Hương Vị Của Cám Dỗ

Chương 10


Đọc truyện Hương Vị Của Cám Dỗ – Chương 10

Một mình trong phòng làm việc ở Fintech của mình, ngồi bất động trên ghế, Marcos trân trân nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả tầng mười chín vắng tanh. Bây giờ là ba giờ sáng. Nhưng không có sức mạnh nào trên trái đất này buộc được anh quay trở về căn hộ của anh một mình. Căn hộ tầng thượng của anh chưa bao giờ có cảm giác lạnh đến thế khi Virginia Hollis đã ra đi. Những tấm chăn còn thoảng mùi hương của nàng. Anh đã tìm thấy một thỏi son dưới bồn rửa trong phòng tắm và chưa bao giờ trải qua cảm giác tồi tệ kinh khủng đến thế. Nỗi cô đơn khủng khiếp đi kèm với phát hiện bất ngờ đó khiến anh choáng váng.

Anh đã lao ra khỏi nhà mình và bây giờ thì anh đang ở đây, bên trong nơi trú ẩn an toàn của mình. Nơi anh vẫn thường đánh giá những thiệt hại của mình và tính toán đòn phản pháo. Nơi anh đã chinh phục những điều không thể chinh phục và lạnh lùng theo đuổi những mục tiêu mới. Nơi trong suốt một tháng qua, anh đã dành không biết bao nhiêu thời gian nhìn đăm đăm vô định vào không gian với ý nghĩ duy nhất về một người đàn bà quyến rũ tóc đen với đôi mắt màu xanh ngọc bích.

Và giờ đây anh đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn mù trước thành phố dưới kia, rồi tự nhủ rằng anh không thèm quan tâm.

Anh tự nhủ rằng chỉ một tháng nữa thôi, anh sẽ quên Virginia Hollis cho mà xem. Anh t ự nhủ với mình rằng đây chỉ là sự ámảnh nhất thời chứ chẳng có gì hết. Anh tự nhủ với mình rằng cảm giác rối bời đến quặn thắt ruột gan, đến mụ mẫm đầu óc trong anh chẳng là gì hết. Và anh tự nhủ với mình đến cả trăm lần, cho đến khi những lời đó không gào lên phản đối mỗi lần anh nghĩ đến chúng, rằng anh không hề yêu nàng.

Tất cả chẳng qua chỉ là trò lừa phỉnh. Một màn kịch. Một lời dối trá. Virginia đã có tiền của nàng. Thỏa thuận của họ đã chấm hết ở bữa tiệc tối của Fintech và đã để lại cho anh một cảm giác mất mát đến ngộp thở mà anh không thể nào giũ đi được. Nàng đã bỏ lại anh trong nỗi khát khao. Khát khao nhiều hơn.

Marcos, em yêu anh.

Nàng đã không thốt ra chính xác những từ đó – nhưng trong tâm trí của anh thì nàng đã nói thế. Và anh chưa bao giờ nghe thấy lời nào ngọt ngào hơn. Chưa bao giờ nghe thấy những từ nào có sức hủy hoại khủng khiếp hơn thế. Bởi vì bỗng nhiên, và với tất cả sức mạnh của mình, anh muốn trở thành một người đàn ông có thể yêu nàng như nàng xứng đáng được yêu.

Nỗi đau trong đôi mắt nàng – anh chính là người đã gieo nỗi đau vào đó. Cái chạm tay bằng vàng ư? Anh cau mày với ý nghĩ đó. Anh đã gieo nỗi đau đớn ấy vào trong mắt Virginia và anh căm ghét mình vì điều đó.

Lời đề nghị của anh, những gì anh đã đưa ra với nàng, thậm chí không có lấy một nửa trong đó là những gì anh thực sự muốn từ nàng, khiến anh cũng phải thấy kinh tởm.

Suốt từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn thèm muốn nàng. Anh là người đàn ông quen với việc theo đuổi mục đích của mình, và anh làm điều đó không một chút cắn rứt lương tâm. Anh biết khi anh nhìn thấy đất đai là anh muốn có nó. Anh biết anh tìm kiếm điều khi anh mua cổ phiếu. Anh biết, đã biết ngay từ đầu, rằng anh muốn Virginia trên giường của mình, dưới cơ thể thèm khát, cháy bỏng của anh. Nhưng giờ đây, rõ ràng như thủy tinh trước mắt anh, anh biết anh còn muốn điều gì nữa ở nàng.

Anh muốn có tất cả.

Anh muốn cả một triệu điệu nhảy và gấp đôi con số đó những nụ cười của nàng.

Anh muốn nàng trên chiếc giường của mình, muốn được nhìn thấy nàng khi anh tỉnh dậy, muốn được thấy nàng nằm rúc vào người anh. Anh muốn được thanh toán những hóa đơn thẻ tín dụng của nàng và anh muốn thấy nàng với một đứa con trên tay. Con của anh. Người phụ nữ của anh. Vợ của anh.

Mia. Mia. Mia. Anh đã cô đơn trong suốt cả đời mình, theo đuổi những cuộc tình vô nghĩa, tự thuyết phục mình rằng ngần ấy là quá đủ. Tất cả đã thay đổi. Chầm chậm, như không thể nhận ra, nhưng chắc chắn, kể từ cái ngày anh thuê Virginia Hollis làm việc.

Giờ thì anh đã làm tan nát trái tim nàng trước khi nàng thực sự thú nhận rằng nàng đã trao nó cho anh. Lẽ ra anh phải nâng niu nó như một báu vật. Nhét nó thật s6u trong chính trái tim mình và không bao giờ buông nó ra.

Vừa thở dài, anh vừa xoay ghế lại và đăm đăm nhìn qua phòng làm việc của mình. Cả tá màn hình TV plasma treo trên bức tường bên phải. Chúng thường làm cho cả không gian này trở nên sống động với những âm thanh và ánh sáng, nhưng giờ thì tất cả đều tắt. Chúng gợi lên cho nơi này một vẻ ảm đạm đến nỗi Marcos thấy hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của mình.

Thực ra, phù hợp với tâm trạng của anh lúc này phải là một cái nhà xác. Anh bước ra ngoài, và hướng thẳng về phía chiếc bàn gỗ trang nhã. Những đồ vật của nàng vẫn còn nguyên trên đó. Anh nhìn lướt qua bề mặt được đánh xi bóng loáng, tất cả đều ngăn nắp, tất cả đếu toát lên con người nàng, anh bật lên một tiếng rên và đổ gục người xuống chiếc ghế của nàng.

Sự cự tuyệt của nàng làm anh đau đớn đến cùng cực. Ngay cả cái ngày Marissa Glavez ngước lên nhìn anh từ chiếc giường của cha anh cũng không làm Marcos tuyệt vọng như lúc này.

Nàng muốn cái quái quỷ gì từ anh mới được chứ? Khi anh vuốt nhẹ một bàn tay dọc theo mặt gỗ, anh đã biết câu trả lời. Sâu thẳm trong đáy vực đóng kín đang âm ỉ những cảm xúc của mình, anh biết nàng muốn điều gì. Quỷ tha ma bắt nàng đi, nàng đã đùa giỡn với anh vì điều đó! Quyến rũ anh, làm anh ngây ngất, bỏ bùa anh, làm cho anh phải yêu phải thèm khát và tôn thờ nàng.

Và giờ thì anh thậm chí còn không thể nhớ nổi tại sao anh lại có ý nghĩ rằng nàng không xứng đáng với tất cả những gì nàng muốn. Bởi vì nàng là một người phụ nữ, giống như Marissa? Tại sao anh lại nghĩ rằng chiếc giường của anh sẽ là đủ cho tất cả những gì nàng thiếu thốn? Chẳng lẽ anh đã tàn nhẫn tước đi của nàng một mái ấm gia đình sao?

Anh bắt đầu hết mở rồi lại đóng những ngăn kéo bàn, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của nàng. Một điều gì đó – bất kỳ điều gì – nàng có thể đã bỏ lại. Lần đầu tiên trong đời anh, nhu cầu của một người khác dường như đã trở nên quan trọng hơn những nhu cầu của chính anh, và anh căm ghét cảm giác mất mát ghê gớm đang quần thảo trong anh như một trận lở tuyết.

Nếu như có một chút tử tế trong anh, nếu như anh không phải là con quái vật vô cảm như nàng nghĩ trong giây phút này, Marcos sẽ để nàng ra đi. Và đúng lúc anh tin chắc rằng đó là điều đúng đắn phải làm, đúng lúc anh quyết tâm quên đi tất cả về nàng và tất cả những ngày họ đã đóng kịch cùng tất cả những gì cả đúng lẫn sai họ đã dành cho nhau, thì anh chợt nhìn thấy những chiếc hộp xếp chen chúc ở phía trong ngăn kéo dưới cùng của nàng.

Và que thử. Tất cả đều cho cùng một kết quả.


“Cô y tá, bố tôi có ở ngoài hành lang không?”

Virginia đã được chuyển sang một phòng riêng nhỏ nhắn tại chái phía tây của bệnh viện, nơi nàng đã thiếp đi cả đêm với cánh tay dính liền với dây truyền tĩnh mạch, và buổi sáng hôm nay con người mà nàng khao khát được nhìn thấy vẫn chưa xuất hiện. Nàng muốn về nhà lắm rồi – nàng cảm thấy mệt mỏi, rệu rã, cô đơn ấy vậy mà cô y tá vẫn trì hoãn ngày ra viện của nàng.

Cô y tá giọng ngọt ngào tất bật quanh căn phòng trống trơn, xếp dọn các khay thuốc. “Tôi chắc ông ấy ở bên ngoài. Tôi đoán chỉ lát nữa ông ấy sẽ vào ngay ấy mà”.

Virginia thở dài, cảm giác như vừa bị một con voi đè qua trở nên đặc biệt đau đớn trong bụng nàng và vùng ngực. Nàng ôm lấy bụng. Thật kỳ lạ là chưa gì đứa trẻ đã có nhịp tim. Thật kỳ lạ là đúng khi nàng rời bỏ cha nó, đứa trẻ cũng cố tìm cách rời khỏi cơ thể nàng.

“Virginia?”

Nàng hoàn toàn chết lặng người khi nghe tiếng gọi đó.

Và kia, với một chiếc áo len cổ lọ màu đen trang trọng và quần vải, là Marcos Allende đang đứng trên ngưỡng cửa. Tim nàng như rơi tuột xuống ngón chân. Nàng chỉ muốn chụp lấy bó cẩm chướng đỏ cho mà cha nàng đã đặt trên chiếc bàn cạnh giường để giấu khuôn mặt đẫm nước mắt và tái nhợt của mình vào sau nó, nhưng nàng quá tê dại để có thể rứt ánh mắt của mình đi chỗ khác. To lớn, rắn rỏi, tuyệt đẹp – sự có mặt của Marcos dường như làm bừng tỉnh cả căn phòng, và nàng nghi ngờ – không, nàng biết – tất cảm mọi người trong cái bệnh viện này đều phải cảm nhận được sự có mặt của anh.

Anh đứng dạng hai chân, hai cánh tay buông dọc bên người, bàn tay nắm lại. Và có gì đó réo ù ù. Bên trong nàng. Trong máu nàng, ồ ạt qua những huyết quản của nàng.

“Một người quen ạ, thưa cô?” Giọng của người y tá phảng phất vẻ lo lắng. Chẳng lẽ cô ta cảm nhận được luồng điện trong không khí? Chẳng lẽ trái đất đang quay nhanh hơn? Mặt đất đang sụp xuống?

Virginia gật đầu, vẫn còn sốc và sững sờ vì chuyến thăm này, nhưng nàng vẫn làm ra vẻ chăm chú nhìn người phụ nữ mặt béo tốt, mũi dài. Nàng cũng cảm thấy căm ghét chính mình vì không giấu nổi sự mê mẩn trước ánh mắt đen dịu dàng của Marcos. Mái tóc mượt mà như lụa đen nhánh của anh. Những ngón tay dài và rám nắng. Giọng nói. Ôi, lạy Chúa, cái giọng nói đó, cái giọng nam trung ấm áp đó, dịu dàng gọi cô Hollis…

“Nếu vậy tôi để hai người lại với nhau một lát”. Hoảng sợ như đang bên bờ miệng vực, Virginia nhìn người y tá rón rén bước ra ngoài, và sau đó nàng chẳng còn cớ gì khác để mà nhìn trân trân vào những bức tường trắng tinh, chẳng còn điểm nào khác để dán mắt vào ngoài Marcos.

Nếu như nàng bị một quả ngư lôi bắn phải, tác động của nó chắc hẳn cũng chẳng thấm vào đâu so với cảm giác của nàng lúc này khi anh đặt ánh mắt nóng bỏng như hai hòn than của mình vào nàng. Anh đứng lặng im như một bức tượng.

Tại sao anh không cử động nhỉ? Chẳng lẽ anh cứ đứng đó mãi ư? Tại sao anh không ôm lấy nàng? Tại sao anh còn đến đây làm gì? Anh tức giận vì nàng bỏ đi sao? Tức giận vì nàng không thu dọn hết những đồ đạc của mình? Liệu anh có nhớ nàng một chút nào không?

Nàng hổn hển hớp vào một hơi khi anh lên tiếng.

“Anh sợ là thế này không ăn thua rồi”.

Cái giọng khẽ khàng, trầm trầm, rành rọt đó dội vào nàng như một dòng thác đổ. Tinh khiết. Trong lành. Tuyệt đẹp.

Ôi, lạy Chúa. Liệu có khi nào nàng không yêu người đàn ông này nữa? Nàng chống tay nâng người lên, mừng là những bộ phận quan trọng trên cơ thể nàng không còn phô ra nếu không Marcos sẽ biết chính xác tim nàng đang đập dồn dập như thế nào. “Marcos, anh đang làm gì ở đây vậy…?”

Anh nhìn thẳng vào mắt nàng khi anh bước tới, bóng anh lù lù choán cả căn phòng. “Anh phải được nhìn thấy em”. Nàng hổn hển thở gấp hết hơi này đến hơi khác, nhìn anh chuyển động với sự uyển chuyển của loài mèo, vẻ mặt anh hoàn toàn nghiêm nghị. Cơ thể nàng run rẩy từ đầu xuống những ngón chân. Tất cả mới thật là bất công: anh mới quyến rũ biết bao, tinh tế biết bao, hấp dẫn biết bao. Khó với tới biết bao. Còn nàng! Nàng mới thật là… thật là tàn tạ, mệt mỏi, rã rời. Nằm bẹp trong bệnh viện. Ôi, lạy Chúa.

Môi nàng run rẩy. Như thể nàng chỉ nặng như một đứa trẻ con, anh cúi xuống và dịu dàng ẵm nàng lên áp vào người mình, và Virginia như tan chảy. Em suýt mất con của chúng ta, nàng thầm nghĩ trong khi nàng quàng tay quanh người anh và giấu mặt mình vào cổ anh.

Anh hít vào thật sâu, như thể anh đang cảm nhận mùi hương của nàng. Và rồi, anh thì thầm vào tai nàng bằng một giọng ngân nga khẽ khàng.

“Em có làm sao không?” Chỉ có Marcos mới có thể tạo ra tác động như vậy bằng những từ được thốt ra dịu dàng đến thế. Tất cả con người nàng, sâu đến tận xương tủy, đều run rẩy vì sự quan tâm của anh. Và còn nhiều hơn thế. Dù chỉ là một hơi thở khi anh thì thầm vào tai nàng với nỗi thiết tha mãnh liệt.

“Anh yêu em”. Những sợi cơ trên người nàng căng lên phản đối, và đầu nàng ngoảnh về phía cha nàng khi nhận ra ông đang đứng trên ngưỡng cửa để mở. Gương mặt của người đàn ông dạn dày sương gió nghiêm nghị không một chút cảm xúc và bộ vest của ông trông chỉnh tề một cách hoàn hảo, chỉ có vẻ hoang tàn trong ánh mắt ông là nói lên những gì ông vừa làm.

Ông đã nói cho Marcos biết về đứa trẻ sao?


“Em đã nói dối anh, em rời bỏ anh, vậy mà anh vẫn yêu em”, Marcos nói tiếp giọng anh trầm đục và khàn khàn, như thể anh đang nghẹn ngào. Sau cảm giác lo sợ, những cơn co thắt và khả năng mất đi đứa con của mình, Virginia không còn sức lực nào nữa. Nàng chỉ muốn nghe anh nói. Vồng ngực vạm vỡ rắn chắc của anh ép chặt vào nàng tạo cho nàng cảm giác ngây ngất đê mê nhất trên thế gian này. Nàng đã tưởng sẽ không bao giờ còn được ở trong vòng tay của anh nữa, và giờ đây nàng đã cảm thấy chúng đang vòng quanh người nàng, ôm nàng thật chặt. Nàng cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Và nàng không hề nhận ra là nàng gần như đang rúc mặt vào cổ anh, hít hà mùi hương thơm hăng hắc quen thuộc của anh, cho đến khi cả hai lá phổi của nàng căng đầy như chực nổ tung.

“Em có nghĩ là chúng ta có thể giả vờ”, anh thì thầm lên mái đầu đang gục xuống của nàng, “là hai ngày vừa rồi chưa hề xảy ra, và chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu?”

Lại giả vờ nữa ư? Chúa ơi, không! Không giả vờ gì thêm nữa. Nhưng nàng nhất đị nh không chịu tỉnh dậy khỏi cảm giác đê mê này, khoảnh khắc cuối cùng này, nhất định không chịu ngẩng mặt lên, thay vào đó nàng cọ mũi của mình vào một bên cổ gân guốc của anh. Một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm trong nàng, như cảm giác nhẹ nhàng bây bổng mà nàng trải qua khi chơi xích đu hồi còn bé.

Anh dịu dàng hỏi nàng khiđưa một tay lên xoa trán nàng và vuốt nhẹ nhựng lọn tóc say gáy. “Còn con của chúng ta thì sao?”

Sốc cũng không phải là từ gần giống với những gì nàng đang cảm nhận lúc này. Những sợi thần kinh của nàng xoắn lại như dây thép. “Gi…ì cơ ạ?”

“Em để mất con của chúng ta rồi phải không?”

Lần đầu tiên kể từ khi Marcos đi qua cánh cửa đó, Virginia nhận ra những vằn đỏ hằn lên trong mắt anh, vẻ căng thẳng trong nét mặt anh, giọng nói của anh vô cùng xúc động.

Nàng không nhúc nhích một chút nào, không dám cả hít thở, trong khi tâm trí nàng cuống cuồng cố hiểu câu hỏi của anh. Sau đó nàng liếc ra ngoài khung cửa sổ nhỏ, không phải để nhìn những gì nằm ngoài đó, mà chỉ là một điểm vô định nơi khuôn mặt của Marcos để nàng không bị rối trí. “Điều gì khiến anh nói vậy?” nàng khẽ hỏi, những ngón tay của nàng vặn vẹo vào nhau trong khi nàng lướt qua phòng tìm kiếm thủ phạm đứng sau vụ hiểu lầm này. Cha nàng.

“Nhìn anh này”. Đôi vai lực lưỡng của Marcos che mất tầm nhìn của nàng khi anh cúi người xuống bên thành giường. Hơi thở của anh mơn man trên đỉnh đầu nàng khi anh cọ cằm vào mái tóc của nàng, sau đó anh cất tiếng một cách tha thiết làm nàng vô cùng xúc động. “Nhìn anh này. Chúng ta sẽ có một đứa con khác. Lúc nào anh cũng muốn có con – và anh muốn có con với em”. Anh giữ chặt lấy vai nàng bằng một cái ôm thật chặt, vẻ mặt anh đau đớn và khổ sở, anh nói. “Hãy cưới anh nhé. Hôm nay. Ngày mai. Hãy cưới anh!‟

“Em… anh bảo một đứa con khác là sao?” sau một hồi lâu, nàng nhìn xoáy vào Hank Hollis. “Bố?” Mắt mở to, cha nàng luống cuống bên bứa tường đối diện, lúng túng đổi chân như một cậu bé ngượng nghịu. Ông mấp máy môi định nói gì đó như thể ông đang phải vật lộn với những từ một cách khó khăn. “Bố bảo cậu ta là con đã để mất đứa be”.

Nàng há hốc miệng. Thật là khủng khiếp khi nói như thế! “Tại… tại sao vậy? Bố! Sao bố lại làm thế?”

Người đàn ông xoa gáy, đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ. “Để cậu ta phải bỏ đi. Con nói con không muốn có bất kỳ ai đến thăm mà”. Trong khi những lời chân thật đó biểu hiện ý nghĩa của chúng trong tâm trí còn mụ mẫm của nàng – hành động bao bọc đầu tiên mà cha nàng đã làm cho nàng trong suốt bao năm qua – Virginia đăm đăm nhìn người đàn ông luống tuổi. Trái tim nàng duỗi ra như một mẩu giấy cũ vốn bị vò nhăn nheo.

Đã bao năm nay, nàng vẫn nuôi sự tức giận đối với người cha mình. Nếu như nàng không thay đổi, không có thai, không yêu, thì chắc nàng vẫn thế. Nhưng giờ đây – nàng không còn muốn có cảm giác tức giận hay hằn học gì nữa. Nàng muốn có một gia đình, và thậm chí nàng sẽ sẵn sàng chấp nhận một gia đình tan vỡ.

Virginia hướng ánh mắt của mình vào đôi mắt ngọt ngào như ca cao, tuyệt đẹp với hàng mi dày mà nàng vẫn luôn nhìn thấy trong những giấc mơ của mình và ngồi thẳng dậy, nắm chặt vào ban tay thanh tú, khỏe mạnh đó. “Marcos, em không chắc là cha em đã nói những gì với anh, nhưng em muốn bảo đảm với anh rằng em vẫn ổn. Và con cũng vậy”.

Trước đó khi nàng hình dung đến việc nói với Marcos về một đứa trẻ, nàng không nghĩ rằng sẽ có người ngồi nghe nàng, nhất là lại làm việc đó trong một phòng bệnh viện.

Ấy thế mà. Nàng sẽ không bao giờ, suốt cuộc đời, có thể quên được khoảng khắc này. Nét mặt của Marcos vụt thay đổi, biến hóa, thành vẻ ngờ vực, và rồi cuối cùng là vỡ oà trong sung sướng. Niềm sung sướng nồng nàn và thuần khiết đến nỗi khiến mắt anh sáng bừng như những ngôi sao băng.

“Vậy là chúng ta sắp có con?”

Từ chúng ta bật ra từ cái miệng quyến rũ của anh khiến nàng ngây ngất vì hạnh phúc.

Anh mỉm cười, và tất cả thật rực rỡ, nụ cười đó, khoảnh khắc đó.

Chuyện này có làm anh hạnh phúc không? Có! Nàng đã đánh cuộc cả đời mình vào nó. Nàng gật đầu, tim nàng đập dồn dập điên cuồng, như một thứ có cánh đang chỉ chực bay tuột ra khỏi quỹ đạo bình thường. “Bây giờ em muốn về nhà”, nàng thú nhận, và mặc dù cha nàng bước lại gần để hỗ trợ, những từ đó nói ra không phải để dành cho ông.


Nàng ngước lên nhìn Marcos – lặng lẽ và mê mẩn – trong khi nàng nhích người ra khỏi chiếc giường bệnh viện với tất cả vẻ đường hoàng mà nàng có thể tạo ra được. Sự chú ý của anh không còn quá sức chịu đựng nữa. Nàng muốn nó; nàng muốn anh.

Virginia Hollis biết rõ người đàn ông này. Cả bên trong cũng như bên ngoài, nàng biết anh. Nàng biết anh chân thành đến nhường nào. Chung thủy đến nhường nào. Và cũng kiêu hãnh đến nhường nào. Nàng không cần thêm bất kỳ sự chứng tỏ nào khác ngoài sự hiện diện của anh ở đây, sự vuốt ve của anh, ánh nhìn trong mắt anh và lời hứa đó.

Đứng thẳng người lên hoàn toàn, nàng đan những ngón tay của mình vào những ngón tay của anh và bóp chặt, cảm nhận rõ nỗi chấp chới trong lòng khi anh mỉm cười đầy khích lệ khi cúi xuống nhìn nàng. “Vâng, Marcos Allende. Em sẽ cưới anh”.

Cái ngày đó đến ba tháng trước khi đứa trẻ chào đời. Bước về phía bàn thờ, giữa tiếng nhạc vang vọng qua những bức tường của nhà thờ, Virginia chỉ dán ánh mắt vào người đàn ông ngăm đen đẹp đến mê hồn của nàng đang đứng cuối lối đi. Cao lớn và mỉm cười, Marcos đứng đó với hai bàn tay đan vào nhau trước ngực, đôi vai lực lưỡng và hai cánh tay rắn chắc, cái cằm bướng bỉnh, toát lên tình yêu thương, dịu dàng và che chở.

Virginia chắc chắn một điều rằng không ai nhìn anh lúc này lại không nhận ra cách anh say sưa ngắm nàng. Nàng kém cỏi và khiêm nhường hơn tất thảy. Họ cùng trao cho nhau một nụ cười. Rồi cha nàng buông cánh tay của nàng ra. Chỉ giây lát sau đã đến lượt Marcos nâng tấm mạng mỏng tang lên để ngây ngất ngắm nhì khuôn mặt nàng, và say đắm nhìn vào mắt nàng, đôi mắt mà nàng dùng để nói một cách nồng nàn nhất. “Em yêu anh!”

Những bàn tay của họ gặp nhau, những ngón tay đan vào nhau, và đúng khoảng khắc đó anh bóp nhẹ tay nàng. Nàng cảm thấy cơn run rẩy lan tỏa vào khắp người. Em, Virginia, xin lấy anh, Marcos, làm người chồng được cưới một cách hợp pháp…

Khi đến lượt anh đọc lời thề của mình, lời thề giản dị nhất nàng rằng sẽ mãi yêu thương và nâng niu nàng, mắt nàng bắt đầu cay sè. Và khi linh mục tuyên bố họ là vợ chồng, nàng đã sẵn sàng – còn hơn cả sẵn sàng – bị cuốn vào vòng tay của anh để được hôn.

Và anh hôn nàng. Vị linh mục húng hắng. Toàn bộ cử tọa hò reo và vỗ tay. Anh vẫn say sưa hôn nàng. Virginia tự cho phép mình hít một hơi đầu tiên thư giãn khi họ đã ngồi vào băng ghế sau của chiếc limousine. Đổ về phía nhau, họ hòa vào nhau trong một cái ôm, và những cơn rúng động nhỏ vì khao khát lan tỏa khắp nơi trên cơ thể nàng. Nàng đã nảy ra ý nghĩ điên rồ là chờ đợi đến khi kết hôn mới lại được ở bên nhau – và nàng đang khát khao đến chết được anh vuốt ve.

Khi họ hôn nhau, Virginia nhận ra chồng nàng đã xử lý xong chiếc mạng che mặt của nàng. “Chúng ta bắt đầu nào”, anh nói đầy mãn nguyện. “Em hãy tận hưởng chiếc váy đi vì anh bảo đảm với em, chỉ lát nữa thôi là nó sẽ bị lột tung ra đấy”.

Thực sự nhẹ nhõm vì rũ bỏ được chiếc mạng che mặt và hồi hộp chờ đợi đến lúc Marcos xử lý đến chiếc váy, nàng ngả người ra phía sau trên ghế và nép mình sát vào anh. “Em chưa bao giờ biết là những thứ này lại nặng đến thế”, nàng nói. Chiếc váy phồng căng lên dưới chân nàng nhưng thật may mắn là không có gì che chắn phía trên để chia tách nàng khỏi người đàn ông mà nàng sẵn sàng nhảy bổ vào ngay khi có cơ hội đầu tiên.

“Lại đây với anh nào, vợ yêu”. Anh kéo nàng lại gần mình trong khi chiếc limouse rẽ ra phố và phong cảnh thành phố từ từ lùi lại sau lưng họ. Lơ đãng nhìn ra ngoài, Virginia bất giác thở dài thật khoan khoái. Cảm giác hai cánh tay anh ôm quanh người nàng thật tuyệt vời. Nàng mê mẩn khi được nép sát vào anh gần đến thế. Được là vợ anh.

Vừa bao bọc vừa chiếm hữu, Marcos ép chặt khuôn mặt nàng vào ngực anh và với bàn tay còn lại, anh vươn ra xoa cái bụng đang mỗi ngày một lớn dần của nàng. “Cô con gái nhỏ của anh hôm nay thế nào?”, anh hỏi vào mái tóc của nàng.

Đôi lông mày của nàng cau lại. “Chúng ta sẽ có con trai”, Virgina phản đối. “Một chú nhóc đẹp trai, bảnh bao như cha nó. Không có đứa con gái nào lại đạp dữ dội như anh bạn nhỏ này đâu, tin em đi”.

“Con gái của em thì có đấy, cô vợ cứng đầu của anh ạ”, anh nói với tràng mỉm cười khùng khục. “Và bản năng mách bảo anh rằng chúng ta sẽ có một cô con gái má hồng, tóc xoăn, bạo dạn. Con bé sẽ cùng anh điều hành đế chế của bố nó”.

Virginia mỉm cười trong khi vẫn nép chặt vào ngực anh. Nàng lần một bàn tay lên áo sơ mi của anh để tìm chiếc thánh giá quen thuộc nằm trên cổ anh và nghịch nghịch với nó, “Bố cứ liên tục hỏi chúng ta định có bao nhiêu đứa cháu ngoại, ông muốn có ít nhất là ba đứa”.

Marcos bật cười, và chỉ riêng tiếng cười đó đủ khiến nàng nóng ran lên thêm một tấc nữa. “Ái chà, em yêu ạ”, anh nói. “Ông có thể yên chí rằng chúng ta sẽ làm việc cả ngày lẫn đêm cho điều đó”. Nỗi thèm khát trong những lời nói của anh cùng cái vỗ khêu gợi lên phía sau của nàng khiến nàng đắm chìm trong cảm giác hồi hộp về đêm nay và những đêm sau nữa bên người chồng phức tạp, đẹp trai đến ngạt thở, nồng nàn dịu dàng và quyến rũ của mình.

“Bây giờ ông đã thay đổi, Marcos”, nàng thừa nhận, ngập tràn trong cảm giác thật thư thái, thật hạnh phúc.

“Công việc của ông ở Allende thật ấn tượng, Virginia. Ngay cả Jack cũng phải ngỡ ngàng”.

“Còn anh thì sao?‟

Anh cười khì. “Anh đã phải nói với tay dở hơi ấy ‘Tớ đã bảo cậu mà’”.

Nàng bật cười. Rồi nàng rúc vào sát hơn và nói, “Cảm ơn anh. Vì đã tin rằng con người có thể thay đổi. Và vì đã tha thứ cho lời nói dối mà ông bảo anh ở bệnh viện”.

Anh hít hà tóc nàng trên đỉnh đầu nàng. “Ông chỉ đang cố bảo vệ em thôi mà – khi đó ông chưa biết anh là người thế nào, và anh tôn trọng điều đó. Cha em xứng đáng có cơ hội thứ hai, Virginia. Tất cả chúng ta đều thế”.

Nàng thở dài. “Em thực sự rất mừng là ông đã dồn tất cả nỗ lực của mình vào việc tận dụng tốt nhất cơ hội đó. Và em tự hào vì anh, thưa ngài thân mến, vì khôn ngoan bỏ lại quá khứ sau lưng và giữ lại Allende”.

Và vì đã yêu nàng một cách dứt khoát nhất, chân thành nhất, nồng nàn nhất.

Ban nhạc chơi suốt cả đêm, trong khi khách khứa tại buổi tiệc mừng cười nói và khiêu vũ rồi uống say túy lúy. Hầu như không ai nhận ra rằng chú rể đã bắt cóc cô dâu, và nếu họ có phát hiện thì chắc chắn Marco cũng chẳng thèm quan tâm.

Có điều anh vẫn không hiểu tại sao Virginia lại nảy ra ý định chơi cái trò ngăn sông cấm chợ này cho đến ngày cưới và anh thậm chí càng không thể hiểu nổi tại sao anh lại ngoan ngoãn nghe theo đến thế.

Nhưng giờ đây trong bóng tối kín đáo của căn buồng nhỏ, anh đã có Virginia ở đúng nơi mà anh muốn. Trong vòng tay anh. Miệng anh say sưa ngấu nghiến cái cổ đang phô ra của nàng trong khi hai bàn tay anh bận rộn lùng sục trên chiếc váy tìm lối – bất kỳ lối nào – dẫn vào làn da mịn màng, ngọc ngà bên dưới.


“Cẩn thận nào!”, Virginia ré lên khi anh giật mạnh chiếc khóa mảnh ở lưng váy và một chiếc nút vô hình bật tung ra. Anh bật cười khoái chí và thao tác nốt công đoạn mở nó ra. “Em có mặc nó nữa đâu mà. Anh có thể xé nó ra và giải quyết tất cả những thứ ngớ ngẩn này”. Khách khứa đã quây họ suốt mấy tiếng đồng hồ liền trong khi tất cả những gì Marcos muốn là được bên cô dâu của mình. Giờ đây bàn tay anh đang luồn qua khoảng mở ở phần eo của nàng, và anh lập tức ôm chặt lấy cặp mông đầy đặn của nàng, ghì sát vào anh. “Lại đây. Em đã hành hạ anh cả đêm nay rồi”.

“Anh thật tử tế là đã nhận ra”.

“Hừm. Anh nhận ra chứ”. Anhhôn lên hai đầu ngực mơn mởn của nàng rồi túm hết các lớp váy của nàng lại và giật toạc chúng ra phía sau. Nàng tự động quặp đôi chân đi tất mỏng của mình quanh người anh khi anh ép chặt nàng vào tường. “Anh thật là hết thuốc chữa rồi”, nàng nói như trách mắng, nhưng anh có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của nàng, và cơn run rẩy nhè nhẹ đang nói lên rằng người vợ của anh đang khát khao được anh càn quét biết nhường nào.

Anh giơ hai tay ra phía trước và hạ thấp chúng xuống. “Anh đang sẵn sàng được thuần dưỡng đây”.

“May cho anh là rất sẵn lòng gánh vác nhiệm vụ khó khăn đó. Thực ra – không, cái quần lót thì không!” Một tiếng xoạt vang lên, Virginia há hốc miệng, và những ngón tay của anh tìm được cái mà chúng đang tìm.

“Bingo”, anh gầm gừ.

“Ôi, Marcos”. Vừa luồn tay dưới áo vest của anh, ôm choàng quanh vai anh, nàng vừa hối hả đặt những nụ hôn nhỏ dọc quai hàm anh. “Xin anh”. với một tiếng cười khùng khục đầy khoái trá, anh tìm được vị trí trung tâm của nàng và bắt đầu vuốt ve nó bằng những đầu ngón tay của mình. “Xin anh gì cơ, chiquita?”

Áp chặt vào môi anh, nàng hổn hển, “Anh biết rồi còn gì, đồ quỷ ạ”.

“Xin anh thế này à?”

“Vâng, vâng, thế”. Nàng để lại một vệt ướt dọc theo cằm anh và thái dương và thì thầm vào tai anh. “Cả ngày hôm nay em vật vã được ở bên anh”.

“Anh thật hư quá”. Anh quay đầu và ngậm chặt tai nàng giữa hai hàm răng của mình, giật giật. “Vì đã bắt em phải chờ đợi”.

“Em khát khao những gì anh làm cho em”. Anh rên lên vì giọng nói khàn đục đầy nhục cảm của nàng. “Không nhiều bằng anh đâu, em yêu”. Không thể chờ đợi thêm được nữa, anh giải phóng mình khỏi chiếc quần, và sau khi ghì chặt lấy hông nàng, anh bắt đầu làm tình với nàng.

Một tiếng rên nghe như khóc xé toang từ miềng nàng, hai bàn tay nàng bấu chặt vào lưng anh.

“Chiquita”. Anh vòng hai cánh tay quanh người nàng và rồi đến lượt anh được ôm ghì và bao bọc bởi sự ấm áp và mềm mại của nàng, hoàn toàn bị thu hút và xâm chiếm bởi người phụ nữ đã một tay đánh cắp trái tim anh.

Cho dù cả hai cố giữ yên lặng, họ vẫn đang rên rỉ, đang chuyển động cùng nhau. Marcos nhắm nghiền mắt, tận hưởng nàng, người vợ của anh, cũng là bạn tình, bạn đời và là người phụ nữ của anh. Khi nàng nổ tung trong vòng tay của anh với hơi thở gấp gáp, khóc gọi tên anh, miệng nàng vẫn ép chặt vào miệng anh, anh cũng thả buông tất cả. Ghì lấy hông nàng chặt hơn, anh thốt lên một tiếng nấc nghẹn đầy yêu thương và rồi buột ra một tiếng “Hừm” đầy thỏa mãn.

“Hừm”, nàng cũng hòa theo. Vài phút sau, đôi tân lang và tân nương len lén rời khỏi căn buồng để đồ. Phòng khiêu vũ ngập tràn trong tiếng nhạc và tiếng cười vui vẻ, hầu hết những vị khách còn ở lại là những người thân thiết nhất với họ.

Với ánh mắt đầy thỏa mãn, Marcos nhận ra váy áo của cô dâu trong nhầu nhĩ thật đáng yêu. Hai má nàng bừng đỏ, cùng kiểu tóc cầu kỳ mà nàng khẳng định đã phải ngồi không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ mới làm xong đã xổ tung ra lộng lẫy.

Như thể đọc được ý nghĩ của anh, nàng ném cho anh một cái nguýt dài hậm hực. “Em đoán chắc rằng bây giờ ai nhìn em cũng sẽ biết ngay là…” nàng nhón chân lên để thì thầm vào tai anh “… là anh vừa mới vần vò em tơi bời trong phòng để đồ. Thật đấy. Đó có phải là cách vợ anh nên lường trước là cô ấy sẽ bị đối xử không, Senor Allende?”

Vừa mỉm cười nhìn nàng, anh vừa nâng những ngón tay của nàng lên môi mình. “Vợ anh có thể lường trước là sẽ bị đối xử với sự tôn trọng, ngưỡng mộ và hết lòng”. Với một nụ cười rạng rỡ, nàng để anh kéo nàng ra sàn nhảy khi một điệu êm dịu thật thôi thúc cất lên. “Anh tin chắc điệu nhảy này là dành cho anh”, anh nói, rồi lại nói thêm một cách đầy ý nghĩa. “Cả điệu nhảy ngay tiếp sau nữa”.

Nàng bước vào trong vòng tay anh, tìm được chỗ của mình dưới cằm anh để dựa đầu vào và choàng tay nàng quanh người anh. “Anh đúng là kẻ tham lam, phải không?”

Môi anh nhếch lên, và mắt anh đảo về phía ngưỡng cửa uốn hình mái vòm, nơi người em trai của anh đang đứng, loáng thoáng giữa đám đông chộn rộn vây quanh anh. “Trong khi Santos lảng vảng quanh đây, anh không có ý định để em thoát khỏi tầm mắt của anh đâu”.

Virginia cười phá lên. “Chú ấy kể với em tất cả rồi. Kể cả cái lần anh đập vỡ mũi và cằm chú ấy nữa. Em thề là anh chàng đó muốn xẻ anh ra như một con trăn tinh vậy”. Nàng ngoái lại liếc qua vai rồi chun cái mũi nhỏ nhắn của mình. “Hơn nữa, có vẻ chú ấy rất bận rộn với hai cô nàng chú ấy đưa đến đây tối nay… và hàng tá những cô khác mà chú ấy đang cố chống đỡ”.

Tranh thủ lúc các vị khách mời dường như không để ý gì đến họ trong lúc họ nhảy giữa rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đó, Marcos luồn một tay xuống lưng nàng và liếc nhìn chỗ phồng căng lên giữa hai cơ thể của họ. “Em cảm thấy thế nào”, anh hỏi, giọng lo lắng.

Nàng mỉm cười và ngoảnh mặt lại để đón lấy ánh mắt của anh.

“Em cảm thấy… thật hoàn hảo”. Nàng hôn lên môi anh và ngây ngất ngắm nhìn anh cũng bằng đôi mắt xanh thăm thẳm, đôi mắt đã ám ảnh anh bao ngày qua. Ánh mắt long lanh hạnh phúc của họ còn làm nhòe đi cả vẻ lấp lánh của chiếc nhẫn trên ngón tay nàng, và nụ cười của nàng như khiến anh ngộp thở. “Còn anh?”, nàng hỏi.

Môi anh mím lại thành một nụ cười, và anh cúi đầu xuống, lộ rõ ý đồ xâm chiếm lấy cái miệng xinh xắn của nàng. “Lỗ mất một trăm nghìn đô la”, anh trêu. Anh chạm vào môi nàng, và cười ngoác miệng. “Vậy mà anh chưa bao giờ cảm thấy mình may mắn đến thế”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.