Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 26: Sói Và Thỏ
Buổi tối hôm đó Hân Nghiên sang nhà Trạch Dương chơi nhưng cậu lại nói hôm nay bận học còn đuổi cô về.
Hân Nghiên không chịu nghe còn nhảy lên giường Trạch Dương cuốn chăn lên người ngồi ở đó chu môi nhìn cậu.
Trạch Dương hết cách đành mặc kệ cô đi ra bàn học ngồi làm bài.
Hân Nghiên ngồi đó chán lại nhảy xuống giường đi đến bàn học đứng nhìn Trạch Dương làm bài.
Cậu cố gắng không thèm quan tâm đến cô nhưng cô cứ đứng ở đấy nhìn cậu viết bài mãi.
Cuối cùng Trạch Dương cũng phải hạ bút xuống ngước lên nhìn Hân Nghiên.
Cô chớp chớp mắt nhìn cậu.
– Sao hôm nay đi với Sở Tiêu mà không nói cho mình?
– Trạch Dương giận sao? Lần sau mình sẽ bảo Sở Tiêu cho Trạch Dương đi cùng nha.
– Mình mới không thèm đi cùng hai người.
– Trạch Dương dỗi rồi sao? Lần sau mình hứa sẽ rủ Trạch Dương đi cùng a.
Hân Nghiên lại gần ôm lấy đầu Trạch Dương.
Cậu hơi bất ngờ nhưng về sau cũng để im cho cô ôm.
– Trạch Dương còn giận nữa không?
– Còn.
– Vậy phải làm sao?
– Hôn mình đi.
– Sao cơ? Hôn Trạch Dương a?
Trạch Dương còn đang định nói cậu chỉ đùa thôi nào ngờ Hân Nghiên giữ hai má cậu rồi thơm nhẹ hai bên má của cậu rồi còn xoa đầu cậu nữa.
– Trạch Dương thích vậy đúng không? Mình cũng thích được mẹ hôn đi ngủ đó.
– Cậu…!
Trạch Dương mặt đỏ bừng không nói được câu nào.
Hân Nghiên vẫn cười tươi nhìn cậu mà chả biết gì.
– Sao mặt Trạch Dương đỏ vậy? Sốt sao?
Hân Nghiên đưa tay sờ trán của Trạch Dương rồi lại sờ chán mình.
Đâu có nóng đâu nhỉ.
Hơn nữa trong phòng cũng có điều hòa mà.
Trạch Dương chắc bị bệnh gì rồi.
Hân Nghiên nghĩ ngợi rồi định chạy xuống tầng để bảo với Hạ Mỹ Oánh thì Trạch Dương giữ tay cô lại.
Mặt cậu và cả tai đều đỏ lên.
– Trạch Dương bị bệnh rồi sao?
– K-không phải.
– Mặt Trạch Dương đỏ lắm á.
Mình bảo cô Oánh nha.
– Không cần…mình khỏe.
Không cần bảo với mẹ mình.
– Trạch Dương làm mình lo quá đi.
Hân Nghiên thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn sợ Trạch Dương bị gì rồi lăn ra sùi bọt mép như trong phim hay truyện tranh mà cô đọc rồi chết nữa chứ.
Trạch Dương kéo Hân Nghiên lại gần mình rồi đứng dậy nhìn cô.
Còn nhìn cả đôi môi mọng đỏ của Hân Nghiên nữa.
Cậu nuốt nước bọt rồi nhìn thẳng mắt Hân Nghiên.
– Cậu…từ lần sau không phải câu nào mình nói thì cậu sẽ phải nghe hết đâu.
– Vậy là Trạch Dương nói mình phải làm bài tập thì mình có được không làm hay không?
– Cái đấy không được.
– Vậy cái gì thì được?
– Mình…Chậc, bỏ qua lời mình vừa nói đi.
Cậu chỉ cần nhớ không được làm điều vừa nãy với bất kì ai, đặc biệt là cái tên Sở Tiêu kia.
Biết chưa?
– Làm gì cơ Trạch Dương?
– Thì…thì là cậu vừa mới hôn mình đấy.
– Vậy không được làm với ba mẹ luôn sao?
– Không phải, ba mẹ cậu và mẹ mình thì có thể.
Bạn bè thì không được.
– Vậy cũng không được hôn Trạch Dương sao?
Câu hỏi này làm trong đầu Trạch Dương có một con quỷ nhỏ len lỏi.
Đương nhiên cô phải hôn cậu rồi, ngốc như vậy thi thoảng nói cô ấy chủ động hôn mình chắc sẽ không sao.
Mà nếu có người nhìn thấy thì họ cũng chỉ nhìn thấy Hân Nghiên là “cưỡng hôn” cậu chứ cậu không hề động tay động chân vào cô ấy.
Hơn nữa người lớn trong nhà sẽ không trách móc Hân Nghiên, nếu là cậu thì chắc họ sẽ tống cổ cậu xuống hầm ở đến hết năm để tu tâm dưỡng tính mất.
Tốt nhất là Hân Nghiên làm thì sẽ không có ai bảo gì.
Trạch Dương nhếch mép cười rồi nhìn Hân Nghiên vuốt hai má cô.
Hân Nghiên ngây thơ còn chả hiểu ý nghĩa nụ cười của Trạch Dương.
– Hân Nhi này.
– Ừm.
– Từ lần sau phải chủ động hôn mình nhiều hơn biết chưa?
– Sao phải chủ động hả Trạch Dương?
– Vì cậu phải nghe lời.
Cậu không nghe mẹ cậu nói đứa trẻ hư là đứa trẻ như thế nào à?
– Không có, mình rất ngoan nha.
Trạch Dương có phải rất thích được hôn giống mình không?
Hân Nghiên còn đưa tay che miệng cười thích thú.
Cô bé ngây thơ còn nghĩ Trạch Dương giống cô thích được mọi người ôm hôn.
Nhưng cô làm sao hiểu được con sói này chỉ là đang đợi thời cơ để có thể ăn thịt được con thỏ bạch ngu ngơ này.
Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thì mọi chuyện sẽ thành công.
Trạch Dương kéo Hân Nghiên ngồi lên đùi mình còn véo hai má cô căng ra.
Hân Nghiên chu môi bất mãn lấy tay xoa hai má của mình.
Trạch Dương nhìn hai má cô thì ngoảnh sang một bên nhìn rồi tiến sát gần vào định cắn má cô nhưng lại thôi.
Sợ hiện vết răng sẽ bị phát hiện.
Cậu vẫn nên bình tĩnh thì hơn.
Nếu tính đúng theo tuổi thì Trạch Dương năm sang năm đã đủ 18 tuổi rồi.
Cậu hơn Hân Nghiên một tuổi.
Nhưng vì lúc mới sinh Trạch Dương thì mẹ cậu gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống.
Lúc đó chưa thể cho cậu đi học được cùng với các bạn.
Đúng lúc tìm được công việc đỡ đẻ ở bệnh viện thì gặp gia đình Hân Nghiên.
Mà mẹ cậu lại là người đỡ đẻ Hân Nghiên.
Về sau hai bên qua lại thì Hạ Mỹ Oánh quyết định để Trạch Dương học cùng năm với Hân Nghiên.
Như vậy hai đứa cũng có thể giúp đỡ nhau trong học tập.
– Hân Nhi, hôn mình lần nữa được không?
– Trạch Dương đi ngủ luôn sao? Mẹ mình phải đợi đến khi mình lên giường ngủ thì mẹ mới hôn chúc ngủ ngon cơ.
– Nói nhiều quá, vậy có hôn mình không?
– Ừm.
Hân Nghiên ngoan ngoãn gậy đầu rồi hôn hai bên má của cậu.
Trạch Dương nở nụ cười nham hiểm nhìn cô.
Còn bắt Hân Nghiên hôn thêm vài lần nữa.
Cậu cảm thấy mình đã phát hiện ra một lợi ích từ sự ngốc nghếch của Hân Nghiên.
Như vậy cũng tốt, cậu cũng không cần phải giả vờ trước mặt cô.
Hân Nghiên ngu ngốc này còn ngoan ngoãn nghe theo lời cậu bảo nữa.
– Trạch Dương, mình buồn ngủ rồi.
– Ừ, vậy thì về ngủ đi.
Nhưng không được nói chuyện ngày hôm nay cho ai biết nghe chưa?
– Tại sao?
– Nói phải biết nghe lời, không được hỏi.
Thôi, về ngủ đi.
– Ừm, mình về đây.
Hân Nghiên gật đầu rồi rời khỏi phòng Trạch Dương rồi về phòng mình.
Trạch Dương nhìn về phía cửa sổ phòng Hân Nghiên đến khi tắt điện rồi mới nở nụ cười gian xảo.
Hân Nghiên của cậu đương nhiên sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời cậu rồi.
Vừa nãy thật muốn cắn cô ấy mà.
Có lẽ vẫn để thêm thời gian vậy.
Còn cả cái tên Sở Tiêu kia nữa.
Vẫn còn có ý định cướp Hân Nghiên của cậu.
Phải chú ý cậu ta hơn nữa.
_____________
Mọi người comment nhiều vào, dạo này thấy ít ghê á.
Lúc trước bận thì nhiều người comment ghê không rep được, bây giờ rảnh thì lại hơm có ai ????.