Đọc truyện Hương Vị Quê Hương – Bên Chàng Mãi Mãi – Chương 37: Lối Đi Nào Cho Em ?
Tuyết Phượng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài. Toàn thân cô nhức nhối, mệt mỏi như không còn chút khí lực nào. Căn phòng nơi cô ở sạch sẽ với vài bức vẽ về phong cảnh biển lúc bình minh. Bồn hoa khoe sắc đung đưa bên ngoài cửa sổ. Một bình cắm toàn sen trắng nở đưa hương dìu dịu khắp phòng. Ngần người ngồi suy nghĩ sau bao biến cố kinh hoàng khiến cô phân vân không dám rời nơi đây. Dù gì thì nơi đây cũng yên tĩnh và tráng lệ không giống chốn thị phi, ôn ào nơi quán rượu hôm trước. Thấy có bộ đồ dành cho cô để trên bàn giống như bộ áo bà ba của người dân Nam bộ thời nay, cô cầm lên đi vào phòng nhỏ liền kề để thay trang phục. Nơi đây khá thoáng mát được quây bằng những vách nứa nhỏ, lác đác có mấy cây sống đời trang trí có cảm giác thân thiện với môi trường. Quan sát thấy có hai chum nước lớn và một khoảng không gian bằng phẳng được ghép bởi những phiến đá khổng lồ có xen kẽ những viên sỏi tròn lẳn, nhỏ xinh lấy từ biển mang về. Chỗ thoát nước được thông với bên ngoài bởi một khe nhỏ dẫn ra. Cô thả tóc, gội đầu bằng nước được chuẩn bị sắn trong góc nhà tắm đun bằng sả, bồ kết. Thả lỏng người, gột rửa những bụi bẩn, làm sạch những vết máu do dây thừng mang lại cô cảm thấy buông bỏ được phần nào những kinh hoàng khi mấy ngày qua suýt rơi vào tay tú bà nếu cuộc tẩu thoát không thành công. Cô ngồi chải tóc đã hong khô trên ghế dài, ngắm những cánh hoa sen rơi nhẹ trên bàn cảm giác bình an, nhẹ nhàng chợt đến.
Tiếng người nói lao xao, cửa phòng khẽ mở, hai thiếu nữ nhỏ xinh bước vào. Sau một hồi hỏi han, cô được biết chủ nhân của trang viên này đã mang cô về đây từ chiều hôm qua. Chủ nhân có việc nên dặn dò mọi người đối đãi cô như khách quý rồi đi kiểm tra việc giao hàng khoảng hơn tháng nữa sẽ quay về.
Cô nhờ hai cô gái chuẩn bị ít giấy bút viết thư gửi cho bố và anh trai Phạm Việt khiến họ bớt đau lòng,lo lắng về việc cô mất tích. Trong thư, cô cũng bày tỏ mong muốn muốn ở lại nơi đây thăm thú tình hình trước khi hồi kinh. Sau các biến cố xảy ra, cô thấy cuộc sống thật là phức tạp, nhiều khi ta không nắm chắc được cái gì kể từ khi cô xuyên không đến đây. Cô đã nghĩ mình cứ sống an phận bên bố và lão Vương phi cùng người anh Phạm Việt rồi bố và anh sẽ chọn một vương hầu, công tử nào đó để kết duyên hóa ra cuộc sống không phải như vậy. Biến cô xảy đến khiến tâm trạng cô bất an thấy cuộc đời như giấc mộng phù hoa. Hóa ra sâu thẳm trong cô vẫn khát khao một cuộc sống tiêu dao tự tại, không bị trói buộc bởi lễ giáo thời này. Cô muốn tìm một bến đỗ bình yên người có thể đưa cô đi khắp đó đây, người có thể cho cô một tình yêu nồng cháy đáng ngưỡng mộ như của chị dâu và anh trai Phạm Việt. Cô muốn đi du lịch đâu đó, muốn ngắm ông mặt trời lặn xuống biển, nhìn những con thuyền về bến ..Cô muốn có thời gian suy nghĩ cho bản thân, khám phá những vùng đất mới giữa cuộc đời vốn mộng ảo phù du này ” Ngoảnh nhìn cuộc đời như giấc mộng. Được, bại, mất, thành bỗng chốc hóa hư không “