Đọc truyện Hướng Noãn – Chương 2
Ngón tay của Ôn Noãn dừng trên màn hình điện thoại khoảng chừng một phút, cuối cùng nhấp vào “chấp nhận”.
Rất nhanh sau đó, một tin nhắn được gửi đến: Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Cái Tốc độ này…!
Ôn Noãn có chút bị dọa, cảm giác Hướng Đồ Nam giống như canh giữ điện thoại trong tay vậy.
Nhưng cũng có khả năng chỉ là sự trùng hợp.
Cô do dự, cân nhắc, gõ ngón tay lên màn hình, rốt cuộc dùng một loại giọng điệu hết sức thoải mái cho cuộc nói chuyện đầu tiên sau 5 năm này: Vẫn vậy thôi, ngày ngày bị bố bên A (1) hành.
Tôi thật sự muốn quỳ xuống gọi bọn họ là bố.
(1)甲方爸爸 (Giáp phương ba ba): Bố của bên A; Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, là một trò đùa cho bên A.
Bên A là người bỏ tiền ra mua hàng, còn được gọi là khách hàng, hay “Thượng Đế” trong ngành dịch vụ, muốn kiếm tiền thì chỉ có thể phục vụ cho bên A.
Và bên B là người cung cấp dịch vụ cho bên A để đổi lấy thu nhập thông qua các dịch vụ của mình.
“Bố của bên A” là một từ vựng mới cho nhóm “Bên B” tạo ra, sử dụng khi họ tự cười nhạo chính mình khi làm việc với tư cách là bên B, và cũng cho thấy rằng trở thành bên B không hề dễ dàng.
(Google)
Anh trả lời lại bằng một mặt cười.
Cái này khiến người ta không có cách nào trở tay kịp, và thế là hiện trường lạnh lẽo.
Cô đang cân nhắc xem có nên nhân cơ hội chen ngang không, trong lúc đó cầm điện thoại đi vào phòng bếp, lấy ấm điện đun nước.
Nước nóng lên rất nhanh, Ôn Noãn dựa vào tường, nghe tiếng xì xèo phát ra từ ấm nước, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Xe là cô tự mình mua, hồi đó lúc đăng ký xe cũng nhờ bạn đại học giúp đỡ, nhưng nhà là đi thuê.
Thứ nhất là giá nhà ở đây cũng giống như Bắc Kinh, cao đến dọa người, thật sự mua không nổi; thứ hai là, ở Thượng Hải 5 năm, Ôn Noãn vẫn không có một chút cảm giác thân thuộc với nơi này.
Cô nghĩ rằng một ngày nào đó vẫn nên trở về Bắc Kinh, lá rụng về cội (2).
Hoặc là ngày nào đấy cưới ai đó, đơn giản dứt khoát “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”(3), vậy là cũng không cần phải hao tâm tốn sức nữa.
(2) 落叶归根 (Lạc diệp quy căn): Thành ngữ “Lá rụng về cội”; Con người chúng ta quanh đi quẩn lại cũng chỉ muốn về lại nơi mình sinh ra, sống hết những ngày cuối đời.
(3) 嫁鸡随鸡, 嫁狗随狗(Giá kê tùy kê, giá cẩu tùy cẩu): Lấy chồng theo chồng; một ẩn dụ về việc khi một người phụ nữ kết hôn, cô ấy phải đồng hành với chồng suốt đời và không nên hối hận.
Nước sôi ùng ục ùng ục, Ôn Noãn lấy cốc, rót lấy nửa cốc nước nóng.
Khi đang chuẩn bị ra khỏi phòng bếp, bỗng nhiên nghĩ đến cơm tối vẫn chưa ăn.
Bị cảm, nhũ đầu (4) mất cảm giác, ăn sơn hào hải vị cũng cứ như nhai sáp.
(4) 味蕾 (Vị luy): nhũ đầu hay nụ vị giác, gai vị giác, bộ phận cảm nhận của vị giác, những hạt nhỏ lấm tấm trên lưỡi để nhận thức được vị.
Ôn Noãn vo sạch một ít gạo, cho vào nồi cơm điện, chuẩn bị nấu cháo trắng.
Vừa lúc làm xong mới phát hiện Hướng Đồ Nam đã nhắn tin trả lời lại: Hôm nay tôi trở về.
Ôn Noãn bưng cốc nước rời phòng bếp, một bên nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói của anh, một bên nghĩ trả lời như nào mới giống bạn gái cũ đạm nhiên nhất.
Nghĩ một mạch vào đến phòng ngủ, đặt cốc nước lên bàn làm việc nhỏ cạnh cửa sổ, cô mới cầm lấy điện thoại.
Nhị nha đầu: Không mang cô gái nước ngoài nào về sao?
Hướng Nhị: Không có gái ngoại, có rượu ngoại, khi nào cùng nhau uống hai ly?
Nhị nha đầu: Người hẹn tôi có thể xếp hàng dài từ Tháp Minh Châu Phương Đông đến phố Trường An đấy.
Ra sau xếp hàng đi.
Hướng Nhị: Chen hàng được không? Nể tình mình trước kia.
Ôn Noãn chậm rãi ngồi xuống ghế, nghĩ ngợi tìm cách làm sao nhẹ nhàng trêu chọc anh một chút, nhưng nghĩ nửa ngày, cũng chỉ hiện ra ba cái biểu cảm nhếch mép cười trong quá khứ.
Dừng lại một chút, vẫn cảm thấy như vậy không đủ thể hiện phong độ, và thế là cô thêm một câu như đối với một người bạn cũ lâu năm: Chào mừng trở về!
Hướng Nhị: Cảm ơn! Tôi vào trong đây, lần sau nói chuyện.
Nhị nha đầu: Ừ.
Tạm biệt!
Mọi thứ cứ trôi qua êm đềm (5) như vậy, rốt cuộc chuyện cũ cũng theo gió bay đi.
(5) 风轻云淡 (Vân đạm phong khinh): Chỉ sự không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
(Xem xuất xứ và ý nghĩa đầy đủ của câu tại đây [https://bachngocsach.com/forum/thre/144/post-508903])
Ôn Noãn buông điện thoại xuống, cầm cốc nước lên uống.
Cô luôn không thích nước sôi để nguội, bời vì cổ họng sẽ đau.
Hiện tại bởi vì bị cảm, cổ họng vốn đã khó chịu, lúc uống nước càng cảm thấy như có viên bi thép ma sát bên trong, còn thấy máu.
Chịu đau uống xong nước, cô vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo, thắp hương, trải giấy trên bàn, lấy bút bi, chuẩn bị chép kinh.
Đầu năm nay ít người còn dùng bút lông, cũng không nhiều người dùng bút bi.
Có điều chủ yếu là để thể hiện một chút tâm ý, Phật tổ từ bi, không nên bận tâm đến việc cô dùng bút nào để chép.
Ôn Noãn ngồi nghiêm chỉnh, từng bút từng nét, viết từng chữ một.
Cô có thể khéo léo viết trâm hoa tiểu khải (6) cực kì đẹp.
Bởi vì khi còn nhỏ cô quá gầy, ba Ôn để rèn khí chất cho cô mới đặc biệt bắt cô luyện chữ.
Lúc đó Ôn Noãn thật sự là kêu khổ thấu trời (7), một lòng một dạ lén lút chuồn ra ngoài chơi, kết quả không ngờ bây giờ thế mà lại có ích, thường xuyên được người khác khen ngợi.
(6)Trâm hoa tiểu khải (簪花小楷): Bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, do Vệ Phu Nhân – thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mĩ lệ.
Chữ khải (楷書): Hay chính thư (正書), một kiểu chữ Hán.
Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
(7) 叫苦连天 (Khiếu khổ liên thiên): kêu khổ thấu trời, luôn miệng kêu khổ; Không ngừng khóc, mô tả nỗi đau là đau đớn.
Hương cháy hết, Ôn Noãn dừng bút.
Cô dập tắt ý định chép tiếp một trang “Chú Vãng Sanh” (8), đứng dậy đi vào bếp xem cháo đã được chưa.
(8) 往生咒 (Vãng sinh chú): Vãng sanh quyết định chơn ngôn hay Vãng sanh Tịnh độ thần chú là mật ngôn được trì niệm phổ biến trong các khóa lễ Tịnh độ, cầu siêu.
Thần chú này có tên đầy đủ là Bạt nhất thiết nghiệp chướng căn bản đắc sanh Tịnh độ Đà la ni.
Cứ vào tên của Đà la ni (Tổng trì, thâu nhiếp vạn pháp, tạm gọi là chơn ngôn hoặc thần chú) cho biết thần chú này có công năng phá trừ tất cả nghiệp chướng căn bản, để được vãng sanh về Cực lạc.
Miệng cô vốn đã vô vị, cháo trắng lại cực kỳ nhạt nhẽo, vô tri vô giác mà ăn một bát rồi buông đũa, lại trở về phòng ngủ, tiện tay châm một điếu thuốc.
Có câu “Rượu thịt qua dạ, Phật Tổ giữ trong lòng” (9), sau khi chép hết kinh sách, Đức Phật sẽ không để bụng cô hút một điếu thuốc đâu phải không?
(9) 酒肉穿肠过, 佛祖心中留: Rượu thịt cứ ăn, Phật Tổ ở trong tâm, không can hệ gì.
Ý ở đây là không cần quá giữ giới luật, nguyên tắc.
Ôn Noãn ngồi xếp bằng (10) dựa vào đầu giường, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái cầm điện thoại, mở khóa, bấm vào WeChat, tiện thể gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trên tủ đầu giường.
(10) Khi ngồi, nằm thẳng, chân co và bắt chéo.
Thoạt nhìn, lại thấy Hướng Đồ Nam đã gửi một tin nhắn khác đến.
Một tay không lưu loát lắm, bấm mở vài lần mới được.
Vậy mà lại là tin nhắn thoại.
Tim Ôn Noãn đập mạnh một cái, nhất thời vậy mà có chút lúng túng.
Năm năm nay, Ôn Noãn giống như chưa từng nghe thấy giọng nói của anh.
Hai người chưa từng một mình nói chuyện với nhau, đôi khi chỉ lên tiếng lúc ở trong nhóm, Ôn Noãn thấy nó là do Hướng Đồ Nam gửi, trước nay chưa từng bấm mở, nếu thấy đoạn video ngắn có anh, cô đều sẽ không mở ra.
Cô thực sự hoàn hoàn toàn toàn đem Hướng Đồ Nam cách ly khỏi cuộc sống của mình.
Có điều, đã liên lạc trở lại, nếu thậm chí giọng nói cũng không nghe, có vẻ như cũng quá kiêu căng rồi.
Tay phải Ôn Noãn kẹp điếu thuốc, ngón trỏ nhè nhẹ gõ trên màn hình điện thoại.
Tiếng Hướng Đồ Nam phát ra, năm chữ rất đơn giản: Vẫn luôn ở Thượng Hải?
Ôn Noãn đã nghe qua rất nhiều loại thanh âm của Hướng Đồ Nam.
Tùy tiện lúc lần đầu gặp gỡ, sau khi bên nhau thì thanh thoát, thâm tình, bất lực, bực dọc, mất kiểm soát, trầm thấp khàn đục lúc thân mật nhất, nhưng còn năm chữ này, cô cứ thế không nghe ra một chút chút cảm xúc nào.
Đó thực sự chỉ là một câu hỏi xã giao của một người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.
Cô đặt điếu thuốc vào giữa môi, dùng răng cắn chặt đầu lọc thuốc lá, thả lỏng hai tay để gõ chữ.
Vốn dĩ muốn trêu đùa một chút, rằng “Anh rất không có tình nghĩa nhé, trước kia lừa tôi đến Thượng Hải, còn mình thì vỗ mông chạy lấy người”, thế nhưng một chữ một chữ gõ lên màn hình xong, rồi lại một chữ một chữ xóa đi.
Cuối cùng chỉ gửi đi có một từ đơn giản nhất: Ừ.
Hướng Đồ Nam rất nhanh trả lời lại, tin nhắn chữ.
Hướng Nhị: Chị em vẫn ở Bắc Kinh?
Nhị nha đầu: Ừ.
Hướng Nhị: Hôm nay tôi không gặp cô ấy.
Nhị nha đầu: Chị ấy vốn dĩ không đi cùng đường với chúng ta.
Hướng Nhị: Lúc trước cũng bởi vì chị em, tôi mới có thể quen biết em.
Ôn Noãn nhất thời có chút hoảng hốt.
Lúc trước sau khi chia tay với Hướng Đồ Nam, chị cô Ôn Uyển cũng từng nói điều tương tự: “Nếu không phải vì chị, em cũng sẽ không quen biết cậu ấy.” Giữa lời nói ấy có phần tự trách.
Ôn Noãn lại không thấy như vậy.
Học trong cùng một trường, cùng một khóa, cho dù không có Ôn Uyển, cô vẫn sẽ đụng phải Hướng Đồ Nam như thường.
Suy cho cùng, bọn họ đều là người nghịch ngợm như vậy, oan gia ngõ hẹp khó mà tránh được.
Nhưng nếu không nhờ Ôn Uyển, thời điểm họ gặp nhau chắc chắn sẽ không phải ngay lúc ấy.
Ôn Noãn còn nhớ lúc Hướng Đồ Nam chuyển đến trường cấp ba của bọn cô đã là học kì tiếp theo của lớp 10, cách thi cuối kỳ cũng gần một tháng.
Ôn Noãn từ nhỏ đã là một cô nàng tomboy, hồi ấy để tóc ngắn, đồng phục thường không kéo khóa, cả ngày có một nhóm người vây quanh, không khác gì một chị đại xã hội đen.
Lúc ấy nghe nói có một đại soái ca chuyển tới lớp ba, Ôn Noãn cũng không để tâm.
Cô lúc ấy vẫn chưa biết đến chuyện yêu đương, cảm thấy soái ca gì đó không thú vị bằng chơi với đám anh em.
Tận cho đến lúc Ôn Uyển bị bắt nạt, tên vừa chuyển đến kia không biết làm như thế nào chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà lên đỉnh núi khác, lôi kéo được một bang phái nhỏ, sau đó lúc Ôn Uyển đi quả cửa lớp họ, tên kia cầm đầu trêu ghẹo cô ấy.
Ôn Noãn và Ôn Uyển là chị em sinh đôi, Ôn Uyển người cũng như tên, dịu dàng nhã nhặn, ngoan hiền học giỏi, trong mắt người khác luôn là một cô gái ngoan ngoãn, ngoại trừ vẻ ngoài giống nhau thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực với Ôn Noãn từ nhỏ đã thích gây chuyện.
Ôn Noãn tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy Ôn Uyển bị bắt nạt thì không nhịn được.
Hết tiết thứ hai, cô một mình một ngựa tìm giết đến cửa lớp ba.
Ôn Noãn cũng không biết Hướng Đồ Nam, nhưng cô vừa đứng ở cửa sổ lớp ba, ngó qua một chút, ngay lập tức nhận ra anh.
Bởi vì anh thật sự quá bắt mắt.
Anh nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay chống cằm, hai chân bắt chéo, miệng cười gian xảo, vừa nhìn đã thấy giả dối.
Huống hồ con trai lớp ba Ôn Noãn không dám nói tất cả đều biết, ít ra cũng quen mắt, chỉ có người này mặt mũi mới mẻ.
Ôn Noãn gõ kính cửa, đợi cửa sổ mở ra, nói với cậu bạn mập mạp ngồi cạnh cửa sổ: “Đi, gọi giúp tôi tên nhóc Thượng Hải kia một chút.”
Cậu bạn mập mạp bộ dạng khó xử, rõ ràng không dám đắc tội Ôn Noãn, cũng không muốn đắc tội Hướng Đồ Nam.
Ngay lúc hai người bọn cô nói chuyện, Hướng Đồ Nam từ trong đám người liếc nhìn sang.
Ôn Noãn chớp thời cơ, chỉ một ngón tay về phía anh, hét lớn: “Họ Hướng, cậu ra đây!”
Giọng nói này hét lên làm cho mọi người trong lớp đều nhìn về phía cô.
Ai đấy bên cạnh Hướng Đồ Nam ghé vào tai anh thì thầm điều gì đó, sau đó anh cong khóe miệng, cười như không cười liếc nhìn Ôn Noãn một cái, rồi mới thong thả ung dung buông chân bắt chéo, chậm rì rì đứng lên, cà lơ phất phơ đi đến cạnh cửa.
“Tìm tôi?” Một tay anh nhét túi quần, tựa trên khung cửa như bị rút xương, khắp người là chữ “Không hề bận tâm” viết hoa.
Ôn Noãn chỉ nhớ ngày đó mặt trời rất lớn, thời tiết cực kì nóng, đến nỗi cái gì mà “ánh nắng”, “gió”, hay là “đồng phục xanh trắng” thường dùng trong tiểu thuyết ngôn tình, trong mắt cô tất cả đều là cứt chó.
Cô tức giận trừng mắt với Hướng Đồ Nam, hai mắt mang đao, hận không thể chọc hai lỗ thủng trên người anh, đòi lại công bằng cho Ôn Uyển.
Chết tiệt, sao tên nhóc Thượng Hải, tại sao cao như vậy?
Cô nâng cầm, hai tay đút túi quần, lạnh giọng hỏi: “Cậu chính là Hướng Đồ Nam?”
“Đúng vậy.
Sao người đẹp, có gì chỉ dạy?”
Cả nhà Ôn Noãn đều là mắt hai mí kiểu Âu, trong tưởng tượng của cô trước đây, người mắt một mí mắt đều nhỏ, cho tới lúc này nhìn thấy Hướng Đồ Nam.
Cô lần đầu tiên mới thấy một người có mắt một mí có thể đẹp đến như vậy, hơn nữa hai mắt anh cũng không nhỏ, con ngươi rất đen, bởi vì đang cười, hai mắt anh trông rất sáng ngời và tràn đầy sức sống.
Sau khi hai người chia tay, Ôn Noãn lúc nhìn những người con trai khác, điều đầu tiên chính là xem anh ta mắt một mí hay hai mí.
Cứ như vậy mấy năm qua, cô không gặp được nhiều người mắt một mí, thỉnh thoảng mới bắt gặp một người, nhưng đều không có được cảm giác giống như anh.
Đương nhiên, Ôn Noãn lúc đó chỉ cảm thấy anh cười rất nhờn, vừa nhìn đã thấy là tên lưu manh không đứng đắn.
Cô khịt mũi, hỏi: “Cậu ức hiếp chị tôi có phải không?”
Hướng Đồ Nam nhướng mày: “Chị cậu là ai?” Đột nhiên, anh giống như nghĩ đến gì đó, “À” một tiếng thật dài, “Cậu đang nói đến người đẹp suýt bị tôi đụng phải ngã ấy hả?”
Anh còn mặt mũi để nhắc tới sao?
Ôn Noãn giận sôi máu, nghiến răng nói: “Cậu mẹ nó một thằng con trai to lớn ức hiếp một cô gái nhỏ mà còn rất đắc ý đúng không?”
Hướng Đồ Nam từ mũi phát ra tiếng cười nhạo, từ trên xuống dưới đánh giá cô, cuối cùng cười nói: “Hôm đấy nếu cậu ở đây, tôi cũng sẽ không trêu trọc chị cậu đâu.
Em gái, cậu học lớp nào?”
Tên khốn kiếp!
Ôn Noãn rút một tay trong túi ra, hung hãn chỉ vào anh: “Họ Hướng, đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, cậu mà lại ức hiếp chị tôi, tôi móc mắt cậu, đánh gãy chân cậu, khâu chặt miệng cậu.”
Quăng xong mấy câu tàn độc rồi quay người, Hướng Đồ Nam phía sau còn không biết sống chết mà gọi kháo: “Em gái, đừng đi chứ, cậu còn chưa nói cho tôi biết học lớp nào đâu?”
Mọi người trong lớp phá lên cười to.
Ôn Noãn trong lòng nghẹn một ngọn lửa nhỏ rồi bùng lên trên trán, cô đột nhiên xoay người, bước lớn quay lại.
Hướng Đồ Nam nhếch khóe miệng cười.
Ôn Noãn khinh bỉ cười một tiếng, một quyền hung hăng đánh về phía bụng dưới của anh.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của cô và Hướng Đồ Nam.
Lúc ấy Hướng Đồ Nam cũng không biết là tức giận hay là đau, một phen tóm cứng lấy cổ áo đồng phục của cô, vẻ mặt dữ tợn, như sắp đánh cô tới nơi.
Nói hoàn toàn không sợ là giả, chỉ là Ôn Noãn cảm thấy mình đang ở thế thượng phong không thể thua được, vì thế giương lên một khuôn mặt hung hãn trừng mắt nhìn anh, một chút cũng không chịu yếu thế.
Có điều không biết ở trong mắt Hướng Đồ Nam là bộ dáng gì?
Ôn Noãn chỉ thấy anh cau mày, rõ ràng giống như muốn bốc cháy, thế nhưng cuối cùng chỉ đẩy mạnh cô ra.
“Nếu không chắc đánh đối thủ nằm bò, cũng đừng tùy tiện ra tay, nếu không lúc đấy chỉ có cậu chịu thiệt.”
Anh quay người về lớp, vẫn một tay đút túi quần, bước chân nhàn tản tùy ý, không giống như tức giận, cũng không giống như vừa đánh nhau, chỉ để lại Ôn Noãn đứng tại chỗ thất thần, tận đến khi chuông vào lớp vang lên.
17/10/2020
tan.