Đọc truyện Hươu Lạc Lối – Chương 47
Bạch Lộc tưởng rằng mình nghe nhầm: “Dạ?”
Bạch Tuệ Tiệp trịnh trọng lặp lại: “Chia tay với cậu ta.”
Trong lồng ngực Bạch Lộc giống như bị người ta đấm mạnh một cái, cô lập tức từ sofa bật dậy, rất không hiểu: “Tại sao?”
“Con ngồi xuống, bình tĩnh trước.” Bạch Tuệ Tiệp ngửa đầu nhìn Bạch Lộc.
Bạch Lộc không thể bình tĩnh, cô biết thái độ hành xử của cô mình, đưa ra quyết định thẳng vào vấn đề, không hề thuận miệng nói ra, cũng chẳng thăm dò.
Cô đại khái đoán được mấy phút trước đó, dưới lầu đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tần Long đi ra chậm như vậy, là Bạch Tuệ Tiệp lại đúng lúc tới nơi, hai người họ chẳng lẽ đã gặp nhau rồi.
“Cô.” Bạch Lộc cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, trước hết chứng tỏ lập trường của mình, “Con sẽ không chia tay với anh ấy.”
Bạch Tuệ Tiệp nghe cô nói, đột nhiên cao giọng: “Con có biết cậu ta là ai không? Đã thề thốt nói sẽ không chia tay với cậu ta.”
Bạch Lộc lắc đầu: “Anh ấy là ai không quan trọng, quan trọng là anh ấy là người con thích.”
“Con thích cậu ta?” Bạch Tuệ Tiệp không dám tin, “Hiện tại trí nhớ của con không ổn định, ngay cả tư duy của người bình thường cũng mất rồi sao?”
Bạch Lộc nhớ Bạch Tuệ Tiệp là trưởng bối, tiếp tục ôn hòa nhã nhặn đối thoại: “Con thích anh ấy, con là người bình thường, anh ấy cũng vậy. Cô không thể khinh thường người khác như thế.”
Bạch Tuệ Tiệp nhìn chằm chằm Bạch Lộc mấy giây, sau khi im lặng thật lâu mới chất vấn: “Con không phải đã biết rõ bối cảnh của cậu ta rồi ư?”
Bạch Lộc nhìn lại nói: “Vâng.”
Bạch Tuệ Tiệp tạm thời ổn định tâm trạng, hỏi: “Vậy con nói đi, con và cậu ta quen biết thế nào, bắt đầu từ lúc nào, cậu ta đã nói rõ những gì với con?”
Bạch Lộc hít sâu mấy hơi, lại cúi đầu đắn đo dùng từ, mím môi nói: “Anh ấy từ Giang Tư ra ngoài, lúc ở bên trong bọn con từng gửi thư qua lại, hiểu biết một chút, sau đó chạm mặt mấy lần thì ở bên nhau.”
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Thư là do ai viết trước?”
Bạch Lộc trả lời: “Anh ấy viết trước.”
Bạch Tuệ Tiệp cắn răng: “Cô biết mà!”
Bạch Lộc nghe vậy ngẩng đầu nhìn bà: “Cô, cô…biết anh ấy ư?”
“Không phải đặc biệt quen biết.” Bạch Tuệ Tiệp vạch rõ trọng điểm, “Con nên biết cậu ta phạm tội gì!”
Bạch Lộc hơi nhíu mày: “Con biết là tội gì.”
Bạch Tuệ Tiệp sửng sốt, lên tiếng nhắc lại: “Tội cưỡng hiếp!” Đồng thời bà cũng vỗ thật mạnh tại mép sofa.
Nói xong, trong phòng rơi vào sự im lặng.
Hồi lâu sau, Bạch Lộc từ trong bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt: “Con biết, con không để ý.”
Bạch Tuệ Tiệp bị thái độ kiên quyết của cô kích động, không khỏi tức giận nói: “Sao con lại như vậy, giới thiệu luật sư Kiều cho con con không thích, ngược lại đi thích người có vết nhơ trong quá khứ. Lộc Lộc, cô nhìn ra được con là người có chủ kiến, có ý tưởng có lựa chọn là chuyện tốt, nhưng không phải là lựa chọn như vậy, bên ngoài nhiều người xuất sắc, tại sao con khăng khăng thích cậu ta?!”
Bạch Lộc gục đầu, mỗi một câu của Bạch Tuệ Tiệp cô đều nghe hết, cô chẳng hề có chút hối hận, ngược lại suy nghĩ làm sao cố gắng thuyết phục, cô thậm chí nghi ngờ trước đó khi Tần Long rời khỏi nhanh như vậy, lẽ nào bởi vì bị Bạch Tuệ Tiệp nhìn ra thốt lời châm chọc gì đó.
Nghĩ tới đây, cô lại đứng dậy, ánh mắt lo âu đi tìm di động.
Bạch Tuệ Tiệp thấy cô bỏ đi, gọi cô lại: “Con làm gì?”
Bạch Lộc tìm được di động trên cái quầy cạnh cửa, bấm mở màn hình nói: “Xem thời gian.”
“Con liên lạc với cậu ta?” Bạch Tuệ Tiệp không vui nói.
“Không có.” Bạch Lộc quả thật đang xem thời gian, thuận tiện xem thử có tin nhắn nào không, cô nhét di động vào trong túi, tạm thời không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, cô đi trở về ngồi xuống, “Cô, cô làm sao biết được anh ấy?”
Bạch Tuệ Tiệp tức giận, liếc nhìn cô một cái: “Con bảo luật sư Kiều giúp con đi cửa sau, lục tìm vụ án của mấy năm trước, đừng tưởng là cô không biết.”
Bạch Lộc nhíu mi: “Kiều Minh Kiệt nói với cô?”
Bạch Tuệ Tiệp phất tay: “Việc này không cần cậu ấy nói với cô.”
“Vậy thì ai nói?” Bạch Lộc không chấp nhận có sự trùng hợp đến vậy.
Bạch Tuệ Tiệp đáp: “Cô có người quen trong phòng lưu trữ hồ sơ.”
Bạch Lộc rất nghi ngờ không tin: “Thế sao bọn họ đúng lúc nói với cô, là con nhờ luật sư Kiều, trừ phi chính Kiều Minh Kiệt nói với cô con đang điều tra, nếu không cô làm sao để ý tới?”
Bạch Tuệ Tiệp hé miệng, nhất thời chẳng thể phản bác, vẫn mạnh miệng nói: “Tóm lại cô đã biết, việc này giấu diếm không được.”
Nói vậy, Bạch Tuệ Tiệp nhất định xem được bản án hình sự kia, có lẽ vẫn còn tài liệu gốc.
Bạch Lộc đột nhiên hối hận mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
“Cô.” Bạch Lộc tĩnh tâm giải thích khơi thông, “Mặc kệ quá khứ anh ấy đã làm cái gì, cho dù anh ấy giết người phóng hỏa, mãn hạn tù ra ngoài anh ấy vẫn cần sinh sống, đây là quyền lợi của anh ấy, không liên quan tới tội danh, không ai có thể cướp đoạt. Nếu anh ấy đã hợp pháp, tại sao con không thể thích, con thích anh ấy.”
Tuy Bạch Tuệ Tiệp bình thường biết ăn nói, lúc này cũng bị cháu gái mình làm im bặt á khẩu không trả lời được, nhưng bà tin chắc rằng việc này không thành lập, sẽ không để hậu quả tiếp tục phát triển.
Bạch Tuệ Tiệp dò hỏi: “Lộc Lộc, một cô gái tìm đối tượng, nhìn chuẩn yếu tố cơ bản của đối phương là cái gì?”
Bạch Lộc ngớ ra một lúc lâu, nói hai chữ: “Tần Long.”
“Con ——” Bạch Tuệ Tiệp giật mình, nhẹ nhàng quở trách, “Con quả thật mê muội rồi.”
Bạch Lộc thì rất điềm tĩnh: “Con rất tỉnh táo.”
Bạch Tuệ Tiệp tiếp tục hỏi tới: “Giữa con và cậu ta, là cậu ta ép buộc con phải không? Cậu ta đã nói gì với con?”
Nhắc tới điểm ấy, Bạch Lộc nhớ lại, ngược lại có cảm giác thành tựu.
“Anh ấy chưa từng ép buộc con. Là con theo đuổi anh ấy, con đuổi theo anh ấy tới từng nơi, anh ấy mới quyết định ở bên con. Từ hồi đại học tới giờ, con chưa thích ai cả, anh ấy là người duy nhất.” Cô nói xong nhìn sang Bạch Tuệ Tiệp, “Cô, ý nghĩ của con rất đơn giản, thứ con theo đuổi không nhiều lắm, chỉ một người đàn ông cũng không được sao?”
Bạch Tuệ Tiệp chán nản nhìn Bạch Lộc, tư tưởng không khỏi xúc động, bà đi qua vỗ vai cô nói: “Lộc Lộc, bố mẹ con qua đời, chúng ta coi con như con gái ruột thịt. Bởi vì con mất trí nhớ, tư tưởng càng đơn thuần hơn, chúng ta sợ con bị người có phẩm hạnh bất chính mê hoặc bắt cóc, thế nên nhắc nhở con cẩn thận người có ý xấu tiếp cận con.”
Bạch Lộc lắc đầu: “Anh ấy không có ý xấu, anh ấy cũng chưa từng gạt con cái gì. Cô có thể không tin, nhưng con tin tưởng anh ấy.”
“Con không thể suy nghĩ như vậy, con nên nghĩ kỹ lại, cậu ta có từng nói rõ quá khứ với con hay chưa, rốt cuộc cậu ta…làm sao phạm tội, cô gái kia hiện tại ra sao, cậu ta tạo thành tổn thương thế nào cho người ta, nhưng không thể bù đắp…” Lúc nói, Bạch Tuệ Tiệp nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Lộc.
Bạch Lộc chẳng hề dao động, mấy vấn đề này cô đã nghĩ tới lúc đầu, khi đó các cô thật là người đứng ở hai cục diện, nhưng sau đó rốt cuộc cô thay đổi quan điểm của mình thế nào, bản thân cô cũng không nhớ rõ, có lẽ loại chuyện này vốn không cần biết quá nhiều.
“Con sẽ cùng anh ấy đối mặt.” Cô nói vậy.
Bạch Tuệ Tiệp buông cô ra, trong lòng biết làm thế nào cũng nói không thông, bà đột nhiên đứng dậy, đi quanh phòng khách một vòng: “So sánh điều kiện hiện tại của cậu ta với con, con cảm thấy cậu ta xứng đôi với con sao?”
Bạch Lộc vẫn ngồi, chẳng hề suy nghĩ nói: “Về mặt tình cảm, chúng con xứng đôi là được.”
Bạch Tuệ Tiệp nhìn cô, cuối cùng thở dài thật sâu: “Lộc Lộc, mọi việc cô làm đều là tốt cho con.”
Bạch Lộc không trả lời.
Bạch Tuệ Tiệp đi về phía trước, Bạch Lộc vẫn tiễn bà tới cửa, cô bị Bạch Tuệ Tiệp ngăn lại, nói: “Sống một mình phải học chăm sóc bản thân, thường xuyên để đàn ông ra vào, để người khác thấy được thì sẽ buôn lời ong tiếng ve.”
Bạch Lộc không nghe vào trong đầu, hỏi ngược lại: “Người đàn ông lần trước con nhờ cô điều tra giúp, có tin tức chưa ạ?”
Bạch Tuệ Tiệp nhớ tới việc này, rõ ràng hơi lảng tránh: “Tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
Bạch Lộc nhìn cô mình: “Chậm vậy à.”
Bạch Tuệ Tiệp không khỏi hỏi: “Cố Dương Vũ này, con điều tra cụ thể làm gì? Đừng nói vụ án nào cần tới nữa.”
Bạch Lộc chỉ nói: “Người này không phải người tốt.”
Bạch Tuệ Tiệp hỏi: “Người này đang liên lạc với con?”
Bạch Lộc nói: “Không có, anh ta quấy rầy người khác.”
Bạch Tuệ Tiệp yên tâm: “À, vậy con đừng lo tới.”
Bạch Lộc ngẩng đầu, nhìn phản ứng của cô mình, đột nhiên cảm thấy việc này phải xen vào.
“Cô?”
Bạch Tuệ Tiệp: “Hửm?”
Bạch Lộc vốn không muốn nói, nhưng nếu Bạch Tuệ Tiệp đã biết vụ án của Tần Long, cô dứt khoát tìm điểm đột phá từ phía bà.
“Về vụ án của anh ấy, cô không phải chỉ biết một ít, cô gái kia, con muốn biết tình hình hiện tại của đối phương.”
Bạch Tuệ Tiệp nghi hoặc nhìn sang cô: “Con muốn biết cái này làm gì?”
“Chỉ là muốn hiểu rõ, tin tức gì cũng được, ở đâu, làm việc gì, hiện tại kết hôn chưa, có bạn trai không, con biết cô có thể hỏi được những điều này, giúp con hỏi thăm một chút.”
Bạch Tuệ Tiệp đi hai bước rồi trở về, hỏi: “Cậu ta chưa từng nói với con?”
Bạch Lộc hiểu ý, lắc đầu nói: “Sau khi anh ấy ra ngoài luôn muốn liên lạc, nhưng mà tìm bạn học có liên lạc cũng không tìm thấy.”
Cô đồng thời nhớ lại tin nhắn hôm đó, Cố Dương Vũ nói trắng ra mỗi ngày Tần Long ở cùng cô gái tươi cười kia, trông không giống lời nói suông bịa đặt, nhưng lại chẳng thực tế, cô cũng không cảm thấy Tần Long đang lừa dối cô, thế nên cô cần chứng thực.
Nhưng manh mối bên Cố Dương Vũ lại chậm chạp khó hiểu, chẳng biết có phải bên trong có người cản trở, dù sao cũng là điều tra việc tư của người khác, chẳng qua cô muốn xác nhận đối phương có phải là nhân chứng của vụ án Tần Long hồi trước không.
Bạch Tuệ Tiệp lặp lại lời của Bạch Lộc: “Cậu ta nói với con cậu ta không tìm thấy.”
Bạch Lộc: “Vâng. Sao ạ?”
Bạch Tuệ Tiệp không nói gì, vẻ mặt kỳ lạ nhìn lướt qua, nói: “Cô đi hỏi thăm thử, nhiều năm như vậy, lỡ như người ta dọn đi rồi thay đổi tên họ, không nhất định tìm được.”
Tại phương diện này Bạch Lộc không quen biết ai, cũng chỉ có thể dựa vào cô mình, thế nên không dám có quá nhiều ý kiến.
Bạch Tuệ Tiệp đi rồi, Bạch Lộc trở về phòng lần nữa, cô bóp trán nằm trên sofa, tâm tình càng rối rắm hơn.
Cô cảm thấy giờ phút này mình như là đứng ở giữa cái cân, phía trước là Tần Long, cô liều mạng chạy về phía anh, đúng lúc phía sau là gia đình cô dượng, ân cần dạy bảo khuyên răn cô nên quen biết người như thế nào, bắt cô chia tay với anh, tới cuối cùng bọn họ thành công kéo cô trở về, cái cân rốt cuộc nghiêng sang một bên, mà bóng dáng của anh đã hoàn toàn biến mất đằng trước, không dấu vết có thể tìm ra.
……
Bạch Lộc rơi nước mắt mà tỉnh lại, cô tưởng rằng anh giận dữ rời khỏi, bỏ lại mình cô thất hứa đi mất.
May mà đây chỉ là một giấc mộng.
Trong mộng cô cảm nhận được sự khó chịu và bất lực sau khi đánh mất, hiện thực khiến cô càng phản tỉnh sâu sắc hơn.
Thái độ của cô vẫn kiên định không đổi, bọn họ vẫn ở bên nhau.
Bạch Lộc lấy di động ra, thời gian đã gần giữa trưa.
Cô gửi sang một tin nhắn.
“Em muốn gặp anh.”
Cô cầm di động ngồi trên sofa chờ đợi, bên kia trả lời.
“Mới hai tiếng đồng hồ, đã nhớ anh rồi?”
Bạch Lộc nhớ anh mãnh liệt, chỉ cảm thấy câu này nên xóa dấu chấm hỏi, đổi thành câu khẳng định, hoặc là câu cảm thán, nói tóm lại cô hiểu rõ, giờ phút này cô còn nhớ hơn anh.
“Anh đang ở đâu? Em đi tìm anh.” Cô bắt đầu suy nghĩ ra ngoài mặc quần áo gì.
Qua vài giây, bên kia gửi lại.
“Đừng tới tìm anh.”
Ngón tay Bạch Lộc chỉ màn hình cứng đờ.
Trái tim thoáng chốc lạnh xuống, nhất định là Bạch Tuệ Tiệp, trước đấy ở dưới lầu đã nói gì đó với anh, khiến anh khó chịu không vui.
“Anh tức giận ư?”
Cô biên soạn rất lâu, dè dặt gửi qua câu này.
Bên kia không có hồi âm.
Cô sốt ruột đến độ muốn khóc.
Bạch Lộc đứng dậy chạy vào phòng ngủ, vừa muốn chuẩn bị thay quần áo, di động trong tay rung lên.
Cô cầm lên nhìn, là anh trả lời.
“Đừng ra ngoài, anh đi tìm em, trong nhà không phải còn món chưa ăn hết sao, hôm nay anh xào thêm mấy món cho em ăn.”
Có lẽ bởi vì cảnh trong mơ kia quá chân thật, thật sự nhìn anh gửi qua bất cứ chữ nào, cô đều nhạy cảm liên tưởng tới sự mất hứng.
Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ này, cô lại có chút muốn khóc, khóc đến đáy lòng muốn mắng người.