Hưởng Tang

Chương 3: Thêu Hồn


Bạn đang đọc Hưởng Tang – Chương 3: Thêu Hồn


Editor: Phong Linh.

(wufenglingg)
Beta: Roma.

– —-
“Ồ, lại có nhân vật tầm cỡ như vậy đến đây sao, xem ra hôm nay ta nhất định phải thể hiện thật tốt, nói không chừng có thể nhân cơ hội này để phát tài.” – Mục Tiểu Ngọ thầm nói một câu trong lòng, vừa định quay đầu lại thì phát hiện đôi mắt của nam nhân nọ sáng rực lên một chút, lông mày hơi nhíu lại, nhìn về phía sau cô.

“Hồn ơi trở về! Phương Đông là nơi không thể tránh, là nơi hàng trăm ngàn người muốn tới, duy chỉ có linh hồn là đang cầu xin.

Hồn ơi trở về! Phương Nam là nơi không thể ngăn cản, với những chiếc răng đen đã được chạm khắc và thịt người là vật hiến tế.

Hồn ơi trở về! Phương Tây là mối hại lớn, cát lún ngàn dặm.

Hồn ơi trở về? Phương Bắc băng tan, tuyết bay thêm ngàn dặm…”
Một giọng điệu phía sau vang lên, sau đó, Mục Tiểu Ngọ chỉ cảm thấy bên tóc mai bị một làn gió nhẹ thổi bay, khi nghiêng đầu lại nhìn chỉ thấy chiếc kim đồng kia hướng về phía trước, bay lơ lửng bên tai.

“Bên dưới là nước, bên trên là gió.


Đôi mắt nhìn xa vạn dặm, thương tâm trong lòng.

Hồn ơi trở về, Giang Nam buồn!”
Khi Mục người què hát xong lời cuối cùng, cây kim đã lao ra, theo sau là một dòng trắng sáng chói xuyên qua đám đông, biến mất trong cái không khí nặng nề.

Bóng dáng cây kim biến mất trước khi mọi người kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, sôi nổi quay đầu về hướng cây kim đồng biến mất, mỗi người đều kinh ngạc ra mặt.

Gia đình họ Mạnh thậm chí còn quỳ gối dưới chân Mục người què, liên tục kêu lên “Thần tiên, thần tiên” với cảm giác thoải mái trong lòng.

Mục Tiểu Ngọ bước tới đỡ bọn họ dậy, “Nói thì dễ, các ngươi mau đi chuẩn bị một ít nước và đồ ăn, trong chốc lát hồn phách sẽ trở về, dĩ nhiên sẽ có chút đói khát.

Tuy nhiên, các ngươi chỉ có thể cho nàng ăn một chút, nếu ăn quá nhiều chỉ sợ…”
Nàng còn chưa kịp nói dứt lời, chợt thấy phía sau một bóng người áp xuống, quay đầu lại thì thấy người mặc áo bào ngọc đã đi đến bên cạnh cô, cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ ở trên đất lên, đặt nó ở giữa hai ngón tay rồi quan sát kỹ lưỡng.

“Cái cây kim đồng này…thật sự có thể đem linh hồn trở về.” – Hắn như là đang hỏi Mục Tiểu Ngọ nhưng lại như là đang tự lẩm bẩm.

Mục Tiểu Ngọ cười tủm tỉm lại gần, “Công tử, cây kim này là pháp bảo duy nhất của nhà họ Mục chúng tôi, nếu ông nội ta không thể làm được thì e là dưới bầu trời này không ai có thể làm được nữa đâu.” Nói đến đây, thấy sắc mặt của nam nhân khẽ đổi, nàng đảo con ngươi, nói tiếp, “Công tử, hiện tại ngài không tin cũng không trách gì, nhưng ngay lúc này có một ví dụ ngay trước mắt, ngài chỉ cần chờ coi là được.”

Nghe nàng nói thế, người thanh niên trẻ tuổi kia lập tức hạ quyết tâm, tiện tay kéo ra một chiếc ghế ở trong lều rồi ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào hộp gỗ trong tay, sắc thái khiến bên trong mọi người đều khó hiểu.

Mục Tiểu Ngọ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy người thanh niên này có vẻ ưu tư nghiêm túc khó hiểu, đành phải nhún vai, tự mình đi tới quầy uống trà.

“Tiểu Ngọ, ngươi biết người trẻ tuổi kia là ai sao?” – Chưởng quầy tay lấy một cái bát to để rót trà trong khi mắt nhìn về phía nam nhân kia rồi bĩu môi một cái.

Mục Tiểu Ngọ lắc đầu, “Xem trang phục của hắn, chắc chắn là người có tiền.”
“Đâu chỉ là có tiền,” chủ quán trà hạ thấp giọng, hướng về phía tai của Mục Tiểu Ngọ, “Hắn chính là Chương Đài Diêm gia nhị công tử, Diêm Thanh Thành.”
“Diêm…!Diêm gia?” – Mục Tiểu Ngọ đặt bát trà xuống, đưa tay lên bưng miệng, quay đầu nhìn về phía nam nhân, “Diêm gia có rất nhiều tiền sao?”
Chủ quán trà nhìn cô cười nói: “Cô không biết sao, cả thành phố Chương Đài này, hơn một nửa là tài sản của gia tộc họ Diêm.

Chúng tôi thường nói đùa rằng nếu nhà họ Diêm muốn, cả thành phố Chương Đài này đều đặt dưới chân của bọn họ.”
“Giàu đến vậy sao?”
Mục Tiểu Ngọ trợn tròn mắt, bưng bát trà đi tới Diêm Thanh Thành, “Công tử, trời đang nóng, ngài uống chén trà giải nhiệt.”
Diêm Thanh Thành đứng dậy cảm tạ, còn chưa kịp bưng chén trà, đột nhiên nghe thấy bên ngoài lều truyền đến một trận kinh hô, đang định quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy trước mặt lóe lên bạch quang, kim đồng mặc sợi trắng bất ngờ về.

Dưới

sự quan sát của tất cả mọi người, nó vòng qua người phụ nữ nằm trên cửa ba vòng, rồi dừng lại trước chân người phụ nữ, có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên ở đầu kim.

Diêm Thanh Thành thân thể hơi khựng lại, bởi vì hắn rõ ràng nghe thấy tiếng rên rỉ, khi kim đồng lướt qua.

“Ô ô…”
Rất nhỏ nhưng rất rõ, hắn có thể nghe rõ ràng.

“Ngươi nghe được……!Nghe được cái gì sao?” – Diêm Thanh Thành trong mắt hiện lên một tia bất an, cúi đầu nhìn phía cây kim đồng.

“Suỵt, đừng nói chuyện, ông nội sắp thêu hồn (ý chỉ việc sắp mang hồn nhập vào xác).” Mục Tiểu Ngọ đặt bát trà xuống, làm bộ im lặng nhìn hắn, nhìn chằm chằm kim đồng không chớp mắt.

Quả nhiên, Mục người què mới vừa rồi còn đang nhắm mắt dưỡng thần liền lấy tay chống bàn đứng dậy đi đến bên người đàn bà, im lặng một lúc rồi từ từ nhắm mắt lại, đưa ngón trỏ và ngón giữa vào nhau rồi vung vẩy.

phía trước thì thào một câu Thần chú, “Xe chỉ luồn kim, hồn ơi trở về, về đi thôi.”
Nghe được những lời này, thân cây kim đồng không ngừng run lên, nhưng mà ngay sau đó, giữa những tiếng kinh hô của mọi người, nó chui vào gan bàn chân của nữ nhân rồi lại chui ra từ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của nàng ta.

Một tia sáng trắng mờ ảo đột nhiên bốc lên trên cơ thể người phụ nữ, rồi từ từ rơi xuống, hòa quyện với thân hình gầy gò của cô ta.

Cùng lúc đó, Mạnh Xương đột nhiên hét lên, mở to mắt nhìn về phía nữ nhân, “Đã cử động, ngón tay của cô ấy đã cử động.”
***
Ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu hơn nửa ngày mới miễn cưỡng hạ xuống phía chân trời.


Khi những đám mây đỏ tan đi, vài ngôi sao mới xuất hiện giữa bầu trời, xa xăm mà yên lặng.

Khi xe ngựa ra khỏi thành liền hướng về phía Tây chạy băng băng, tuy nhanh nhưng vững vàng.

Người đánh xe rõ ràng đã được huấn luyện nghiêm khắc và tuyển chọn kỹ càng, có thể thấy kỹ năng của anh ta cao hơn nhiều so với người đánh xe bình thường mà Mục Tiểu Ngọ từng thấy.

Bên trong xe thực sự rộng rãi và sạch sẽ, đến nỗi Mục người què lên xe ngồi không bao lâu liền ngủ thiếp đi, cả người dựa nghiêng trên chiếc đệm dài được thêu tỉ mỉ, ngáy to đến mức rung trời.

“Diêm công tử, ngài đừng để ý, ông của ta hiếm khi khách khí.” – Mục Tiểu Ngọ vốn đã lén đá vào người Mục người què mấy cái, nhưng vẫn không thể làm ông ấy tỉnh được, liền đành phải cười hướng Diêm Thanh Thành nhận lỗi.

Cũng may Diêm Thanh Thành không để ý, chỉ đưa một hộp thức ăn tinh xảo vào tay Mục Tiểu Ngọ, cười nhạt nói: “Mục cô nương, thật xin lỗi đã muộn như vậy mà vẫn còn muốn mời hai người đến phủ.

Ở đây chỉ có một ít điểm tâm, cô ăn trước lót bụng, chờ tới phủ rồi ta sẽ giao phó người chăm sóc cho cô và Mục tiên sinh.”
Mục Tiểu Ngọ cảm kích liếc hắn một cái, vội vàng vươn tay mở nắp ra, nhìn thấy bên trong là món điểm tâm được nấu một cách tinh tế, hai mắt liền cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Thơm quá.” Nàng từ đáy lòng thốt lên lời tán thưởng, vội vàng gắp một miếng đưa lên miệng “Chà, da giòn nhưng không bể, nhân chắc nhưng không cứng, vào miệng liền tan.

Món này thật sự rất ngon.”
Nói xong nàng liền cảm thấy chính mình lại có bộ dạng thiếu niên chưa trải sự đời, vì thế mà ho khan vài tiếng để che bớt sự xấu hổ, lại hướng Diêm Thanh Thành nhẹ giọng hỏi, “Diêm công tử, ngài muốn mời hai ông cháu ta đến phủ như vậy cuối cùng là vì chuyện gì vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.