Hướng Noãn

Chương 50


Đọc truyện Hướng Noãn – Chương 50


Vị trí của Ôn Noãn đối với vị Tiền tổng sẽ gặp tối nay là: Hoa lạ.

Lần đầu tiên cô gặp vị Tiền tổng này là vào năm ngoái.

Kết quả là tối hôm đó, ngay trong bữa tiệc, người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt mày bóng loáng này sau khi uống vài ly vào bụng, trực tiếp trước mặt một bàn người muốn Ôn Noãn theo ông ta một đêm.

Ngay lập tức, tất cả người trong bàn đều đổ dồn ánh mắt lên người Ôn Noãn.

Ngày hôm đó đó Ôn Noãn đến cùng Trần Kỳ, chị Kỳ lập tức giảng hòa, nói rằng Ôn Noãn của chúng tôi vẫn còn là cô gái nhỏ đấy, ngài cũng đừng nói đùa với cô ấy.

Tiền tổng nấc lên, hai mắt đỏ hoe mà nhìn chằm chằm Ôn Noãn, toét miệng cười: “Cô gái nhỏ tốt mà, tôi thích cô gái nhỏ.

Tôi lại không có vợ, cô ấy cũng không cần phải làm người thứ ba, sợ cái gì! Hơn nữa tôi cũng không bạc đãi với cô ấy, mười vạn, được không?”
Đó cũng không phải lần đầu tiên Ôn Noãn bị người khác trực tiếp ra giá, nhưng lại là lần đầu tiên có người đặt thẳng loại chuyện này lên bàn.

Ôn Noãn tay nắm chặt dưới gầm bàn, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến phát đau, mượn chút đau đớn này, cô là đang làm bản thân bình tĩnh lại, không hất mặt chạy lấy người giống như cô gái nhỏ vừa mới ra trường.

Cô mỉm cười uyển chuyển từ chối.

“Hai mươi vạn.” Tiền tổng không chút do dự tăng giá.

Vẻ mặt kia, rõ ràng là nhất định phải được.

Ôn Noãn vẫn cứ cười uyển chuyển từ chối: ” Cảm ơn ngài đã xem trọng, nhưng trong tay tôi tạm thời vẫn đủ tiền tiêu, nếu không ngài tìm người khác nhé?”
“50 vạn.” Tiền tổng gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, đã hơi có chút không vui.

Những người khác sớm đã không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ôn Noãn, ánh mắt phức tạp.

Bọn họ đều là quần chúng, chỉ có mỗi cô là người múa rìu trên sân khấu.

Trần Kỳ vừa định mở miệng, Tiền tổng đã trừng mắt liếc cô ấy một cái.

“Một trăm vạn.

Kể cả vậy cô vẫn xứng đáng.” Ông ta hồng hộc thở phì phò, lạnh lùng cười, “Cô ở công ty các cô cực khổ một tháng mới kiếm được bao nhiêu tiền? Hơn nữa tôi tìm tới cô, là bởi vì cô giống với người yêu đầu tiên, mối tình đầu của tôi, hiểu chứ?”
Ôn Noãn ở dưới bàn ngăn Trần Kỳ đang muốn trở mặt lại.

Bưng chén rượu, cô cười đứng lên.

“Tiền tổng ngài nói như thế, tôi đã hiểu rồi.

Giống mối tình đầu của ngài, đây là duyên phận, cho nên tôi phải kính ngài một ly.”
Lời này vừa nói ra, không khí lập tức bùng lên.

Mọi người đều cười nói đây thực sự là duyên phận, có người nhân cơ hội khuyên cô theo Tiền tổng đi, nói rằng con người Tiền tổng thực sự không xấu, còn có người nói đúng vậy, Tiền tổng lại không vợ, nếu duyên phận sâu hơn một chút, cưới luôn cô, không phải cũng là chuyện tốt.

Ôn Noãn chỉ cười, lại lần nữa nâng ly rượu về phía Tiền tổng đã cười ha hả, ngửa cổ, uống một ngụm cạn ly rượu kia.

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi vỗ tay, cô dùng mu bàn tay lau khóe miệng, cười nói: “Nhưng mà trong lòng tôi cũng có một người mối tình đầu, lại không giống với Tiền tổng ngài cho lắm.


Tâm tư của ngài tôi hiểu, tâm tư của tôi, cũng nhờ Tiền tổng ngài ủng hộ.”
Đây vẫn là cự tuyệt.

Tiền tổng bưng một chén rượu đứng đó, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng bỗng nhiên cao giọng: “Được.”
Một ngụm cạn ly, rồi khi ngồi xuống, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Noãn từ chối để Trần Kỳ đưa cô về nhà.

Cô không đi xe điện ngầm hay bắt xe, một mình chậm rãi đi trên con đường về phía trước, đi mãi cho đến khi chân đau, tháo giày cao gót ra cầm lên trong tay tiếp tục đi, cuối cùng không biết đi như thế nào đến ngoại thành, ngồi ở bờ sông Hoàng Phố ngắm ánh trăng.

“Ai người đầu đã trông trăng ấy? Trăng ấy soi người tự thuở nào?” (*)
(*) 江畔何人初见月, 江月何年初照人: Hai câu thơ trong bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ”
Cô vẫn nhớ mãi đêm đó bên cạnh cô người đến người đi, vầng trăng trên bầu trời vừa to vừa tròn.

Chỉ tiếc “Năm qua năm lại hoa vẫn thế, Năm đến năm đi người đâu còn như xưa” (*), người bên cạnh thay hết người này đến người khác, cô thậm chí còn chẳng nhớ nổi lúc trước tại sao mình muốn đến Thượng Hải.
(*) 年年岁岁花相似,岁岁年年人不同 (Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng) – Hai câu thơ trong bài thơ “Thương thay lão đầu bạc” của Lưu Hi Di – 刘希夷《代悲白头翁》(Đại bi bạch đầu ông), Nguồn thivien.net
Tối hôm đó mãi cho đến khuya cô mới về đến nhà.

Lúc tắm mới phát hiện trên chân đã nổi lên mấy cái mụn nước lớn, đau mấy ngày mới đỡ.

Sau đó Tiền tổng lại một mình đi tìm cô, đầu tiên là nhận lỗi, nói rằng không nên nói trước mặt mặt nhiều người như thế, rồi thổ lộ, nói rằng cô thật sự giống mối tình đầu của ông ta, ông ta thật sự thích cô, vẫn một trăm vạn, chỉ một đêm.

Sau khi bị Ôn Noãn cự tuyệt một lần nữa, ông ta dứt khoát cầu hôn với Ôn Noãn, còn nói thích cô gái có nguyên tắc như cô.

Chỉ vừa hai tháng trước, Ôn Noãn còn nhận được điện thoại của Tiền tổng, ồn ào muốn mời cô ăn cơm.

Thật ra ông Tiền tổng này, có mặt xấu, nhưng lại không phải hoàn toàn là người xấu, ít nhất tối hôm đó ở trước mặt nhiều người như vậy khiến ông ta mất mặt, ông ta cũng không thật sự ghi hận Ôn Noãn.

Ông ta có lẽ chỉ là quen vật hoá phụ nữ.

Cái lý do gọi là giống mối tình đầu kia, có lẽ là thật, cũng có lẽ chỉ là cái cớ để ông ta tìm phụ nữ.

Mấy năm qua, Ôn Noãn đã gặp rất nhiều người như Tiền tổng.

Có người thẳng thắn như ông ta, dùng tiền ném thẳng vào người.

Cũng có người tương đối cao tay, sẽ ngụy tạo ảo tưởng theo đuổi liếc mắt đưa tình, bản chất vẫn là dùng tiền tài để khiến bạn từ từ đắm chìm.

Những người này không chỉ sự nghiệp thành công, có người còn có ngoại hình ưa nhìn, giỏi ăn nói, hoặc là tốt nghiệp từ các trường danh tiếng.

Ôn Noãn đã từng tận mắt chứng kiến mấy người bên cạnh cô, hoặc là bị tiền tài đánh hạ, hoặc là bị mê hoặc bởi cái gọi là nhu tình.

Nhưng cô đã từng yêu, biết người yêu thương bạn thật sự trông như nào khi nhìn bạn.

Cô ở trong mắt những người đó, chỉ thấy được dục vọng và chinh phục.

Một khi có người ra giá với bạn, bạ ở trong mắt anh ta, cùng lắm chỉ là một món hàng hóa, có thể mua bán.

Cô cũng muốn đặt một cái giá đắt cho bản thân.


Thật ra Ôn Noãn có đôi khi cũng nghĩ rằng, cô cố chấp cái gì chứ?
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, còn từng phá thai, đời này cũng không định kết hôn sinh con, chi bằng nhân lúc còn trẻ đẹp, tìm một người ngoại hình ưa nhìn ra tay hào phóng, kiếm chút tiền dưỡng già.

Nhưng cuối cùng vẫn cứ không thể vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Cô sợ một khi hạ thấp nguyên tắc, sẽ càng ngày càng sa đọa ngay.

Cho dù Hướng Đồ Nam từ bỏ cô, cô cũng không thể từ bỏ chính mình.

--
Không khí bữa tiệc tối nay rất tốt.

Ai cũng có một loại khách khí khó tả đối với Ôn Noãn.

Chuyện Tiền tổng đã từng muốn trực tiếp dùng tiền mua một Ôn Noãn một đêm, Trịnh tổng chưa từng biết, nhưng thật ra trong số những người đang ngồi đây, Ôn Noãn nhận ra có hai người có mặt tối đó.

Khi ánh mắt vô tình chạm nhau, Ôn Noãn đều có thể nhìn thấy ý cười xấu hổ trong mặt người đó.

Tiền tổng cũng xấu hổ, thậm chí mang theo một chút lấy lòng.

Trong bữa tiệc, đàn anh đưa Ôn Noãn vào ngành lồng tiếng bỗng gọi điện thoại tới.

Hóa ra là anh ấy đọc được tin, gọi riêng đến để xác thực.

“Cho nên, là thật à?” Đàn anh cười hỏi.

Ôn Noãn đứng cạnh một chậu cây trong nhà đối diện cửa phòng, vuốt chiếc lá cây xanh mướt: “Vâng, là thật.”
“Mối tình đầu?”
“Vâng.

Gương vỡ lại lành, tục nhỉ?”
Đàn anh ha ha cười: “Hai người yêu nhau sẽ về chung một nhà, dù có tục cũng được.

Noãn Noãn……!Ôi chao, anh đang vui mừng, cũng không biết nên nói gì, thôi thì, chúc các em hạnh phúc nhé.

Kết hôn thì cho anh tấm thiệp đấy.” Ngừng một chút, rồi nói thêm, “Không thành vấn đề chứ?”
Bốn chữ cuối cùng đó khiến trong lòng Ôn Noãn hơi chua xót.

Đây là sợ cô không cho hả.

“Không thành vấn đề.”
Đàn anh ha ha cười rồi cúp máy.

Ôn Noãn dựa lên tường, chậm rãi thở ra.

Cảm giác vì trèo cao mà người ta thấy mình chắc là người thấp kém hơn này thật không dễ chịu, bảo sao trước kia cứ nói cái gì mà môn đăng hộ đối, xem ra cũng chỗ đúng nhất định.


Nếu vẫn vô tâm vô phế giống như trước kia thì tốt rồi.

Cửa phòng mở ra từ bên trong, Tiền tổng cười ha hả mà đi tới, xoa tay.

“Cô xem cái hiểu lầm này đi, Ôn tiểu thư, chuyện trước kia, cô đừng để ý nhé.”
Ôn Noãn đứng thẳng người, nhàn nhạt cười: “Không đâu, Tiền tổng ngài là người rất có thành ý.

Tôi cũng hy vọng ngài lại có thể gặp được người giống mối tình đầu của ngài.”
Ném tiền thật sự ném có thành ý, sau đó khi tìm cô, cũng không có tùy tiện động tay động chân, càng chưa từng trả thù cô.

Về cơ bản ông ta vẫn tính là thuộc kiểu người quang minh lỗi lạc trong số những người nhân cách không tốt.

Tiền tổng sờ tấm trán của mình, hắc hắc cười: “Tôi biết trong lòng Ôn tiểu thư cô không tin tôi, nhưng mà tôi thật sự không lừa cô.” Ông ta cười gượng hai tiếng, dường như có chút xấu hổ, “Nhưng người ở thời chúng tôi, không trang điểm không ăn mặc, cô ấy không đẹp được như cô.

Chắc chỉ là hình bóng cũ thôi.”
Ôn Noãn có chút bất ngờ, nhìn biểu tình của Tiền tổng, dường như thật sự có chuyện cũ như vậy.

Không ngờ rằng người vợ trước đã qua đời nhiều năm như vậy, vậy mà Tiền tổng vẫn còn nhớ thương mối tình đầu của mình.

Cô nhất thời có chút cảm xúc, nhiều chuyện hỏi một câu: “Nhớ thương như thế, sao lại chia tay vậy?”
Tiền tổng nhàn nhạt cười một cái, vẻ mặt thậm chí có thể gọi là thương cảm: “Người nhà tôi không đồng ý.

Xuất thân của cô ấy không tốt lắm……!Kỳ thật là rất không tốt.” Ông ta xua tay, khôi phục lại thành dáng vẻ không nhìn ra xảo quyệt đáng khinh bình thường, “Dù sao chuyện đã như thế.

Bỏ lỡ rồi thì chính là bỏ lỡ rồi.

Tóm lại chuyện trước kia xin lỗi, cô và Hướng tiên sinh cũng thông cảm nhiều.”
Thấy Ôn Noãn cười gật đầu, Tiền tổng vuốt cái bụng mình rồi trở lại phòng.

Ôn Noãn ở lại bên ngoài đứng một lát, rồi mới trở lại phòng.

--
Tối nay không có ai khuyến khích Ôn Noãn uống rượu, đám người kia vẫn tiếp tục đua rượu, khi Ôn Noãn về đến nhà, vẫn chưa đến 9 giờ.

Lam Đồ đã ngoan ngoãn đợi cô ở huyền quan.

Ôn Noãn cười cúi người, ôm nó vào trong lồng ngực, tiện thể đá giày trên chân xuống, xỏ dép lê vào.

“Nhớ mẹ không?” Cô hỏi.

Lam Đồ nằm gọn trong vòng tay cô, trông sao cũng thấy đáng yêu.

Ôn Noãn nhéo móng vuốt nhỏ của nó, rồi cười hỏi: “Đói bụng à?”
Lam Đồ cọ cọ trong lồng ngực cô.

Ngay cả việc nuôi thú cưng, cũng cần có duyên phận.

Cô trong số rất nhiều mèo như thế, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Lam Đồ, mà Lam Đồ cũng hợp ý cô, hoàn toàn không kháng cự cô ôm nó.

Cho Lam Đồ đồ ăn cho mèo xong, nhân lúc nó ăn, Ôn Noãn đi tắm trước một cái.

Mới từ phòng tắm ra, phát hiện tên nhóc đã ăn xong, tự giác mà nằm lên giường, chuẩn bị cùng Ôn Noãn đánh một giấc.

Ôn Noãn buồn cười, đi đến mép giường bế nó lên.

“Chỗ này không phải chỗ con ngủ, con không phải có ổ nhỏ của mình à?”
Lam Đồ: Meo……!

Ôn Noãn: “Phản kháng vô hiệu.”
Lam Đồ mở đôi mắt to tròn ngấn nước, vô tội nhìn cô: “Meo……”
Ôn Noãn mỉm cười, hôn xuống cái trán nhỏ của nó: “Được rồi, nhà quá lớn, quá rộng rồi, vậy, hai ta hợp tác đi.”
Mang theo Lam Đồ lên giường, Ôn Noãn quyết định gọi điện thoại cho Hướng Đồ Nam, nói cho anh của anh bị người ta, không phải, là bị một con mèo chiếm mất rồi.

--
Hướng Đồ Nam đã cùng các cấp quản lý của nhà máy gặp nhau vào buổi chiều, mọi người phản ánh mấy vấn đề, về cơ bản không khác lắm với suy đoán của anh trước khi đến đây.

Chi phí nhân công cùng nguyên vật liệu không ngừng tăng lên khách hàng lại ép giá, bởi vì phúc lợi kém đi, tính tích cực của công nhân thấp.

Nhưng không có ai nhắc tới vấn đề chậm trễ đơn đặt hàng cùng chất lượng sản phẩm.

Đây rõ ràng là cảm thấy anh vừa mới đến, không biết tình hình, ý đồ quy tất cả vấn đề cho nguyên nhân bên ngoài.

Hướng Đồ Nam nhéo sống mũi, tạm thời rời ánh mắt khỏi máy tính.

Vô thức quét xuống góc phải màn hình.

Hơn 9 giờ.

Có hơi bất ngờ, không ngờ thời gian trôi nhanh vậy.

Giang Noãn ngồi đối diện anh thấy Hướng Đồ Nam ngẩng đầu, cho rằng anh có gì muốn hỏi, lập tức chuẩn bị để trả lời các vấn đề.

Hướng Đồ Nam dựa lên lưng ghế: “Đã trễ thế này rồi, cô mau tan làm đi.

Vấn vả rồi.”
Theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhà máy, đúng thật nên tan làm từ sớm.

“Chuyện nội bộ, cơ bản là vậy.” Giang Noãn không khép máy tính lại ngay, nhẹ giọng hỏi, “Hướng tiên sinh ngài không về sao?”
“Tôi ở lại một lát.”
“Có muốn tôi ở lại thêm một lúc không? Nhỡ ngài có gì muốn biết thêm.”
Hướng Đồ Nam xua tay: “Không cần đâu, cô mau tan làm đi.”
Giang Noãn khép máy tính lại, đứng lên: “Vậy tôi tan làm trước, Hướng tiên sinh.”
“Ừ.”
Giang Noãn cầm máy tính xách tay lên, vừa mới xoay người, thì nghe thấy tiếng điện thoại của Hướng Đồ Nam vang lên phía sau.

Bằng số lần chuông reo mà đoán, Hướng Đồ Nam gần như là nhận trong và giây.

“Noãn Noãn.”
Giang Noãn ngẩn ra một chút, bởi vì quá quen thuộc, gần như theo bản năng cho rằng đang gọi mình.

Vừa định quay đầu lại, chợt tỉnh.

Phía sau, Hướng Đồ Nam lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Đang làm gì thế? Về đến nhà rồi chứ?”
Giọng điệu cực kỳ thân mật.

Bên trong không biết nói gì đó, lúc Giang Noãn đóng cửa, cô ta nhìn thấy trên khuôn mặt Hướng Đồ Nam co một nụ cười đặc biệt dịu dàng.

Vị Hướng tiên sinh này nhìn qua thì tưởng như rất dễ gần, rất ôn hòa, cả ngày hôm nay cũng không vì nhà máy làm ăn thua lỗ suốt mà tức giận, thường hay cười một chút.

Nhưng nếu bạn nhìn thấy nụ cười của anh giờ phút này, thì sẽ hiểu, những nụ cười trước đó, cùng lắm chỉ là xuất phát từ thái độ đúng mực của anh.

Cô ta đứng sau cửa vài giây, liền gõ lên cửa mấy cái, sau đó mở cửa, mỉm cười nói: “Hướng tiên sinh, ngài có cần mua giúp đồ ăn khuya không? Tôi biết bên cạnh có một quán hoành thánh không tệ.”
tan
26/06/2021.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.