Bạn đang đọc Hưởng Tang – Chương 18: Hệ Linh Người
Trương tử mại ko nói lời nào, chỉ nhìn nhìn nàng với đôi mắt trang nghiêm.vì vậy mục tiểu ngọ ngẩn người ra 1 chút,vừa cười vừa nói,tôi cũng chỉ qua là nói đại vậy thôi làm sao công tử lại nhớ 1 cách rõ ràng đến vậy
Triệu tử mại không để ý dăm ba câu nói ứng phó của cô ấy,,mà ngược lại tiến lên phía trước 1 bước,và tiếp tục nói, tôi lúc nhỏ đã từng đọc qua sách cổ,thấy được,(tiểu sử khoa văn học) bên trong có ghi chép lại những người thờ phượng và các vị thần đi ra để cảnh báo với mọi người (sư cổ chú) cũng từng nói điềm báo xui xẻo,ma xui quỷ khiến,cho nên càng nghĩ,có thể là người được gọi trung thành.cũng ko hoàn toàn là như vậy,cũng ko thể là tâm linh tương thông
Nghe được câu nói này, mục tiểu ngọ chưa trả lời ngay,nhưng trên gương mặt của mục người què lộ rõ ra vẻ kinh ngạc,a, ý của ngươi là,thứ này cũng ko hoàn toàn là điều ác, trái lại có thể là điều tốt
Lời nói còn chưa nói xong,đã bị mục tiểu ngọ véo vào eo 1 cái,cho nên hắn vội vàng hoảng sợ ngậm chặt miệng lại.
nụ cười trên khuôn mặt của mục tiểu ngọ tuy là cười giả tạo,nhưng mà vẫn chưa giả tạo hẳn, công tử chữ lớn thì tôi ko biết được mấy chữ, ngài nói với ta một loạt từ ngữ khó hiểu như vậy,đây không phải là đang làm khó ta đấy sao? nói xong nàng ta nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài thì thấy trời cũng gần tối rồi.sau đó rồi giả vò kinh ngạc và nói.ai ya, trời cũng đã trễ như vậy rồi,mà chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường.rồi bắt đầu ngồi nói luyên thuyên
Nói xong nàng ta liền vội vàng lôi kéo mục người què và vội vàng đi về hướng phía trước
Trong lòng triệu tử mại biết rõ nàng ko có nghĩa vụ gì mà vì diêm gia mà bán mạng.cũng không tốt đến nỗi mà cho bọn họ ở lại nhưng mà tổ tiên 2 bên khi đi qua chiếc áo dài cột tre bên đường.lại thêm 1 lần dừng lại nữa.
sau một thời gian,cái áo choàng đó đã bị gió thổi bay lại nằm một góc,gương mặt của mục tiểu ngọ xuất hiện trong tầm mắt của triệu tử mại
Nàng ta quay đầu lại và nhìn chính diện vào hắn,trên mặt mang theo ngụ ý là muốn cười
Nụ cười tràn ngập sự khinh thường và có 1 chút lạnh nhạt.nó gần giống như nụ cười quỷ dị ban nãy
Đúng vậy gần như là giống nhau, liền chứng minh vẫn có 1 số chỗ khác biệt nhau.
triệu tử mại toàn thân mình thì rung lên.rồi nắm chặt cả lòng bàn tay thành nắm đấm,nỗ lực chống đỡ 1 lúc lâu,mới ko ở trước mặt nàng lộ ra vẻ rụt rè của mình
Bởi vì,hiện tại thì đôi mắt đỏ rực của mục tiểu ngọ đã bừng sáng lên,bên trong phảng phất như hai ngọn lửa vậy,lấy con người làm trung tâm,giống như là muốn có đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.nhưng trong phút chốc,ánh đỏ trong đôi mắt của hắn nhạt dần.tuy rằng vẫn có chút lưu luyến.nhưng chung quy lại thì dưới sự xoay chuyển của trời đất.thì 2 đôi mắt phát ra ánh sang kia cũng sẽ trở về bên chủ nhân nó mà thôi
Cùng chính lúc đó, mục tiểu ngọ ngoảnh đầu lại,rồi cùng mục người què nói nói cười rồi rời đi vào chính lúc đó luôn.có vẻ như chuyện phát sinh vừa rồi chỉ là ảo giác do triệu tử mại tưởng tưởng ra mà thôi
Triệu tử mại thì vẫn đứng yên tại chỗ cả người thì run rẩy.giống như một con cá vừa ngoi lên mặt nước vậy.trong cái trạng thái thất thần.hắn lại thấy được một đôi mắt khác,nó ẩn giấu trong giếng sâu,ko có con người.qua những bông tuyết đang rơi.tôi vô hồn nhìn đứa con tám tuổi của mình,cho đến khi toàn thân tê dại,rơi rụng như chiếc lá bên mép giếng
Về cái vấn đề này thì hắn chưa bao giờ nói vs bất kì người nào,kể cả chính phụ thân của hắn,bộ trưởng đầu tiên có quyền lực trong phe đối lập.hắn biết rằng phụ thân nhất định sẽ không tin hắn,thậm chí vì vậy mà ông sẽ trách bản thân mình hèn nhát,cho nên hắn chỉ đành đem cái bí mật mày cất giấu ở trong lòng,sau đó liền âm thầm,mong thời gian có thể cất giấu kín bí mật này mãi mãi.nhưng mà chính hắn đã sai rồi,bởi vì trên đời này có một thứ định sẵn là ko thể bị thời gian phong hóa.thay vào đó nó sẽ lắng xuống và chìm xướng ngày càng sâu hơn,cho đến khi nó trở nên là 1 bộ phận phận không thể thiếu đối vs cơ thể
Hắn thừa nhận bản thân mình là 1 kẻ hèn nhát.cũng có một số điều không thể giải thích một cách rõ nguồn gốc của sự việc được,chỉ sợ là,khi anh ấy europa suốt 3 năm.ngay cả khi kiến thức của anh ấy đến thời điểm kĩ thuật công nghiệp tiên tiến nhất và phát minh lạ lùng nhất trên thế giới.hắn vẫn không quyên được đôi mắt ấy
Măc dầu thì hắn không phải lúc nào cũng có mặt ở đây,nhưng nó vẫn hé mở vào một số thời điểm quan trọng,và thọc sâu vào trái tim hắn Công tử,sao ngài lại đứng ở đây ngơ ngác 1 mình vậy.làm ta lo lắng chết đi được.
bảo điền trung thì âm thanh của khí phách thì 10 phần giống như một thanh kiếm,đâm xuyên thủng nhà giam và giải cứu triệu tử mại ra ngoài
Công tử,ta tìm được diêm lão gia rồi,ngài đoán quả là không sai,hắn ở chung với lão hòa thượng
……….
Diêm thí chủ,thật ngại quá,lần nào lão nạp cũng không giúp được ngươi,bị hỏng rồi.nó….
đã được thả ra rồi.lời nói của lão phương trượng văng vẳng bên tai của bạch lâm,cho nên hắn phải mất 1 hồi lâu mới nghe hiểu lời của lão phương trượng nói
Vậy thì có thể hay không..
có thể trừ khử nó không..
hắn nói một cách rất là khó khăn mới nói ra được những lời này
A di đà phật,chốn phật gia chỉ có thể độ hóa,không thể sát sinh,,huống hồ gì ta tinh thu nhận nó,chỉ sợ nó cũng bất lực đối với ta.diêm thí chủ,nếu muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông,cái đạo lý này,chắc hẳn ngươi sẽ rõ ràng hơn hơn bất kì người nào khác
Sau đó Sai người đưa lão phương trượng rời khỏi đây.diêm bạch lâm 1 lần nữa trở lại hiên nhà và ngồi xuống.hai mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ra sân,giống như 1 tác phẩm điêu khắc vậy.trong đầu hắn bây giờ mọi manh mối đều giống như sợi tơ bị làm rối tung lên và lộn xộn,hắn ko thể tìm ra manh mối
Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, cái ý này hắn đương nhiên sẽ hiểu.nếu mà hắn ko biết cách tháo gỡ chiếc chuông này,thì hắn và cả cái gia tộc này sẽ phải trả giá như thế nào
Lão gia vừa rồi thì ta đã tìm thấy 1 thứ.thứ đó trông giống như cái thẻ bài của thiếu như nhân.ngài qua đây xem một lát,người quản gia từ bên ngoài tiến vào,và đem thẻ bài trên tay đưa cho diêm bạch lâm.diêm bạch lâm cầm nó 1 lúc lâu và hỏi:anh tìm thấy nó ở đâu đấy
Bẩm ở hẻm vân từ
Được ta biết rồi,ngươi lui xuống đi
Lão quản gia nghe theo và chuẩn bị rời đi,nhưng mà mới đi được 2 bước liền bị diêm bạch lâm gọi lại
Người vừa nói cái thẻ bài này là ngươi nhặt được từ hẻm vân từ
Lão quản gia lau mồ hôi.và nói là ở…ở.
Là ở ngay gian phong bên cạnh nơi mà quân cô nương gặp nạn
Lão quản gia đi xuống,những lời nói của lão quản gia như 1 bàn tay kéo đứt ra những sợi tơ rối ren này trong tâm trí của diêm bạch lâm
Trong tiệc mừng thọ lần trước,hắn rõ ràng là nhìn thấy trương trinh đã đem ngọc bài giao cho gia ngôn,mà buổi tối ngày hôm đó,trong khi gia ngôn đang còn ăn dở thì bà được vú nuôi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.như vậy tính ra thì,cái thời điểm mà thúy quân chết,thì gia ngôn quả thực không ở trong tiệc mừng thọ
Nghĩ đến đây, trong đầu của diêm bạch lâm đột nhiên nảy ra 1 ý nghĩ,nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong 1 chốc lát,thì hắn không nhịn được mà bật cười.làm sao có thể là gia ngôn được.một người từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật như một con mèo.1 đứa trẻ được lớn lên trong vòng tay bao bọc của gia đình,làm sao có thể làm ra cái chuyện móc mắt người khác chứ.chẳng phải là quá bất công khi nghi ngờ hắn chỉ vì cái ngọc bài này hay sao
Những chiếc lá cuốn theo gió trên mái hiên đập mạnh vào vai diêm bạch lâm,làm hắn giật mình và nhảy dựng lên.như thể là đánh thức một người đang mơ vậy.hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế,một tay chống vào eo 1 tay dựa vào ghế.
cố xua đi những ý nghĩa ngớ ngẩn trong đầu
Kẽo kẹt kẽo kẹt
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến tới.trong lòng diêm bạch lâm lúc này thì hoảng hốt mà không biết vì sao.
hắn nheo mắt nhìn về phía cửa,trong lòng nghĩ người đang đi đó ko biết là ai..