Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 49: Đánh Nhau
Sau lần đưa Hân Nghiên đi đến công ty của Bắc Hải Nam xong thì cô cũng không có đòi Trạch Dương phải đền robot cho mình nữa.
Nhưng Trạch Dương vẫn mua cho Hân Nghiên một con khác.
Đang ngồi ở nhà thì Diệp Lam với Thiệu Huy đứng ở cổng gọi Hân Nghiên.
Cô đang ngồi nghe thấy liền chạy ra mở cổng cho họ đi vào.
– Lam Lam với Thiệu Huy đến chơi với mình sao?.
Được tại ++ TRUM tгuyen.
v И ++
– Đương nhiên rồi, để mình xem nào.
Chà, lại béo thêm rồi.
Diệp Lam đưa tay ép hai má của Hân Nghiên làm môi chô chu lên nhìn rất đáng yêu.
Thiệu Huy cũng đi đến xoa đầu Hân Nghiên cười rồi ngó sang bên nhà Trạch Dương.
– Hân Hân, có thấy Trạch Dương ở nhà không?
– Hình như có a, tại mình ở nhà nên không có biết Trạch Dương có nhà hay không.
Thiệu Huy nghe vậy thì gật gù.
Còn đang định rủ vào nhà Hân Nghiên chơi thì Trạch Dương mở cửa đi ra ngoài sân.
Hân Nghiên thấy vậy liền chạy đến hàng rào tươi cười nhìn Trạch Dương.
– Thiệu Huy vừa hỏi Trạch Dương đó.
– Ừ.
– Trạch Dương mở cửa hàng rào đi sang xoa đầu Hân Nghiên nói.
Diệp Lam với Thiệu Huy thấy vậy cũng đến gần với hai người kia.
– Nay rảnh nè, hay bọn mình đi chơi đi.
– Diệp Lam lên tiếng.
Hân Nghiên nghe thấy đi chơi liền sáng mắt lên.
Cô vốn ham chơi mà bây giờ nghỉ hè còn hay phải ở nhà không được đi chơi nên bây giờ nghe được Diệp Lam rủ đi chơi như vậy thì vui mừng không thôi.
– Có a, mình muốn đi.
Lam Lam ơi đi luôn đi.
– Hân Nghiên nắm lấy tay Diệp Lam lắc mạnh.
– Không đi, hôm nay nắng hơn mấy hôm trước.
Để lần sau đi.
Hân Nghiên còn đang rủ Diệp Lam đi thì Trạch Dương đã lên tiếng.
Thấy Trạch Dương lên tiếng thì cả ba người còn lại quay sang nhìn cậu.
Hân Nghiên thì cau có hơn cả Diệp Lam và Thiệu Huy.
Cô đi đến gần Trạch Dương, tay chống nạnh nhìn cậu.
– Mình cứ đi đấy, mặc kệ Trạch Dương luôn.
Từ biểu cảm cho tới hành động của Hân Nghiên làm mọi người đều buồn cười.
Trạch Dương nhìn vậy cũng cố nhịn cười.
Cậu cố tỏ ra nghiêm túc để nói với Hân Nghiên.
– Giỏi nhỉ? Đi được thì bây giờ đi luôn đi.
Hân Nghiên nghe vậy quay sang nhìn Diệp Lam.
Vậy mà Diệp Lam với Thiệu Huy lại làm ngơ ngảnh mặt đi chỗ khác.
Trạch Dương không cho thì họ có làm trời làm bể cũng không dám đưa Hân Nghiên đi chơi cùng.
Hân Nghiên thấy vậy thì lại quay về nhìn Trạch Dương.
Cô đi đến ôm lấy Trạch Dương lắc lắc.
– Trạch Dương cho mình đi nha, ở nhà chán lắm á.
– Không là không.
– Đi mà, Trạch Dương đi nha.
Hân Nghiên nũng nịu dụi mặt vào ức của Trạch Dương.
Cậu thấy Hân Nghiên như vậy thì vành tai cậu đỏ lên.
Trong đầu thầm nghĩ nếu không có Diệp Lam với Thiệu Huy ở đây thì cậu đã dùng mánh khóe để bảo Hân Nghiên hôn mình rồi.
Trạch Dương thở dài đẩy vai Hân Nghiên thẳng lên.
– Được rồi, nhưng mà vào bôi kem chống nắng đã.
Còn đội mũ rộng cành nữa.
– Yeah! Mình vào ngay đây, Lam Lam đợi mình nha.
Hân Nghiên chạy nhanh vào nhà tắm rồi lấy kem chống nắng bôi khắp tay chân với mặt.
Bôi xong liền chạy nhanh ra ngoài, Trạch Dương đã thay quần áo xong từ lúc nào còn lôi xe ra đứng cạnh Thiệu Huy.
– Đi thôi.
– Ừm.
Thiệu Huy lai Diệp Lam đi song song cùng với xe của Trạch Dương với Hân Nghiên.
Cả bốn người đạp xe đi trên đường lớn.
Còn vừa đi qua trường học cũ thì lại thấy cả đám học sinh đầu xanh đầu đỏ còn cầm cả gậy đứng gần ở đó.
Đương nhiên với độ hóng hớt của Diệp Lam thì cô sẽ bảo Thiệu Huy lái xe qua bên lề đường để đứng xem.
Thiệu Huy cũng gật đầu vì cậu muốn xem là ai đánh nhau với ai.
Thấy Thiệu Huy và Diệp Lam dừng lại thì Hân Nghiên cũng túm áo Trạch Dương nói.
– Mình cũng muốn xem a.
– Không được nhiều chuyện.
– Nhưng mà mình muốn xem, đi mà Trạch Dương.
Vì Hân Nghiên cứ nhùng nhằng mãi nên Trạch Dương cũng đành vòng xe đi đến chỗ Thiệu Huy và Diệp Lam.
Cả bốn người đứng đấy chưa được lâu thì một đám người khác cũng đi đến chỗ đám học sinh đang đứng kia.
Người đi ở giữa nhìn khá quen.
Cả mấy người đi bên cạnh cũng thấy rất quen mắt.
– A Sở Tiêu…!
Hân Nghiên thấy Sở Tiêu liền nói lớn.
Thật may là Trạch Dương nhanh tay bịt miệng cô lại.
Cả bốn người đứng đấy để xem có chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Sở Tiêu hôm nay ăn mặc cũng chả đứng đắn giống lúc ở cùng với nhóm Hân Nghiên chút nào.
Hai cúc áo trước ngực mở phanh ra để hiện lồng ngực của cậu.
Cộng thêm vẻ mặt bất cần của cậu nữa làm nhìn thật giống với mấy tên đầu đỏ kia.
– Mày đến hơi muộn đấy.
Một cậu thanh niên xăm ở cánh tay tiến lên phía trước nói.
Sở Tiêu nhếch mép cười lạnh.
– Chúng mày có hiểu tiếng nó nói không? Tao nghe thật giống tiếng chó sủa.
Lời này của Sở Tiêu làm cậu ta tức giận nghiến răng lại.
– Thằng chó này, hôm nay tao không cho mày nhập viện thì bang Đại Hùng này giao cho mày.
Vừa nói xong thì mấy người bên phía tên xăm trổ lao đến cầm gậy sắt định đánh Sở Tiêu.
Cậu bẻ khục tay rồi đi lên phía trước.
Một chân đá vào bụng của tên lao đến đầu tiên làm hắn ngã ra rồi cậu cướp lấy gậy sắt lên nhìn về phía mấy người còn lại.
Bên phía Sở Tiêu thấy vậy cũng lao đến để đánh.
Bốn người đứng ở lùm cây nhìn vậy mà sởn hết gai ốc.
Thật may là trường học cũ nên không có người qua lại.
Nhưng Hân Nghiên thấy Sở Tiêu như vậy liền giằng bỏ tay của Trạch Dương lao đến phía Sở Tiêu.
Đơ mất vài giây thì Trạch Dương mới nhận thức ra, cậu nhanh chóng chạy theo Hân Nghiên đến chỗ hỗn loạn.
Thấy vậy Diệp Lam đánh mạnh vào đầu Thiệu Huy.
– Cậu đến đó giúp đi, còn đứng nhìn cái gì nữa chứ.
– À…à ờ nhỉ.
Thiệu Huy gãi đầu rồi cũng chạy nhanh đi đến đấy.
Hân Nghiên chạy đến chỗ Sở Tiêu ôm lấy cậu làm mấy người đang đánh cũng dừng lại để nhìn cô.
Sở Tiêu còn bất ngờ không nghĩ Hân Nghiên sẽ ở đây.
– Không được đánh Sở Tiêu nha, mình mách mẹ đó.
Tên xăm trổ nghe vậy thì cười lớn.
Cậu đi đến nhìn kĩ Hân Nghiên còn có ánh mắt hiện rõ ý đồ xấu xa.
Sở Tiêu thấy vậy lạnh mặt đi hẳn.
Cậu kéo Hân Nghiên về đằng sau lưng mình rồi nhìn Tiêu Giao.
– Còn có thêm suy nghĩ đồi bại về cậu ấy thì tao đập vỡ đầu mày.
– Vậy còn phải để xem mày đủ khả năng hay không.
Vừa mới vung gậy lên thì Trạch Dương đi đến đỡ lấy.
Cậu vốn chả muốn dính líu đến mấy việc này, chỉ là Hân Nghiên nghịch ngợm nên cậu đành phải ra mặt.
Tiêu Giao bị giữ lấy gậy còn giằng ra không được.
Mấy người bên cạnh cũng không có ý định đi lên giúp.
– Bên kia có vẻ thiếu người rồi, khả năng hai đánh một thì không chột cũng què.
Muốn chọn giải quyết hòa bình hay muốn chiến tranh “thứ ba”?
Lời của Trạch Dương không nhanh không chậm đủ cho mọi người nghe thấy.
Đúng thật là bên Tiêu Giao thiệt hơi về số lượng.
Hơn nữa còn vừa mới đánh mà đã có tận năm người bị chảy máu.
Thôi thì để lần sau vậy.
Tiêu Giao buông bỏ gậy sắt lùi về phía sau chỉ tay về Sở Tiêu.
– Chưa xong đâu, mày cứ đợi đấy.
Đi!
Nghe Tiêu Giao nói vậy thì bên phía của cậu ta cũng nhanh chóng rời đi.
Sở Tiêu nhìn bọn họ rời đi rồi mới quay lại đằng sau định nói với Hân Nghiên thì thấy Trạch Dương đứng ngay sau lưng cậu.
– Giật cả mình.
Hân Nghiên đứng đằng sau lưng Trạch Dương bây giờ lại ngó ra nhìn Sở Tiêu.
– Sao Sở Tiêu bị đánh vậy?
– Còn không phải cậu lại đi gây sự để đánh nhau đó chứ?
Diệp Lam nghi ngờ nheo mắt nhìn Sở Tiêu.
Cậu nghe vậy liền tiến về phía Hân Nghiên lắc đầu.
– Hân Hân đừng nghĩ gì nhé.
Mình không có gây sự, thật đấy.
– Vậy sao a?
Hân Nghiên tuy không hiểu nhưng vẫn hỏi Sở Tiêu.
Cậu quay sang nhìn nhóm của mình, bọn họ thấy ánh mắt của cậu thì cũng lên tiếng.
– À chị dâu, là do em bị một tên bên đó bắt nạt nên lão đại mới ra mặt giúp thôi.
– Đúng rồi.
– Phải đó.
…!
Trạch Dương nghe hai từ “chị dâu” thì sắc mặt cũng kém đi.
Cái tên Sở Tiêu này lại nói gì nên bọn họ mới nghĩ Hân Nghiên với Sở Tiêu có gì đó với nhau.
– Nhắc với bọn họ đừng để tôi nghe được từ “chị dâu” thêm một lần nào nữa.
Nói xong Trạch Dương cũng kéo Hân Nghiên rời đi.
Diệp Lam thấy thế cũng nhanh chóng kéo Thiệu Huy đi theo cùng.
Sở Tiêu nhìn theo bọn họ rồi lại nhìn về nhóm của mình.
Thôi thì để lần sau đi với bọn họ vậy.
Sở Tiêu lại cùng nhóm của mình đi giải trí ở quán điện tử.
______________
Vì có một bạn độc giả nói đăng truyện vào buổi sáng nên mình từ giờ sẽ đăng buổi sáng nha.✨????.