Đọc truyện Hương Vị Quê Hương – Bên Chàng Mãi Mãi – Chương 9: Dấu Chân Thiên Đường
Hơn 5 năm bôn ba khắp các địa phương, hắn dừng chân nghỉ tại thị trấn nhỏ bên đường vào đúng dịp tết trung thu. Đèn lồng, đèn cá chép, đèn kéo quân…làm bằng nan tre phết giấy treo đầy khắp trấn. Tiếng trồng dồn dập, tiếng reo hò cổ vũ đội múa lân cuốn hút bao bước chân người. Bỗng có đứa bé gái nô đùa vui quá đâm sầm vào hắn. Hắn ôm cô bé vào lòng và cảm thấy một mùi hương thân thuộc quanh đây. “Ngọc Linh, sao em chạy nhanh thế làm anh đuổi không kịp ? Lần sau anh không xin phép mẹ cho em đi chơi nữa nha” Giọng một bé trai vang lên. Hai đứa bé lại nô đùa chạy đi xa. “Con nhà ai mà xinh xắn, đáng yêu thế nhỉ” hắn thầm nghĩ. Hắn tạt vào quán ăn ngay gần đó và yêu cầu chủ quán chuẩn bị các món ăn mang lên.
Hắn ăn một đũa bánh đa và cảm nhận cái mềm hơi dai của sợi bánh đa hòa với độ giòn sần sật của cọng rau nhút, rau muống, nét đậm đà của chả thịt, vị béo mềm của gạch cua cùng nước dùng ngọt nhẹ rất thanh. Hắn giật mình sửng sốt. Đúng là hương vị này hắn đã kiếm tìm bao lâu nay. Vội gọi chủ quán tìm hiểu và được biết đây là quán ăn do lão Đại quản lý. Nếu quý khách cần biết thông tin thêm về món ăn thì đợi lão Đại vào ngày mai là cuối tuần sẽ đến đây thu bạc.
Trong lòng vui sướng, hắn gọi tất cả các món ăn trong quán, vừa ăn, vừa đắm chìm vào ký ức xa xưa. Hăn ngủ chập chờn trong khách điểm rồi đến quán ăn từ sáng sớm để đợi gặp lão Đại. Đúng gần trưa, lão Đại đến mang theo nhiều rau, củ, quả tươi cho quán. Lão mang cả bánh rán tiểu thư chuẩn bị cho mọi người thưởng thức. Biết tin có khách quý tìm mình, lão vội chạy vào để tiếp đón. Lão Đại giật mình vì người nam nhân trước mắt có nhiều nét quen thuộc với công tử nhí nhà mình. Lão mơ hồ đoán ra mục đích của người nam nhân có khuôn mặt sáng rõ với nét uy quyền này.