêu đốt, cả người run lên.
Hắn đã cảm động, lại càng bi thương, đã thống khổ, lại càng lưu luyến.
Hắn cơ hồ là run rẩy, thảng thốt gọi: “Sư tôn……”
Sở Vãn Ninh giơ tay ngăn lời hắn: “Ngươi nghe ta nói xong đã.”
Nhưng đợi một hồi lâu, Sở Vãn Ninh chung quy vẫn là kiểu người không nói lời âu yếm.
Y suy nghĩ rất nhiều, lại thấy thế nào cũng không thích hợp, thế nào cũng không đủ.
Trong khoảnh khắc, Sở Vãn Ninh kỳ thật rất muốn nói: “Thực xin lỗi, khiến ngươi ủy khuất, mang nặng quá nhiều.”
Lại muốn nói: “Kiếp trước cho tận đến khi ta rời đi cũng không thể nói rõ ràng chân tướng cùng ngươi, là ta hiểu lầm ngươi.”
Y cũng muốn nói: “Năm đó ở Hồng Liên Thủy Tạ, cảm ơn ngươi nguyện ý bảo hộ ta.”
Y thậm chí tôn nghiêm giờ phút này đều có thể bỏ đi hết, y muốn gào khóc với Mặc Nhiên, muốn ôm thật chặt khối thân thể lúc này hãy còn ấm áp, nói: “Cầu xin ngươi đừng đi, cầu xin ngươi đừng rời khỏi.”
Nhưng mà yết hầu nghẹn ngào, tâm can chua xót.
Cuối cùng, Sở Vãn Ninh cúi đầu, đặt môi hôn lên vết sẹo trên ngực hắn, hàng mi khép lại.
Y khàn khàn mở miệng.
“Mặc Nhiên, mặc kệ trước đây ra sao, sau này thế nào, ta và ngươi mãi mãi ở bên nhau.”
Cảm thấy thẹn đến cả thiêu đốt cả người.
Nhưng ngôn ngữ lại trang nghiêm quá đỗi.
“Cả đời đều là người của Đạp Tiên Quân, cũng là người của Mặc tông sư.”
Quá nóng.
Mặc Nhiên cảm thấy ngọn lửa trong lồng ngực lại một lần nữa bừng lên, trước mắt là pháo hoa lộng lẫy, đau đớn cùng bi thương bởi một lời này đều tan biến thành mây khói, tựa hồ thứ gì đó thật xa vời.
“Hai đời, đều thuộc về ngươi.”
“Không hối hận.”
Mặc Nhiên khe khẽ khép mi lại, nước đã dâng đầy khóe mắt.
Cuối cùng, hắn hôn môi Sở Vãn Ninh, thở dài nói: “…!Sư tôn…!Cảm ơn người.”
Bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, trời mỗi lúc một khuya.
Hai người ôm nhau ngủ, trong đầu đều có một suy nghĩ, hóa ra, đây chính là quãng đời còn lại.
Mặc Nhiên biết vạt áo chính mình đã bị nước mắt thấm ướt, nhưng hắn không nói gì.
Hắn từ nhỏ luôn ôm hy vọng xa vời rằng quãng đời còn lại sẽ có thật nhiều niềm vui, thời điểm này, hẳn là nên hạnh phúc.
Hắn ôm Sở Vãn Ninh, vỗ về: “Ngủ đi, Vãn Ninh.
Ngủ đi, ta ôm người.
Người sợ lạnh, ta sưởi ấm cho người.”
“Chờ ta khỏe rồi, chúng ta cùng quay về Tử Sinh Đỉnh.
Ta muốn thỉnh tội cùng bá phụ bá mẫu, ta muốn lại cùng Tiết Mông cãi cọ ồn ào…!Chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm…”
Mặc Nhiên nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Vãn Ninh, thanh âm dịu dàng.
Cổ họng toàn là máu tanh ngọt, hô hấp cũng ngày một đứt quãng.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, biểu tình thật điềm tĩnh: “Sư tôn, ta sẽ che dù cho người cả đời.”
Sở Vãn Ninh ở trong lồng ngực hắn, đã nghẹn ngào không thành tiếng.
“Hạ sư đệ…” Hắn lại trêu chọc y, rõ ràng đã nói không thành lời, vậy mà vẫn muốn trêu chọc y, “Sư ca…!Kể chuyện xưa cho ngươi nghe…!Về sau mỗi buổi tối đều kể cho ngươi nghe…!Ngươi đừng ghét bỏ sư ca ăn nói vụng về, quanh đi quẩn lại cũng chỉ biết kể mỗi chuyện trâu ăn cỏ…”
Cuối cùng, Mặc Nhiên nâng mắt, nhìn ra ngoài khung cửa sổ đã bị tuyết đọng một mảng.
Đất trời một dải trắng xóa thênh thang.
“Vãn Ninh.” Hắn ôm lấy y, tiếng tim đập quanh quẩn bên tai Sở Vãn Ninh.
Hắn nhẹ giọng nói, “Ta vẫn luôn yêu ngươi.”
Hắn chậm rãi khép mi mắt, lúm đồng tiền nhợt nhạt, tẩm hai vò lê hoa bạch.
Tim đập từng chút từng chút chậm rãi, từng chút từng chút đứt quãng.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ một cành mai bị tuyết đọng che khuất, tuyết quá dày, cành cây đứt gãy, đột ngột phát ra thanh âm.
Tuyết và nhánh cây cùng rơi xuống, giòn vang.
Một trận động tĩnh này trôi qua, Sở Vãn Ninh, rốt cuộc không nghe được tiếng tim đập bên tai nữa.
Y đợi vài giây, y đợi một lát, y đợi một lúc lâu, y đợi mãi, đợi mãi.
Không còn thanh âm.
Không có thanh âm…!Cái gì cũng không có…!
Chỉ còn một khối xương cốt lạnh lẽo, yên tĩnh đến đáng sợ.
Là một người từng cả đời tuyệt vọng, trầm mặc đến đáng sợ.
Ngưng.
Dứt.
Nghỉ.
Trong phòng tĩnh mịch, yên lặng khủng khiếp.
Rất lâu rất lâu sau, Sở Vãn Ninh không cử động.
Y vẫn như cũ dựa vào lồng ngực Mặc Nhiên, nằm trên giường.
Y thậm chí không đứng dậy, không ngẩng đầu, cũng không nói nữa.
Tiểu đồ đệ, Mặc sư huynh, Đạp Tiên Quân của y muốn y ngủ ngoan.
Nói sẽ che dù cho y cả đời, kể chuyện xưa cả đời, quãng đời còn lại đều sẽ yêu y.
Mặc Nhiên nói, bên ngoài lạnh, tuyết lớn.
Ta sưởi ấm cho ngươi.
Sở Vãn Ninh liền cuộn người trong vòng tay hắn, cuộn trong lồng ngực hơi ấm còn chưa tan biến, không nhúc nhích.
Bọn họ ngày mai còn phải khởi hành về nhà.
Y phải mau chóng cùng Mặc Nhiên nghỉ ngơi thật tốt.
Sở Vãn Ninh vươn tay, vòng qua ôm lấy eo Mặc Nhiên.
Trong đêm tối, y thì thào: “Được, ta nghe lời ngươi, ta ngủ….!Nhưng mà, ngày mai, ta gọi ngươi, ngươi nhớ phải tỉnh lại.”
Y dán mặt vào lồng ngực không còn phập phồng, nước mắt thấm ướt vạt áo Mặc Nhiên.
“Đừng ngủ nướng.”
Ngủ ngon, Mặc Nhiên.
Một đêm rất dài, nhưng ta luôn ở bên ngươi, nguyện cho ngươi mộng đẹp, có lửa, có đèn.
Còn có nhà..