Bạn đang đọc Hương Sắc Tình Yêu: Chương 5
Buổi chiều, Thu Cúc tự mua ình một chiếc xe đạp mới, sau đó đạp xe về nhà hai ông bà lão.
Đã nhận tiền của ông lão lạ mặt vào buổi sáng, hơn nữa còn tiêu hơn một phần ba số tiền trong tờ séc trị giá hơn 100 triệu, Thu Cúc phải xin nghỉ việc, không làm quản gia cho cặp vợ chồng già nữa. Biết rằng đột nhiên xin nghỉ việc thế này là không phải phép, nhưng mà Thu Cúc không còn cách nào khác cả.
Mở cách cổng gỗ, hít một hơi thật sâu, Thu Cúc lững thững dắt xe vào trong.
Hai vợ chồng ông lão đang uống cà phê trên ghế mây trong sân vườn.
Thấy Thu Cúc bây giờ mới về, bà lão cau mày hỏi: “Cháu đã đi đâu, mà không về nhà nấu bữa trưa cho ông bà ăn ?”
Thu Cúc dựng chân chống xe, cúi đầu, lí nhí đáp: “Cháu phải vào bệnh viện thăm mẹ, nên bây giờ cháu mới về được. Cháu mong hai ông bà thông cảm cho cháu.”
Hoàn cảnh gia đình của Thu Cúc, hai ông bà lão đều tường tận, nghe Thu Cúc giãi bày, ông lão mỉm cười nói: “Thôi được rồi, cháu vào trong nhà nấu cơm đi.”
“Dạ, vâng.”
Thu Cúc đi vào trong nhà, lúc nãy Thu Cúc định nói cho họ biết là mình muốn xin nghỉ việc, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại thôi. Thu Cúc sẽ xin họ nghỉ việc, nhưng không phải vào lúc này.
………………….
Bốn giờ chiều, trong phòng làm việc, tại nhà riêng của Lâm gia.
Nhận hồ sơ có bìa màu xanh trên tay Phó giám đốc Trung Dũng, ông lão, không phải nói là chủ tịch Lâm, tên gọi Lâm Phong mới đúng, mỉm cười: “Tất cả thông tin về cô gái ấy, đã điều tra đầy đủ rồi chứ ?”
Phó giám đốc Trung Dũng gật đầu đáp: “Tất cả đều đã được điều tra đầy đủ, thưa chủ tịch.”
“Cậu làm tốt lắm.” Chủ tịch Lâm khen ngợi Phó giám đốc Trung Dũng.
“Cảm ơn chủ tịch.”
Phó giám đốc Trung Dũng làm việc cho chủ tịch Lâm hơn 20 năm nay, tuổi tác đã bước sang 55, mái tóc đã lơ thơ có vài sợi tóc bạc, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt xuất hiện vài nếp nhăn nơi đuôi mắt.
Chủ tịch Lâm bóc lớp giấy bao bên ngoài trên miệng hồ sơ, tay lôi ra một xếp giấy khổ A4 khá dày, gồm sáu tờ giấy ghi chít chữ.
Đeo kính, ngồi ngay ngắn trên ghế xoay, chủ tịch Lâm bắt đầu đọc thông tin có liên quan đến Thu Cúc.
“Thu Cúc tên đầy đủ là Bạch Thu Cúc, năm nay 18 tuổi, hiện đang học cấp ba tại Trường trung học phổ thông Gia Khánh, bố mất sớm, mẹ đang bị bệnh đang nằm viện, gia cảnh nghèo khó. Từ nhỏ đã sớm sống tự lập, chăm chỉ đi làm thêm, là một người con ngoan, trò giỏi. Tính cách vui vẻ, lạc quan, hay giúp đỡ mọi người. Đặc biệt là cho đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn trai.”
Ngoài phần lý lịch ghi tóm tắt, còn miêu tả tỉ mỉ các giai đoạn trưởng thành và biến cố trong cuộc sống của Thu Cúc. Trên phần trái của tờ giấy khổ A4, trang đầu tiên gián một bức ảnh hình chữ nhật khá to của Thu Cúc.
Ông Lâm Phong cười hài lòng: “Cậu làm tốt lắm. Xem ra tôi đã không nhìn nhầm cô gái này.”
Ông Trung Dũng kinh ngạc, mắt chăm chú nhìn ông Lâm Phong: “Chủ tịch, ông thật sự nghiêm túc muốn chọn cô gái này làm cháu dâu sao ?”
“Thật, sao lại không ? Tôi rất thích cô gái này.” Ông Lâm Phong cười vui vẻ, nheo mắt nhìn tấm hình của Thu Cúc.
Ông Trung Dũng lắc đầu, chịu thua tính cách hài hước của ông Lâm Phong.
“Chủ tịch, còn đây là phần thông tin mới nhất của cậu chủ và cô Thu Cúc.” Ông Trung Dũng đưa cho ông Lâm Phong một bộ hồ sơ màu xám khác.
Ông Lâm Phong đón lấy, ngước mắt nhìn ông Trung Dũng: “Có thông tin gì mới liên quan đến thằng cháu trai và cháu dâu của tôi sao ?”
“Vâng, sáng nay cô Thu Cúc đã đến ngân hàng rút tiền. Trên đường đến bệnh viện để nộp tiền viện phí ẹ, đã bị hai tên côn đồ dùng dao uy hiếp, hòng cướp giật túi xách tay của cô Thu Cúc. Cũng may lúc đó cậu chủ đi ngang qua, và đã ra tay cứu cô Thu Cúc.”
“Thật chứ ?” Ông Lâm Phong kích động hỏi, khuôn mặt già nua bừng sáng: “Không ngờ thằng cháu của tôi lại ga lăng như thế. Kiểu này không cần tôi phải mất công giới thiệu hai đứa với nhau, bọn chúng đã quen biết nhau trước rồi.”
“Chủ tịch, ngài không sợ khi cậu chủ biết được sự thật, cậu ấy sẽ đối xử lạnh nhạt và vô tình với cô Thu Cúc sao ?” Ông Trung Dũng tự dưng thấy thương hại cho Thu Cúc. Tính cách của cậu chủ thế nào, không phải là chủ tịch Lâm không hiểu.
“Cậu cứ yên tâm. Tôi sợ người bị đối xử lạnh nhạt và vô tình không phải là Thu Cúc, mà chính là cháu trai tôi.” Ông Lâm càng cười càng vui vẻ, càng thoải mái, trái ngược với tâm trạng lo lắng và bồn chồn của ông Trung Dũng.
“Chủ tịch !” Ông Trung Dũng nhăn mặt, gọi nhỏ: “Ông có thể giải thích rõ hơn được không ? Tôi thật sự không hiểu lý do vì sao ông lại cho rằng cô Thu Cúc có thể thuần phục được một con ngựa hoang giống như cậu chủ ? ”
Ông Lâm Phong bí hiểm đáp: “Cậu chờ khi nào Thu Cúc dọn về đây sống cùng với Tuấn Nam, lúc đó cậu sẽ hiểu vì sao tôi lại nói thế.”
Ông Trung Dũng im lặng, mắt chăm chú nhìn ông Lâm Phong. Ông cố gắng đọc suy nghĩ qua ánh mắt và khuôn mặt của ông Lâm Phong, nhưng không tài nào đoán được trong đầu chủ tịch Lâm đang tính toán điều gì.
……………………..
Mười giờ tối, trong một căn phòng khách sạn năm sao, Tuấn Nam cùng với một cô gái có thân hình bốc lửa, sắc đẹp mặn mà triền miên trên giường, cách sống phóng túng và ăn chơi xa đọa này đã theo hắn hơn bốn năm nay.
Mỹ Dung năm nay hơn 20 tuổi, là người mẫu của một tạp chí thời trang nổi tiếng, cao gần 1m7, là một cô gái sắc sảo, tham giàu, luôn dùng sắc đẹp của mình để câu dẫn đàn ông, luôn tìm đủ mọi cách lợi dụng các mối quan hệ để nhanh chóng tiến thân.
Tuấn Nam và Mỹ Dung đã quan hệ với nhau hơn bốn năm nay, cả hai đều có tính cách thâm trầm và hay dùng mưu để hại người, nên trên nhiều phương diện, họ rất giống nhau.
Rời khỏi cơ thể Mỹ Dung, nằm xuống bên cạnh, tay gác lên trán, mắt nhìn lên trần nhà, Tuấn Nam rơi vào suy tư.
Mỹ Dung ôm lấy cơ thể trần của Tuấn Nam, tay mân mê trước ngực hắn, miệng ngọt ngào hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì thế ?”
Tuấn Nam gặm hai đầu ngón tay trắng muốt của Mỹ Dung vào miệng, nháy mắt nói: “Anh đang nghĩ, nếu anh làm theo lời của ông nội ghi trong di chúc, anh sẽ phải cưới cô gái lạ mặt kia. Nếu điều này xảy ra, hai chúng ta làm sao có thể ở bên cạnh nhau nữa.”
Mỹ Dung cười nhạt, ngọt ngào đáp: “Anh đừng lo lắng vấn đề này. Anh cứ lấy cô ta đi, nhưng mà chỉ cần anh không động phòng với cô ta, không coi cô ta là vợ của anh là được. Hơn nữa anh có thể ly hôn với cô ta kia mà.”
“Em không ghen sao ?” Tuấn Nam cười cợt, bẹo má Mỹ Dung.
“Tại sao em phải ghen ? Chẳng phải người mà anh đang yêu là em sao ?” Mỹ Dung bĩu môi, hỡn dỗi bấm vào tay Tuấn Nam.
“Em nói đúng.” Tuấn Nam ôm Mỹ Dung vào lòng: “Người con gái lạ mặt, mà ông nội muốn anh lấy kia, bất quá chỉ là một quân cờ để anh tiếp nhận vị trí chủ tích của tập đoàn Lâm Thị. Khi nào đã danh chính ngôn thuận được thừa hưởng tài sản của nhà họ Lâm, anh sẽ ly hôn với cô ta ngay lập tức. Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có một mình em.”
Khóe môi Mỹ Dung nhếch lên, đôi mắt hồ ly giảo hoạt hiện lên những tia nhìn sắc nhọn. Cô ta thật lòng đâu có yêu gì Lâm Tuấn Nam, thứ mà cô ta yêu là tiền và địa vị của hắn.
Lâm Tuấn Nam tuy không phải là một tên ngốc, nhưng trong tình trường lại khá khù khờ, bốn năm nay hắn luôn cho rằng Mỹ Dung thật lòng yêu hắn, mà có đâu hay cô ả chỉ yêu thứ tiền tài, vật chất mà hắn mang lại cho cô ta.