Bạn đang đọc Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu – Chương 15: Kỳ án trong cung từ từ sáng
Chẳng qua bao lâu, Tần Hương Y bị một trận thanh âm ầm ĩ đánh thức, nàng cật lực mở mắt ra, thật nhiều thân ảnh chớp lên trước mắt, đầu đau quá, giống như sắp nứt ra. “Đây là làm sao vậy? Đầu đau quá!” Nàng giơ tay lên, dùng sức xoa xoa cái trán, trước mắt một mảnh đục ngầu.
Đích xác, Tần Hương Y nằm trên giường phượng, mặt tái nhợt mệt mỏi như giấy dầu, môi không có chút máu, suy yếu cực kỳ.
“Nương nương, người tỉnh, thật sự là quá tốt! Lý thái y, nhanh bắt mạch cho nương nương.” Thanh âm vừa vui vừa vội của Lệ Hưu truyền đến.
Lý thái y vẫn chờ ở bên cạnh nghe thấy Lệ Hưu la lên, nhanh chóng tiến lên, chăm chú dò xét mạch tượng của Tần Hương Y một phen, vùng xung quanh lông mày đang nhíu chặt cũng từ từ dãn ra, “Độc trong cơ thể nương nương đã giải, hảo hảo nghỉ ngơi sẽ tốt.” Trên mặt lão thái y đã qua tuổi sáu mươi nổi lên vui vẻ.
“Nương nương, người không có việc gì, không có việc gì.” Lệ Hưu ngồi xổm bên giường, cầm tay Tần Hương Y, vui quá mà khóc.
“Nương nương nghỉ ngơi, vi thần xin cáo lui trước.” Lý thái y khom người cúi đầu.
Tần Hương Y tỉnh thần một lát, lúc nãy thấy rõ tất cả trong phòng, cung nữ, thái giám, thái y đứng một phòng, ngẫm lại trước khi ngất, đúng, ngửi hoa hồng độc, lẽ nào thực sự là trúng độc? Nàng cật lực chống thân ngồi dậy, hơi thở như lan nói: “Lý thái y đừng vội lui ra, bản cung có chuyện hỏi ngươi.”
Nói xong, nàng nâng mắt cấp cho Lệ Hưu một cái ánh mắt. Lệ Hưu rất thông minh, nhanh chóng bảo cung nữ và thái giám lui ra. Nhất thời trong phòng yên tĩnh xuống.
“Lý thái y, bản cung là trúng độc sao?” Tần Hương Y tựa trên khung giường, cật lực hỏi.
“Bẩm nương nương, đúng vậy. Nương nương trúng độc Hồng độc giải hoa.” Lý thái y rất lưu loát đáp.
“Hồng độc giải hoa là cái gì?” Trước đây theo bác, có học qua thảo dược và y thuật, chỉ là chẳng bao giờ nghe nói qua hồng độc giải hoa.
“Hồng độc giải hoa là bí độc bất truyền của Thổ Khâu quốc. Hồng độc và giải hoa là hai loại thực vật, hồng độc là hoa, vẻ ngoài hoa lệ, bình thường đều là thứ trong vườn hoa; giải hoa cũng không độc, đồng dạng cũng là hoa, màu sắc đỏ tươi, sáng rõ, nữ tử ở Thổ Khâu quốc đều thích dùng nó làm nước hoa. Nhưng nếu ở trong khoảng thời gian ngắn ngửi cả hai loại thực vật này thì sẽ bị trúng độc, nhẹ thì hôn mê, nặng thì mất mạng” Lý thái y không giấu giếm chút nào, mỗi chữ mỗi câu nói thật rành mạch.
“Nếu là bí độc bất truyền của Thổ Khâu quốc, Lý thái y làm sao biết được?” Tần Hương Y không buông tha bất luận một chỗ khả nghi nào. Hôm nay có người hướng nàng hạ độc, nàng lại không hề phát hiện, đối phương nhất định là cao thủ dụng độc.
“Bẩm nương nương, kỳ thực tổ phụ của vi thần từng là ngự y trong cung đình Thổ Khâu quốc.” Lý thái y thật ra mặt không đổi sắc, trả lời rất thản nhiên.
“Bản cung minh bạch. Ngươi trước lui xuống phía dưới.” Tần Hương Y hơi nhắm mắt, vô lực giơ tay lên.
Trái phải thối lui, Phượng Du cung khôi phục lại bình tĩnh. Trong tẩm cung hoa mỹ, chỉ còn lại có hai người Tần Hương Y và Lệ Hưu. Sắc mặt Tần Hương Y vẫn trắng như cũ, nàng nhẹ tựa vào trên khung giường, nhắm mắt, kiệt lực hồi tưởng tất cả. Trong vườn hoa của Phượng Du cung có hồng độc, vậy giải hoa từ đâu đến?… Nữ tử thích sức nước hoa hồng! Chẳng lẽ là nàng? Ngày hôm nay móng tay của nàng phá lệ sáng rõ, lẽ nào dưới nước sơn móng tay có chứa giải hoa?
Tần Hương Y mạnh mẽ mở mắt ra, chau mày lên, “Lệ Hưu, Đông Bình đâu?”
“Đông Bình còn đang ở Phượng Du cung. Nương nương, làm sao vậy?” Lệ Hưu ở bên cạnh trả lời.
“Bảo nàng tiến vào gặp bản cung.” Tần Hương Y đỡ khung giường, nỗ lực xốc chăn lên xuống giường.
“Nương nương, người đừng nhúc nhích. Lệ Hưu mang nàng đến là được.” Lệ Hưu ấn Tần Hương Y đang muốn đứng lên xuống, trong đôi mắt tràn đầy thương tiếc.
Vừa dứt lời, Lệ Hưu còn chưa kịp nhích người, Lương Mỹ liền vội vã tiến vào, “Nương nương, không tốt, Đông Bình đã xảy ra chuyện.”
Sau khi nghe xong, hai người chấn kinh, nhất là Tần Hương Y, nàng khổ tâm bảo hộ Đông Bình, vẫn là để cho đối phương hạ thủ trước, thật là nhân vật lợi hại! “Mau đỡ bản cung đứng lên.” Đối phương khiến nàng trúng độc, rõ ràng muốn phân tán lực chú ý trong Phượng Du cung, sau đó hạ thủ với Đông Bình.
Tần Hương Y được Lương Mỹ và Lệ Hưu nâng lên lảo đảo đi ra tẩm cung, quả nhiên, dưới ánh mặt trời hè chói chang, Đông Bình gục trong vườn hoa Phượng Du cung.
“Lệ Hưu, mau nhìn xem Đông Bình thế nào?” Tần Hương Y khẩn cấp phân phó. Đông Bình là then chốt trong vụ án, nếu như nàng chết, đầu mối liền chặt đứt, nàng so với bất luận kẻ nào đều gấp hơn.
Lệ Hưu nhanh chóng ngồi xổm xuống dò mạch đập của Đông Bình, khí tức còn tại. “Nương nương, Đông Bình còn sống.”
Tần Hương Y lúc này mới thở ra một hơi, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán, tỉ mỉ quan sát Đông Bình một phen: môi màu tím, rõ ràng là trúng độc. Sai, giày của nàng buông lỏng, có người động qua chân của nàng. “Lệ Hưu, nhìn chân của nàng.”
Lệ Hưu cũng ý thức được cái gì, nhanh chóng cởi chiếc giày ở chân phải của Đồng Bình ra — quái — hình xăm tảng đá kia đã bị người ta cắt.
“Lệ Hưu, mau gọi thái y, vô luận như thế nào phải chữa tốt cho Đông Bình.” Mặt Tần Hương Y nhăn lại, hít vào một hơi thật sâu.
… Xử lý tốt chuyện của Đông Bình, Tần Hương Y mới trở lại tẩm cung, nằm xuống trên phượng sàng, lúc này mồ hôi của nàng đã rơi xuống, mệt đến sắp hư thoát. Độc của hồng độc và giải hoa thật lợi hại, nàng nội công thâm hậu cư nhiên chống lại không được! Thân thể tuy rằng nghỉ ngơi, đại não còn đang vận tác, cực lực để ý từng chuyện phát sinh gần đây.
Mục đích của đối phương là hình xăm trên chân của tứ đại cung nữ, lẽ nào thực sự là bảo đồ? Vì sao chỉ hạ độc Đông Bình, không có hạ thủ giết nàng? Là do vội vội vàng vàng? ! Một đống nghi vấn khó có thể giải đáp từ trong đầu toát ra.
“Nương nương, Lương Mỹ có một chuyện bẩm báo.” Lương Mỹ vừa lau đi mồ hôi trên trán Tần Hương Y, vừa cẩn thận nói.
“Chuyện gì?” Tần Hương Y hữu khí vô lực hỏi.
“Vừa rồi nô tỳ thấy Vân Ny tìm Đông Bình.” Lương Mỹ hình như có khiếp ý, thanh âm rất nhỏ.
“Vân Ny bên người Ngũ Thục phi?” Tần Hương Y còn nhớ rõ nàng — tố y cung nữ kia, lúc sáng sớm nàng theo Ngũ Mạn Quân đến Phượng Du cung, thần thái có chỗ không đúng.
“Đúng vậy, nương nương.” Lương Mỹ nói.
“Lẽ nào thật là Ngũ Thục phi?” Tần Hương Y nói nhỏ ở bên miệng, nàng xác thực có chút không tin, lấy tính cách, cho dù muốn hạ thủ, cũng sẽ không áp dụng loại thủ đoạn này.
Tất cả đều chỉ hướng Ngũ Mạn Quân, nhưng nàng không ngốc đến mức cho thiếp thân nha đầu bên cạnh ra ngựa, tự bại lộ thân phận, giống như là thế nghi binh của kẻ thù. Mặc kệ thế nào, vẫn là nên đến Thanh Tú cung một chuyến. Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, đợi cho thân thể dần dần khôi phục, nàng liền mang theo Lệ Hưu trực tiếp đi Thanh Tú cung.
Thanh Tú cung thật như tên gọi, linh khí bức người, tú lệ như xuân, một hồ nước trong suốt bập bềnh, hai cây liễu xanh buông xuống, giống mỹ nhân nhìn gương trang điểm.
Nghe nói Ngũ Mạn Quân xuất thân hạnh lâm thế gia (có liên quan đến rừng), nếu nói là nàng hạ độc, khả năng này cũng thật lớn. Tưởng quy tưởng, chi bằng chứng thực, Tần Hương Y không đợi người trong cung trình báo, trực tiếp vào chính điện trong cung.
Vừa bước vào cửa cung, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Hương Y và Lệ Hưu kinh sợ.