Hươu Lạc Lối

Chương 17


Đọc truyện Hươu Lạc Lối – Chương 17

Mùa đông trời tối rất sớm, hơn nữa vẫn còn trong sắc trời âm u như vậy.

Mới đầu Bạch Lộc muốn nói sáu giờ, nhưng nghĩ tới anh còn việc bận, vì thế sửa miệng nói bảy giờ.

Bảy giờ ra ngoài, trở về cũng khoảng tám giờ rưỡi, không sớm cũng không tính là muộn.

Tần Long không có ý kiến, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi sau đó rời khỏi.

Hai tay Bạch Lộc đút túi, nhìn bóng lưng anh dần mất hẳn đến khi không nhìn thấy nữa, cô nhướn mày rồi xoay người đi.

Trong tiệm tiệc đứng, bọn Khương Kỳ thấy cô hai tay trống trơn trở về, thay nhau chất vấn: “Cậu đi lâu như vậy làm cái gì?”

Bạch Lộc cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình đã quên lời hứa trước đó, mang kem ốc quế cho các cô.

“Các cậu chờ đó, tớ đi ngay.” Cô xoay người muốn đi.

Đường Giai nói: “Đứng lại!”

Các cô bạn cùng dùng sức kéo Bạch Lộc quay về, đè cô trên ghế sofa, ép hỏi: “Sẽ không phải là tình cờ gặp được đối tượng thầm mến chứ, viện cớ không muốn để bọn tớ biết phải không?”

Bạch Lộc chìa tay về phía bàn ăn, cầm một miếng sushi bỏ vào trong miệng, che giấu nói: “Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, là bạn học nữ hồi trước.”

“Quỷ mới tin cậu, bạn học nữ có thể trò chuyện lâu như vậy, nói đến nỗi mất hồn.”

“Tớ phát hiện mới đây cậu có thêm một bộ nội y màu khác trong tủ quần áo, có phải muốn quyến rũ ai không?”

“Khai thật đi!”

“…”

Bạch Lộc nuốt nước bọt, nói: “Để tớ uống nước trước đã.”

Hà Thanh Thanh đẩy trà đá qua, Bạch Lộc hút một ngụm, toàn thân mát lạnh.

Uống đủ giải khát rồi, cô nhìn mấy cô bạn, bọn họ cũng đang nhìn cô, ba cặp mắt nhìn chằm chằm một cặp mắt, chẳng hề buông tha ngọn nguồn buôn chuyện.

“Thì là, một khách cần tư vấn mà thôi.” Bạch Lộc biết không thể gạt các cô bạn, nhưng chỉ có thể lộ ra một chút.

“Cần tư vấn gì, có trở ngại gì?”

Bạch Lộc nghĩ nếu cô nói là người từ nhà giam Giang Tư mới ra ngoài, đám phụ nữ này thế nào cũng sẽ tò mò đến chết.

“Là người ở phòng tư vấn, mắc chứng sợ hãi đám đông, thấy người lạ là muốn chạy trốn, cho nên tớ không nói với các cậu.” Bạch Lộc nói tóm lược, nhìn chằm chằm bàn ăn, “Có thể để tớ ăn chưa, đói chết rồi.”


“…”

Khương Kỳ đẩy đồ ăn tới trước mặt cô, nói: “Ăn đi ăn đi, cậu thật đáng thương.”

Bạch Lộc ngẩng đầu: “Đáng thương cái gì?”

Khương Kỳ nói: “Sau này cậu phải đối mặt với một đám người không bình thường, không dễ tìm đối tượng.”

Bạch Lộc: “…”

Bạch Lộc đang nhai nuốt, nói trong lòng, có không bình thường bao nhiêu đi nữa, ít nhất anh bình thường là được.

Bữa cơm trưa này, là tiệc chia tay năm cũ, nhưng Bạch Lộc ăn rất thỏa mãn, tâm tình tăng cao vui sướng cũng tăng theo.

Trên đường trở về, cô đã suy nghĩ buổi tối nên đi đâu ăn cơm.

Cơ mà bữa cơm này cô sẽ không để anh mời, nhưng để cô mời thì anh khẳng định không chịu, thế nên cô đã dự định sẽ chia đều.

Buổi trưa trở về, ba người còn lại mau chóng thu xếp hành lý, từng người một rời khỏi.

Trong phòng ký túc lập tức tĩnh lặng, lọt vào tầm mắt là không gian trống trải.

Bạch Lộc lên mạng, nhìn thời gian giờ là hai giờ trưa.

Cô tìm phim xem, nhoáng một cái trôi qua hai tiếng, cũng mới hơn bốn giờ.

Bạch Lộc chê thời gian trôi qua quá chậm, cô cầm di động muốn gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh có thể sớm một chút không, cô thì lúc nào cũng được.

Nghĩ lại vẫn thôi, phụ nữ trong mắt đàn ông rất dễ thay đổi, không phải là chuyện tốt.

Bạch Lộc đi tới tủ quần áo, thử quần áo trước một lúc, áo len trắng bên trong cổ rất thấp, cô chọn một chiếc khăn quàng cổ quấn vài cái, rồi phối hợp với áo khoác ngoài màu tối, soi trước gương một lúc mới quyết định.

Di động vang lên, trái tim Bạch Lộc xao động, chạy tới xem, là Trâu Oánh gọi tới.

“A lô! Chị, buổi tối về nhà ăn cơm.” Hôm nay không phải thường lệ, Bạch Lộc vốn có kế hoạch tự do.

Cô không hề suy nghĩ: “Buổi tối chị có việc ra ngoài, không trở về.”

Trâu Oánh khó hiểu: “Đã nghỉ rồi vẫn có việc ư, vậy em chờ chị về trễ một chút.”

Nhà cô dượng gia giáo nghiêm khắc, Trâu Oánh và Bạch Lộc đều rất có ý thức tự giác, bình thường ngoại trừ tụ họp với bạn bè, trên cơ bản rất ít khi ở bên ngoài.

“Chị ăn bên ngoài cùng bạn học, em nói với cô giúp chị.”


Trâu Oánh không bỏ qua: “Chị, bạn học nào thế, nam hay nữ?”

Nói nam thì sẽ lớn chuyện, Bạch Lộc đương nhiên nói nữ.

Trâu Oánh à một tiếng, tạm thời yên tâm.

Cúp máy, Bạch Lộc đặt di động trên bàn, đáy lòng lại dâng lên cảm giác tội lỗi yêu đương vụng trộm nào đó, nhưng nghĩ tới người đàn ông thanh tâm quả dục không lãng phí biểu cảm kia, cô lại cảm thấy mình tự chịu khổ.

Phần nhiệt tình lúc trước anh viết thư hình như sau khi ra ngoài đã biến mất không còn nữa.

Chẳng lẽ những gì cô nói hôm đó đả kích tới anh, dập tắt hy vọng ban đầu của anh?

Bạch Lộc đã nghĩ xong tiêu đề luận văn, “Nghiên cứu điều tra tâm lý đặc trưng của phạm nhân mãn hạn tù”, hiện tại anh là nhân vật chính trong trường hợp điển hình của cô, lần này phải nghiên cứu thấu đáo.

Bạch Lộc giao nhiệm vụ cho mình, tối nay nhất định nắm bắt người đàn ông này.

Thời gian dây dưa thong thả trôi qua một tiếng.

Bạch Lộc đi rửa mặt, nằm trên giường đắp mặt nạ, xong rồi trang điểm tự nhiên trên mặt.

Làn da cô trắng bảo dưỡng kỹ càng, chỉ thoa đơn giản một chút liền đẹp lên không ít.

Mái tóc dài xõa ra, chải chuốt một lần, cô dùng máy uốn tóc xoắn phần đuôi tóc một chút, cô vừa ngâm nga vừa kiên nhẫn giết thời gian.

Sau đó cô đến ban công ngắm phong cảnh, đói bụng tiện thể ăn một trái táo.

Khi đồng hồ báo thức vang lên, đúng lúc sáu giờ bốn mươi, là Bạch Lộc đã đặt trước.

Cô sợ anh sẽ đến sớm, vì thế đi xuống trước, lúc ra khỏi tòa lầu ký túc xá, trời đã tối hẳn, trong bóng đêm gió lạnh thổi mạnh, lạnh đến thấu xương, giống như muốn tập kích vào xương cốt.

Bạch Lộc rụt người trong chiếc khăn quàng cổ, bỗng nhiên nhớ tới dự báo thời tiết nói tối nay sẽ đổ mưa nhỏ, cô do dự có nên trở lại lấy ô không, nhưng mà đường xa lại rất phiền toái, cửa khu sinh hoạt đã gần ngay trước mắt, cô từ bỏ ý nghĩ trong đầu, bước chân tăng tốc đi qua.

Trên đường ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc, dòng xe cộ lướt qua liên tục.

Bạch Lộc chọn một sạp báo chí bên đường đã đóng cửa, dựa nghiêng người im lặng chờ đợi.

Tới phút thứ năm mươi, Tần Long xuất hiện.

Bạch Lộc nhìn một cái là nhận ra ngay, anh lái một chiếc xe máy điện đã sử dụng qua, dừng tại lối đi chật hẹp cạnh trạm bảo an, người không đi xuống, ngồi trên xe chống chân xuống đất, ánh mắt nhìn thẳng tắp lối ra vào của khu sinh hoạt.

Trời vừa tối lại lạnh, khăn quàng cổ của Bạch Lộc quấn nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và cái trán bóng loáng, cho dù ở gần cũng rất khó có người nhận ra cô.


Cô vốn muốn trực tiếp đi qua, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cô liền ngắt ngang ý tưởng, cứ vậy cách thân cây làm tấm chắn, âm thầm ở bên hông quan sát anh.

Còn có một số sinh viên cũng ở lại trường như Bạch Lộc, trên cơ bản mấy hôm nữa mới về nhà, bởi vì không có gì làm buổi tối chuồn ra ngoài thả lỏng tiêu khiển.

Ánh mắt Tần Long dò xét nửa phút, bỗng nhiên thu hồi tầm mắt cúi đầu, trên tay anh có thêm một tia sáng, xem di động trong thời gian này.

Trong phút chốc Bạch Lộc nắm chặt cái túi nhỏ cạnh người, tưởng rằng sắp truyền đến tiếng chuông, lại nhìn thấy anh ở bên kia cất di động, bỏ vào túi quần, thuận tay cầm ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu ngậm trong miệng.

Tần Long đem tầm mắt nhìn về phía cửa lần nữa, sinh viên qua lại ăn mặc chỉnh tề xinh đẹp, tốp năm tốp ba, hai mắt anh nhìn chằm chằm trong đó, không để nhìn nhầm.

Bạch Lộc vẫn chưa có hành động gì, im lặng đứng yên ở chỗ cũ, bao phủ dưới bóng mờ của mặt sau sạp báo, gió thổi hơi lạnh lần nữa, cô ôm chặt mình.

Tần Long lấy ra bật lửa, anh châm lửa, bởi vì gió lớn anh dùng tay trái che lại, hơi cúi đầu, tức thì trong gió đêm thổi ra một làn khói trắng, ánh lửa tại đầu thuốc chợt lóe lên.

Anh hút một hơi rồi kẹp điếu thuốc trong tay, ho nhẹ vài tiếng thay đổi tầm mắt, nhìn ra người đi đường xe cộ bận rộn ngoài đường phố.

Bạch Lộc ở trong phạm vi tầm nhìn lướt qua của Tần Long, cô vẫn không bị nhận ra.

Trong lòng cô càng cảm thấy thú vị, đột nhiên muốn thưởng thức dáng vẻ hút thuốc của anh.

Anh im lặng kiên nhẫn chờ đợi, hút hai phút nhìn thời gian một lần, rồi nhìn về phía cửa, sau đó buồn chán nhìn xe người đi qua xung quanh cùng với phong cảnh xanh hóa.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, điếu thuốc cũng sắp tàn.

Anh vẫn đội cái nón cũ, khuôn mặt nghiêng bị bao phủ dưới bóng mờ của vành nón, lúc sáng lúc tối.

Ngược lại anh thay áo khoác, không phải đồng phục hồi ban ngày, nhưng cũng không tỏ ra đặc biệt chải chuốt, áo khoác không cài khuy, mở rộng ra, lộ ra áo len màu tối bên trong, hai chân thon dài phía dưới được ống quần rộng rãi bao bọc, bàn chân mang đôi giày quân đội bình thường.

Bạch Lộc rốt cuộc cảm thấy anh mặc ra cảm giác đặc biệt thuộc về chính mình, nhưng đồng thời cô lại có dự cảm mình đợi thêm một lúc nữa sẽ có vẻ không hay lắm.

Cô nhìn mình rồi nhìn qua anh, nếu hai người đứng cùng nhau, giống như…anh xe ôm và hành khách.

Tại cửa khu sinh hoạt, thời gian dài anh dừng xe ngưng đọng, tựa như một không gian màn sân khấu, mọi thứ xung quanh là hình ảnh chạy nhanh.

Bạch Lộc thấy sắp tới giờ, nhấc chân đi thẳng về phía anh.

Tần Long nhàn nhã hút xong hơi cuối cùng, khóe mắt thoáng thấy có người ở bên trái đi qua, anh quay đầu nhìn, vẻ kinh ngạc lướt qua giây lát trên khuôn mặt.

Trước khi cô tới gần anh ném tàn thuốc xuống, cúi đầu giẫm chân lên, ngay sau đó cô đã tới trước mặt.

Bạch Lộc đứng trước mặt anh, thấy anh không nói gì, biểu cảm trên khuôn mặt không rõ ràng.

Tần Long khẽ nhếch khóe miệng, quan sát cô từ trên xuống dưới, nhìn sang phía cô đi tới, hỏi: “Mới từ bên ngoài trở về?”

“Đúng vậy, tôi đúng giờ chứ.”

Anh cúi đầu nhìn thời gian, trên đó vừa biểu thị bảy giờ: “Ừm, rất chuẩn.”

“Anh chờ bao lâu rồi?” Bạch Lộc hỏi.

Anh dời tầm mắt: “Không lâu, tôi vừa tới.”


“Vừa tới là mấy phút?”

“Chỉ một phút trước.”

“Ờ…” Bạch Lộc liếc nhìn tàn thuốc vừa bị anh giẫm lên, gật đầu nói, “Vừa chạy xe vừa hút thuốc, không phải việc an toàn.”

Con ngươi đen nhánh sâu sắc của anh liếc nhìn cô một cái, chẳng biết có nghe ra ý tứ trong lời nói của cô hay không.

Anh không đáp, Bạch Lộc lại hỏi: “Anh tới rồi sao không gọi điện thoại cho tôi?”

Tần Long nói: “Đã hẹn bảy giờ, không cần phải hối thúc.”

Bạch Lộc thấy anh còn rất có khái niệm về ý thức, nhưng loại này cùng với hành vi lịch sự hiểu ra trong mắt cô, lại cho rằng anh không muốn lãng phí thời gian gọi điện thoại.

Bạch Lộc chọn hỏi tới cùng: “Vậy nếu nhỡ ra tôi quên thời gian đến muộn thì sao? Anh cũng không gọi điện nhắc tôi à?”

Anh trả lời: “Cô biết tư vấn tâm lý, khẳng định có khái niệm thời gian.”

Bạch Lộc không nói gì, người đàn ông này lòng dạ giống như tấm gương sáng.

“Được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Bạch Lộc bỏ tranh luận, cô vừa định sải bước tới yên sau chiếc xe của anh, còn chưa nghĩ xong rốt cuộc nên ngồi chính diện hay ngồi nghiêng, anh lại trượt chiếc xe về phía trước một đoạn, tiến vào khu đỗ xe.

Bạch Lộc hoang mang, bắt kịp hỏi: “Anh làm gì đó?”

“Đỗ xe.” Anh cảm thấy kỳ quái quay lại nhìn cô, “Không phải nói đi ăn sao?”

Bạch Lộc há miệng, hiểu được anh có ý gì: “Phải đi ăn cơm, cơ mà không phải con đường lần trước, đổi chỗ khác.” Dừng một chút cô lại hỏi, “Anh không có nói đã đặt chỗ trước mà?”

Anh nghe cô nói vậy, động tác khựng lại, hơi khó hiểu: “Chỗ ăn uống còn để ý nhiều như vậy?”

“Đương nhiên phải để ý, cuộc đời trăm vị, phải tìm kiếm khẩu vị khác nhau.”

Bạch Lộc cũng không nói, bản thân cô vốn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng trông thấy phía sau xe anh còn có chỗ chở thêm người, không hiểu sao cô rất muốn ngồi một chút.

Hiện tại anh hành động như vậy, cắt đứt tâm tư riêng của cô, đương nhiên phải cố hết sức xoay chuyển.

“Xem ra anh chưa nghĩ tới.” Bạch Lộc biết anh không quen thuộc vùng lân cận bên này, tự động quyết định, “Vậy chúng ta đến trung tâm mua sắm bên cổng phía Nam trường tôi, ở rạp chiếu phim dưới lầu có một quán lẩu, nghe nói việc buôn bán rất tốt.”

Tần Long thấy nét mặt cô tràn trề hưng phấn, anh tỏ ra hơi nghi hoặc: “Cô ăn được không?”

Bạch Lộc biết anh chỉ chuyện há cảo lần trước.

“Đương nhiên ăn được.” Thật ra lúc này cô rất đói bụng, thời gian buổi chiều giống như chuẩn bị cho bữa cơm này, cô hỏi ý kiến anh, “Hơi xa, lấy xe anh chạy nhé?”

Tần Long còn có thể nói gì, bàn chân anh chống dưới đất, quay xe trở lại, xác định vị trí chuyển phương hướng xong, ánh mắt nhìn cô phía sau: “Còn không ngồi lên?”

Khuôn mặt tươi cười của Bạch Lộc ngay tức khắc trở nên rụt rè, cô đi qua, nghiêng người, hai tay giữ chắc yên xe sau rồi nhảy lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.