Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 4: Gậy Ông Đập Lưng Ông
“Dì Trần, cháu nhớ người muốn chết, người lần này mang cho Tiểu Liệt quà gì vậy ? ” Cố Liệt vô cùng thân thiết tiến đến bên người Trần Lỵ Hoa .
Người dì này mỗi lần đến đều mang quà cho cậu, lần trước là người máy mới nhất Transformers , làm cho tất cả nam sinh trong lớp học đều hâm mộ đến chết, lần này không biết lại là cái gì ? Thật mong chờ !
Trần Lỵ Hoa quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tiểu Liệt , thần bí lấy từ phía sau sô pha lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật màu đỏ .
” Đinh Đinh ~ ~ ~ là bộ điều khiển xe ô tô đồ chơi mới nhất nha , ”
“Oa ——”
Cố Liệt lập tức kêu to một tiếng, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cái hộp , khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, nhận lấy hộp quà , thích thú không buông tay
“Oa, tuyệt quá, cám ơn dì Trần, cháu đã sớm muốn nó mà chưa có .”
“Lily, mỗi lần đều để cho bạn tốn phí như vậy, bọn nhỏ đều bị bạn làm cho hư !”
Thẩm Khanh ngồi một bên thấy con vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui sướng, nhưng thấy Trần Lỵ Hoa mỗi lần tới chơi đều mang quà cáp, khiến người khác tốn kém trong lòng cũng rất rối rắm .
“A Khanh , bạn sao vậy, mình mua quà cho cháu trai và cháu gái của mình có sao đâu .” Đây chính là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ , Trần Lỵ Hoa cười sảng khoái.
Sắc Vi mắt lạnh nhìn , thấy thế âm thầm cười lạnh . Cố Liệt lúc này đã mở gói quà ra , xe đua màu đỏ hiện ra , màu sắc cũng như hình dạng thật chói mắt , chẳng trách mấy đứa trẻ rất thích . Nhưng mà Sắc Vi sao lại để cho dì ta thực hiện được ý định ? Tiến đến bên người em trai, vươn đầu ngón tay ở trên thân xe chỉ chỉ , cười một tiếng, khinh thường nói
“Tiểu Liệt , em năm nay đã học lớp năm , còn chơi loại món đồ chơi của mấy đứa bé ? Diệp Tiểu Bảo nhà người ta đã bắt đầu luyện Taekwondo, chỉ có em còn bé mãi không lớn mới thích chơi món đồ chơi này thôi .”
Nói xong hèn mọn chậc chậc , bộ dáng xem thường nhìn Tiểu Liệt . Cố Liệt năm nay mới học lớp năm , vốn đã bị người lớn làm hư, vừa nghe xong lời này , lòng tự trọng của tiểu nam nhi lập tức bị kích thích .
Tiểu Bảo nhà Diệp gia sát bên bằng tuổi của mình, hai đứa từ nhỏ liền đối đầu nhau , từ thành tích học tập đến cuộc sống bên ngoài . Nay Diệp Tiểu Bảo đều đi học Taekwondo, nếu cậu ta biết mình còn chơi xe điều khiển, nhất định sẽ khinh bỉ mình .
Suy nghĩ như vậy , món đô chơi trong tay lập tức rơi xuống đất . Tâm lý Cố Liệt liền thấy khó chịu . Trần Lỵ Hoa nghe được Sắc Vi nói , sợ “Giẫm lên vết xe đổ”, lập tức đối với Cố Liệt dụ dỗ nói :
“Tiểu Liệt, có thích hay không? Đây chính là món đồ chơi các bạn nhỏ Nhật Bản thích nhất .”
Các bạn nhỏ ? Ba chữ này tựa như một cái đại chuỳ tử, nhất thời ở trong lòng Cố Liệt hiện ra một cỗ tức giận, thầm nghĩ dì Trần căn bản chính là cố ý đem cậu thành con nít, cậu mới không còn là con nít đâu .
Nổi giận đùng đùng nói, “Hừ! Con ghét nhất là xe điều khiển !” Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Trần Lỵ Hoa , nhìn Thẩm Khanh nói “Mẹ , con muốn đi học Taekwondo , con không thích chơi những đồ chơi của con nít đâu.”
Thẩm Khanh nghe vậy dở khóc dở cười , lôi kéo Cố Liệt nghiêm khắc giáo dục nói “Tiểu Liệt, mẹ dậy con như thế nào ? Sao lại không lễ phép như vậy ? Mau xin lỗi dì Trần .”
Nói xong trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc, hôm nay làm sao vậy ? Hai đứa nhỏ bình thường thích nhất Lily đến nhà chơi , hôm nay như thế nào lại đều không chút nể mặt như vậy ?
Cố Hạo Vũ lại một nhìn Sắc Vi với ánh mắt ý vị thâm trường. Cố Liệt không được mẹ đáp ứng, trong lòng càng mất hứng, chu miệng lên chính là không chịu xin lỗi.
Sắc Vi ngồi ở bên cạnh đều cố gắng nhịn cười lớn , không chút khách khí nhếch môi , nửa điểm không che giấu bản thân vui vẻ . Trần Lỵ Hoa vẻ mặt không thể tin, đột nhiên dì ta mang ánh mắt sắc bén nhìn Sắc Vi , lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai sẽ không khéo đến như vậy chứ , Trần Lỵ Hoa không phải ngu ngốc, dì ta lập tức hiểu được đều là Sắc Vi đang làm trò quỷ. Nhưng lại không rõ mình khi nào thì đắc tội tiểu tổ tông này , chẳng lẽ là bởi vì món quà không hợp tâm ý của con bé, nên mới đối chọi gay gắt như thế ? Lúc trước tặng quà đều rất vui vẻ cơ mà ? Nhìn Thẩm Khanh xin lỗi , trong đáy lòng càng thêm ghen ghét như điên , không hổ là dã chủng của Thẩm Khanh , đều là dưỡng ra cái loại không thể đặt lên mặt bàn .
” Được rồi , ăn cơm thôi , mọi người đều đã đói bụng , có chuyện gì cơm nước xong nói sau.” Con gái thì đắc ý dào dạt, con trai tự nhiên dỗi, thân là người đứng đầu một nhà Cố Hạo Vũ rốt cục bắt đầu giảng hòa , đứng dậy xoa xoa đầu Cố Liệt
” Con, đi, đi ăn cơm, muốn học Taekwondo liền ăn cơm trước đã !”
“Nhưng mà , ba ba …” Cố Liệt trong lòng vui vẻ, nhịn không được mở miệng .
“Có chuyện gì, chờ ăn cơm xong rồi nói sau !” Giọng điệu Cố Hạo Vũ hơi trầm xuống , khí thế của người đứng đầu một nhà vừa bày ra, Tiểu Liệt nhất thời câm như hến, biến thành con mèo nhỏ nhu thuận . Điều này làm Sắc Vi vừa lòng , vui vẻ đứng dậy đi theo ba hướng về phía phòng ăn ,
Thẩm Khanh ở một bên bất đắc dĩ thở dài, Trần Lỵ Hoa trên mặt lộ vẻ cứng ngắc , âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt khớp xương trắng bệch.
Lúc này Thẩm Khanh bất đắc dĩ đứng dậy, có chút áy náy đối với Trần Lỵ Hoa cười nói . “Lily , hôm nay mình bảo A Hồng chuẩn bị món ăn mà bạn thích nhất_gà rô ti , bạn nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Trần Lỵ Hoa lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Khanh nhu hòa khuôn mặt tươi cười, chỉ cảm thấy thật chói mắt. Trong đầu toát ra một cái ý niệm , trong lòng kinh hoàng , Cố Sắc Vi năm nay mới mười bảy tuổi, hai đứa nhỏ từ trước tới nay đều rất thích mình, làm sao có thể đột nhiên liền trở mặt ?
Ánh mắt Trần Lỵ Hoa sâu kín lạnh lùng nhìn xuống dưới, sắc mặt âm trầm đáng sợ ,nhất định là Thẩm Khanh đã nói gì đó, cố ý làm cho đứa nhỏ chán ghét mình, suy nghĩ như vậy , liền hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay . Thẩm Khanh, cô tâm cơ thật thâm trầm, cô cố ý không cho đứa nhỏ thân cận tôi. Chẳng lẽ là phát hiện ra cái gì ? Ngày thường ra vẻ đáng thương, dùng hết thủ đoạn, là muốn làm cho tôi biết khó mà lui sao? Tôi sao lại có thể để cho cô thỏa mãn được ? Thẩm Khanh , chờ xem , Trần Lỵ Hoa tôi tuyệt không dễ dàng bị đánh bại như vậy đâu .