Đọc truyện Hương Vị Quê Hương – Bên Chàng Mãi Mãi – Chương 35: Bảo Toàn Nhân Phẩm
Cô tỉnh dậy trong tiếng la hét, ồn ào bên ngoài cửa phòng của đám thổ phỉ nơi quán nhậu ven đường. Xung quanh cô là mùi phấn thơm của các ả hầu rượu, mùi hoan ái còn sót lại lâu ngày không lau dọn. Không khí ẩm mốc, tiếng nhạc ầm ĩ vọng vào khiến cô đau đầu váng vất. Tay chấn cô bị trói, khắp người thì đầy những vết xước do va đập khi di chuyển. Tóc tai rối bù, hôi hám như trong trại tị nạn. Tình trạng khốn cùng và nguy hiểm đang kế cận nơi đây. Cô cố gắng chợp mắt để khôi phục thể lực, tìm cách trốn thoát khỏi địa ngục trần gian này.
Tiếng bước chân dồn dập đi tới, cửa phòng bật mở. Mùi phấn hương rẻ tiền sộc lên khiến cô muốn hắt xì hơi mà cô gắng phải kìm lại. Tiếng tú bà nơi quán rượu ép giá, tiếng cò kè mặc cả của bọn buôn người vang lên. Theo cô hiểu thì cô bị bắt cóc khỏi phủ Thái sư và bán cho bọn buôn người. Chúng vận chuyển cô lên biên giới và chuân bị bán cô cho tú bà nơi quán nhậu.
Tú bà đá vài cái vào người cô rồi kỳ kèo ép giá cuối cùng đồng ý mua cô như một món hàng. Tiếng bước chân dần xa, cửa phòng đóng lại rồi lại bật mở khoảng chục phút sau đó. Cô bị đứa nha hoàn rót thêm thuốc mê vào miệng rồi cửa lại lặng lẽ đóng sập lại.
Cô cố gắng ép bụng, nôn thuốc trong miệng ra rồi nhẹ nhàng lê lết khắp phòng tìm cách chạy trốn. Cuối cùng cô cũng tìm được một cây kéo trong hộc tủ đựng đồ trang điểm. Cô dùng chân trợ lực với tay để cắt sợi dây thừng buộc quanh người mình. May mắn ở thời cổ đại nên chúng chỉ sử dụng dây thừng bện sợi chứ thời hiện đại dùng sợi xích thì cô không cách nào tẩu thoát được. Tiếng nhạc vẫn xập xình ngoài kia. Cô lặng lẽ tìm chăn nhồi thành hình người, thay tạm bộ quần áo của kĩ nữ, tháo chốt cửa sổ lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Xung quanh quán rượu là vùng đối núi hẻo lánh, không có nhà dân. Cô dò dẫm ra chỗ để xe ngựa thồ hàng. Chọn một xe hàng chất nhiều đồ có khoang chứa rộng, cô trèo lên chui vào một thùng hàng rồi lẵng lẽ chờ đợi. Khoảng một lát sau, xung quanh chỗ cô có tiếng trò chuyện vang lên, tiếng chào hỏi tạm biệt. Xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh theo đường dốc nhỏ đi sâu vào núi. Lo âu, căng thẳng, chờ đợi cho xe ngựa rời quán nhậu suốt gần ba tiếng đồng hồ, cô chập chờn đi vào giấc ngủ cầu mong Trời, Phật run rủi cho cô thoát khỏi bọn buôn người tìm đường về với gia đình.