Đọc truyện Hương Vị Của Cám Dỗ – Chương 2
“Người yêu mới của cậu à?” Lặng lẽ, Marcos đứng bên cửa sổ phòng khách và ủ rũ nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh đi mang theo Virginia bên trong. Từ căn hộ tầng thượng, chiếc Lincoln trông như một con bọ dừa đen bóng loáng, hòa vào dòng xe cộ tấp nập trước cửa tòa nhà.
Áp lực trong ngực anh tăng tỉ lệ thuận với khoảng cách.
Máu anh vẫn đang dồn nóng bỏng trong huyết quản và đầu anh quay cuồng với hàng nghìn ý nghĩ, tất cả đều ở dạng cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
“Hay là một người tình cũng nên?” Quay người lại, anh đối diện với vị khách vừa mới đến của mình, gã Jach Williams tọc mạch – một cựu gián điệp kinh tế và giờ thì là một triệu phú tự tay làm nên. Gã đang tự đãi mình một túi hạt mà gã xoay được ở quầy bar.
“Trợ lý của tớ”, Marcos hững hờ nói, xoay xoay ly Scotch mới rót trên tay. Những viên đá kêu leng keng trong chiếc ly. Jack đã đến đúng mườ i một giờ như đã hứa – gã trai quê Texas cao lớn tóc vàng đó không bao giờ đến muộn, và, giống như một con chó săn lắng nghe tiếng còi hiệu hoàn toàn im lặng, gã đã nghênh đầu lên khi phát hiện ra Virginia gần như đang ở trong vòng tay của Marcos. Khi nàng thì thầm nói lời từ biệt, những bản năng của Marcos bừng tỉnh và anh thì thầm rằng muốn nàngở lại.
Nhưng một khi “Williams con hoang” – như báo chí đã đặt biệt danh cho gã đã bảo gã sẽ mang đến thì thế nào gã cũng mang đến. Và đang tiếc là điều Marcos chờ đợi phải gác lại.
Mặc dù vậy, anh vẫn không thể để bạn cóấn tượng không đúng về nàng, và thế là anh giơ chiếc ly làm ra vẻ đang nâng cốc chúc mừng. “Cô ta pha cà phê ngon lắm”. Jack bỏ tọt một hạt hạnh nhân vào miệng và nhau rau ráu.
“À há? Trên giường ấy à?”
Marcos đi ngang qua phòng khách và quay trở lại văn phòng. Jack lẵng nhẵng sau lưng anh. Lo ạng choạng, uể oải và kiệt sức, anh đặt chiếc ly lên một chồng giấy trên bàn và ngả người xuống một chiếc ghế bành da lưng cao. “Tớ không phải loại đàn ông đó, Jack. Đừng bao giờ lẫn lộn giữa công việc và lạc thú, nhớ chưa?”
Nhưng mùi hương ngọt ngào, ngây ngất của Virginia vẫn còn phảng phất trong không khí. Một sự tra tấn đối với cơ thể mệt mỏi của anh. Một lời nhạo báng vào những gì anh nói.
Anh tôn trọng những nhân viên của mình, tự hào vì được coi là người đàn ông có tư cách đạo đức. Vậy mà khi đứng trước Virginia Hollis, dường như anh đã bị tha hóa xuống mức bản năng của một kẻ mọi rợ.
Tiếng cười khùng khục, khoái trá của bạn anh từ ngưỡng cửa vọng vào càng làm tăng thêm cảm giác bực bội. “Tớ nhớ chứ. Nhưng câu hỏi đặt ra là: cậu thì sao? Lẽ ra tớ nên mang đến một chiếc nhỉ? Trông cậu như sắp chén cô nàng đến nơi”.
Đúng là suýt chút nữa Marcos đã ăn ngấu nghiến thật. Chắc chắn là anh chẳng thích thú gì với vẻ khoái trá lõi đời trong ánh mắt của Jack. Nhưng rồi anh chợt nhớ ra nỗi khát khao thúc dục anh hôn Virginia… mùi hương tinh tế tỏa ra từ làn da của nàng, kề sát bên da thịt anh… một cảm giác mềm mại đến ngỡ ngàng khi nàng ở trong vòng tay anh, kích thích và quyến rũ không thể nào tin nổi…
Ngực anh quặn thắt với những cảm xúc khi anh vuốt một bàn tay dọc khuôn mặt đang nóng bừng của mình. “Có lẽ câu châm ngôn cổ đó đúng thật, và một số quy tắc được tạo ra là để bị phá vỡ – nhất là nếu cậu là một kẻ khờ khạo sống nhờ vào chúng”.
“Đừng có dại dột”, Jack bước khỏi khung cửa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tớ đã trải qua chuyện này rồi. Không hay ho gì đâu, anh bạn ạ. Không hay cho cậu, chắc chắn càng không hay ho gì cho cô nàng kia. Những chuyện tình ái công sở bao giờ cũng kết thúc rất tồi tệ – cho dù khi bắt đầu cậu có lên kế hoạch cho chúng kỹ lưỡng đế đâu đi nữa”.
Marcos trầm ngâm ngắm nhìn giá sách khổng lồ, chật cứng trên bức tường trước mặt mình. Một cảm giác bức bối gần như nổ tung đang dồn nén trong sâu thảm tâm can anh. Anh đâu muốn làm tổn thương nàng. Chết tiệt, anh cũng đâu muốn mình ham muốn nàng.
Quỷ tha ma bắt nó đi, nhưng anh đã phải kìm nén khát khao từ cái ngày anh thuê nàng vào làm. Nàng thật đoan trang, nghiêm túc và kiên quyết, và Marcos đã sợ nàng sẽ khiến anh xao lãng. Nhưng anh không thể ngờ rằng khát khao nguyên thủy của anh đối với nàng lại có ngày lên cao đế mức sôi sục như thế này.
“Cả đời mình tớ chưa bao giờ lằng nhằng với một nhân viên nào nhưng cô ấy thì khác, Jack. Mà đúng thật, tớ biết nói ra điều đó thì thế nào”.
Ngả người ra sau ghế với một cái cau mày, anh mở cúc áo cổ tay và xắn ống tay áo lên. Thực sự thì anh đã cân nhắc, có lẽ thậm chí anh còn qua cả giai đoạn cân nhắc và đã đến mức hạ quyết tâm, cho cả hai người cái điều mà họ đã khát khao suốt nhiều tháng qua.
Anh là một người đàn ông, cũng là máu thịt bình thường như tất cả những người khác. Anh cũng chỉ chịu đựng được đến thế là cùng. Còn Virginia… cho dù nàng có cố gắng mạnh mẽ đến đâu để che giấu những cảm xúc của nàng đối với anh đi nữa thì thực tế nàng đã đáp lại. Bản năng nguyên thủy nàng vẫn là một người phụ nữ dưới lớp vỏ cô nàng trợ lý chỉn chu. Một người phụ nữ ngọt ngào, quyến ru, người được bản năng mách bảo khi có một người đàn ông ham muốn nàng. Không, không thế nói là ham muốn – Marcos tan chảy vì nàng.
Và gi ờ thì anh đã yêu cầu, chính xác phải nói là đòi hỏi nàng đi cùng anh một tuần liền. Đóng giả làm người yêu của anh. Tại một thời điểm mà tất cả năng lượng, tâm trí của anh cần được tập trung cho muc tiêu mà anh đã theo đuổi quá lâu.
Allende. Anh đã không chắ c chắn có nên yêu cầu nàng làm phụ tá cho mình không. Nàng nguồn cám dỗ quá lớn để có thể đóng vai một người tình, trong khi để đạt được những mục tiêu của anh, thì chìa khóa phải là sự tập trung.
Nhưng đêm nay chính nàng Virginia quyến rũ – cô đơn và bị gia đình bỏ rơi về tài chính, điều mà Marcos có thể đồng cảm và chia sẻ – đã tìm đến anh để xin giúp đỡ. Đêm nay, khi anh nhìn vào trong đôi mắt long lanh, dữ dội của nàng, anh không hể lừa dối bản thân thêm một chút nào nữa.
Anh muốn nàng.
Anh đã đề nghị nàng một vị trí trong vòng một tuần, đúng thế, nhưng đó thực ra chỉ là một cái cớ cho điều mà anh thực sự muốn làm. Sức ảnh hưởng mạnh mẽ của nàng vẫn còn xâm chiếm anh rất lâu sau mỗi tối anh rời khỏi văn phòng. Lúc nào anh cũng nghĩ đến nàng, từng giờ, từng phút. Nhiều lúc anh mường tượng lại trong tâm trí những lần họ gặp gỡ, mê mẩn được nghe tiếng nàng cười vì những trò đùa của Lindsay khi cửa phòng làm việc của anh không đóng kín. Mỗi khi đêm về anh không sao xua nổi hình ảnh của nàng ra khỏi đầu mình, và anh ghét phải nhìn thấy nàng gặp rắc rối trong khi bản thân nàng chẳng hề muốn tìm kiếm những rắc rối đó cho mình.
Từ rất lâu rồi anh đã liệt kê một danh sách trong đầu với bao nhiêu lý do chính đáng để nàng được yên. Nàng là một người con gái ngây thơ, trong khi anh thì không. Nàng mong manh, anh có thể làm nàng bị tổn thương. Nàng là nhân viên của anh, còn anh là ông chủ của nàng. Có hàng tá lý do để tránh thật xa Virginia.
Vậy mà cái cách nàng nhìn anh tối nay đã dập tan tất cả những lý do đó thành tro bụi. “Đây. Tớ có đúng thứ để làm cậu phấn chấn lên”. Jack bước ra ngoài và lát sau vừa quay lại vừa lục lọi trong cặp tài liệu bằng da của mình. Gã lôi ra một tập hồ ơ và chìa ra nó. “Cứ tự nhiên, anh chàng to xác. Ước muốn của cậu là mệnh lệnh đối với tớ”.
Marcos giật tập hồ sơ ra khỏi tay gã và ngay lập tức bị hút vào cái tên in trên góc. Marissa Galvez. “Tấ t cả mọi thứ về Marissa và những bản giao kèo bẩn thỉu của cô ta. Cô ta đúng là một con ong chăm chỉ đấy. Cậu sẽ thấy rất hấp dẫn khi đọc cho mà xem. Làm tớ mất khá nhiều thời gian, như cậu thấy đấy, nhưng tớ đã bảo đảm với cậu là tối nay sẽ sẵn sàng mà”.
Marcos lướt qua những trang giấy, không ngạc nhiên khi thấy tập hồ sơ dày cộp về người phụ nữ đầy mưu mô này.
Marissa Galvez. Một cơn giận dữ bùng lên chạy dọc trong người anh. Cô ta đã hy vọng về một cuộc hòa giải trước khi thảo luận những con số cơ à? Tất nhiên rồi. Cô ta có đọc Forbes chứ. Cô ấy đủ khôn ngoan để nhận ra rằng người con trai còn giá trị hơn ông bố cô ta đã bỏ rơi đến hàng tỉ chứ, không phải hàng nghìn hoặc hàng triệu. Cô ta biết rằng công ty, mà lẽ ra là thuộc về anh một cách chính đáng, đã đến lúc phải chuyển giao và chẳng cần gì nhiều ngoài vài mối liên hệ khôn ngoan đó là biết rằng chính Marcos là người đã mua vào phần lớn cổ phiếu.
Thật không may, xúc phạm mối quan tâm vừa được hâm nóng lại của Marissa đối với anh sẽ không giúp ích gì cho việc đạt được những mục đích của anh. Nhưng một cô người yêu quyến rũ luôn mỉm cười khả ái sẽ từ từ và chắc chắn giải quyết những giấc mơ của cô ta về chuyện hòa giải và để họ có thể tập trung cho chuyện làm ăn sắp tới.
Allende. Công ty của ta. “Cậu có phiền không nếu chia sẻ với tớ cậu định làm gì để thuyết phục người đàn bà ngon lành đó bán lại công ty? Nếu không định chiều theo đề nghị của cô ta là được chiếu cố chút tình cảm riêng tư trước khi bắt tay vào thảo luận những con số?” Jack dò hỏi.
Marcos đứng bật dậy, vẫy vẫy tập bằng chứng trước mặt gã trai Texas. “Bằng cái này. Giờ thì đây là trò chơi của tớ, theo luật của tớ”. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo màu xanh của bạn mình, môi anh mím lại thành một đường thẳng dữ tợn, cứng rắn. “Allende đang ở trong tình cảnh rất mong manh. Không sớm thì muộn, cô ta sẽ phải bán thôi”.
“Cho cậu thì không đời nào cô ta bán đâu”. Marcos nhún vai với vẻ thờ ơ. “Cô ta biết cô ta đang là con mồi cho một cuộc săn đuổi thù địch. Và cô ta biết tớ là con cá mập đang bám theo cô ta. Cô ta đã không gọi nếu như cô ta không muốn lấy lòng tớ”.
Và tớ còn có cô “người yêu” xinh đẹp, mắt xanh nữa cơ mà.
“Cô ta sẽ lấy được chứ?” Cùng cái miệng nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng. “Gì cơ?”
“Lấy được lòng cậu ấy”.
“Chỉ khi nào cậu bắt đầu mặc váy xòe thôi, Jack. Tất nhiên là không rồi.”
Cảm giác căm ghét lại trào lên trong lòng khi anh nhớ lại cú điện thoại của cô ta. Đung đưa Allende trước mắt anh như một miếng mồi, đề nghị họ thảo luận về nó trên giường của cô ta. Cô ta chơi đùa với anh như với một cậu ấm mười bảy tuổi ngây ngô, nhưng đợi đấy, cô ta sẽ phải mất cả kỷ băng hà dưới địa ngục trước khi xỏ mũi được anh.
“Cô ta gọi vì cô ta muốn giành lại cậu”, Jack chỉ ra. “May là tớ có người đi cùng rồi”, anh nói bước về phía cửa sổ, không hiểu sao một phần trong anh muốn nhìn thấy chiếc Lincoln. “Với việc tớ đã có người sỡ hữu rồi, bọn tớ sẽ bỏ qua phần riêng tư và bắt tay vào những con số”.
“Giờ thì tớ hiểu rồi. Vậy cô nàng xinh xẻo đó là chìa khóa.” Đôi mắt đó. To tròn, sáng long lanh, xanh trong, chan chứa làm sao, đến nỗi anh cữ ngỡ nàng sắp sửa gục vào lòng anh khi nàng nhìn anh si mê đến thế. Nàng khiến anh cảm thấy… mình thật cao cả, tử tế. Anh muốn được cứu giúp nàng cả mười lần nữa chỉ để đổi lấy một ánh mắt tôn thờ.
Khi nàng gọi điện để yêu cầu xin anh một khoảng thời gian vài tiếng đồng hồ trước đó, anh ta đã cho phép mình ngây ngất trong cơn mơ tưởng. Anh hình dung cảnh nàng đã sẵn sàng đầu hàng trước anh, sẵn sàng thú nhận điều có lẽ đã trở nên không thể nào khác được. Nhưng ngay cả khi cho phép mình hưởng thụ sự xa xỉ là được tự huyễn hoặc, anh vẫn biết rằng nàng quá tự trọng và đoan trang để làm vậy.
Giờ thì tất cả phụ thuộc vào anh. Anh sẽ làm gì đây? Anh liếc xéo sang phía Jack. “Marissa sẽ nhận được những gì sắp đến với cô ta”. Còn Virginia…
Jack lẹ làng quơ lấy chiếc cặp của gã. “Con quỷ trên một chiếc phản lực Falcon, đúng rồi”. Gã giơ tay chào từ ngưỡng cửa và nở nụ cười nhăn nhở Tôi – là – Jack Chặt Chém đã trở thành thương hiệu của mình. “Tớ đã giúp cậu đóng đồ, bạn thân mến ạ”.
“Xin nhận lấy lòng biết ơn của tớ, Williams. Và gửi hóa đơn đến cho bà Fuller trong tuần này nhé, bà ấy sẽ lo vụ này”. Khi Jack nói xong một câu “yên trí” trơn tru và biến mất, Marcos uống nốt chỗ Scotch còn xót lại, cặp lông mày của anh nhíu vào nhau khi nghĩ đến chuỗi ngọc trai khiêm nhường quanh cổ Virginia tối nay. Người đàn bà của anh sẽ không đeo những viên ngọc trai bé tí như vậy được. Nàng sẽ mang kim cương. Ngọc trai đen Tahiti. Ngọc bích.
Khát khao chiếm hữu trỗi dậy, anh hình dung trong đầu thân hình thon thả, tròn lẳng của nàng, thân hình mà anh đã say sưa ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần qua bàn làm việc của mình ở văn phòng, không biết bao nhiêu lần anh phải dùng hết sức mạnh của ý chí để kéo sự tập trung của mình quay trở lại với công việc.
Cỡ sáu, anh phỏng đoán, và ngay lập tức rút danh sách liên lạc của mình ra khỏi ngăn kéo trên cùng và lật giở qua các trang.
Nếu như nàng đóng vai người yêu của anh, thì có một điều chắc chắn: trông nàng phải đúng như vai trò đó. Trong căn phòng yên tĩnh của Fix Base Operator, một hãng chuyên về dịch vụ cho những chiếc máy bay của các công ty, Marcosđứng đút tay trong túi. Anh đang vô cùng hồi hộp và đăm đăm nhìn ra ngoài cửa từ khu vực chờ rộng mênh mông trong lúc chiếc phản lực Falcon 7X – một con chim bồ câu trắng, cáu cạnh và là một trong những cục cưng nhanh nhất của anh đang được tiếp nhiên liệu.
Anh muốn quy cảm giác sốt ruột âm ỉ này cho cái hợp đồng mà anh sắp đàm phán. Nhưng sự thật là cô nàng trợ lý của anh đến muộn, và anh đang sốt ruột được trông thấy nàng.
Giờ thì một cánh cửa cơ hội đang mở rộng ra cho họ. Một cơ hội để tiếp xúc bên ngòai nhịp làm việc bận rộn hối hả của văn phòng. Một cơ hội để thoát ra khỏi những vai trò của họ, và nếu họ lựa chọn, tạm thời họ khoác một vai trò mới. Nàng sẽ giả vờ làm người yêu của anh.
Việc nàng chấp nhận giúp đỡ anh theo cách này khiến anh cảm thấy ngây ngất. Họ sẽ giả vờ như thế này được bao lâu, và chỉ giả vờ thôi? Ba ngày, ba tiếng đồng hồ, hay ba phút?
Phía sau căn phòng, những cánh cửa kính bật mở. Những âm thanh của xe cộ vẳng vào trong tòa nhà và Marcos quay ngoắt lại, để nhìn thấy Virginia bước vào. Cảm giác muốn bảo vệ và che chở như một quả bóng phồng lên trong ngực anh. Th ứ duy nhất thiếu gọn gàng ở cô nàng trợ lý của anh hôm nay là mái tóc. Hoang dã, bị gió thổi tung và không thể nào kiểm soát nổi. Những loạn tóc màu gỗ mun phủ bên ngoài khuôn mặt trái xoan thanh tú và đôi mắt xanh trong veo với hàng mi dầy. Tay kéo một chiếc va ly nhỏ màu đen phía sau, nàng dừng lại để nhét một gói lạc vào ngăn kéo khóa bên ngoài. Chiếc áo len màu xanh bạc hà xẻ cổ chữ V nàng mặc khoét rất gợi cảm để lộ thoáng chút khe sâu hun hút. Miệng anh bỗng khô khốc.
Nàng chỉnh thẳng thân hình thon thả của mình lên và hất một mớ tóc màu gỗ mun ra sau vai. Mùi hương thơm ngát – chanh, cam thoảng trong không khí khi nàng tiếp tục kéo chiếc va li về phía trước tất cả khiến anh ứa nước miếng. Chúa ơi, nàng đúng là quả bom sex, “Virginia”, anh nói.
Đầu nàng ghé về phía anh. “Marcos”.
Anh mỉm cười. Hình ảnh khuôn mặt nàng, ấm áp trong ánh nắng, làm phổi anh thắt lại. Nàng không trang điểm gì ngoài một lớp son bóng, và với mái tóc buông xõa tự nhiên, nàng là điều quyến rũ nhất anh từng chứng kiến.
Li ếm nhẹ môi trong khi anh bước tới, nàng rút thẳng chiếc vali lên và đặt nó dưới chân mình – một tấm rào chắn giữa hai cơ thể họ. “Ông đi sớm hơn tôi”, nàng nói với giọng khàn khàn, run rẩy để lộ tâm trạng hồi hộp của mình.
Anh đăm đăm nhìn vào đôi môi được phủ một lớp son bóng màu hồng mềm mại, như mời gọi anh nếm thử. “Tôi xin lỗi. Tôi có chút công việc vào phút cuối ngoài văn phòng”. Hít một hơi thật sâu, anh hất cằm về phía chiếc bàn dài cuối hành lang, nơi người ta bày nào cà phê, nào bánh, rồi khăn ăn – những thứ mà Virginia vẫn thích. “Tự rót cho mình cà phê đi nếu cô muốn. Chúng ta sẽ lên máy bay vài phút nữa”.
“Ông thì sao? Cà phê nhé?” Anh thiểu não lắc đầu, không thể ngăn mình không để ý đến dáng lắc lư uyển chuyển của cắp mông bó chặt trong chiếc váy của nàng khi nàng để lại chiếc vali nhỏ màu đen chỗ anh và bước đi.
Anh cảm thấy như bị thôi miên. Vì mùi hương ngọt ngào, vì vẻ đẹp quyến rũ của Virginia Hollis. Một mét sáu mươi hai. Người yêu hờ. Lầm bầm rủa thầm, anh chụp lấy tay kéo của chiếc vali của nàng và kéo nó tới chỗ của mình bên cửa sổ. Những tay phi công đang xếp hành lý của anh, gồm hầu hết là những túi mua hàng từ Neiman Marcus.
Anh khoanh tay lại trong lúc chờ tín hiệu của họ. Tập hồ sơ mà anh chàng Jack Williams cự phách kia đưa cho anh đêm hôm trước cung cấp cho anh quá thừa đạn dược để thuyết phục Marissa bán công ty, nhưng ngay cả biết chắc về thắng lợi cũng không khiến công việc này dễ dàng hơn chút nào. Bạn có thể nghiền nát một con rệp trên tay và điều đó vẫn không có nghĩa là bạn cảm thấy thích thú. Nhưng Allende – một công ty vận tải đang hấp hối, van vỉ được cứu vớt – có tên của anh trên đó.
Nó là của anh. Để vực lại hoặc để giết chết hẳn. Virginia tiến lại bên cạnh anh và người anh bỗng cứng đờ. Anh choáng váng nhận ra cơ thể nàng đang ở sát kề bên. Sự hiện diện của nàng thật dịu dàng, thơm ngát và kích động.
Gần như không hề cử động đầu, anh để mặc ánh mắt của mình mon men ra phía trước chiếc áo len của nàng. Những thớ vải bám chặt trên những chỗ căng phồng nhỏ nhắn, nhưng đường né đầy quyến rũ là ngực nàng. Cảm giác âu yếm trào lên trong anh. Virginia đã tới đây ăn mặc đúng như trợ lý của anh trong chiếc áo len chui cổ, chiếc váy màu xá dài đến đầu gối đặc trưng của nàng, cùng đôi giày cá kín mũi giản dị không có chút gì là cá tính. “Tôi e thế này không ăn thua đâu”, anh lẩm bẩm.
Một nụ cười nhảy múa trên môi nàng khi nàng ngước mặt lên bối rối. Hôm nay nhìn nàng thật sinh động, không còn là nàng tiên cá sầu muộn đến cầu xin sự giúp đỡ của anh như tối qua. “Cái gì không ăn thua cơ?”
Virginia. Với khuôn mặt hình trái xoan hoàn hảo, cái cổ mịn màng, thanh tú, cùng khóe miệng hình cánh cung mềm mại như đang mời gọi anh cắn vào. Có lẽ thà nín thở còn dễ dàng hơn là tiếp tục nói không với cặp môi ngọt ngào mềm mại đó. “Cái áo len”, anh khẽ nói, dùng tay ra hiệu dọc cơ thể nàng.“Cái váy nữa. Đôi giày kiểu ăn chắc mặc bền kia. Không ăn thua đâu, cô Hollis ạ”.
Nàng đặt tách cà phê của mình cùng chiếc khăn giấy lên chiếc bàn bên cạnh, rồi vén tóc ra sau tai. “Tôi có mang theo mấy chiếc váy”.
“Vậy sao?” cặp lông mày của anh nhíu vào nhau trong khi anh chăm chú nhìn chuỗi ngọc trai của nàng. “Váy thiết kế riêng chứ?”
“Không nhưng mà tại sao cơ?” Anh khoát tay về phía chuỗi ngọc trai. “Làm gì mà cô bảo thủ”, anh lẩm bẩm, lướt ngón tay qua những viên ngọc trai bóng loáng, “đến mức suốt ngày mang những thứ này vậy?”
Nàng nhìn anh hồi lâu, một vẻ cảnh giác rõ rệt trong giọng nàng. “Chúng là của mẹ tôi”.
“Đẹp lắm. Rất đẹp là đằng khác”. Nỗi khát khao dồn nén đang thiêu đốt làm giọng anh khản đặc. “ Cô biết đấy, người yêu của tôi… có lẽ sẽ mang những đồ khác”. Anh đang chơi với lửa. Nhưng anh cũng chẳng thèm quan tâm.
“Người phụ nữ của tôi -” anh mân mê một viên ngọc trai giữa hai ngón tay “- sẽ mang những viên ngọc trai đen. Kim cương. Ngọc bích”.
Đôi mắt nàng chớp chớp. “Ông sợ là trông tôi sẽ không đủ để có thể ra mắt được?” Anh buông thõng tay xuống và ném cho nàng một cái nhìn nghiêm nghị. “Tôi sợ là trông cô sẽ quá giống với trợ lý của tôi chứ không phải người yêu”. Nhưng nàng vẫn mỉm cười, vẫn như đang bỏ bùa mê anh, “Tôi hiểu”. Giờ thì anh cau mày. “Hãy hiểu cho tôi đi, Virginia. Nếu tôi muốn người ta thấy tôi đi cùng với trợ lý của mình, tôi đã bảo bà Fuller đi rồi”.
Điều anh nói khiến nàng há hốc miệng, nhưng cái há hốc miệng đó không làm vẻ cau có của anh biến mất. Anh hất đầu về phía chiếc Falcon. “Tủ quần áo mới của cô ở trên máy bay. Có một căn phòng phía sau. Thay đồ đi”.
Trong số tất cả những kẻ hách dịch nhất, trong số tất cả những kẻ ngạo mạn nhất, trong số tất cả những tay ông chủ trên đời này – nàng phải đi mang nợ Marcos, rõ ràng là kẻ phức tạp nhất.
Khi những động cơ của chiếc phản lực ầm ì trong không trung, Virginia luồn người vào chiếc váy mềm mại có trang trí họa tiết bên trong căn phòng nhỏ không cửa sổ ở phía sau máy bay. Quỷ tha ma bắt anh ta đi. Nàng đã đồng ý với đề nghị của anh ta, nhưng nàng biết làm thế nào để đáp lại những mệnh lệnh độc đoán của anh ta đây? Tệ hơn nữa là những bộ trang phục phải nói là tuyệt đẹp. Chắc chắn đầu óc nàng phải không bình thường mới đi bực mình với một người đàn ông với gu thẩm mỹ tinh tế nhường ấy. Chàng hiệp sĩ trong bộ giáp trụ sáng loáng của nàng.
Ngất ngây trong cảm giác thanh thoát và mượt mà của chiếc váy trên cơ thể mình, nàng vuốt ba ngón tay dọc theo phần hông của mình, thầm ước giá kể có chiếc gương ở đây để có thể tận mắt chiêm ngưỡng phần lưng váy xẻ sâu bạo liệt. Mà như thế này thì cần thiết gì cho kế hoạch của anh ta nhỉ?, nàng tự hỏi.
Lấy can đảm bằng một hơi thở vào thật sâu và chậm rãi, nàng ép mình bước ra ngoài. Khắp nơi trong không gian nội thất bọc gỗ và da đầy tinh tế đó, bầu không khí như nổ tanh tách vì nguồn năng lượng dồn nén từ sự hiện diện của anh. Đầu anh đang cúi gằm. Thân hình vạm vỡ, đầy sức mạnh của anh choán hết một chiếc ghế bọc da êm ái màu kem, và mái tóc – bị hai bàn tay của anh hành hạ trong suố chuyến bay bồng bềnh trong ánh nắng trong khi anh chăm chú đọc một cuốn sách bọc da to bự. Anh diện toàn đồ đen, và chiếc ao phông cổ bẻ ngắn tay mà anh mặc để lộ hai cánh tay rám nắng khỏe khoắn, cuồn cuộn cơ bắp. Ngắm nhìn anh, to lớn và kiêu hãnh trong lặng lẽ, hoàn toàn tập trung và không hay biết gì về ánh mắt chăm chú của nàng, nàng chỉ muốn buông một tiếng thở dài.
Với một cái rũ mạnh trong đầu, nàng bước dọc lối đi rộng rãi của chiếc máy bay, mắt nhìn lên màn hình gắn trên phần ốp gỗ ngay phía sau chiếc ghế của Marcos. Bản đồ điện tử cho thấy chiếc máy bay chỉ còn cách cái chấm nhỏ là Monterrey ba vạch bỏ. Ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ nữa.
Khi nàng lách người vào giữa chiếc ghế của họ định bụng sẽ ngồi đối diện với anh, một bàn to lớn vụt đưa ra và xiết chặt cổ tay nàng. Cả người nàng bị kéo xoay lại, và nàng đứng chết sững. Giờ thì không có gì có thể dứt được đôi mắt rừng rực của anh ta khỏi nàng, không gì che dỡ nổi khát khao chiếm hữu cháy bỏng đang bập bùng cháy từ sâu thẩm bên trong chúng.
“Không”, anh cáu kỉnh nói, giọng anh khản đặc mặc dù anh nói rất ít trong cả chuyến bay. Một cảm giác tan chảy lan khắp phần dưới của nàng, giọng anh nghe du dương đến nỗi không thể không ngây ngất. Không, đừng ngồi vội, nàng nghĩ ý anh là thế, nhưng nàng không biết chắc được. Không ai có thể chắc chắn điều gì với Marcos. Có thể là không với chiếc váy!
Nhận ra ngực mình đang trĩu xuống quá sát với mặt anh, nàng cố dứt tay ra để rồi thất bại một cách khổ sở. “Tôi đã thay đồ rồi còn gì. Chẳng phải đó là điều ông muốn sao?”
Anh ngả đầu ra xa hơn về phía sau và chăm chú nhìn, cái xiết tay của anh từ từ lỏng dần. “Cô đang giận tôi?”
“Tôi…” nàng hất cằm về phía cuốn sách trong lòng anh, vặn vẹo, nài xin anh bỏ tay ra. “Xin ông. Hãy đọc tiếp đi”. Đối với một người phụ nữ đã cố gắng hết sức để trở nên vô hình suốt bao nhiêu năm trời, điều cuối cùng nàng cảm thấy lúc này là nên biến mất. Chiếc váy Issa London trong suốt nhẹ nhàng ôm lấy những đường cong của nàng, dáng váy ôm sát thắt lại ở bên hông trái với một chiếc nơ. Chất vải với cảm giác nữ tính đến nỗi nàng hoàn toàn cảm nhận trọn vẹn cơ thể mìnhvà cách anh đờ người nhìn nó với vẻ mê mẩn.
“Em thích những bộ quần áo tôi mua cho em chứ, em yêu?”, anh khàn giọng hỏi. Em yêu? Nàng giật nẩy mình vì tiếng gọi âu yếm dó. Hoảng sợ, nàng giật tay mạnh hơn và thì thào, không được kiên quyết cho lắm, “Ông có thể buông tôi ra được rồi”.
Ánh mắt của anh như xuyên qua người nàng, bàn tay ương bướng của anh đốt cháy cổ tay nàng. Sự đụng chạm của anh làm lan đi khắp nơi một ngọn lửa hoang, cứ ông chủ của nàng đang đụng chạm cả vào những nơi khác nữa. Ngực nàng đang đau tức căng lên, đầu gối nàng run rẩy, nơi những tế bào thần kinh của nàng tóe lửa, và nơi nàng cảm thấy nóng rực và đau đớn trải nghiệm cảm giác trống rỗng bên trong.
Anh buông nàng ra. Bất thình đến nỗi nàng loạng choạng suýt ngã. Vẫn còn lao đao chưa vững, Virginia thả người vào chỗ của nàng như một quả bóng xì hơi. Mạch của nàng đập loạn lên. Hai bàn tay nàng run rẩy trong khi nàng cố cài khóa dây an toàn.
Ánh mắt chăm chú của anh từ bên kia lối đi trở thành một thực tế sống đang hít thở. “Sự quan tâm của một người đàn ông xúc phạm cô sao?”, anh dịu dàng hỏi. Mặt đỏ bừng phẫn nộ, nàng thả phịch chiếc xắc tay vào lòng mình. “Ông có biết là bây giờ Monterrey có hơn năm triệu người rồi không?” Nàng nhét những tấm bản đồ mà nàng đã in ở văn phòng cùng danh sách những từ tiếng Tây Ban Nha vào xắc.
Anh đóng sập quyển sách lại và để mặc cho nó rơi đánh rầm một cái xuống dưới chân. “Liệu sự quan tâm của tôi có làm cô khó chịu không, Virginia?” Nàng he hé mắt nhìn anh, chờ đợi một tràng cười, một tiếng khùng khục hoặc ít nhất một cái mỉm cười.
Anh hoàn toàn tỉnh táo. Đẹp trai đến nao lòng và tỉnh táo. Ôi, không. Không, không, không anh ta sẽ không làm thế. nàng đã chuẩn bị tinh thần để làm một công việc, nhưng nàng không hề sẵn sàng cho phép mình trở thành một… thứ đồ chơi của một người đàn ông.
Bất kể trong thâm tâm nàng có mường tượng về anh nhiều đến nhường nào đi nữa. Với một nụ cười căng thẵng, Virginia lắc một ngón tay đe về phía anh, nhưng nó lại run rẩy. “Ông Allende, chúng ta càng gần đến Mexico, ông lại càng trở nên lạ lùng thì phải”.
Trong một giây phút khủng khiếp, lời nhận xét bâng quơ của nàng – nửa đùa nửa thật lơ lửng trong không khí. Virginia muộn màng bặm chặt môi. Điều gì đã nhập vào nàng đến nỗi nàng lại đi nói như vậy với ông chủ của mình? Nàng cuộn ngón tay trách móc lại vào trong lòng bàn tay, rồi hạ nó xuống trong nỗi xấu hổ.
Ngồi với tư thế làm ra vẻ đang rất thoải mái, anh khoanh tay lại phía trước vồng ngực rộng của mình và chăm chú nhìn nàng với vẻ mặt kín kẽ như bưng. Rồi anh cất tiếng với cái giọng điềm tĩnh, đầy thuyết phục đặc trưng của mình, “Cô định gọi tôi là ông Allende trong khi cô đang đóng giả làm người yêu của tôi đấy à?”
Ngượng ngịu và thầm tự nhiếc móc mình, Virginia, kẹp chặt gấu váy dưới đùi, hai tay nàng loay hoay dưới đầu gối. “Tôi không có ý xúc phạm ông”.
“Tôi có cảm thấy bị xúc phạm đâu”.
Nàng cố vắt óc nhưng không biết phải nói gì. “Tôi không biết cái gì nhập vào tôi nữa”. Anh cúi người về phía trước với vẻ kiềm chế đến nỗi một cái quắc mắt đối với nàng có lẽ còn dễ chịu hơn. “Hầu như lúc nào cô cũng gọi tôi là Marcos. Cô gọi tôi là Maroc khi cô muốn tôi giúp đỡ. Vậy thì sao bây giờ lại gọi tôi là ông Allende?”
Nàng nhìn lảng đi chỗ khác, cảm giác như thể tim nàng đang bị giằng xé. Anh nói thật khẽ khàng, gần như nài nỉ, như thể anh đang muốn nói điều gì đó khác với nàng – một điều không hành hạ nàng đến khổ sở.
Bởi vì em chưa bao giờ ở riêng bên anh lâu đến thế, nàng thầm nghĩ. Nàng khó nhọc trong một hơi thở gấp gáp và lặng yên không nói gì.
Chiếc máy bay hơi nghiêng cánh, cuối cùng thì cũng chuẩn bị cho cú hạ cánh nhẹ nhàng như khi đang bay. Tốc độ của nó bắt đầu chậm lại. Ước gì trái tim loạn nhịp của nàng cũng đập chậm theo.
Chiếc máy bay lăn bánh theo một đường băng được trang trí bằng những hangar để máy bay rộng để mở, và nàng tập trung sự chú ý của mình vào màn hình sau lưng anh, cố làm dịu đi cảm giác ngượng ngùng. “Ông có tin rằng Allende sẽ là một sự đầu tư an toàn đối với Fintech không?”, nàng hỏi. Nàng biết rằng nó là tất cả những gì còn lại liên quan đến quá khứ của anh. Mẹ anhđã qua đời từ lâu trước khi đến lượt cha anh.
“Nó được điều hành một cách tồi tệ”. Anh rút chiếc BlackBerry của mình ra khỏi túi quần và bật nó lên. “ Các phương tiện vận tải đã bị những băng đảng ma túy thâu tóm. Trong thời buổi hiện tại việc đi lại trở nên kém an toàn hơn ở đất nước này. Để nó thành công, sẽ cần phải áp dụng những biện pháp an ninh nghiêm ngặt, cùng những lộ trình mới, nhân lực mới và điều này có nghĩa là cần đến tiền. Vì vậy… không. Đó không phải là một khoản đầu tư an toàn”.
Nàng mỉm cười ngưỡng mộ trong khi anh nhoay nhoáy lướt nhanh qua những tin nhắn của mình. Từ anh toát lên sức manh. Sức mạnh của ý chí, của cơ thể, của sự quyết đoán. “Ông sẽ lại biến nó thành vàng thôi”, nàng nói một cách đầy ý nghĩa, vẫn không tin nổi là, Chúa ơi, nàng đã nói thẳng vào mặt anh rằng anh ta thật lạ lùng!
Anh ngẩng đầu lên. “Tôi sẽ xé vụn nó ra, Virginia”.
Chiếc máy bay dừng khựng lại. Động cơ tắt dần. Lối đi bừng sáng với những hàng bóng điện dưới sàn. Virginia ngồi chết lặng trong ghế của mình, sững sờ. “Ông định phá hủy công ty của cha mình”, nàng thốt lên trong nỗi kinh hoàng tột độ, choáng váng nhận ra tâm trạng u uất của anh đang đổ dồn sang nàng.
Khuôn mặt quàu quạu lạnh lùng như đá không biểu lộ một chút cảm xúc, anh ném tọt điện thoại vào túi và lặng lẽ ngắm nhìn nàng. “Nó không còn là của ông ấy nữa”. Vẻ mặt anh dửng dưng như không, nhưng mắt anh vẫn nhìn xoáy vào nàng. “Lẽ ra nó phải thuộc về tôi khi ông ấy qua đời. Tôi đã xây dựng nó cùng với ông ấy”.
Buổi sáng hôm đó, giữa những cuộc điện thoại, cà phê, và trăm thứ linh tinh khác, nàng đã làm quen với Monterry từ xa. Nàng biết được rằng nó là một thung lũng nằm giữa những dãy núi bao quanh, công nghiệp, sôi động, nơi ở của những người giàu có, và ở các khu ngoại ô của thành phố, cũng là nơi ở của nhũng người nghèo khó. Nó mặc nhiên được thừa nhận là phần nổi bật nhất của miền Bắc Mexivo. Vị trí đắc địa cho Công ty Vận tải Allende, tất nhiên, trong lĩnh vực xuất nhập khẩu và đi lại – nhưng cũng đắc địa cho những kẻ xuất nhập khẩu những món hàng bất hợp pháp. Như các băng đảng.
Allende không phải là một bó hoa hồng, nàng biết thế nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng Marcos lại có chủ ý quyết tâm phá hủy nó.
“Trông cô cứ như thể tôi vừa thú nhận điều gì đó tồi tệ lắm vậy”, anh nhận xét, bản thân cũng lấy gì làm hài lòng cho lắm. “Không, chẳng qua chỉ là vì…” Lần này nàng suy xét cẩn thận trước khi nói tiếp. “Không giống ông chút nào. Từ bỏ một điều gì đó. Ông chưa bao giờ bỏ cuộc với Santos cho dù anh ta có làm gì đi nữa”.
Vẻ mặt căng thẳng của anh bỗng dịu đi đáng kể, “Em trai tôi là một con người Allende thì không”. Ý thức rõ hơn ai hết rằng quyết định này thật khác thường, Virginia chỉ muốn nhắc nhở anh rằng anh đã dành cả đời mình cho việc giúp đỡ các công ty trong cơn khủng hoảng, đã che chở dưới cánh tay mình những công ty, thậm chí cả những con người mà không một ai khác tin tưởng, nhưng thay vào đó nàng đứng thẳng lên, duỗi thẳng người như một con mèo uyển chuyển vừa mới tỉnh giấc chuẩn bị đi săn mồi. Marcos đứng lên ngay sau nàng.
“Virginia, đây không phải là Chicago đâu đấy. Anh đứng lừng lững cao hơn nàng ít nhất cũng cả cái đầu. Vẻ mắt anh thản nhiên như không, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào nàng. “Nếu cô muốn đi thăm thú đây đó, cô sẽ phải đi cùng tôi. Sẽ rất nguy hiểm nếu đi lại một mình ở đây.”