Đọc truyện Hương Vị Quê Hương – Bên Chàng Mãi Mãi – Chương 55: Chỉ Còn Lại Mình Ta
Ngồi dựa vào gốc cây to, Ngọc Anh đắm chìm trước thảm cỏ lau trắng muốt mọc khắp nơi trên triền núi. Thời tiết cuối thu, đầu đồng khá mát mẻ, những cơn gió thổi đến khiến đám cỏ lau lay động, dạt cả một bên.
Cỏ lau là một loại cỏ có hoa màu trắng tinh khôi, sau một thời gian chuyển màu vàng rồi tàn úa. Hoa mọc hoàng dại khắp nơi trên những ngọn đồi, vách đá hoặc phủ một màu trắng xóa trên những triền đồi lộng gió.
Cỏ lau cũng giống như mối tình đầu đơn phương của cô, bung nở rực rỡ đầy đam mê, nhiệt huyết rồi lại day dứt, nhớ nhung, khắc khoải chuyển thành màu vàng tàn úa mỗi khi đông về.
Cô phải mất rất nhiều ngày tháng sau đó mới có thể phong kín những hình ảnh của anh trong trái tim mình. Nhớ lại những khoảng khắc đau lòng xen lẫn xấu hổ khi anh gặp cô trao đổi về việc anh đã điều tra ra được ai là thủ phạm gây ra đám cháy trong vương phủ năm đó. Anh muốn cô quên đi những tình cảm đơn phương không thể tiến đến được và cầu chúc cho cô tìm được bến bờ hạnh phúc mới.
Cha cô chuyển công tác lên vùng cao.Thời gian đầu, cô đắm chìm triền miên trong cảm xúc sầu bi, đau khổ. Cha mẹ phải lo lắng, động viên rất nhiều lần cô mới dần chuyển biến, tiếp cận dần với cuộc sống có phần buồn tẻ, hoang dã nơi đây.
Bởi thế trong buổi sáng xe lạnh sớm nay, sau một hồi đi bộ khám phá chốn mới, cô bắt gặp được những thảm cỏ lau trắng muốt bung nở trên những triền dốc. Cỏ mong manh, lay động, đơn côi như tâm hồn đượm buồn, vô định của cô chơi vơi giữa dòng đời vô vị.
Con tim úa tàn sau bao tháng ngày mệt mỏi, đớn đau như tìm được người bạn đồng hành tri kỷ chia sẽ nỗi niềm sầu muộn, bi thương mà bẽ bàng của một tình yêu không được thừa nhận.
Nhưng khi cô nhìn vào sức sống mãnh liệt vương lên của những bông cỏ lau, trái tim cô tan dần được những thống khổ của tình yêu vô vọng. Những bông cỏ lau quyến luyến, níu kéo bước chân cô, vương cả vào vạt áo, giúp cô quên dần những cảm xúc nhớ nhung điên cuồng đến mê muội.
Từng giọt nước mắt vương trên bờ mi, chảy xuống lênh láng trong cõi lòng. Thống khổ mãi rồi cũng vơi đi, để sớm mai kia, cô lại mỉm cười tiếp tục đi về phía mặt trời, trong những mùa cỏ lau tới như lời chúc phúc tìm được bờ vai làm chỗ dựa của một người yêu dấu giờ đã xa tận phía chân trời.