Đọc truyện Hương Vị Quê Hương – Bên Chàng Mãi Mãi – Chương 32: Nữ Chủ Nhân Mới ?
Từ ngày nhận Tuyết Phượng bên mình, Lão vương phi ở lại phủ không hồi cung nhằm xe kết mối lương duyên này. Tuyến Phượng có khuôn mặt khá giống người phụ nữ ấy. Bây giờ, nhiều khi ngẫm lại bà thấy người phụ nữ đó dù gia đình không môn đăng hộ đối, dù bà không ưa thích nhưng nàng ấy đúng là nàng dâu đảm, chăm hai cháu rất tốt và hiếu thuận với bà. Nhờ có nàng ấy mà vương phủ ngày xưa luôn vang lên những tiếng cười đùa, ríu rít của lũ trẻ. Những trò chơi hơi kỳ lạ do nàng ấy thiết kế luôn hấp dẫn bà và tụi nhóc. Những món ăn nàng ấy nấu đều rất ngon và tinh tế. Nhất là con trai yêu quý của bà luôn mỉm cười hạnh phúc chứ không lặng lẽ, xa xăm như bây giờ.
Cô con gái quan Thái Sư rất ngoan hiền, xinh xắn, biết đối nhân, xử thế.Đi đến đâu, bà cũng kéo Tuyết Phượng đi cùng. Mấy hôm nay, thay đổi thời tiết, cô đang xuống bếp nấu những món ngon bổ dưỡng cho bà. Lão vương phi vui lắm liền sai người gọi hắn đến ăn cùng.
Lúc Ngọc Anh đi vào nhìn thấy cảnh ba người vui vẻ quây quần bên mâm cơm thì trong lòng vô cùng tức giận. Cô cứ tưởng mình và cha đã làm đủ cách làm cho người phụ nữ và mấy nhóc con đáng ghét biến khỏi tầm mắt mình thì nữ chủ nhân vương phủ chân chính là mình. Thế nhưng người tính không bằng trời tính, vài năm sau, vương phủ lại xuất hiện bản sao của phu nhân. Cô có dùng đủ mọi cách lôi kéo, hắn vẫn không quan tâm, để ý đến mình. Cô cứ nghĩ rằng chỉ đợi thêm thời gian nữa, vụ hỏa hoạn kia sẽ lắng dần đi, hắn sẽ trở về bên cô như thủa thiếu thời. Trái tim cô đơn của cô lại rung lên, không bị lỗi nhịp, không có những đêm dài gặm nhấm nỗi cô đơn mong hình bóng hắn kề bền. Nhưng trời lại phụ lòng người, con gái của quan Thái Sư lại xuất hiện. Ngặt một lỗi, cô ta lại rất giống người phụ nữ kia khiến cô như có kiến bò trong bụng, thật sự bất an. Cô biết trong lòng hắn ngập tràn hình ảnh của nàng. Cô sợ hắn sẽ lấy con gái quan Thái Sư để lấp hình bóng nàng, để nàng vẫn tồn tại xung quanh hắn. Yêu đơn phương là những cảm xúc đau lòng, day dứt khi buồn mà không làm nũng được với người mình yêu, luôn mỉm cười, chúc phúc mà tê tái cả cõi lòng.
Sự việc càng ngày, càng đi xa khỏi sự kiểm soát của cô. Lão vương phi ngày xưa cũng cưng chiều, nâng niu cô như thế nhưng vài năm trôi qua thầy con trai mình không có động tĩnh gì liền với cô có phần nào xa cách. Đúng là cha, mẹ nào mà chẳng thương, lo lắng cho con. Mọi thứ cha con cô đã làm gần như hoàn hảo đến lúc hái quả thì lại dâng cho cha con nhà Thái Sư là sao? Sự thật này bóp nghẹt trái tim cô, cô không thể nào chấp nhận được. Cô phải truyền tin cho cha, tìm cách loại bỏ mối họa này khi họ còn chưa đến được với nhau.