Hương Tập Nhân

Chương 24: Phát Hiện


Đọc truyện Hương Tập Nhân – Chương 24: Phát Hiện


Trong màn đêm, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng không tiếng động chạy khỏi biệt thự Đông Hoàng, phóng nhanh trên đường khiến mọi cảnh vật xung quanh tựa như một thước phim điện ảnh, biến hóa không ngừng.
Toàn thân đau nhức, hai tay vô lực, đùi và mông cũng đau ê ẩm, Sắc Vi mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Đây là hậu quả của việc cưỡi ngựa liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, quả là giày vò quá mức!
Bất quá, có nhân mới có quả, có trả giá mới có thu hoạch, niềm vui lớn nhất của cô lúc này là đã vượt qua nỗi sợ về ngựa, hơn nữa, cô còn thành công ngồi trên lưng ngựa! Thật tuyệt!
Dưới ánh đèn mờ ảo, Long Khôn chuyên tâm lái xe.
Mặc dù mọi tầm nhìn trong xe đều bị che khuất nhưng Sắc Vi vẫn cố làm lơ anh, chăm chú ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa xe. Khi tầm mắt lướt qua những biển quảng cáo Nghê Hồng, đồng thời, bên tai cũng vang lên một giai điệu nhẹ nhàng làm say lòng người, tâm tình cô chợt buông lỏng.
Cảnh vật trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, lúc này, thần kinh buộc chặt suốt một ngày trời của Sắc Vi rốt cuộc cũng thả lỏng. Một cảm giác thoải mái như bông chợt ùa đến khiến cô chỉ muốn cất tiếng ngâm nga lời ca.
Đợi đến lúc Long Khôn cho xe hòa mình vào dòng người thì sắc trời cũng đã gần 8 giờ tối. Đây là khoảng thời gian thích hợp cho những đôi tình nhân đi dạo. Khi đèn đỏ, Long Khôn lơ đãng liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh, tầm mắt anh dừng hẳn trên khuôn mặt đang say giấc nồng của cô, khóe môi bất giác khẽ nhếch thành một độ cong thản nhiên. Đèn vừa chuyển xanh, xe lại tiếp tục lướt nhanh, thế mà chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại giảm tốc, giúp cô đắp kín chăn rồi chỉnh điều hòa cao lên.
Đúng 9 giờ 30 phút tối, Long Khôn cho xe dừng lại trước cổng lớn Cố gia.
Thản nhiên nhìn Sắc Vi một cái rồi mở cửa xe, Long Khôn từ tốn châm một điếu thuốc, ánh lửa lập lòe cứ thế mà sáng trong đêm. Chốc lát sau, anh đã sắp hút xong. Riết một hơi cuối cùng rồi dập tắt tàn thuốc, anh nhẹ nhàng phun ra một làn khói trắng mờ ảo.
*********************
Lúc Sắc Vi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc, đại não chợt như người thiếu dưỡng khí, tất cả chỉ là một mảnh trống rỗng. Cô cố gắng định thần lại rồi mới xoay người ngồi dậy.

Khẽ xoa đôi mắt đẹp rồi nhìn quanh bốn phía, đây quả thật là phòng cô.
Lúc này, trí nhớ bỗng nhiên như dòng thác ngầm cuồn cuồn chảy, cô còn nhớ, hôm qua, cô đã ở nhà Lâm Khả Khả dùng cơm rồi cưỡi ngựa hai tiếng, sau đó được Long Khôn, anh họ của Khả Khả, đưa về nhà. Hình như… hình như cô đã ngủ quên trên xe?
Nếu vậy thì cô đã vào nhà bằng cách nào? Ai đã thay váy ngủ cho cô? Rõ ràng là Long Khôn không hề đánh thức cô, nếu không cô đã không mù mờ như bây giờ, cái gì cũng không nhớ.
Tức tốc xuống giường rửa mặt, thay quần áo, Sắc Vi liền lao nhanh khỏi phòng.
“Đông ——” Bất ngờ, một tiếng nổ chói tai thình lình vang lên khiến cô xuýt chút nữa bị hù chết. Cố gắng trấn tĩnh, cô im lặng lắng tai nghe ngóng, thì ra tiếng nổ ấy phát ra từ phòng Tiểu Liệt.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sáng sớm tinh mơ, không cần chơi trò kích thích như vậy nha?
Dưới lầu cũng bắt đầu truyền đến một loạt tiếng bước chân, không chút suy nghĩ, Sắc Vi vọt nhanh tới phòng Tiểu Liệt, ra sức gõ cửa hét, “Tiểu Liệt, mở cửa, xảy ra chuyện gì?”
Không người đáp lời, Sắc Vi càng ra sức gõ cửa hét, “Tiểu Liệt, mở cửa nhanh, nếu không chị sẽ tông cửa vào đấy! Ba mẹ cũng sắp lên đây rồi!”
“Đừng gõ nữa, em không sao.” Sắc Vi vừa dứt lời, trong phòng liền truyền ra tiếng gào thét nóng nảy đầy phẫn nộ, luống cuống.
Lúc này, Cố Hạo Vũ, Thẩm Khanh và A Hồng rốt cục cũng lên tới, nghe tiếng thét to, Cố Hạo Vũ liền nhăn mày, cằm chùm chìa khóa không chút do dự cắm vào ổ, răng rắc một tiếng, cửa phòng Cố Liệt liền mở ra.
Ngay lập tức, một mùi khét tựa như khói thuốc súng nhanh chóng được giải phóng. Cả đám người sắc mặt đều tối sầm ùa vào phòng. Bên trong là một mảnh u ám với rèm cửa sổ được đóng kín, che khuất mọi ánh sáng cùng mùi khét ngày càng nồng. Cố Liệt đang ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm một cái gì đó.

Thấy vậy, Sắc Vi lập tức vọt tới bên cửa sổ, kéo mạnh rèm cửa ra cho những tia nắng chiếu rọi vào phòng. Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, cả Cố Hạo Vũ lẫn Thẩm Khanh đều bị kinh ngạc không nhẹ. Dường như trong lòng đã sớm có đáp án nên Sắc Vi không hề ngạc nhiên khi thấy Cố Liệt đang ngồi lọt thỏm giữa một chồng sách cùng một đống sắt vụn, linh kiện và tua vít linh tinh.
Nói tóm lại, đây chẳng khác nào một bãi chiến trường mini.
“Tiểu Liệt, đó là… đó là máy tính của con?” Trong khi sắc mặt Cố Hạo Vũ tối sầm, chưa thốt ra được lời nào thì Thẩm Khanh đã bán tín bán nghi chỉ vào đống linh kiện kia, nghi ngờ hỏi.
Cố Liệt thất bại gật đầu nói, “Dạ, đây là chiếc máy tính mà ba mới mua cho con.”
“Con giải thích đi! Cái đống đổ nát chồng chất nào là sao?” Cố Hạo Vũ nghiêm khắc nhìn Cố Liệt, không phải ông tiếc chiếc máy tính đã mất mà đây là nguyên tắc. Một đứa trẻ muốn nên người thì phải được giáo dục từ khi còn nhỏ. Nếu Tiểu Liệt không nói rõ nguyên nhân cũng như giải thích rõ ràng thì ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cố gia tuy giàu có, nhưng là con trai của Cố gia, sau này còn phải thừa kế Cố gia, nếu ngay từ nhỏ đã học làm xằng làm bậy, lại không phải chịu trách nhiệm thì tương lai có thể làm nên tích sự gì. Điều này khiến ông không thể không trở thành một người cha nghiêm, nếu không tương lai, ông làm sao dám giao Cố gia cho Tiểu Liệt?
Bị chất vấn, Cố Liệt theo bản năng đưa mắt nhìn Sắc Vi, thấy khóe miệng cô khẽ cười, ánh mắt ôn nhu thì càng thêm tự tin, nhặt mấy quyển sách dưới đất lên đưa cho Cố Hạo Vũ nói, “Ba à, con chỉ muốn nghiên cứu trình tự lắp ráp của chiếc máy tính này thôi.”
“Kỹ thuật sơ cấp dành cho người mới vào nghề, Tổng hợp trình tự lắp ráp phần cứng…?” Cố Hạo Vũ nhận lấy mấy quyển sách, chỉ xem xét vài trang đã bị nội dung trong đó dọa sợ. Ông nghiêm khắc nhìn Cố Liệt nói, “Tiểu Liệt, năm nay con mới học lớp sáu, ai cho phép con đọc những loại sách này?”
Dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, có vững tin cách mấy thì khi bị ánh mắt cùng lời nói nghiêm khắc của Cố Hạo Vũ dọa sợ, Cố Liệt liền bán đứng Sắc Vi ngay lập tức, “Là… là chị.”
Nghe được đáp án, Cố Hạo Vũ cùng Thẩm Khanh đều kinh ngạc nhìn Sắc Vi, lúc này, cô đang tựa lưng vào cửa sổ, cười cười chống lại ánh mắt tràn đầy hoài nghi của cha mẹ, “A Hồng! Chị xuống lầu kêu phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà giùm em nha!”
Dạo này, A Hồng càng ngày càng giống một chú chó con luôn trung thành với Sắc Vi, nói gì nghe nấy, kêu đâu đánh đó, không dám trái lời nên lập tức xoay người xuống lầu, trước khi đi còn không quên lịch sự đóng cửa phòng lại.

Hiện tại, ngoại trừ đống “rác” linh kiện đã bị cháy rụi, trong phòng lúc này chỉ còn lại bốn người nhà họ Cố. Trong đó, Sắc Vi là tâm điểm, bị ba người kia nhìn chằm chằm như thú cưng trong vườn sở thú. Khẽ ho nhẹ, cô đặt mông ngồi lên giường Cố Liệt. Nhưng còn chưa ngồi vững thì cô chợt nhướng mày, lôi một chiếc tua vít từ dưới mông ra, mặt tối sầm nói, “Tiểu Liệt, sao em để đồ lung tung thế, dụng cụ dùng xong phải bỏ vào thùng chứ, lỡ mai mốt không kiếm ra thì sao!”
Ngay lúc này, mặt Cố Liệt đặc biệt thối, không được tự nhiên đoạt lại chiếc tua vít trong tay Sắc Vi, “Biết rồi.”
“Được rồi, Sắc Vi! Trở lại chuyện chính đi, năm nay Tiểu Liệt mới học lớp sáu, sao con để em xem những loại sách vớ vẩn này? Con bao nhiêu tuổi rồi? Thân là chị, sao con có thể tùy tiện như vậy được!” Có thể nói, sắc mặt Cố Hạo Vũ lúc này cực kỳ đen tối. Sự bình tĩnh trong ông hoàn toàn bị mất sạch trước hai chị em Sắc Vi. Từ khi nào thì hai chị em cô bắt đầu ăn ý như vậy chứ?
Trong khi Cố Hạo Vũ tức giận bao nhiêu thì Thẩm Khanh lại như người xem kịch vui bấy nhiêu, bà cười cười tránh xa khói thuốc súng, lòng lại nhủ thầm, hai chị em tự cầu nhiều phúc đi.
“Ba! Đây không phải là sách vớ vẩn. Một thời gian nữa, Tiểu Liệt cũng phải học một khóa máy tính sơ cấp ở trường thôi!” Như thấy chưa đủ, Sắc Vi còn bổ sung thêm, “Ba thử nghĩ xem, thời buổi này, công nghệ kinh tế phát triển rất nhanh, hơn nữa, máy tính là một sản phẩm công nghệ không thể thiếu trong đời sống con người nên rất cần những nhân tài có trình độ chuyên môn chuyên nghiệp. Điều này không cần con nói chắc ba cũng biết. Ba xem, Tiểu Liệt vừa thích chơi game, thành tích toán học lại giỏi, bây giờ lại có hứng thú với máy tính, đây không phải là chuyện rất tốt sao?”
“Với một ngành công nghệ đòi hỏi chuyên môn kỹ thuật cao như vậy, ba để Tiểu Liệt vừa học vừa chơi, đối với tương lai của em ấy, tuyệt đối sẽ rất có lợi. Không phải con nói xui chứ lỡ như sau này, nhà mình bất hạnh phá sản, có Tiểu Liệt học chuyên ngành công nghệ vẫn đỡ hơn, không phải lo cơm áo gạo tiền. Huống chi, Tiểu Liệt thông minh như vậy, mới mười một tuổi mà đã bắt đầu nghiên cứu máy tính, tương lai còn tiến bộ thế nào đây?”
“Ba! Nói tóm lại, đây là sở thích cá nhân không ảnh hưởng đến việc học, sao ba lại không ủng hộ? Chẳng phải thành tích vừa qua của em ấy rất tiến bộ sao? Nếu ba thấy lãng phí, cùng lắm thì đổi thành xe đồ chơi hay máy chơi game gì đấy cũng được. Dù sao nhà mình cũng không thiếu tiền, huống chi là những đồng tiền lẻ, nếu con là ba, chỉ cần em ấy thích, con sẽ ủng hộ hết mình.”
Trên thực tế, những lời này đã được Sắc Vi chuẩn bị từ rất sớm. Ngay khi xúi giục Cố Liệt ham mê máy tính đến những ý tưởng sau này, cô biết, sẽ có một ngày sự việc bị bại lộ, và với tính cách của Tiểu Liệt, chỉ cần ba cô hơi nghiêm khắc, nó sẽ bán đứng cô ngay, nên cô buộc phải chuẩn bị sẵn bài thuyết trình này từ trước.
Nói xong, Sắc Vi ra sức nháy mắt với Cố Liệt, lòng lại thầm mắng, tên tiểu tử thúi này, chị đã cố gắng hết sức, em còn không mau đem hết quyết tâm của mình nói cho ba biết! Bộ em không tính duy trì ước mơ vĩ đại của mình sao?
Nhận được tín hiệu từ Sắc Vi, Cố Liệt quả nhiên đáng thương hề hề xông tới Cố Hạo Vũ làm nũng, “Đúng đó ba! Con rất muốn tự tay lắp ráp một chiếc máy tính của riêng mình. Ngoài ra, con cũng muốn thiết kế một trò chơi thuộc quyền sở hữu của con mà không phải chơi của người ta như bao người trên Internet khác. Con hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học. Ba xem, lần này con thi ngữ văn được chín mươi điểm. Ba hãy đồng ý đi ba. Đây là ước mơ của con.” Nói xong, Cố Liệt lại quay đầu, bổ nhào vào lòng Thẩm Khanh nói, “Mẹ ơi! Thành tích lần này của con rất tiến bộ, tan học đều ngoan ngoãn về nhà, lại không hề kén ăn, mẹ năn nỉ ba giùm con đi, nha mẹ…”
Bị con trai làm nũng, Thẩm Khanh có chút mềm lòng, nháy mắt liên tục với chồng, “Ông xã à, hai chị em nó nói cũng đúng, với lại, gần đây cũng rất ngoan, rất hiểu chuyện, có lẽ cũng do đọc nhiều sách có kiến thức chuyên môn đấy…”
“Đúng! Đúng! Nhưng mà máy tính của con hỏng rồi, phải mua cái mới…” Cố tiểu bá vương vội vàng gật đầu, cũng không quên ẩn ý nhắc nhở…
Cố Hạo Vũ im lặng, hết đưa mắt nhìn Sắc Vi lại nhìn Cố Liệt, cuối cùng dừng lại trên người Sắc Vi. Sắc mặt không đổi, ánh mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc, khóe khôi khẽ nhếch, ông hung hăng trừng mắt với Sắc Vi rồi ra vẻ bất đắc dĩ, trầm ngâm nói, “Để ba suy nghĩ lại, trong thời gian này, hai đứa tốt nhất nên nghe lời đấy.”

Nói xong, Cố Hạo Vũ đặt mấy quyển sách trong tay xuống bàn, nhìn Thẩm Khanh nói, “Bà xã, chúng ta xuống nhà đi.”
Thẩm Khanh hôn nhẹ lên trán tiểu bá vương một cái, thấp giọng an ủi, “Được rồi, nếu con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ bảo đảm, ba con nhất định sẽ đồng ý.” Rồi bà quay sang Sắc Vi nói, “Sắc Vi, con cũng nhanh sửa soạn rồi xuống ăn sáng, đừng để bụng đói.”
“Dạ, con biết rồi.” Sắc Vi giảo hoạt cười, gật đầu thật nhanh, nhưng khi chú ý tới ánh mắt nghiêm khắc của Cố Hạo Vũ, cô liền đoan chính lại, cụp mi cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Cố Hạo Vũ nhìn Sắc Vi thật sâu, cái gì cũng không nói, ôm vai Thẩm Khanh rời đi.
Hai người lớn vừa đi, tiểu bá vương liền bất mãn trừng mắt nhìn Sắc Vi, “Chị, không phải chị nói sẽ cho em một chiếc máy tính mới sao? Mau đưa đây. Bằng không em sẽ chuyển chiếc máy tính của chị đến đây đó.”
Sắc Vi vui vẻ nói, “Được rồi, em yên tâm đi, em rất nhanh sẽ có một chiếc máy tính mới .” Nói xong, cô ngồi xổm xuống, chọc chọc vài chiếc linh kiện “rác”, lòng thầm cảm thán, “Mà này em trai, năng lực phá đồ của em cũng thật khủng bố! Những thứ này đều bị em phá hư, em còn tính khôi phục nguyên dạng sao? Chị thấy tốt nhất em cứ xin thượng đế tặng em một trăm chiếc máy tính để em dọc đi! Chứ sách chị đưa em chỉ là sách lý thuyết cơ bản, có lẽ em đã hiểu sai rồi?”
Nói xong, cô lại khinh bỉ liếc Cố Liệt, giảo hoạt nói, “Tiểu Liệt à, nếu đọc không hiểu thì em cũng không được làm bậy! Em có thể đi hỏi người khác!”
“Hỏi ai?” Vừa thu gom đống linh kiện “rác”, Cố Liệt vừa tức giận ném cho Sắc Vi một ánh mắt khinh thường.
Bị hỏi ngược lại, Sắc Vi cũng có chút ngẩn người, thở dài trầm ngâm nghĩ, thật lâu mới thấp giọng nói, “Công ty ba mới tuyển một trợ lý tên là Chung Khải, tuy anh ta chỉ là một chuyên gia máy tính nghiệp dư nhưng lại rất giỏi, rất lợi hại. Chị nói cho em biết, mấy game mini như bắn chim..v..v, là do anh ta thiết kế đấy .”
“Thật hay giả?” Cố Liệt không tin hỏi lại, sắc mặt có chút mừng như điên.
Sắc Vi khẳng định, “Tất nhiên là thật rồi. Bất quá, chuyện này em không được nói cho ai biết là chị nói với em, ba mẹ cũng không được, ngay cả Chung Khải cũng vậy luôn, được không?”
Cố Liệt bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Sắc Vi khiến Sắc Vi tức giận, trừng mắt gõ mạnh vào đầu Cố Liệt một cái, “Chị có bao giờ nói dối em chưa ?”
“Biết rồi, đây sẽ là một bí mật mới trong số những bí mật của chúng ta, không được nói cho bất kỳ ai biết.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.