Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 46: Con Robot Đáng Thương
Hoàng Quân Thám đưa Hân Nghiên về nhà.
Ông cũng không biết nói sao với cô con gái tinh nghịch này của ông.
Hân Nghiên đợi mẹ mình về rồi lại khoe với bà.
– Mẹ ơi, hôm nay Hân đi cùng ba đến công ty đó.
– Vậy sao? Hân Nhi đến công ty cùng ba chơi vui không con?
– Có ạ.
Hân còn được gặp chú Nam nữa a.
Chú ấy cho Hân robot nữa.
Hân còn xin cho Trạch Dương đó nha.
– Hân Nhi giỏi quá ta.Nhưng mà từ lần sau không được tự tiện vào phòng người khác khi chưa được cho phép biết chưa?
– Hân biết rồi ạ.
Cố Hoài Diễm mỉm cười vuốt má cô con gái nhỏ của mình.
…!
Đến tối Hân Nghiên ôm hai con robot sang nhà Trạch Dương chơi.
Hôm nay Hạ Mỹ Oánh lại phải trực đêm nên Trạch Dương lại phải ở nhà một mình.
Đang ngồi học nghe thấy tiếng chân chạy nhanh là Trạch Dương cũng đoán được là Hân Nghiên.
Khóe môi cậu cũng cong lên.
– Trạch Dương ơi, Trạch Dương đang làm bài sao?
Hân Nghiên thò đầu vào trong phòng nhìn Trạch Dương đang ngồi ở bàn học thì hỏi.
– Không có, lại đây đi.
Nghe Trạch Dương nói vậy thì Hân Nghiên hí hửng đi vào.
Cô giơ hai con robot ra trước mặt Trạch Dương cho cậu xem.
– Ta da, cho Trạch Dương một con đó.
Mình một con nha.
Hân Nghiên đặt một con robot vào lòng Trạch Dương rồi mỉm cười nhìn cậu.
Cô còn đang nghĩ Trạch Dương sẽ xoa đầu mình rồi khen cô.
Nhưng nhìn con robot thì Trạch Dương thay đổi ánh mắt dịu hiền vừa nãy.
Nhìn Trạch Dương im lặng thì Hân Nghiên cúi xuống nhìn mặt Trạch Dương chớp chớp mắt nhìn cậu.
– Trạch Dương không thích sao?
– Không có, đồ của Hân Nhi cho đương nhiên sẽ thích rồi.
Trạch Dương nhìn con robot một lúc rồi ngẩng đầu lên xoa đầu Hân Nghiên cười.
Hân Nghiên thấy Trạch Dương như vậy cũng thấy vui.
Ban nãy còn nghĩ Trạch Dương không thích nữa chứ.
– Qua đây đi.
Lấy con robot của Hân Nghiên đặt lên bàn học cùng với con robot kia rồi kéo Hân Nghiên ra sofa ngồi.
Trạch Dương đưa tay lên véo má của Hân Nghiên thật mạnh làm cô nhăn mặt lên.
– Đau sao?
– Ừm, đau đó nha.
– Vậy hỏi cậu một chút.
Phải trả lời thật lòng biết chưa?
– Ừm.
Trạch Dương hỏi đi.
Nghe vậy thì Trạch Dương kéo Hân Nghiên ôm cô vào lòng.
– Cậu đi đâu mà được hai con robot kia?
– Mình đi cùng ba đến công ty á.
Công ty to lắm nha Trạch Dương, còn đẹp nữa.
– Ừ, vậy ai cho cậu con robot đấy?
– Là chú Nam a, chú ấy cho mình đó.
Mình còn xin cho Trạch Dương rồi chú ấy cũng gật đầu luôn.
Trạch Dương nghe vậy thì cố bình tĩnh để Hân Nghiên không có quá để ý.
Thầm nghĩ Trái Đất này cũng thật tròn, không nghĩ Hân Nghiên lại gặp được ông ta.
– Vậy ông ta có nói gì với cậu không?
– Có a, chú Nam khen mình đáng yêu, còn cho mình ăn nhiều bánh ngon lắm á.
Đợi lần sau mình xin ba cho mình đến công ty rồi mình lấy bánh về cho Trạch Dương nha.
– Không cần, mà cậu từ lần sau cũng đừng có tiếp xúc với ông ta nữa.
Hân Nghiên nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Trạch Dương.
Đối với cô thì Bắc Hải Nam rất tốt, còn cho cô nhiều thứ nữa.
– Không có đâu, chú Nam rất tốt.
Hơn nữa nhìn chú Nam giống Trạch Dương lắm a.
– Người giống người là chuyện bình thường.
– Nhưng mà Trạch Dương vẫn đẹp hơn a.
– Chuyện đó còn phải nói sao?
Hân Nghiên vui vẻ ôm lấy Trạch Dương còn dụi mặt vào người cậu.
Trạch Dương cũng quen rồi nên không có gì là lạ.
Nhưng hôm nay cậu lại đang có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.
Tốt nhất là không nên để Hân Nghiên gặp ông ta thì hơn.
Phòng hờ sau này lại có nhiều chuyện rắc rối thì đau đầu hơn.
Hơn nữa để mẹ cậu biết được thì bà lại lo nghĩ nhiều.
Suy nghĩ một lúc thì Trạch Dương cúi xuống nâng mặt Hân Nghiên lên nhìn.
Hân Nghiên chớp mắt nhìn Trạch Dương.
Đôi mắt cô tròn xoe còn to tròn long lanh, nhìn thật giống búp bê mà.
– Không được nói cho mẹ mình là cậu được người đó cho đồ chơi biết chưa?
– Tại sao không được nói cho cô Oánh vậy hả Trạch Dương?
– Vậy ý cậu là không nghe theo?
– Ò, mình biết rồi.
Sẽ không nói cho cô Oánh.
– Thật ngoan.
Trạch Dương biết Hân Nghiên sẽ nghe theo những gì mình nói nên mới yên tâm.
Nhìn về phía con robot kia một lúc, không biết trong đầu Trạch Dương đang nghĩ gì.
Hân Nghiên ngồi chơi ở nhà Trạch Dương một lúc thì lại lăn ra ngủ.
Trạch Dương thở dài cõng Hân Nghiên về nhà thì gặp Cố Hoài Diễm đang từ bếp đi ra.
– Cô.
– À Tiểu Dương sao.
Con bé nó lại ngủ bên đấy à?
– Vâng, cháu đưa cậu ấy lên phòng trước.
– Ừ, phiền cháu rồi.
– Không có gì ạ.
Trạch Dương vừa bước chân lên bậc cầu thang thứ nhất thì Cố Hoài Diễm lại gọi.
– Cô mới mua hộp sô-cô-la cho Hân Nhi, có mua cho cháu nữa đấy.
Tí nữa xuống đây lấy nhé, cô để ở bàn cho.
– Vâng, cám ơn cô.
– Aiz, thằng bé này khách sáo gì chứ.
Cố Hoài Diễm xoa đầu Trạch Dương rồi đi về phòng ngủ.
Trạch Dương cõng Hân Nghiên lên phòng rồi đặt cô xuống giường.
Kéo chăn lên cho Hân Nghiên, nhìn cô một lúc thì Trạch Dương mới rời đi.
Cậu đi xuống dưới bếp thấy hộp chocolate đặt ở trên bàn thì cầm lấy rồi về nhà mình.
Quay về phòng nhìn lại hai con robot đặt ở bàn học.
Cậu đi đến cầm lấy nhìn một dãy chữ nhỏ ở dưới đế chân con robot.
“Bắc Hải Nam”.
Trạch Dương cười lạnh rồi cầm hai con robot ra sân sau.
Vứt hai con robot lăn dưới đất lôi trong túi ra chiếc lọ chứa thủy ngân.
Trạch Dương đổ một ít thì khiến hai con robot sun lại thành một khối nhỏ màu đen.
Đám cỏ gần đó cũng sạm lại.
Trạch Dương đá hai cục tròn sun lại bay đi chỗ khác rồi lên phòng mình nằm ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mai mà Hân Nghiên có hỏi thì nói khéo một chút thì cô khác im lặng ngay.
Chỉ có hai con robot đắt tiền là đáng thương nhát trong chuyện này.
Không làm gì cũng bị làm hỏng rồi bị vứt bỏ không thương tiếc.
_____________
Từ giờ mỗi ngày mình chỉ đăng 1 chương/ngày thôi nha????.