Bạn đang đọc Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu – Chương 17: Hoàng hậu phá án hoàng thượng tống
Lông mi dày không ngừng run lên, ánh mắt như ngọc trai ở biển phản chiếu ra khuôn mặt tuấn dật. Hắn, một thân hoàng bào, cùng lọn tóc bay nhẹ nhàng dật dật, không bói không buội, hơi hơi phất phơ, chạm nhẹ trên khuôn mặt nàng, lộng ngực rộng lớn gần sát phần ngực nhấp nhô của nàng. Hơi thở nàng đột nhiên dồn dập, cảm giác là lạ. Chỉ là… từ góc độ này nhìn khuôn mặt hắn, thật anh tuấn, đẹp quá, giống như vị thần sắc màu, trên mặt của hắn mơ hồ có ánh sáng rực rỡ lưu động, trong đôi mắt chớp động, có ánh sáng long lanh phát ra.
Cơ trí, khôn khéo, hắn sở hữu rất nhiều ưu điểm, còn có khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, ông trời thật không công bằng. Bắc Đường Húc Phong, ông trời đối với ngươi thật thiên vị.
Cánh tay của hắn rất to, bàn tay rất rộng. Ở trong lòng hắn có một loại tình cảm ấm áp, chỉ là không hề thuộc về mình, Tần Hương Y thoáng kinh ngạc, trong lòng nổi lên ý tránh đi, mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay của hắn, lảo đảo thiếu chút nữa lại ngã xuống đất.
“Nương nương cẩn thận!” Lệ Hưu đang vội vàng giúp Ngũ Mạn Quân cởi dây thừng, bỗng thét lên kinh hãi, vội bước đi tới đỡ Tần Hương Y đang đứng không vững.
Bắc Đường Húc Phong nhẹ nhàng liếc nhìn về phía Tần Hương Y, bộ dáng như không hề để ý, khẽ phất ống tay áo bước về phía Ngũ Mạn Quân, khuôn mặt còn đang sợ hãi, “Ái phi, không có vệc gì chứ?”.
“Hoàng thượng, hù chết thần thiếp!”. Không ngờ tới Ngũ Mạn Quân còn ngạo mạn như vậy. Nàng ấy nhìn thấy Bắc Đường Húc Phong lập tức yểu điệu, nhào tới trong lòng hắn không ngừng chảy nước mắt như mưa.
“Ái phi đừng sợ, có trẫm ở đây!”. Bắc Đường Húc Phong cực kỳ ôn nhu, đem Ngũ Mạn Quân ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, vui đùa với búi tóc của nàng, cất giọng mềm mại, bất quá…. Tia mắt nhìn xa xôi, cúi đầu liếc nhìn Tần Hương Y, khóe môi khẽ cong, thoát ra tiếng cười sắc lạnh.
Tần Hương Y căn bản coi thường, cúi đầu, nhờ Lệ Hưu bên cạnh đỡ ngồi vào ghế hoa hồng. Nàng thật sự quá mệt mỏi, nửa bước không đi nổi, gương mặt hồng trơn bóng trở nên trắng bệch, tựa như cành hoa nhỏ mất nước đang nở rộ dưới ánh mặt trời.
“Hoàng thượng!” – Ngũ Mạn Quân lại kêu khẽ một tiếng, ôm chặt cổ Bắc Đường Húc Phong, vùi đầu thật sâu vào ngực hắn. Suy nghĩ của phụ nữ, như mò kim đáy biển, nói toạc ra, nhất định là tranh giành tình yêu, cố ý ép sáp người vào hoàng thượng, bất quá mượn cơ hội khoe khoang trước mặt hoàng hậu.
“Ái phi đừng sợ!” Bắc Đường Húc Phong nhẹ nhàng xoa lưng Ngũ Mạn Quân, nhíu mày, khóe miệng hiện nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng thoát khỏi tay nàng đang quấn quýt ôm lấy hắn, rời khỏi người nàng.
“Hoàng thượng….” Ngũ Mạn Quân không đành lòng rời đi khỏi ngực hắn, hai tròng mắt tinh khiết như băng tuyết, dần dần hiện lên tia kiêu căng, đồng thời mang thoe màu sắc tăm tối, giống như không khí buổi chiều hè.
“Ái phi trước tiên nghỉ ngơi cho khỏe. Trẫm xử lý mọi chuyện”. Bắc Đường Húc Phong đỡ Ngũ Mạn Quân ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào xác Vân Ny, trên người có kiếm cắm giữa ngực, máu loang hết cung trang, nữ nhân đã chết, đáng hận cũng thật đáng tiếc. Ở ống tay áo nàng ta rơi ra một bọc giấy.
Mắt của hắn thật gian xảo, ánh mắt sắc bén đảo qua, khom lưng xuống nhặt bọc giấy vào tay, từ từ mở ra, một làn hương thơm kỳ lạ bay tới, trên cẩm khăn trong suốt có bốn hình xăm: hồ nước, ngọn lửa, thỏi vàng, tảng đá.
Tần Hương Y liếc mắt đảo qua, trong lòng run lên, bốn hình xăm kia rõ rành là da người – là da từ dưới chân của bốn người cung nữ kia cắt ra – dùng hương liệu đặc thù xử lý khiến cho da người không biến hủy đi mà bảo trì được tình trạng ban đầu, độ ấm cũng như sự mềm mại. Xem ra Vân Ny này sớm đã chuẩn bị tất cả, vì bốn cái hình xăm này, nàng liền quay về báo công. Chỉ là nó thật là tàng bảo đồ sao?
Bắc Đường Húc Phong mở cẩm khăn ra, tỉ mỉ nhìn, mày ngài dần dần giãn ra… Vội vàng thu gọn lại bỏ vào tay áo.
Nhìn vẻ mặt hắn, cẩm khăn kỳ thật quan trọng. Tần Hương Y giữ lại ánh nhìn trong mắt.
“Trẫm bội phục hoàng hậu, chỉ trong hai ngày đã phá được ba vụ huyết án trong hậu cung”. Bắc Đường Húc Phong phất ống tay áo, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ, u nhã. Đôi mắt nhìn về phía Tần Hương Y, đầu quay lại nhìn quanh.
Xem ra hắn tới đã lâu, khả năng đã nghe rõ hết những lời Vân Ny nói.
“Hoàng thượng quá khen. Thần thiếp chỉ muốn chứng minh bản thân mình trong sạch” – Tần Hương Y vốn xuất thân gia giáo, lễ tiết, thi lễ cúi xuống chậm rãi nói “Hôm nay án oan đã giải, thần thiếp nên trở về cung. Thục phi muội muội cũng bị kinh hoảng một phen, nên nghỉ ngơi thật tốt”.
Nàng khinh nhường liếc nhìn về Ngũ Mạn Quân. Sau đó cùng Lệ Hưu, thong thả bước đi tới. Vừa trúng độc hồng độc cùng giải hoa, hôm nay lại vận công chống lại kẻ địch, nguyên khí bị tổn thương nằng nề, thân thể cực suy nhược, cả người tựa như vô lực, lơ lửng giữa không trung, thân thể không tự chủ được dựa vào bên cạnh mà bước đi.
Bắc Đường Húc Phong phản ứng rất nhanh, bàn tay to buông ra ôm thân thể nhỏ xinh vào người “Hoàng hậu, cẩn thận a!” – giọng nói của hắn cực kỳ mập mờ, đôi mắt lay động ánh nhìn sáng chói – sắc thái này là tình? Hay là âm mưu? Nhìn không rõ, đoán không ra.
Ngũ Mạn Quân bên cạnh, đôi mắt mỹ lệ nổi lên ánh nhìn ghen ghét, toàn thân toát ra một tia ngạo mạn, bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm góc áo. Đúng vậy, hôm nay người bị chấn kinh là nàng, nhưng ánh mắt Bắc Đường Húc Phong chưa từng nhìn nàng mà chỉ chăm chú nhìn Tần Hương Y chưa khi nào rời đi, nơi này như không có nàng.
“Thần thiếp không sao” – Tần Hương Y nắm cánh tay Lệ Hưu bên cạnh, đang muốn đẩy Bắc Đường Húc Phong ra. Ai ngờ bàn tay hắn vung lên, nhanh tay đoạt nàng từ Lệ Hưu ra, sau đó ôm lấy nàng ngồi xuống. “Trẫm nghe Lý thái y nói hoàng hậu bị trúng độc? Tất cả là do trẫm hồ đồ. Hoàng hậu thân thể suy nhược, để trẫm hộ tống hoàng hậu hồi cung”. Không để ý sự phản kháng của Tần Hương Y, bế nàng bước dài đi tới phía trước.
“Hoàng thượng!” Ngũ Mạn Quân đuổi theo hai bước, nũng nịu hô một tiếng, đôi mi thanh tú khẽ chớp, mặt mày không vui.
“Mạn Quân, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt. Trẫm sẽ phái người đến dọn dẹp Thanh Tú cung. Hoàng hậu là vì ngươi mà bị thương, trẫm hộ tống nàng một đoạn đường”. Bắc Đường Húc Phong quay đầu, giọng nói mềm nhẹ cực kỳ, để lại một nụ cười chết người, sau đó bàn tay to lớn nhanh chóng đỡ Tần Hương Y bước đi thong thả ra khỏi Thanh Tú cung. Sau lưng, một đôi mắt ai oán, tràn đầy ngạo khí nhìn theo, nữ tử mỹ lệ tức giận dậm chân.
Dọc đường Tần Hương Y phải tựa vào trong ngực của hắn, mũi ngửi thấy mùi vị Long Tiên Hương trên người hắn, lại một loại cảm giác thoải mái, mi mắt hơi nhắm lại, bất giác ngủ quên đi, đôi mi dài nhẹ nhàng rung lên, tựa như con bướm bay lên, duyên dáng, thanh nhã lạnh nhạt.
Bắc Đường Húc Phong cúi nhìn nữ tử ngủ trong lòng, theo thói quen nhẹ cười một tiếng, mặt mày thoáng lên một tia quái dị. Lệ Hưu đi theo phía sau, trong lòng thật sự nhảy loạn. Nàng biết đây…. Là hoàng đế, không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hôm nay trong cung xảy ra nhiều chuyện… thế này, hắn lại không để ý tới, hoàn toàn giao cho Tần Hương Y xử lý, hiện tại hắn lại đối tốt với nàng như vậy, càng thấy khó hiểu! Tiểu chủ nhân này – tâm sự quá kín đáo, nàng vì tiểu thư mà lo lắng!
Trở lại Phượng Du cung, Bắc Đường Húc Phong cho tất cả cung nữ tùy tùng lui ra, đích thân ôm Tần Hương Y vào khuê phòng. Hắn nhẹ nhàng đặt nữ tử trên giường, chống tay, cúi mặt nhìn dung nhan của nàng, ngón tay lặng lẽ thăm dò trên gương mặt, một nhóm một nhóm cảm xúc trỗi lên.