Hướng Noãn

Chương 56


Đọc truyện Hướng Noãn – Chương 56


Khi thứ hạng hot search càng ngày càng cao, sự việc lại lên men thêm một lần.
Đến buổi chiều, khi Ôn Noãn cùng Hướng Đồ Nam rời nhà họ Hướng, nhóm quần chúng ăn dưa dùng đã dùng kinh nghiệm ăn dưa phong phú lý giải một cách mạch lạc chuyện này.
Sau khi Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam chia tay, Hướng Đồ Nam rời nước, nhưng đối với Ôn Noãn vẫn nhớ mãi không quên, cho nên đã nhờ anh trai mình là Hướng Đông Dương âm thầm chiếu cố cô, còn vì cô mà xăm một hình mà ai cũng chưa từng thấy.
Có sự bảo vệ của Hướng Đông Dương, những chuyện rối loạn lung tung của Ôn Noãn, chắc không phải sự thật, nhưng chuyện cô hồi đại học từng quen một người bạn trai, là có thật, mấy đương sự cũng không phủ nhận.
Điều này thì hay rồi, trên mạng lập tức nổi lên một cuộc chiến mắng mỏ.
Những người hâm mộ mới vì xúc động bởi sự si tình của Hướng Đồ Nam cảm thấy Ôn Noãn không xứng với sự thâm tình của anh, mà fan sự nghiệp (1) cùng fan nhan sắc (2) của Ôn Noãn lại cảm thấy lúc ấy hai người đã chia tay, Ôn Noãn có quyền được quen bạn trai mới.
(1) Fan sự nghiệp (Nguyên văn: 事业粉) – Kiểu fan quan tâm đến đường hướng phát triển, con đường sự nghiệp của idol.
(2) Fan nhan sắc (Nguyên văn: 纯颜粉) – Kiểu fan quan tâm đến ngoại hình, nhan sắc của idol.
Rõ ràng không hề có chút liên quan nào đến họ, người hai bên lại cãi nhau đến vô cùng chân tình thực cảm (3).
(3) Nguyên văn 真情实感 – tình cảm chân thành, ý ở trên có thể hiểu là fan hâm mộ dùng tình cảm chân thành với idol mà cãi nhau bênh vực idol?
Lần đầu tiên Ôn Noãn cảm giác được, muốn ở giới giải trí hỗn loạn này, thực sự cần một trái tim lớn mạnh mẽ.
Đến khi hai người họ về đến nhà, cuộc cãi nhau không chỉ vẫn tiếp tục, mà còn thăng cấp, đã bắt đầu công kích cá nhân.
Điều bị công kích đại khái là trong lòng Ôn Noãn nếu có Hướng Đồ Nam, lại còn hẹn hò với Khúc Vĩnh Gia, chính là lừa gạt tình cảm; nếu thật sự từng yêu Khúc Vĩnh Gia, đó chính là ong bướm lả lơi (4), rất có lỗi với tình cảm sâu đậm của Hướng Đồ Nam.
(4) Nguyên văn 水性杨花: ý là không chung tình, lăng nhăng, lả lơi
Có người thậm chí tìm ra Weibo của Khúc Vĩnh Gia, sau khi mắng Ôn Noãn xong, rồi đến comment mắng anh ta, nói anh ta cơ bản là không xứng so sánh với Hướng Đồ Nam.
Ôn Noãn lúc này hoàn toàn không có tâm trạng xem diễn biến.
Chuyện này cũng là một cái gai trong lòng cô, bất kể là đối với Hướng Đồ Nam hay Khúc Vĩnh Gia, đều vô cùng có lỗi.
Bữa tối Ôn Noãn cũng mặt ủ mày chau mà ăn.
Sau khi ăn xong tắm rửa rồi nằm trên giường, cuối cùng thấp thỏm mà chú ý đến chút tiến triển mới nhất.
Anh Khúc nằm cũng trúng đạn, có lẽ là bị mắng đến tàn nhẫn, cuối cùng cũng xuất đầu lên tiếng.
-- Tôi không chơi Weibo nhiều, mối tình ngắn ngủi với Ôn Noãn kia cũng đã là chuyện của 5 năm trước, tôi không muốn nói nhiều, nhưng thấy những đàm luận nực cười nào đó, vẫn nên làm sáng tỏ một chút.
Không nói dối, Ôn Noãn là một cô gái cực kỳ chân thành, có thể là vì cảm động với sự theo đuổi không ngừng của tôi, nên mới cho tôi một cơ hội.

Đều đang trong tình trạng độc thân, tôi cảm thấy cách làm này không có gì đáng trách.
Nhưng chỉ tiếc, tôi cuối cùng thì vẫn không có cách nào chân chính bước vào trái tim cô ấy, cho nên chia tay trong hoà bình, đến nay vẫn là bạn bè.
Tôi không dám tự so với thánh nhân, khuyết điểm cũng không phải ít, may mắn duy nhất chính là lúc hẹn hò với Ôn Noãn, luôn nhã nhặn đối xử với cô ấy, không để lại tiếc nuối cho tình yêu hoàn mỹ của cô ấy.
Bất kể là trước trước kia, hiện tại, hay là tương lai, tôi đều hy vọng @ Nhị nha đầu Ôn Noãn cô ấy sẽ luôn hạnh phúc.
Vậy đó, sau này sẽ không bình luận thêm bất cứ điều gì về chuyện này nữa.
Ôn Noãn không ngờ Khúc Vĩnh Gia sẽ lội vào vũng nước đục này, hơn nữa từng câu đều đang bảo vệ cô.
Có lẽ ai đó suy đoán rằng khi cô và Khúc Vĩnh Gia hẹn hò từng có cái loại quan hệ kia, nói rằng cô ghê tởm, anh mới nói câu “Đối xửa nhã nhặn” kia.
Thật ra trước sau đều là cô sai.
Trước kia cô không nên nhất thời mềm lòng, chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, đến hôm nay, khiến anh vô cớ bị liên lụy không nói, còn bắt anh phải tự bóc trần vết thương.
Trong lòng Ôn Noãn xúc động.
Cửa phòng tắm mở ra, Hướng Đồ Nam mang theo một người hơi nước đi tới, cúi đầu để sát vào nhìn thoáng qua, cướp lấy điện thoại, ném lên đầu giường.

“Được rồi, giải thích rõ ràng là được rồi.

mấy bình luận trên mạng, thật sự không cần để ý đến.

Nếu theo cách nói trên mạng, anh thì cả ngày không làm việc đàng hoàng, còn muốn tranh tài sản với anh trai anh, anh trai anh thì bụng dạ hẹp hòi, chỉ bận rộn chèn ép anh, chị dâu thì tâm cơ Bạch Liên (5), mới khiến anh trai anh thích đến mê muội.

Nếu em thật sự để ý cái này, thế nào cũng phải tức đến chết.”
(5) Tâm cơ Bạch Liên: tỏ ra mình ngây thơ vô tội; trà xanh
Ôn Noãn bị chọc cười, vốn cô cũng không bận tâm lắm đến mấy lời này kia trên mạng, thầm nghĩ dù sao cũng như vậy, lại nghĩ không cần biết là đúng hay sai, đều chỉ là thứ tăng thêm phiền não.
Lúc này cô mới nhìn anh, Hướng Đồ Nam đúng lúc đang cởi khăn tắm.
Mặt Ôn Noãn nóng lên, cụp mặt thấp giọng lẩm bẩm: “Không biết xấu hổ.”
Hướng Đồ Nam xốc chăn ngồi bên cạnh cô, mỉm cười kéo tay cô qua: “Anh và em ở bên nhau, còn muốn giả vờ chính nhân quân tử không gần nữ sắc gì chứ.”
Xúc cảm trong lòng bàn tay khiến nhiệt độ trên mặt Ôn Noãn có tăng mà không giảm, hô hấp dần dần trở nên hỗn loạn.
Bàn tay đang nắm tay cô bỗng nhiên buông ra.
“Gọi điện đi.

Có số của Khúc Vĩnh Gia không?”
Ôn Noãn ngây người một chút, gật gật đầu: “Làm gì?”
Tay vẫn ở trong chăn, vừa định rút ra, bị anh chặn lại.
Chẳng lẽ còn muốn cô tiếp tục?
“Cảm ơn anh ta.” Anh lấy điện thoại của cô đến, ra hiệu cho Ôn Noãn: “Mở khóa.”
Mật khẩu điện thoại của anh công khai với Ôn Noãn, nhưng lại không hề yêu cầu Ôn Noãn cũng chia sẻ với anh.
Ôn Noãn dùng cái tay không kia mở điện thoại, ấn tên tìm số Khúc Vĩnh Gia.
Một tay khác ở trong chăn khiến cô cảm thấy cực kỳ xoắn xuýt, thầm có cảm giác kiểu yêu đương vụng trộm.
Vừa tìm được tên Khúc Vĩnh Gia xong, ấn xuống, Hướng Đồ Nam bỗng nhiên duỗi tay, một phát ôm cô vào lòng mình.
Ôn Noãn sợ hãi kêu một tiếng, đồng thời bên trong truyền đến tiếng Khúc Vĩnh Gia.
“Noãn Noãn? Sao vậy?”
Bộ đồ ngủ kiểu thắt đai kéo kéo một cái liền mở ra, tay Hướng Đồ Nam đặt trên vai cô, dọc theo cánh tay vuốt áo ngủ tơ lụa xuống một chút.
Tim Ôn Noãn sắp nhảy khỏi lồng ngực, cắn chặt môi, mới khiến tiếng của mình nghe bớt kỳ lạ.
“Không sao……” Toàn thân cô đột nhiên cứng đờ, suýt nữa không thở nổi.

Cô như xin tha nhìn anh, vặn vẹo cơ thể muốn né tránh tay anh, nhưng bất kể trốn tránh như thế nào, cái tay kia như thể mọc lên trên ngực cô.
Ôn Noãn hoàn toàn không thể nghĩ được gì, nghe thấy Khúc Vĩnh Gia ở bên kia gọi cô, cô cũng không dám mở miệng nữa.
Anh cười một cái, dời tay, Ôn Noãn còn chưa kịp thở, anh đã nhanh chóng hôn lên môi cô một cái, đồng thời một tay đưa điện thoại trong tay cô lên bên tai.

Một tay khác dọc theo đường cong cơ thể Ôn Noãn mà trượt xuống mãi.
Ôn Noãn run run một chút, cơ thể mềm nhũn, ngã lên người anh.
“Là tôi, Hướng Đồ Nam.

Anh Khúc, chào anh.” Giọng nói bình tĩnh dị thường.
Đối phương tuyệt đối sẽ không nghĩ được rằng, bọn họ bên này hiện tại có bao nhiêu kiều diễm.
Cảm giác toàn thân Ôn Noãn toàn bộ đều tập ở trung trên bàn tay kẹp giữa cơ thể hai người của anh.
“Chào anh.” Giọng Khúc Vĩnh Gia vang lên bên tai cô.
Ôn Noãn cắn chặt môi, cơ thể run rẩy, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra rằng, là Hướng Đồ Nam thuận tay bật loa ngoài.
“Tôi đã thấy Weibo của anh, cảm ơn anh đã giúp giải thích.”
Nói thì đứng đắn như vậy, mà tay lại làm động tác không đứng đắn nhất.
Bên trong cơ thể Ôn Noãn phát trướng, nhưng trong miệng một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
“Đừng khách sáo, tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật.” Khúc Vĩnh Gia nói, “Hơn nữa tôi cảm thấy rất may mắn, nói thế nào thì cũng coi như là bạn trai cũ của Noãn Noãn.”
Lời này là khiêu khích chói lọi.
Ôn Noãn hơi hé mắt, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Hướng Đồ Nam mỉm cười, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ khẽ nhếch của cô một cái: “Đúng vậy, mắt chọn bạn trai của Noãn Noãn vẫn luôn không tồi.”
Rồi dán đến bên tai cô, khe khẽ hỏi: “Thoải mái không?”
Ôn Noãn sắp phát điên rồi, căn bản không phân biệt được là khó chịu hay dễ chịu.
Nhưng vừa nghe anh nói như vậy, vừa rất ngạc nhiên, lại cảm động.
Khúc Vĩnh Gia cũng bị lời nói có phong độ lại không biết xấu hổ tự tâng bốc như vậy chặn họng, im lặng, cười nói: “Hãy đối xử thật tốt với Noãn Noãn, cô ấy thật sự là một cô gái tốt.

Nếu hai người kết hôn đừng có gửi thiệp mời cho tôi.

Tôi là người qua đường Giáp khuấy xong nước tương, cũng đã đến lúc phải rút lui.”
“Được.” Anh nói, cũng cúp máy.
Khi anh ném điện thoại sang một bên, Ôn Noãn cũng rên rỉ ra một tiếng thật dài.
Hướng Đồ Nam cử động thân dưới, để cô nằm xuống cạnh mình, càng làm cho động tác trên tay thuận tiên hơn.
Môi Ôn Noãn hé mở, hai mắt khẽ nhắm, cơ thể đã mềm nhũn như nước từ lâu.
Muốn anh hôn cô.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.
“Anh ta là một người thú vị, tiếc là anh keo kiệt, không muốn làm bạn bè với anh ta.”
Ôn Noãn thở hổn hà hổn hển: “Anh trách em, có phải không?”

Anh lắc đầu.
Ngực Ôn Noãn phập phồng kịch liệt, giọng nói khàn đặc.
“Nếu em thật sự cùng anh ấy…….!Vậy thì, anh có phải hay không……”
“Sẽ không.” Giọng anh thật nhẹ nhàng, ánh mắt càng thêm ôn nhu, “Trước khi về nước, anh đã tính toán cho trường hợp tệ nhất.”
Ôn Noãn mơ hồ nhớ tới những lời vô liêm sỉ anh từng nói.
Cô vui vẻ mà cười rộ lên, tay ôm lên eo anh, dính sát cơ thể mình vào người anh.
“Hôn……!Hôn em.”
Anh nhìn cô mãi, quan sát từ biểu tình nhỏ nhất của cô, nhìn cô bị tình dục dày vò đỏ cả mặt, trong lòng như bị sóng biển va vào tảng đá ngầm, từng chút, lại từng chút
Anh đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn cô.
Trước khi về nước, anh đã từng nghĩ, ngay cả khi cô đã kết hôn, có con, anh vẫn sẽ tìm cách đưa cô trở lại.
Nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, tất cả đều không cần.
Nhưng hôm nay, nghe giọng người đàn ông đã từng cùng cô có mối quan hệ ngắn ngủi kia, nhìn dáng vẻ cô động tình dưới tay mình, anh mới phát hiện sâu trong nội tâm mình là sự ghen ghét cùng dục vọng chiếm hữu đáng sợ.
Đó là một loại bản năng, là có lý trí và giáo dục hơn nữa cũng chẳng cách nào thay đổi.
Điều này không có nghĩa là anh sẽ ghét bỏ Noãn Noãn, chỉ là anh chắc chắn sẽ tự trách mình, tự trách mình đã từng buông tay.
May mắn Ôn Noãn là của anh.
Chỉ thuộc về anh.
Vĩnh viễn đều là của anh.
--
Trước khi ra ngoài vào sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn nghĩ đến một chút chuyện phiền phức.
Việc cô vẫn đang làm diễn viên lồng tiếng Nàng đã trở thành chuyện ai ai cũng biết, không biết Trịnh tổng sẽ nghĩ như thế nào.
Chắc hẳn không có ông chủ nào lại thích thấy nhân viên của mình có nghề tay trái, hoặc nhiều hoặc ít sẽ lo ảnh hưởng đến công việc hiện tại.
Hướng Đồ Nam vắt áo vest lên tay, bước tới hôn lên mặt cô.
“Nếu ông ta thật sự để ý, em dứt khoát từ chức đi.

Dù sao vốn đi làm cũng không vui vẻ gì.”
Ôn Noãn vẫn không yên tâm.
Anh một tay ôm lấy cô.
“Em cũng không phải dời ra công việc kia thì không thể sống.

Kinh doanh shop online, hoặc là tập trung làm diễn viên lồng tiếng không phải không tốt.

Nếu em chỉ thích công việc này……” Anh nhíu mày suy nghĩ một chút, “Dứt khoát tự mở cái công ty làm bà chủ.

Anh có thể làm người đầu tư thiên thần của em.”
Ôn Noãn: “Gì? Anh?”
Hướng Đồ Nam buông cô ra, mỉm cười nắm lấy khuôn mặt cô: “Sao, nghi ngờ anh à?”
Ôn Noãn tạm thời thật sự không nghĩ xa như thế, nhưng Hướng Đồ Nam nhìn rất bừng bừng hứng thú.
“Cũng không có gì, nhân lúc trẻ tuổi nên nếm trải nhiều hơn.


Anh thấy là em bây giờ có thể suy nghĩ kỹ lại lời đề nghị của anh.”
Ôn Noãn cũng không thật sự mà nghiêm túc suy nghĩ đến lời Hướng Đồ Nam.
Trong công ty vẫn bình tĩnh như thường, những sóng to gió lớn xảy ra với cô hoàn toàn như không có ảnh hưởng đến người trong công ty.
Chỉ chớp mắt đã đến thứ bảy, chiến dịch 11-11 chính thức bắt đầu.
Ôn Noãn đã đăng tải những bộ quần áo mà cô đã làm mẫu vào sáng sớm cùng ngày, đồng thời lần đầu tiên làm một bài quảng cáo trên Weibo của mình.
Sau làn sóng “Rõ ràng có thể dựa vào mặt, lại cố tình dựa vào tài năng”, mọi người kinh ngạc phát hiện, Ôn Noãn không chỉ là một ngôi sao trong giới lồng tiếng mà còn là chủ của một cửa hàng Taobao có chút danh tiếng.
Rất nhanh, có người tinh mắt phát hiện, bối cảnh của những bức ảnh đó của cô, vậy mà lại là ở trong biệt thự nhà họ Hướng -- đã từng xuất hiện một chút trên Weibo của Dương Lưu Thư trước đây.
Mà một bộ quần áo trong đó, hai ngày trước, trong Weibo mà Dương Lưu Thư đăng kia, giống hệt bộ mà Ôn Noãn mặc lúc ấy.
Nói cách khác, ngày mà Dương Lưu Thư đăng Weibo, Ôn Noãn đang ở biệt thự cao cấp nhà họ Hướng mà chụp những hình ảnh quảng cáo cho cửa hàng Taobao của mình.
Cái này cho thấy điều gì?
Cho thấy rằng hai vị nhà họ Hướng căn bản không giống như trong lời đồn, không thích người con dâu tương lai thứ hai này mà là thương đến tận tâm, mới có thể để tùy ý cô lăn lộn ở nhà vậy.
Vì thế 11-11 này, sau khi Ôn Noãn đã lăn lộn hai năm trong ngành quảng cáo, cuối cùng lần đầu tiên cảm thấy sự đáng sợ của hiệu ứng người nổi tiếng và marketing.
Chỉ trong một ngày mà thôi, doanh thu của cửa hàng của cô đã gần đạt tới tám con số.
Ôn Noãn hưng phấn mà hai mắt phát ánh sáng xanh, suốt đêm ôm máy tính dựa vào đầu giường, căn bản không muốn chợp mắt một chút nào.
Mắt thấy đã tới chủ nhật, trời cũng sắp sáng, Hướng Đồ Nam rốt cuộc nhịn không được ra tay, từ trong lòng người “Chưa hiểu việc đời” nào đó, cứng rắn cướp máy tính đi.
“Đi ngủ.”
Ôn Noãn bị anh đè dưới thân, hai mắt vẫn mở thau láu.
“Hướng Đồ Nam, lần đầu tiên em kiếm được nhiều tiền như vậy đấy.

Thật sự, em trước nay chưa từng kiếm một lúc nhiều tiền như vậy.”
Anh sắp bị cô bạn gái nhỏ mê tiền của mình chọc cười.
Cúi đầu cắn mạnh lên cánh môi cô, vốn muốn trêu chọc cô một chút, nhưng thấy ánh sáng trong đôi mắt đỏ bừng của cô, trong lòng anh bỗng trở nên mềm mại.
Vui vẻ vì cô, cũng tự hào vì cô.
“Ừ, cực kỳ lợi hại.” Anh cúi đầu, cắn vành tai đã tháo khuyên tai của cô, nhẹ nhàng mút vào một cái, “Vợ anh lợi hại nhất.”
Hai tay Ôn Noãn leo lên cổ anh, cười rất khiêm tốn: “Có một nửa là của anh, không phải, là hơn phân nửa công lao.

Hướng Đồ Nam, anh thật lợi hại.”
Một tay anh duỗi vào trong chăn, sờ đến dây lưng áo ngủ của cô, nhẹ nhàng kéo một cái.
“Về năng lực nào đó, còn lợi hại hơn một chút.”
--
Sáng sớm thứ hai trở lại công ty, Ôn Noãn cảm giác được một tia khác thường.
Loại cảm giác này hình dung không ra, nhưng cô nhận thấy được người khác cố ý hay vô tình mà cứ nhìn lén cô.
Ôn Noãn không bận tâm mà bận bịu với công việc của mình, nhưng trong lòng thầm than: Chắc là thật sự đến lúc phải đi rồi.
Rốt cuộc ngay cả thái độ của Trần Kỳ đối với cô, cũng có một chút tế nhị.
Trịnh tổng không ở đây, cô vẫn không biết ông ta thấy thế nào về những việc mấy ngày nay của cô.
Tuy nhiên, cô không ngờ rằng, cô còn chưa cân nhắc xem có định đệ đơn xin từ chức hay không, Trần Chí Quân đã xảy ra chuyện trước.
tan
15/07/2021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.