Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 67: Đi Học Trở Lại


Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 67: Đi Học Trở Lại


Ánh nắng chói rọi len lỏi vào trong từng ngóc ngách nhỏ.

Ánh nắng không quá gay gắt, còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu vào buổi sáng.

Bên phòng Hân Nghiên thì cô vẫn ngủ chả để ý chuông báo thức reo lên.

Bà Hoàng phải dựng người con gái mình dậy rồi để cô tỉnh táo hơn.

Hân Nghiên ngáp ngủ đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng đi xuống nhà để ăn sáng.

Cùng lúc này thì Trạch Dương đã chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Cậu lấy giày ở tủ đựng giày dép để đi.

Ra đằng sau nhà lấy xe đạp rồi dắt ra ngoài để đi sang bên nhà Hân Nghiên.

Thật đúng lúc làm sao, Sở Tiêu cũng đang đạp xe lại gần.

Mấy ngày nay Trạch Dương không đi học thì Sở Tiêu luôn đưa đón Hân Nghiên cả đi và về.

Chính vì điều đấy nên Trạch Dương mới quyết định trở lại trường sớm.

Cậu rất ghét khi phải nhìn thấy cảnh Hân Nghiên tươi cười với cái tên ranh ma kia, mà tên đó cũng đâu có ý tốt gì.

Nếu Trạch Dương lợi dụng sợ ngốc nghếch của Hân Nghiên để có thể thỏa mãn cậu thì Sở Tiêu cũng vậy thôi.

Chắc chắn cậu ta cũng sẽ lợi dụng điều đó nên Trạch Dương vẫn luôn cảnh giác với cậu.

Nhưng Trạch Dương lại bỏ sót một người là cậu em họ của mình.

Chỉ là do Trạch Dương chưa tiếp xúc nhiều, mà đúng hơn là không để ý đến Kỳ Minh nên mới không biết.

Kỳ Minh cũng mưu mô, sảo quyệt chả kém hai người kia.

Tuy cậu chỉ có lợi dụng khi ngồi cạnh Hân Nghiên hay đôi lúc rủ cô đi chơi cùng nhưng như vậy cũng khá quá rồi.

Mà những lúc ở bên Hân Nghiên thì cả hai đều ở riêng một khoảng không gian, điều này càng dễ để nói chuyện hơn.

Sở Tiêu dừng xe trước cổng nhà Hân Nghiên.

Thấy Trạch Dương thì cũng nở nụ cười với cậu.


Nhưng trái ngược với vẻ mặt tươi vui của Sở Tiêu thì Trạch Dương lại chán ghét, lạnh lùng ra mặt.

Cậu chỉ hận không thể đá bay cái tên này biến khỏi thế giới của cậu và Hân Nghiên.

– Người anh em, đi học rồi sao?
– Thấy tôi đi học cậu không vui?
– Aiz, có lẽ.

Nếu thấy chưa thích đi học thì nghỉ đi.

– Hôm nay tốt quá nhỉ?
– Chậc, tôi tốt từ trước rồi.

Cậu muốn nghỉ bao nhiêu cứ nghỉ đi, hay để tôi nộp đơn cho.

– Bớt nói nhảm đi.

Trạch Dương thờ ơ đi đến mở cổng nhà Hân Nghiên rồi đi vào bên sân nhà cô để gọi cô đi học.

Ai ngờ đúng lúc Hân Nghiên vừa mới đi ra.

Thấy Trạch Dương thì Hân Nghiên liền tươi cười đến ôm cậu.

Nhớ là hôm qua Trạch Dương còn tức giận, không biết hôm nay còn giận nữa hay không.

Vì thế nên Hân Nghiên ôm lấy Trạch Dương để lấy lòng cậu.

Trạch Dương đương nhiên thấy như vậy thì nhếch mép cười.

Cậu phải cho cái tên họ Hoàng kia biết trong lòng Hân Nghiên chỉ có mình Bắc Trạch Dương cậu đây.

Sở Tiêu nhìn thấy thì cũng chỉ cười trừ, Hân Nghiên thấy ai mà chả ôm.

Cậu cũng chả để ý đến việc này lắm vì Hân Nghiên cũng ôm cậu rất nhiều lắm rồi.

– Hôm nay Trạch Dương đi học rồi sao?
– Ừ.

– Tốt quá đi, Trạch Dương không còn giận nữa rồi.

– Mình giận? Giận gì?
– Có mà, hôm qua Trạch Dương vừa giận còn gì nữa.


Còn không nói chuyện với mình a.

– Không phải, hôm qua bị đau họng thôi.

– À, mình biết rồi.

Hân Nghiên nghe vậy liền gật đầu ngay.

Cô bé ngó sang bên thấy Sở Tiêu thì liền vẫy tay chào cậu.

Nhanh chân chạy đến gần Sở Tiêu thì bị Trạch Dương kéo lại gần mình.

– Sao Trạch Dương kéo mình vậy?
– Chạy nhanh ngã.

– Mình biết rồi.

Mình đi chậm là được mà, Trạch Dương bỏ mình ra đi.

Cô bé Hân Nghiên bị Trạch Dương túm cổ áo đằng sau kéo lại nên có chút khó chịu.

Trạch Dương nghe vậy cũng phải buông thôi.

Nhưng vừa buông thì Hân Nghiên lại không nghe lời mà chạy đến gần Sở Tiêu để chào.

– Sở Tiêu đến thật sớm, mẹ mình vừa mới nhắc đến Sở Tiêu đó.

– Ồ, vậy sao? Bác gái cũng để ý tới mình?
– Đương nhiên rồi, mẹ mình khen Sở Tiêu nhiều lắm luôn.

– Khen thế nào vậy? Nói mình nghe xem nào.

Sở Tiêu nghe vậy thì càng muốn nói to để cho Trạch Dương biết, đâu chỉ cứ ở cùng là tốt đâu.

– Mẹ mình nói Sở Tiêu rất tốt, còn đẹp nữa á.

– Vậy sao?
– Ừm.

– Được rồi, bọn mình đi học thôi.


Sở Tiêu nghe vậy thì hài lòng, cậu gật đầu rồi kéo Hân Nghiên để ngồi lên xe mình để đi.

Nhưng Trạch Dương đâu có chịu, cậu cũng đi đến kéo Hân Nghiên về phía mình.

– Lên xe!
– Mình muốn đi cùng…oh, mình đi cùng Trạch Dương nha.

Ban đầu Hân Nghiên muốn nói đi cùng Sở Tiêu nhưng lại nghĩ hôm qua Trạch Dương vừa mới tức giận, nên hôm nay đi cùng cậu vậy.

Cô nàng nhanh nhẹn đi lên ngồi xe của Trạch Dương rồi quay ra nhìn Sở Tiêu.

Thấy cậu đứng đơ ra thì Hân Nghiên cũng cảm thấy có lỗi.

Cô bé cũng rất thích ngồi cùng Sở Tiêu nha.

Sở Tiêu rất tốt, mỗi lần đưa cô đi học đều đi qua những quán bán hàng rồi còn mua nước uống và kẹo cho cô.

Hơn hết chính là đi cùng Sở Tiêu thì cậu nói rất nhiều chuyện cho Hân Nghiên cười chứ không có như đi cùng Trạch Dương.

Vì thế nên Hân Nghiên rất thích đi cùng Sở Tiêu.

Nhưng hôm nay cô không thể đi cùng được rồi.

Còn đang định nói lời xin lỗi Sở Tiêu thì Trạch Dương đã đạp xe đi vụt lên.

Hân Nghiên mím môi nắm lấy áo của Trạch Dương rồi nhìn xung quanh cho đỡ chán.

Sở Tiêu cũng nhìn ra được biểu cảm của Hân Nghiên lúc nãy.

Cậu chỉ cần biết Hân Nghiên thích đi với mình là được rồi, không cần đòi hỏi gì thêm nữa hết.

Đến trường thì lại đụng ngay anh em họ Lãnh.

Trạch Dương vốn chả muốn tỏ ra thân thiết, mà thấy hai người họ vẫn bình thường thì cậu cũng chả muốn nói gì.

Đưa Hân Nghiên về lớp như mọi hôm nhưng mọi người ở trường ai cũng để ý tới cậu.

Mặc dù đây chả phải lần đầu nhưng Trạch Dương cr thấy ánh mắt hôm nay mọi người nhìn vào mình có chút khác biệt.

Nhưng dù sao thì cậu cũng chả quan tâm.

Đi về lớp thì lại gặp Huyền Nhi đứng trước bàn học của cậu.

– Trạch Dương, chúng ta nói chuyện một chút được không?
– Cậu có năm phút.

– Trạch Dương nhìn đồng hồ tính xem bao giờ vào lớp rồi nói.


– Có…có thể ra chỗ khác nói chuyện được không? Ở đây có chút bất tiện.

Trạch Dương gật đầu rồi đi đến sân thể thao cùng Huyền Nhi.

Cậu vốn chả muốn nói chuyện với cô bạn này nhưng vì phép lịch sự tối thiểu nên cậu đành phải đi để nói chuyện với cô.

– Ừ…chuyện của cậu…mà không đúng, bây giờ mình phải gọi cậu là anh họ mới đúng.

– Tùy ý.

– Nhưng mà…!
Huyền Nhi thật sự muốn nói rằng cô rất thích Trạch Dương.

Chả lẽ một chút ý từ cô mà cậu vẫn không nhận ra? Nhưng nhìn từ ánh mắt cho tới biểu cảm trên khuôn mặt của Trạch Dương đều đang hiện rõ sự khó chịu.

Có lẽ là đứng nói chuyện một chút với mình thôi thì Trạch Dương cũng đã cảm thấy rất khó chịu rồi.

Nhưng nếu người đứng trước mặt Trạch Dương bây giờ là Hân Nghiên, thử hỏi cậu có dùng ánh mắt như đang nhìn cô như vậy để nhìn Hân Nghiên hay không?
– Còn gì muốn nói không?
– À, không…nhưng mà mình…!
– Không có chuyện gì thì đi vào lớp đi.

Trạch Dương nói xong nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng đi về lớp của mình.

Cậu chả thèm quan tâm cô gái đang đứng nhìn về phía cậu đi.

Một mạch liền quay về bàn ngồi mà không có một chút gọi là “gợn sóng” trong đầu.

Nhưng Huyền Nhi thì khác, cô bé muốn nói với cậu rất nhiều thứ.

Vậy mà khi đứng trước cậu thì cổ họng cô cứ nghẹn lại không thể nặn ra được chữ nào.

Đứng ở đấy một lúc rồi hít thật sâu mới quay trở lại lớp để vào tiết học.

___________
/artermis_lyn đã come back ✨/
Mấy ngày qua do đau đầu nên không có trả lời lại những lời chúc từ mọi người.

Nay mình cám ơn tất cả mọi người đã lo lắng cho mình nha.

Cám ơn rất nhiều.????
Mặc dù có chút đau đầu, hơi khó thở tí nhưng mà vẫn muốn đăng truyện vì mình biết vẫn sẽ có độc giả đang chờ chương mới.

Mặc dù bị đau đầu với khó thở nhưng mà mình test vẫn không sao.

Chắc là thay đổi thời tiết.

Cám ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình.????✨.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.