Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 10: Bổn Tọa Lần Đầu Làm Nhiệm Vụ


Đọc truyện Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn FULL – Chương 10: Bổn Tọa Lần Đầu Làm Nhiệm Vụ


Edit: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
May mà cái trò phạt “đánh miệng” của Mặc Nhiên vẫn chưa bị Sở Vãn Ninh nghe thấy.

Nói hươu nói vượn một hồi, khó khăn lắm mới lừa được y.

Khi trở về phòng của mình, đã rất muộn, Mặc Nhiên ngủ một giấc, hôm sau lên lớp như bình thường.

Lên lớp xong chính là việc hắn thích nhất: Ăn sáng.

Đến Mạnh Bà Đường ăn sáng, sau khi các lớp học đã giải tán, dần dần trở nên đông người.

Mặc Nhiên ngồi đối diện Sư Muội, Tiết Mông tới muộn, vị trí bên cạnh Sư Muội đã bị người khác chiếm mất, cậu đành đen mặt, bưng đồ ăn sáng của mình ngồi xuống bên cạnh Mặc Nhiên.

Nếu bảo Mặc Nhiên nói tâm pháp Tử Sinh Đỉnh tinh diệu nhất ở chỗ nào, hắn nhất định sẽ nói: Bổn môn không cần kiêng ăn.

Khác với nhiều môn phái xuất trần ở Thượng Tu giới, Tử Sinh Đỉnh có cách tu hành riêng, không kiêng ăn mặn chẳng cấm ăn, bởi vậy các món ăn trong môn phái xưa nay rất phong phú.

Mặc Nhiên uống một chén chè dầu cay thơm, còn có thêm đậu phộng, sữa đậu nành, và một đĩa bánh bao chiên vàng giòn, là đặc biệt lấy cho Sư Muội.

Tiết Mông liếc xéo Mặc Nhiên, rất trào phúng: “Mặc Nhiên, không nghĩ tới ngươi vào Hồng Liên Địa Ngục ra rồi vẫn có thể đứng được.

Có bản lĩnh.”
Mặc Nhiên cũng không ngẩng đầu: “Vậy ngươi cũng không nhìn xem ta là ai.”
“Ngươi là ai?” Tiết Mông xùy nói, “Sư tôn không đánh gãy chân ngươi, ngươi đã ngông cuồng quên mất mình là cọng hành?”
“Ồ, ta là hành, vậy ngươi là gì.”
Tiết Mông cười lạnh: “Ta là đệ tử thủ tịch của sư tôn.”
“Tự phong hả? Này, đề nghị ngươi tìm sư tôn phát cho cái ấn, rồi treo lên tường đi, bằng không chẳng phải nên xin lỗi danh hiệu đệ tử thủ tịch này à.”
Rắc một tiếng, Tiết Mông bóp gãy đũa.

Sư Muội bên cạnh vội vàng hoà hoãn chuyện này: “Đừng làm loạn nữa, mau ăn đi.”
Tiết Mông: “……!Hừ.”
Mặc Nhiên cười hì hì bắt chước hắn: “Hừ.”
Tiết Mông tức sùi bọt mép, đập bàn: “Ngươi lớn mật!”
Sư Muội thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Tiết Mông lại: “Thiếu chủ, nhiều người nhìn như vậy, ăn đi, đừng cãi nhau.”
Bát tự hai người này không hợp, tuy nói là huynh đệ, nhưng gặp mặt đã muốn cấu xé nhau, Sư Muội khuyên Tiết Mông xong, bị kẹp ở giữa khổ không kể xiết phải hoà hoãn không khí, nói chuyện.

Một lát hỏi Tiết Mông: “Thiếu chủ, mèo hoa của phu nhân nuôi bao giờ sinh?”
Tiết Mông đáp: “À, huynh bảo A Li? Nương ta đoán sai rồi, nó không chịu vận động, ăn quá nhiều, béo bụng mà thôi.”
Sư Muội: “…………”
Một lát lại hỏi Mặc Nhiên: “A Nhiên, hôm nay còn đến chỗ sư tôn làm việc không?”
“Chắc là không cần, nên dọn đều dọn rồi.


Hôm nay ta giúp huynh chép môn quy đi.”
Sư Muội cười nói: “Làm sao còn có thời gian giúp ta? Đệ còn có cả trăm việc chưa xong kìa.”
Tiết Mông nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Sư Muội xưa nay vẫn an phận thủ thường: “Huynh làm gì mà phải chép môn quy?”
Sư Muội hơi xấu hổ, còn chưa kịp nói, bỗng trong nhà ăn, tiếng nói chuyện đột nhiên im ắng.

Ba người quay đầu lại nhìn, thấy Sở Vãn Ninh bạch y phiêu dật vào Mạnh Bà Đường, mặt vô biểu tình đến trước quầy đồ ăn, bắt đầu chọn điểm tâm.

Hơn một ngàn người dùng cơm trong nhà ăn, thêm một Sở Vãn Ninh, bỗng nhiên yên tĩnh như bãi tha ma.

Các đệ tử đều rầu rĩ cúi đầu ăn, cho dù muốn nói chuyện, cũng sẽ nói rất nhỏ.

Sư Muội khe khẽ thở dài, nhìn Sở Vãn Ninh bê khay, ngồi xuống góc thường lệ, một mình yên lặng ăn cháo, nhịn không được nói: “Kỳ thật ta cảm thấy, sư tôn đôi khi rất đáng thương.”
Mặc Nhiên nâng mắt: “Sao lại thế?”
“Đệ xem, nơi người ngồi, người khác không dám đến gần, người lại gần, người khác đến nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, khi tôn chủ ở còn được, tôn chủ không ở, người sẽ chẳng có ai nói chuyện cùng, không phải rất cô đơn sao?”
Mặc Nhiên hừ một tiếng: “Không phải do y tự tìm à.”
Tiết Mông lại nổi giận: “Ngươi dám chế giễu sư tôn?”
“Ta chế giễu y lúc nào? Ta nói đều đúng sự thật.” Mặc Nhiên gắp cho Sư Muội một cái bánh bao chiên, “Với tính tình của y, ai ngốc mới muốn ngồi với y thôi.”
“Ngươi——!”
Mặc Nhiên cợt nhả nhìn Tiết Mông, lười biếng mà nói: “Không phục? Không phục thì ngươi qua kia ngồi ăn với sư tôn đi, đừng ngồi cùng bọn ta.”
Một câu liền chặn Tiết Mông lại.

Cậu tuy rất kính trọng Sở Vãn Ninh, nhưng cũng giống với người khác, sợ hãi nhiều hơn.

Không khỏi buồn bực xấu hổ, không cách nào cãi lại, chỉ có thể đạp hai chân, tự hờn dỗi bản thân.

Khuôn mặt Mặc Nhiên treo một tia cười lười biếng đắc ý, khiêu khích mà liếc tiểu phượng hoàng một cái, sau đó rời tầm mắt, dừng trên người Sở Vãn Ninh.

Không biết vì sao, nhìn thân ảnh màu trắng lẻ loi trong nhà ăn kia, hắn bỗng nhớ tới tối hôm qua người ấy cuộn tròn giữa kim loại lạnh băng chìm vào giấc ngủ.

Sư Muội nói không sai, Sở Vãn Ninh thật sự cực kỳ đáng thương.

Nhưng dù thế thì sao? Y càng đáng thương, Mặc Nhiên càng vui vẻ, nghĩ nghĩ, nhịn không được cong khoé miệng.

Buổi sáng trôi qua quá nhanh.

Sở Vãn Ninh cũng không hề gọi hắn đến Hồng Liên Thủy Tạ, việc Mặc Nhiên làm mỗi ngày đều là rửa bát đĩa, cho gà vịt ăn hộ Vương phu nhân, đến vườn thuốc làm cỏ, nghĩ cũng thật nhàn rỗi.

Nhoáng một cái, một tháng cấm túc đã trôi qua.

Một ngày, Vương phu nhân gọi hắn đến Đan Tâm Điện, xoa đầu hắn, hỏi: “A Nhiên, miệng vết thương của con đã khỏi hẳn chưa?”
Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói: “Để bá mẫu lo lắng rồi, khỏi rồi ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, về sau ra ngoài phải chú ý, đừng tái phạm sai lầm như vậy, chọc sư tôn con giận, có biết chưa?”

Mặc Nhiên rất biết ra vẻ đáng thương: “Bá mẫu, con biết rồi.”
“Còn một chuyện nữa.” Vương phu nhân lấy một phong thư trên mặt bàn, nói, “Con đã nhập môn tròn một năm, đến lúc đi trừ ma rồi.

Hôm qua bồ câu đưa thư của bá phụ về, cố ý để sau khi con hết bị cấm túc, xuống núi hoàn thành việc này.”
Quy định của Tử Sinh Đỉnh, đệ tử nhập môn sau một năm đều phải đi trừ ma.

Lần đầu trừ ma, sư tôn sẽ đi cùng đệ tử để giúp đỡ, ngoài ra, còn cần mời một đồng môn khác đi cùng, để các đệ tử nâng đỡ lẫn nhau, hiểu thế nào là “lòng son chứng giám, tử sinh không đổi.”
Mắt Mặc Nhiên sáng lên, nhận thư uỷ thác, vội vàng bóc ra xem, lập tức mừng rỡ nhếch miệng cười.

Vương phu nhân lo lắng nói: “A Nhiên, bá phụ con hi vọng con sớm thành danh, bởi vậy mới cho con nhận trọng trách như vậy, cho dù Ngọc Hành trưởng lão tu vi cao cường, nhưng lúc đánh nhau đao kiếm vô tình, y chưa chắc có thể bảo vệ con, con ngàn vạn lần đừng ham chơi, xem thường kẻ địch.”
“Sẽ không, sẽ không!” Mặc Nhiên liên tục xua tay, cười hì hì, “Bá mẫu yên tâm, con nhất định tự bảo vệ mình cho tốt.” Nói xong đi chuẩn bị hành lý nhanh như chớp.

“Đứa nhỏ này……” Vương phu nhân nhìn bóng dáng hắn, trên khuôn mặt ôn nhu tú mỹ tràn đầy lo lắng, “Sao chỉ nhận một nhiệm vụ, mà nó đã có thể vui mừng như vậy?”
Mặc Nhiên sao có thể không vui mừng?
Bá phụ giao việc trừ ma cho hắn, chuyện phát sinh ở trấn Thải Điệp, là do một viên ngoại họ Trần nhờ vả.

Mặc kệ nơi đó có cái quỷ gì làm loạn, quan trọng là đời trước, chính ở trấn Thải Điệp này, hắn bị yêu tà mê hoặc, mất ý thức, trong ảo cảnh mạnh bạo hôn Sư Muội, đây cũng là một trong số ít lần Mặc Nhiên thân cận với Sư Muội, đúng là tiêu hồn thực cốt.

Huống hồ bởi vì bị mê hoặc, nên Sư Muội không thể so đo với hắn.

Trong sạch! Hôn người ta xong cũng không thể tìm hắn tính sổ.

Mắt Mặc Nhiên đều cong thành lưỡi câu.

Ngay cả chuyện này phải đi cùng Sở Vãn Ninh để hoàn thành, hắn cũng không ngại.

Trừ ma dựa vào sư phụ, thả dê dựa vào bản thân, chuyện tốt kiểu này, cớ sao không làm?
Mời Sư Muội, báo cho sư tôn, ba người cưỡi ngựa một đường, tới ngôi nhà bị ám ở trấn Thải Điệp.

Trấn này thừa nhiều hoa tươi, hơn mười dặm ở ngoại ô đều là vườn hoa, nên trong trấn cánh hoa luôn bay tán loạn, vì vậy đặt cho cái tên này.

Ba người đến nơi đã là buổi tối, ngõ vào vang tiếng nhạc cổ, vô cùng náo nhiệt, toàn người mặc y phục đỏ thẫm đánh trống thổi kèn, từ ngõ nhỏ đi ra.

Sư Muội ngạc nhiên nói: “Đây là đang đón dâu ư? Sao lại cưới buổi tối?”
Sở Vãn Ninh nói: “Là minh hôn.”
Minh hôn còn gọi là âm hôn, phối cốt, là theo dân gian kết hôn cho nam nữ chết yểu chưa lập gia đình.

Loại tập tục này cũng không phổ biến ở nơi nghèo khó, nhưng trấn Thải Điệp giàu sang và đông đúc mười phần, nên việc kết hôn cho thiếu nam thiếu nữ khi còn sống chưa kịp kết hôn, là chuyện phổ biến.

Đội ngũ minh hôn đông đúc, chia thành hai nhóm, một nhóm bê vải vóc tơ lụa, còn một nhóm khác bê tiền giấy.


Cứ vậy một đội tám người khiêng kiệu trắng đỏ đan xen, cả kim đăng chấp sự, nối đuôi nhau ra từ trong thôn.

Nhóm Mặc Nhiên kéo dây cương, đứng sang bên cạnh, để đội minh hôn đi qua.

Kiệu đến gần, mới thấy ngồi trong đó không phải người sống, mà là một quỷ tân nương bằng giấy.

Quỷ tân nương tô son điểm phấn, môi đỏ tươi, hai bên má hồng trên gương mặt trắng bệch, dáng vẻ cười khanh khách cực kỳ khiếp người.

“Thôn này phá quen rồi hay sao, đúng là thừa tiền quá nên đốt mà.” Mặc Nhiên nhỏ giọng thì thầm.

Sở Vãn Ninh nói: “Trấn Thải Điệp coi trọng thuật phong thuỷ, cho rằng trong nhà không thể có khu mộ lẻ loi, nếu không vận gia sẽ bị cô hồn dã quỷ phá hoại.”
“……!Làm gì có chuyện này chứ?”
“Dân trong trấn tin là có.”
“Ầy, đúng là, trấn Thải Điệp đã thế mấy trăm năm nay, muốn bảo bọn họ tin tà không tồn tại, bọn họ cũng không chịu tiếp thu.”
Sư Muội nhỏ giọng hỏi: “Đội minh hôn này muốn đi đâu?”
Sở Vãn Ninh nói: “Vừa rồi chúng ta đi qua một thổ miêu, trong miếu không thờ cúng thần phật nào, trên cửa còn dán chữ hỉ, trên đất đầy thảm đỏ, thảm đỏ đều viết “trời ban lương duyên”, “dưới suối vàng hảo hợp” chúc phúc người khác.

Ta nghĩ bọn họ sẽ đến đó.”
“Miếu kia ta cũng để ý.” Sư Muội như suy tư điều gì, “Sư tôn, nơi đó thờ phụng, là Quỷ Ti Nghi sao?”
“Không tồi.”
Quỷ Ti Nghi, là hình tượng quỷ thần dân gian nghĩ ra, mọi người tin rằng vong hồn gả đi cũng cần tam môi lục sính, trao đổi long phượng thiếp, phải có Quỷ Ti Nghi làm chứng, thừa nhận hai người đã chết là vợ chồng.

Mà phong tục minh hôn ở trấn Thải Điệp này cực thịnh, tất nhiên sẽ có Quỷ Ti Nghi, mộ phần trong trấn, trước khi tiến hành minh hôn táng hợp chung cho hai người, phải đưa quỷ tân nương đến miếu quỳ lạy trước.

Mặc Nhiên rất ít khi thấy mấy chuyện vớ vẩn này, xem như chuyện hay, Sở Vãn Ninh lại chỉ lạnh lùng nhìn chốc lát, quay đầu ngựa, nói: “Đi thôi, đến nhà bị quỷ làm loạn xem qua một lát.”
———
“Ba vị đạo trưởng, số ta thật khổ! Các vị đến mà xem! Nếu không có ai quản chuyện này, ta, ta sống cũng không muốn sống nữa!”
Nhờ Tử Sinh Đỉnh đến trừ quỷ, là thương nhân giàu có nhất trấn, Trần viên ngoại.

Trần gia làm phấn thơm, trong nhà có bốn người con, một đứa con gái.

Con cả cưới vợ xong, thê tử không thích trong nhà ầm ĩ, vì thế hai người dọn ra ngoài sống, Trần gia giàu có nhiều tiền, mua một miếng đất to ở Bắc Sơn, còn có suối nước nóng thiên nhiên rộng, hết sức thoải mái.

Kết quả đến ngày khai cơ động thổ, đào xuống mấy xẻng, xẻng đã đụng vào một vật cứng.

Dâu cả lại gần nhìn, vừa thấy, lập tức bị doạ ngất đi, ở đất Bắc Sơn thế mà đào lên một quan tài đỏ!
Ở trấn Thải Điệp có nghĩa địa chung, dân trong trấn sau khi chết, đều mai táng ở đó.

Mà nay một quan tài lẻ loi vô danh xuất hiện trên Bắc Sơn, hơn nữa không mồ không bia, quan tài toàn màu đỏ.

Bọn họ không dám động vào, vội vàng lấp đất lại, nhưng đã quá muộn, từ ngày đó trở đi, Trần gia không ngừng xảy ra những chuyện quỷ dị.

“Đầu tiên là con dâu kia của ta.” Trần viên ngoại khóc lóc kể lể, “Bi kịch, bị động thai, làm đẻ non.

Sau lại đến con cả của ta, vì tìm thuốc bổ cho vợ, lên núi hái thuốc, kết quả trượt chân, ngã xuống vách núi, khi vớt người lên đã không còn thở……!Hầy!” Gã thở dài một tiếng, nghẹn ngào không nói nổi nữa, chỉ xua tay.

Trần phu nhân nhịn không được lấy khăn lau nước mắt: “Phu quân ta nói không sai, chỉ sau mấy tháng, lại một đứa con của chúng ta xảy ra chuyện, không phải mất tích, chính là mất mạng—— Bốn người con, ba đứa chết rồi!”
Sở Vãn Ninh nhíu mày, nhìn qua phu thê Trần gia, dừng lại trên người con út sắc mặt tái nhợt, nhìn qua tuổi tác gần bằng Mặc Nhiên, mười lăm mười sáu, mi mục thanh tú, nhưng sợ hãi khiến mặt hắn có chút vặn vẹo.

Sư Muội hỏi: “Các ngươi có thể nói rõ, mấy người con kia……!Là làm sao không?”

“Hầy, đứa con kia đi tìm anh nó, trên đường bị rắn cắn.

Con rắn kia như thảo xà, không có độc, lúc ấy chẳng ai để ý, qua mấy ngày, đang ăn cơm bỗng ngã xuống mà chết, sau đó…!Hu hu hu, con của ta……”
Sư Muội thở dài, không đành lòng: “Thế, xác chết không có dấu hiệu trúng độc không?”
“Ôi, độc ở đâu ra chứ, nhà ta nhất định là bị nguyền rủa! Mấy đứa con đều đi rồi, tiếp theo chính là em út! Chính là em út!”
Sở Vãn Ninh lại nhăn mày, liếc mắt nhìn Trần phu phân, hỏi: “Làm sao bà biết tiếp theo sẽ là em út, không phải là bà? Chẳng lẽ lệ quỷ chỉ giết nam không giết nữ?”
Con út nhỏ nhất của Trần gia rúc một góc, chân run rẩy, mắt sưng đỏ, mở miệng giọng cũng đã vặn vẹo: “Là ta! Là ta! Ta biết! Kẻ trong quan tài đỏ tìm tới rồi! Hắn tìm tới rồi! Đạo trưởng, đạo trưởng cứu ta! Đạo trưởng cứu ta!”
Nói xong mất không chế, nhào lại muốn ôm đùi Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh không thích tiếp xúc với người sống, lấp tức tránh đi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phu thê Trần viên ngoại: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, run giọng nói: “Nhà này có một nơi, bọn ta, bọn ta không dám tới—— Đạo trưởng đến sẽ biết, thật sự là tà, thật sự……”
Sở Vãn Ninh ngắt lời nói: “Nơi nào?”
Hai vợ chồng do dự một lát, vươn tay, run rẩy chỉ đến nhà thờ cúng tổ tiên: “Chính là nơi đó……”
Sở Vãn Ninh dẫn đầu đi qua, Mặc Nhiên và Sư Muội theo sau, người nhà Trần gia ở phía sau rất xa.

Đẩy cửa ra, bên trong là một ít hương xá cung thần tế tổ nhà giàu hay dùng, bày đầy bài vị, hai bên có ánh nến yếu ớt mờ nhạt.

Bài vị đều khắc chìm, tô sơn vàng, viết tên người đã chết, còn xếp theo địa vị gia tộc.

Linh bài đều quy củ, ghi tổ tiên nào đó phủ quân chi linh, hay hiển thi phủ quân chi linh.

Nhưng chỉ có linh bài ở giữa kia, chữ bên trên không phải khắc mà là dùng sơn viết, chữ đỏ đỏ viết một hàng:
Trần Ngôn Cát chi linh.

Dương thượng nhân Trần Tôn thị lập
Nấp sau lưng đạo trưởng có lẽ làm người Trần gia bớt sợ, sợ nhưng vẫn ngó vào bên trong, kết quả nhìn thấy bài vị có chữ viết như tươi kia, lập tức muốn ngất.

Trần phu nhân gào khóc, đứa con trai mặt trắng bệch chẳng chút giống người sống.

Bài vị này, thứ nhất, viết không đúng lễ chế, thứ hai, chữ trên bài vị xiêu xiêu vẹo vẹo, rất giống người ngủ mơ miễn cưỡng viết ra như vẽ bùa quỷ, nhìn qua khó có thể đọc nổi.

Sư Muội quay đầu hỏi: “Trần Ngôn Cát là ai?”
Con út Trần gia ở sau lưng y khóc nức nở, run rẩy nói: “Là, là ta.”
Trần viên ngoại vừa khóc vừa nói: “Đạo trưởng, chính là kiểu này, trước khi chết, chúng ta sẽ phát hiện……!Phát hiện tổ từ có thêm một linh bài, trong vòng bảy ngày, người nọ ắt sẽ gặp tai hoạ bất ngờ! Con thứ ba của ta khi linh bài này xuất hiện, ta đã nhốt nó trong phòng, ngoài cửa rải tro, không cho gặp ai, cách nào cũng thử, nhưng đến ngày thứ bảy! Nó vẫn chết……!Vô duyên vô cớ, cứ chết như vậy!”
Gã càng nói càng kích động, càng nói càng sợ, bộp một tiếng quỳ xuống: “Trần mỗ ta cả đời chưa từng làm việc thương thiên hại lí, ông trời vì sao lại đối xử với ta như vậy! Vì sao chứ!”
Sư Muội nhìn mà chua xót, vội vàng trấn an ông già khóc trời oán đất kia, ngẩng đầu nhẹ nhàng nói: “Sư tôn, người xem chuyện này……”
Sở Vãn Ninh không quay đầu, y vẫn nhìn tấm linh bài kia, cứ như linh bài có thể nở hoa.

Bỗng nhiên, Sở Vãn Ninh hỏi: “Dương thượng nhân, Trần Tôn thị, người này là bà sao, Trần phu nhân?”
———
Tác giả có lời muốn nói: Trước có ma đầu máu lạnh sư tôn, ma đầu máu lạnh sư tôn có ba đồ đệ, bọn họ đều có danh hiệu cực kỳ Mary Sue, chính là Thục Trung chi hoàng Tiết Tử Minh, chân long hoàn hồn Mặc Vi Vũ, Bạch hổ ngủ say Sư Minh Tịnh.

Má!
Danh hiệu phía trên, đều là giả thôi.

Kỳ thật là: Chim đắc ý Tiết Manh Manh, đồ chó Mặc Vi Vũ, và, Bạch liên hoa Sư Muội.

Buông tay cười bất đắc dĩ:-D.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.