Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 3: Trung Học
Mùa hè đến tiếng ve kêu râm ran.
Trong lớp học tuy có quạt máy nhưng vẫn rất nóng.
Hân Nghiên nằm bò trên bàn.
Cô bé nóng khiến hai má hồng lên.
Mồ hôi đầy trên trán.
Trạch Dương thấy vậy buộc lại tóc giúp cô rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán nữa.
– Nóng lắm sao?
– Ừm, mình muốn về nhà quá đi.
– Không sao, học một tiết nữa sẽ được về.
Hân Nghiên còn chả muốn đáp lại nữa.
Trạch Dương lấy vở quạt giúp cô.
Hân Nghiên thấy mát hơn hẳn, cô quay mặt về phía Trạch Dương cười tươi.
– Có Trạch Dương thật tốt quá đi.
Trạch Dương không nóng sao?
– Không nóng.
– Trạch Dương khoẻ thật nha.
– Được rồi, nói nhiều sẽ cảm thấy nóng hơn đấy.
– Ừm.
Học sinh trong lớp ai cũng ghen tị với Hân Nghiên.
Trời nóng thì được Trạch Dương quạt cho, chép phạt cậu cũng tìm lý do cho cô được miễn.
Thậm chí đến lúc đi vệ sinh anh cũng đi theo cô rồi đứng ngoài cửa.
Có một cậu bạn như vậy thật tốt.
______________
Thời Trung học.
Hân Nghiên vẫn không thể cải thiện được tình trạng dậy muộn của mình.
Mẹ cô phải kéo dậy rời lau mặt thì cô mới tỉnh.
Lững thững cầm bánh mì và hộp sữa ra khỏi cửa nhà.
Trạch Dương đã đứng ở hàng rào đợi cô.
– Nhanh lên, sắp muộn đến nơi rồi.
Anh lấy xe đạp đi đến gần Hân Nghiên nói.
.
– Ừm.
Trạch Dương có muốn ăn không?
– Mình ăn rồi.
– Ò.
Hân Nghiên gật gù rồi ngồi đằng sau để Trạch Dương lai cô đi.
Trên đường đi học cũng gặp khá nhiều học sinh đạp xe học đi.
Hân Nghiên một tay nắm lấy áo của Trạch Dương một tay cầm uống hộp sữa.
– Uống xong chưa?
– Ừm…chưa.
– Nhanh lên.
– Trạch Dương cứ giục mình mãi thế.
– Ừ, vậy cậu cứ từ từ mà uống.
Trạch Dương cũng chả muốn nói thêm.
Cô bạn này của anh lúc nào cũng vậy, chậm chạp nên cũng chả có gì là lạ.
Đi được gần đến trường thì lại gặp một đôi bạn cũng đang lai nhau.
– Hân Hân, chào buổi sáng.
Cô bạn gái đó vẫy tay chào Hân Nghiên.
– Lam Lam, chào buổi sáng nha.
– Hân Hân vẫn chưa uống xong sao?
Cậu bạn học cười nhìn Hân Nghiên.
– Ừm, sắp xong rồi.
Không uống hết thì để Trạch Dương uống cũng được.
– Mình không uống.
– Trạch Dương sẽ uống giúp mình.
Mình biết hết đó nha.
Hân Nghiên khoái chí ôm lấy Trạch Dương từ đằng sau còn nhìn hai người bạn của mình cười.
Hai chiếc xe đạp đi vào cổng trường rồi để vào nhà xe dành cho học sinh.
– Trạch Dương, nè.
Hân Nghiên cầm hộp sữa vẫn chưa uống xong cho anh.
Trạch Dương cầm lên cảm nhận xem còn nhiều hay ít rồi nhíu mày nhìn Hân Nghiên.
– Vẫn còn nhiều, sao không uống hết?
– Mình no rồi mà.
– Còn lần nữa mình sẽ nói với cô Diễm.
– Không, Trạch Dương không được mách mẹ mình đâu đó.
Mẹ sẽ bắt uống ở nhà.
– Nếu vậy thì uống hết đi.
– Nhưng mà mình no rồi, đây nè bụng căng luôn rồi.
Hân Nghiên vuốt bụng ưỡn ra cho cả ba người xem.
Trạch Dương không còn gì để nói với cô.
Anh nhắm mắt thở dài rồi mới mở mắt ra nhìn cô.
– Hân Hân vẫn hài hước thật đấy.
Nguyễn Thiệu Huy đưa tay xoa đầu Hân Nghiên.
Cô ngước lên cười với anh.
Chưa được lâu Trạch Dương đã cầm lấy tay Thiệu Huy bỏ xuống.
– Chỉ là đùa một tí, Trạch Dương sao căng thẳng vậy?
– Nhiều chuyện.
Trạch Dương nắm lấy tay Hân Nghiên đi vào trong lớp.
– Cậu biết tính Trạch Dương hay ghen rồi mà còn trêu cậu ấy.
– Kệ thôi, nhìn mặt cậu ta lúc đấy khiến tâm trạng mình vui hơn thôi.
– Như vậy không bị ăn đánh là may.
Thôi vào lớp nhanh đi.
Hai người cũng nhanh chân bước vào lớp.
Từ khi đi học Trạch Dương đã được nhiều thầy cô giáo để mắt tới.
Bây giờ cũng không ngoại lệ.
Các bạn học còn đặt biệt danh cho anh là “lớp trưởng khó tính”.
Nhưng họ cũng biết anh chỉ khó tính với người khác còn đối với Hân Nghiên thì cô có nói anh sai thì anh cũng nhận mình sai.
Cả trường ai cũng biết rõ Trạch Dương đối với Hân Nghiên là tình cảm như thế nào, ngay cả giáo viên cũng từng gọi cậu lên nói chuyện về việc này vì thấy hai người quá thân thiết với nhau.
Họ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cả hai nên còn đổi chỗ cho hai người.
Nhưng Trạch Dương lại nói lí làm cho cô giáo đành phải để anh ngồi cạnh Hân Nghiên.
Trong lớp.
– Hân Hân, mình mới vẽ được tấm này nè.
Diệp Lam đưa bức tranh vẽ cho Hân Nghiên xem.
Cô há hốc mồm mắt mở to nhìn bức tranh.
– Oa, Lam Lam vẽ đẹp quá đi.
– Cậu quá khen rồi.
Mà mình thấy cậu cũng thích vẽ mà đúng không? Lúc nào rảnh hai chúng mình cùng nhau vẽ.
– Được vậy luôn sao?
– Được chứ sao không.
Vậy cuối tuần này nhé.
Mình đến nhà cậu nha.
– Ừm, Lam Lam đến nhà mình sẽ vui lắm.
Mẹ mình đã khen Lam Lam rất nhiều.
– Mình biết mà.
Diệp Lam cười còn nhoài người xuống véo hai má của Hân Nghiên.
Cô từ bé đã trắng béo mũm mĩm.
Bây giờ cũng vậy chỉ có điều là người cô thon hơn một tí nhưng nhìn vẫn mũm mĩm không phải thuộc loại gầy.
Nhưng nhìn bề ngoài là vậy chứ cân nặng thì chả tăng chút nào.
Cũng vì Hân Nghiên sinh non nên gặp nhiều bệnh hơn.
Trạch Dương khó chịu quàng tay qua cổ Hân Nghiên sát người mình.
– Mình có tính lấy cắp đồ của cậu đâu mà nhìn mình ghê thế.
– Cô giáo kìa.
Diệp Lam nghe vậy liền quay lên nhưng cô giáo vẫn chưa vào.
Cô quay xuống lườm nguýt Trạch Dương rồi quay lên.
Anh quay mặt Hân Nghiên về phía mình để nhìn.
Ban nãy bị Diệp Lam véo má bây giờ đỏ lên rồi.
– Đau không?
– Không có đau.
Hì.
– Cười cái gì chứ.
Có khát nước không?
– Không có.
– Ừ.
Trạch Dương xoa hai bên má Hân Nghiên rồi gật đầu.
Một lát sau cô giáo vào thì hai người lại giữ đúng khoảng cách..