Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 60: Bắc Lão Phu Nhân 2
Ngay sáng hôm sau, chiếc xe ô tô Rolls Royce màu đen đi đến trước cổng nhà Trạch Dương.
Tài xế lái xe đi xuống mở cửa xe cho Bắc lão phu nhân đi xuống.
Nhìn phong cách và những đồ trên người bà mặc cũng toát lên vẻ sang trong, quý phái dù là bà đã hơn sáu mươi rồi.
Tài xế xe đi đến bấm chuông cổng.
Nhưng bấm mãi không thấy ai ra thì quay lại nhìn Lão phu nhân nhưng bà lại ra hiệu cho cậu nhấn tiếp.
Vì chuông cổng thông lên tất cả các phòng trong nhà nên Trạch Dương đang ngủ thì nghe thấy.
Cậu khó chịu không muốn nhưng vẫn phải dậy.
Đi xuống rồi ra ngoài sân mở cửa cổng.
Vừa mở ra thì thấy hai người đang đứng trước mặt mình.
Trạch Dương vừa nhìn thấy thì nhếch mép cười lạnh.
Vẫn chưa định từ bỏ hay sao? Cũng đau đầu thật đấy, mà mẹ cậu thì đang đi làm từ sáng rồi thì nói chuyện với ai.
Vì phép lịch sự tối thiểu nên Trạch Dương vẫn phải mở miệng nói trước.
– Không biết hai người tìm ai?
Bắc lão phu nhân vừa nhìn thấy Trạch Dương thì bất ngờ vô cùng.
Thật giống Bắc Hải Nam lúc bé, không sai lệch một chút nào.
Bà vui mừng đi đến xoa mặt Trạch Dương nhưng cậu khó chịu tránh sang một bên.
– Không biết hai người muốn tìm ai? Nếu không nói thì mong hai người về cho, nhà không có ai để nói chuyện.
– Cháu…tên là gì?
Ngay cả tính cách hay lúc nhíu mày đều thật giống con trai bà lúc mới lớn.
Bà chả thể nào nhầm được.
Chắc chắn đây là đứa cháu trai của Bắc gia mà Bắc Hải Nam đã nói tới.
– Trạch Dương, Bắc Trạch Dương.
– Đúng là cháu của bà rồi, cháu bà lớn quá.
Còn đẹp nữa, thật giống ba cháu.
Trạch Dương còn chưa hiểu gì đã bị bà ôm lấy.
Phải hai ba giây sau thì cậu mới kịp hiểu ra.
Thì ra là bà nội của cậu, thật sự đau đầu quá rồi đấy.
Cậu đẩy bà ra rồi chỉnh lại áo của mình.
– Mong bà hiểu cho, cháu không thích tiếp xúc gần với người lạ.
– Không phải, bà là bà của cháu.
Ba cháu là Bắc Hải Nam, cháu biết ông ấy chứ?
– Biết, nhưng mà chỉ là người dưng.
– Sao có thể là người dưng được chứ.
Nếu chã không tin có thể xét nghiệm ADN, bà chắc chắn không thể nhầm lẫn được.
Trạch Dương thở dài đưa tay vuốt tóc của mình lên.
Bà hình như không có hiểu ý trong câu nói của cậu hay sao? Mà cậu cũng chả muốn nói nhiều.
– Cháu, không thể mời bà vào ngồi sao?
– Cháu không thích tiếp người lạ, nếu bà có thể đợi đến lúc mẹ cháu về thì vào cũng không muộn.
– À, cậu bé…đây là người già rồi, ngồi mãi trên ô tô cũng không tốt đâu.
Thấy Trạch Dương nói vậy thì tài xế lái xe đành phải lên tiếng nói.
Nhìn bà nội của mình một lúc rồi Trạch Dương mới gật đầu cho bà vào ngồi.
Bắc lão phu nhân đi vào đánh giá tổng thể ngôi nhà.
Nhưng với bà thì ngoài từ chật hẹp ra thì chả có gì đáng để nói hết.
Nhưng nếu loại người như Hạ Mỹ Oánh mà có thể tự xây được một căn nhà như thế này thì chắc chắn là không phải chuyện bình thường.
Bà lại còn chả hiểu Hạ Mỹ Oánh, con hồ ly đi quyến rũ con trai bà khiến nó mê mệt đến nỗi mất ăn mất ngủ bao lâu.
Trạch Dương rót cốc nước rồi đưa cho Bắc lão phu nhân để bà uống.
– Tiểu Dương, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– 19.
– Chà, cháu của bà thật lớn rồi.
Còn đẹp giống ba nữa.
Bắt đầu Bắc lão phu nhân nói một tràng dài, nào là trước kia con trai của bà thế nào rồi đi học ở trường học giỏi ra sao.
Cũng có thể thấy rõ bà đặt niềm tin lên con trai của mình rất lớn.
Nhưng Trạch Dương một câu cũng không nghe lọt tai.
Còn đang chán ngấy mấy câu chuyện bà nói thì cửa nhà mở ra.
Hân Nghiên còn đang định chạy lên trên phòng Trạch Dương thì lại thấy cậu đang ngồi ở sofa.
Cô đi đến ôm chầm lấy cậu.
– Trạch Dương dậy rồi.
– Ừ.
– Mẹ mình nói rủ Trạch Dương đi ăn sáng cùng á, Trạch Dương đi nha?
Cô bé còn thích thú dụi mặt vào người Trạch Dương mà điều này lại thu hết vào tầm nhìn của một bà.
Bắc lão phu nhân nhìn Hân Nghiên rồi đánh giá một lượt.
Tóm tắt lại thì chỉ có một câu cho Hân Nghiên: ” vô phép tắc “.
– Có đi, đợi mẹ mình về rồi đi với cậu.
– Nhưng mà phải đi bây giờ mà.
– Bây giờ có khách.
Nghe Trạch Dương nói vậy thì Hân Nghiên mới để ý.
Cô quay thẳng nhìn về phía bà.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ hiện rõ trong mắt bà thì Hân Nghiên gãi đầu khó hiểu.
Cô bé vẫn đứng dậy chào như bình thường nhưng bây giờ trong mắt của Bắc lão phu nhân thì cô cũng được coi giống như Hạ Mỹ Oánh, thấy sang bắt quàng làm họ.
– Tiểu Dương, bà biết cháu đang sống ở đây quen rồi.
Nhưng nếu cháu về Bắc gia thì…!
– Cháu họ Bắc nhưng không có nghĩ cháu sẽ về đó để ở.
Bà cũng không có quyền áp đặt lối duy nghĩ của mình lên người cháu.
Đến ngay cả mẹ cháu còn không bắt mẹ cháu phải nghe theo ý của bà ấy thì bà lấy tư cách gì để nói? Chưa kể bà còn là “người lạ” nữa.
Trạch Dương nhất mạnh từ “người lạ” cho bà biết rõ.
Bắc lao phu nhân nghe vậy thì cười như không cười.
Thằng cháu này của bà có lẽ bị Hạ Mỹ Oánh dạy hư luôn rồi.
Đúng là ở với cô ta thì không có gì là tốt đẹp.
Bà cần phải đưa cháu trai đích tôn của mình trở về Bắc gia sớm, nếu cứ để như này thì không tốt một chút nào.
Còn đang định nói thì Hạ Mỹ Oánh đi vào phòng khách.
Thấy mẹ của Bắc Hải Nam đến thì bà vừa kinh hãi còn bất ngờ.
Nhưng bà nhanh chóng bảo Trạch Dương và Hân Nghiên đi cùng với Cố Hoài Diễm đi ăn để bà và mẹ của Bắc Hải Nam nói chuyện riêng với nhau..