Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 24: Hội Bạn Mới


Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 24: Hội Bạn Mới


Trong lớp học ban tự nhiên…!
Học xong tiết toán Sở Tiêu liền đi đến chỗ Trạch Dương vỗ vai cậu.

– Sao?
– Tí nữa đưa Hân Hân đi chơi cùng đi.

– Không đi.

– Chậc, không phải đến chỗ đó nữa đâu.

Có cả Thiệu Huy với Diệp Lam đi đấy.

Nhớ đưa cậu ấy đi cùng đấy.

– Đi đâu?
– Đến đó khác biết, hỏi nhiều.

Nói xong Sở Tiêu cũng đứng dậy đi.

Lãnh Huyền Nhi rón rén đi đến cạnh chỗ Trạch Dương ngồi xuống.

Cậu biết cô ngồi gần mình nhưng cũng không thèm nhìn cô lấy một cái mà ngồi đọc sách.

Lãnh Huyền Nhi mỉm cười nhìn cậu.

– Trạch Dương tí nữa đi chơi cùng Sở Tiêu sao? Mình đi cùng được không?
– Hỏi cậu ta đấy hỏi gì tôi.

– Sở Tiêu nói được nhưng mà mình không có xe đạp, cậu có thể…!
– Tôi không lai được người khác.

Trạch Dương còn chưa nghe hết câu nói của Lãnh Huyền Nhi thì đã đứng dậy nói rồi rời khỏi lớp.

Còn chả hiểu sao vừa mới ra khỏi đã gặp đàn chị khóa trên là Phó Hội trưởng Hội học sinh.

Cậu cố giữ bình tĩnh không cho mình phát hỏa rồi lướt qua nhanh.

Nào ngờ còn chưa đi được khỏi thì Giang Hạ Vân đã chạy đến cạnh cậu.

– À, cậu có việc bận sao?
– Có chuyện gì không?
– Ừ, thì là chuyện lần trước cậu có nói không rảnh.

Không biết hôm nay cậu…!
– Tôi nói rồi, tôi có rất nhiều việc.

Nếu chị rảnh như vậy thì nên xem lại sổ sách của Đoàn đi.

Bất kể hôm nào chị hỏi thì hôm đấy tôi đều bận.


Vậy nhé.

Trạch Dương muốn nói rõ một lần cho mấy con người như này có thể hiểu.

Chứ cứ để nhùng nhằng mãi cũng không hay.

Trạch Dương nói xong đã đi mất.

Giang Hạ Vân tức giận siết chặt nắm tay.

Đây là người con trai đầu tiên mà đã từ chối lời mời của cô đến tận hai lần.

Cô nhất định phải khiến cậu ta quỳ xuống mà cầu xin cô làm bạn gái của mình.

Giang Hạ Vân chỉnh lại tóc rồi hiên ngang đi tiếp.1
…!
Lúc về Hân Nghiên được nghe Sở Tiêu nói là được đi chơi nên cô rất vui.

Cô còn kéo Kỳ Minh đến tụ họp cùng nhóm của cô.

Tuy không thích dính dáng đến mấy con người kia nhưng vì Hân Nghiên rủ cậu đi chơi nên cậu vẫn đồng ý.

Vừa đi xuống nhà xe thì lại gặp ngay Lãnh Huyền Nhi ở đó còn đang cười đùa với Thiệu Huy và Diệp Lam.

Lãnh Huyền Nhi thấy anh trai mình liền hớn hở vẫy tay chào.

– Anh cũng đi sao?
– Không được?
– Ý em không phải vậy.

Mà ai rủ anh thế?
– Là mình đó.

Mình rủ Kỳ Minh đi chơi cùng.

Hân Nghiên vui vẻ cười tươi trả lời em gái cậu.

Lãnh Huyền Nhi nhìn Hân Nghiên một lượt rồi mới lên tiếng.

– Cậu là cô bạn hay đi cùng Trạch Dương đó sao?
– Hả? À, mình được Trạch Dương đưa đi học á.

Ban đầu Hân Nghiên có hơi ngơ ra nhưng về sau cô lại gật gù nói.

Trạch Dương còn thấy Hân Nghiên đang ôm lấy cánh tay của Kỳ Minh thì nghiêm mặt đi đến kéo cô về phía mình.

Hân Nghiên cứ đơ ra chả hiểu gì.

– Mình đã nói thế nào?

– Thế nào là thế nào? Trạch Dương nói gì vậy?
– Sở Tiêu, đi chưa?
Trạch Dương thở dài không muốn nói chuyện với cô nữa liền quay sang hỏi Sở Tiêu.

Cậu nghe vậy cũng gật đầu.

– Giờ đi luôn đi.

Đến ven hồ ở gần cầu gần đường ray 81 biết chứ?
– À, chỗ đó thấy kể hoàng hôn nhìn đẹp lắm.

Chúng ta nhanh đến đó đi, còn kịp ngắm nữa.

Diệp Lam nghe thấy Sở Tiêu nói vậy thì liền nhớ ra.

Mọi người nghe vậy cũng nhanh chóng đi lên xe.

Lúc này còn có mình hai anh em Kỳ Minh là vẫn đứng ở đó.

Thiệu Huy nhìn ngó cả bốn chiếc xe rồi suy nghĩ.

– Lam Lam, lên mình chở cậu.

Để cậu ta chở Huyền Nhi đi.

– Ồ, cũng được.

Diệp Lam chống chân xe đạp của mình rồi đi sang xe Thiệu Huy ngồi.

Kỳ Minh nhíu mày nhìn chiếc xe của Diệp Lam.

Hai anh em nhà này đã đi xe đạp bao giờ đâu, bâu giờ lại bảo họ lai nhau thì biết đi kiểu gì.

Lãnh Huyền Nhi gãi đầu cười.

– À, anh mình và mình đều chưa đi xe đạp bao giờ á.

Lam Lam có thể chở mình để Thiệu Huy chở anh mình được không?
– Được chứ.

Huy, cậu chở Kỳ Minh nhé.

Diệp Lam gật đầu rồi lại xuống khỏi xe Thiệu Huy.

Cô ngồi lên yên xe của mình chống chân để Lãnh Huyền Nhi ngồi lên.

Kỳ Minh thật sự đã không thích đi chơi cùng mấy người này rồi bây giờ lại còn bảo cậu ngồi để cho một người con trai chở cậu nữa.


Cũng thật mất mặt nhưng nhìn ánh mắt long lanh to tròn của Hân Nghiên đang nhìn mình thì cậu cũng đành đi lên yên sau của xe Thiệu Huy để ngồi.

Sắp xếp chỗ ngồi xong thì tất cả đạp xe đi đến đó.

Trên đường có ba cô gái nói chuyện rất nhiều với nhau.

Trạch Dương chở Hân Nghiên nên dù có muốn hay không thì cậu vẫn phải nghe mấy câu chuyện nhảm nhí của ba cô nàng.

Đi đến nơi thì vừa đúng lúc mặt trời đang lặn.

Đỏ hồng, có tia ánh cam.

Bầu trời lúc này cũng thật đẹp.

Hân Nghiên thích thú chạy khắp nơi trên bãi cỏ xanh.

Trạch Dương vẫn không rời mắt khỏi cô, sợ cô lại mải chơi chạy đi đâu rồi lạc mất thì chỉ có khổ cậu.

Thiệu Huy thì dễ tính nên đã đi ra vui đùa cùng ba cô nàng.

Sở Tiêu cũng đi tới góp vui.

Có mỗi Trạch Dương và Kỳ Minh là đứng nhìn năm người họ nô đùa.

Một lúc sau thì Sở Tiêu đi mua thêm vài đồ ăn vặt rồi nước uống đến.

Mấy người ăn uống vui vẻ với nhau.

– Kỳ Minh ăn đi này.

Hân Nghiên đột nhiên đưa miếng bim bim cho Kỳ Minh.

Mọi người thấy vậy đều chú ý hai người họ.

Hân Nghiên đương nhiên chả nhận ra sự thay đổi đấy, chỉ có Kỳ Minh cảm nhận được nhưng cậu không quan tâm.

Cầm lấy miếng bim bim của Hân Nghiên đưa cho bỏ vào miệng nhai luôn.

Trạch Dương kéo Hân Nghiên về gần chỗ cậu nghiêm mặt nói.

– Không ăn đi lo cho người khác làm gì chứ?
– Có phải là người khác đâu.

Là Kỳ Minh mà.

– Như vậy cũng không được.

– Nhưng Kỳ Minh là lớp trưởng của mình a.

– Anh mình làm lớp trưởng sao?
Lãnh Huyền Nhi nghe Hân Nghiên nói vậy thì bát ngờ há hốc mồm.

Cô không tin nổi người anh lạnh lùng của cô còn không bao giờ tham gia các sự kiện của lớp vậy mà bây giờ lại làm lớp trưởng.

Cô quay lại nhìn anh mình.


– Anh làm lớp trưởng sao? Vậy mà em không biết luôn đấy.

– Không được à?
– Không phải, em chỉ là bất ngờ thôi.

– Kỳ Minh làm lớp trưởng tốt lắm nha.

Phải không Lam Lam?
Hân Nghiên cười tươi còn nhìn về phía Diệp Lam hỏi.

Diệp Lam cũng đồng tình với Hân Nghiên.

– Ừ, Kỳ Minh tốt lắm đó.

Còn không bắt mọi người phải lao động nhiều, hơn hết làm bài tập nộp muộn cậu ấy cũng không bảo gì đâu.

– Hân Hân nhà ta khen ai tốt thì người đó chắc chắn tốt rồi.

Sở Tiêu nhoài người xoa đài Hân Nghiên.

Cô dụt cổ lại một lúc sau thì đưa tay lên chỉnh lại tóc cười tươi nhìn Sở Tiêu.

– Muộn rồi, Hân Nhi về thôi.

Trạch Dương không thích Hân Nghiên khen ai đó một chút nào.

Hơn nữa lại còn là người con trai khác.

Cậu kéo Hân Nghiên đứng dậy định đi về thì cô đứng im ở đấy.

– Mình chưa muốn về mà Trạch Dương.

– Đúng rồi đây, còn sớm mà để Hân Hân chơi đi.

– Phải rồi, nếu không thì cậu về trước cũng được.

Tí nữa tôi đưa Hân Hân về là được chứ gì?
Trạch Dương nhíu mày nhìn mấy người họ rồi lại nhìn Hân Nghiên.

Cô chớp mắt nhìn cậu.

Nhưng một lúc sau cô lại ỉu xìu.

Nhìn mặt cậu là biết không được rồi.

Cô lại gần ôm lấy Trạch Dương lay người cậu.

– Trạch Dương ở chơi một chút nữa thôi.

Nha Trạch Dương.

Nhìn Hân Nghiên nũng nịu như vậy cậu cũng chả thể nào từ chối được.

Mấy người chơi với nhau đến chiều tà rồi mới về.

Kỳ Minh lấy điện thoại gọi tài xế của nhà đến chỗ để đón còn mấy người kia thì chào hai anh em nhà cậu rồi cũng về luôn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.