Bạn đang đọc Hương Sắc Tình Yêu: Chương 2
Hai ngày sau.
Khu phố hiện giờ Thu Cúc đang ở cách căn nhà cấp bốn mà hai mẹ con Thu Cúc sống hơn 10 năm qua , gần sáu cây số.
Thu Cúc trở thành quản gia ột cặp vợ chồng già được hơn một tháng, nhiệm vụ chính của Thu Cúc là dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, lo đi chợ, nấu cơm cho họ ăn, ngoài ra còn lo quét sân vườn và tưới cây cảnh. Nói chung công việc này không nặng nhọc lắm, cặp vợ chồng già hơn 70 tuổi lại khá dễ tính và vui vẻ, làm quản gia cho họ, Thu Cúc có thể sống thoải mái như thể đang sống cùng với ông bà nội, ngoại của mình.
Cặp vợ chồng già không sống cùng con cháu, tất cả bọn họ đều đang sống ở nước ngoài, nên Thu Cúc không bị bọn họ làm phiền, cũng không phải chịu cảnh bị nhiều người làm khó, bị hò sai, và bị hiểu lầm là đang có ý đồ gì đó với hai người họ.
Bảy giờ sáng, khu phố khá yên tĩnh, hàng cây hai bên đường cao chưa quá ngang người, từng chiếc lá vẫn còn đọng hơi sương, đang được ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mọi người vẫn còn ở trong nhà, cùng ăn cơm sáng với người thân. Trên đường trong khu phố, thỉnh thoảng mới có một vài người đi qua đi lại.
Sáng nay Thu Cúc sau khi dậy sớm nấu cơm sáng cho cặp vợ chồng già ăn, đã vội vã chạy bộ đến khu chợ cách đó gần 10 phút đi bộ để mua thực phẩm cho ngày hôm nay. Thu Cúc dự định chiều nay sẽ đến bệnh viện thăm bà Thu Hồng.
Trên người mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo gió màu trắng bên ngoài, chân đi giày thể thao đồng màu với chiếc áo khoác, hai tay xách hai túi thực phẩm khá nặng, Thu Cúc sải những bước chân thật dài, mong nhanh chóng có thể về đến nhà của hai ông bà già.
Một người đàn ông hơn 70 tuổi, mặc một bộ đồ quần áo khá cũ kĩ, đậu đội một chiếc mũ vải màu trắng đã sờn rách, vóc dáng hơi lùn, râu tóc bạc phơ, mắt đeo kính trắng, đang nhăn nhó khổ sở nhìn tấm bản đồ trên tay, lọt vào tầm mắt của Thu Cúc.
“Hình như ông ấy bị lạc đường.” Thu Cúc nghĩ thầm, chân nhanh chóng bước lại gần người đàn ông lạ.
“Chào ông !” Thu Cúc nở một nụ cười thật dễ thương, dịu dàng hỏi người đàn ông lạ: “Cháu có thể giúp gì được cho ông không ?”
Người đàn ông lạ mặt ngẩng mặt, mắt chăm chú nhìn Thu Cúc.
“Ông ổn chứ ?” Thu Cúc dồn hai túi bóng đựng thực phẩm vào tay phải, tay trái thân thiện nắm lấy tay ông lão.
Người đàn ông lạ mặt mỉm cười, mắt cẩn thận quan sát và đánh giá Thu Cúc.
“Nhà cháu ở gần đây không ?” Bước đi theo Thu Cúc, bàn tay già nua nắm lấy tay Thu Cúc, ông lão hiếu kì hỏi Thu Cúc.
“Nhà cháu cách đây xa lắm, cháu hiện giờ đang làm quản gia ột căn hộ sống trong khu phố này.” Thu Cúc thành thật đáp, nụ cười dễ thương để lộ hai chiếc răng khểnh duyên dáng vẫn giữ trên môi.
Ông lão cười tươi, nheo mắt nhìn Thu Cúc: “Cháu dẫn ông đi tìm nhà người thân thế này, liệu có ảnh hưởng gì đến công việc làm thêm của cháu không ?”
Thu Cúc lắc đầu, dịu dàng trấn an ông lão: “Ông đừng lo lắng, ai cũng có lúc gặp khó khăn, cháu sẽ đưa ông đến nơi mà ông muốn đi.”
Thu Cúc cần thẩn nắm lấy tay ông lão, đi thật chậm để ông lão có thể theo kịp cước bộ của mình.
Đi được một đoạn hơn 10 mét, ông lão quay sang nhìn Thu Cúc, mỉm cười nói: “Này cháu gái ! Ông có một đề nghị thế này, không biết cháu có muốn nghe không ?”
Thu Cúc cười tươi như hoa nở, lễ phép chờ nghe ông lão nói.
“Thật ra, chỗ làm cũ của ông đang tìm một người giúp việc nhà. Người chủ cũ rất thích những người có tính cách thân thiện, tốt bụng và dễ thương như cháu. Nếu cháu đồng ý làm việc ở chỗ đó, cháu sẽ được trả lương rất cao.”
Thu Cúc lặng người, rơi vào suy tư. Công việc hiện tại, Thu Cúc cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng vẫn không đủ để trả tiền viện phí ẹ, nên nhiều khi Thu Cúc phải làm thêm nhiều công việc khác nhau.
“Thưa ông, nếu cháu nhận lời, cháu có thể nhận tiền gấp đôi số tiền cháu đang làm hiện tại không ạ ?” Thu Cúc lúng túng, mắt lo lắng nhìn ông lão, nói ra thắc mắc của mình.
Ông lão không vội trả lời Thu Cúc, sau khi nhìn và đánh giá Thu Cúc một lúc, ông lão mới gật đầu nói: “Số tiền lương mà cháu nhận được, không phải gấp đôi ở đây, mà còn gấp ba, gấp bốn lần. Chỉ cần cháu đồng ý nhận lời ngay bây giờ, ngay sáng ngày mai, sẽ có người đến đón cháu đi, hơn nữa còn trả trước tiền cho cháu trong vòng một năm”
Thu Cúc ngây người, lỗ tai lùng bùng. Thu Cúc thật sự không dám tin là mình có thể tìm được một công việc, được trả lương hậu hĩnh như thế. Là người không tham tiền, nhưng mẹ lại đang cần một số tiền lớn để phẫu thuật, Thu Cúc không thể bỏ lỡ cơ hội có một không hai này được.
“Cháu đồng ý !” Thu Cúc kích động nói, thanh âm hơi run vì nôn nóng và phấn khích.
Ông lão hài lòng, đưa cho Thu Cúc một tấm danh thiếp ghi điện chỉ và một số điện thoại di động.
“Đây là tên địa chỉ của căn nhà cháu sẽ đến làm quản gia, và số điện thoại di động, để cháu tiện liên lạc nếu có gì cháu thắc mắc cần hỏi. Ngoài ra…” Ông lão thò tay vào túi áo khoác, lôi ra một tờ séc, rồi dúi vào tay Thu Cúc: “Đây là số tiền, ông thay người chủ cũ trả trước cho cháu trong vòng một năm. Hy vọng là cháu hài lòng với số tiền này.”
Thu Cúc run run đọc mấy con số không , vượt quá sáu con số được ghi trên tờ séc. Mắt mở to vì kinh ngạc và sững sờ, Thu Cúc chớp chớp mắt, phải mất một lúc lâu, Thu Cúc mới lấy lại được tinh thần.
“Số…số tiền này ?” Thu Cúc lắp bắp, hết nhìn tờ séc trên tay, lại nhìn khuôn mặt phúc hậu và hiền từ của ông lão.
“Cháu nhận đi, đây là số tiền cháu sẽ được trả trong vòng một năm.” Ông lão mỉm cười, vui vẻ hỏi Thu Cúc: “Thế nào, cháu hài lòng chứ ?”
Thu Cúc mắt đỏ hoe, ngây người nhìn ông lão, không biết là mình đang tỉnh hay là đang mơ.
Khi ông lão được một người đàn ông mặc vét đen mở cửa và đỡ vào ngồi trong ghế xe ô tô, Thu Cúc vẫn còn đứng một chỗ, nhìn theo hình bóng chiếc xe ô tô cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa. Tờ séc trị giá hơn 100 triệu, được Thu Cúc nắm chặt trong tay.