Đọc truyện Hương Mật Tựa Khói Sương – Chương 31
“Hỏa thần điện hạ có thể làm như thế thiết nghĩ không còn gì tốt hơn.” Sương mù mờ mịt giữa núi tan đi, đưa tới một giọng nói uy nghiêm.
Ta lập tức cúi đầu săm soi mũi chân của mình.
Một đôi chân, hai đôi chân, ba đôi chân… hai mươi bốn đôi chân. Ô, trận thế có hơi hoành tráng à nha.
Trên đỉnh đầu, Phượng Hoàng nhẹ nhàng cất tiếng cười, nghe như chất chứa vị đắng chát của trà tim sen, “Húc Phượng đâu phải hạng người không biết lí lẽ. Hiện tại đã hiểu rõ quan hệ giữa mình và Cẩm Mịch, nhất quyết sẽ không làm liên luỵ tới nàng.”
“Việc này vốn là chuyện ân oán của đời trước, không thể nói với người ngoài, lần này Hỏa thần biết được cũng tốt, mong rằng hãy giữ bí…” Trường phương chủ còn chưa dứt lời, thì ống tay áo của Phượng Hoàng khẽ động, nói: “E rằng đã muộn.” Vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Trường phương chủ mũi chân khựng lại, ngả người về phía trước, mặt nghiêm trọng nói: “Hỏa thần có ý gì?”
“Hôm nay là ngày sinh của mẫu thần, Cẩm Mịch vào nhầm, trong lúc vô tình diện mạo chân thân đã bị lộ, phụ đế và chư thần đã sinh nghi.” Giữa hai hàng lông mày của Phượng Hoàng thấp thoáng nét u sầu.
“Cẩm Mịch, ngươi! …” Trường phương chủ ấn chặt thái dương, thở dài một tiếng, “Mà thôi, nếu ngươi có thể khiến người khác khỏi phải lo lắng, e rằng Nguyệt Lão cũng có thể đăng đường xử án.”
Còn chưa than thở xong, trên bầu trời những đám mây ùn ùn kéo tới, một tia chớp sáng lóe xé toạc mây mù, mây đen cuồn cuộn từ giữa ào ào tuôn ra, sát khí tứ phía, lại gần nhìn, thì thấy Lôi Công Điện Mẫu dẫn theo Thiên Binh Thiên Tướng oai phong đáp xuống.
Lôi Công cầm trong tay kim bạt đập vào nhau một cái, một trận sấm vang chớp giật, “Tiểu yêu chạy đi đâu! Mau mau chịu phục!”
Giọng lớn quá! Ta bị chấn động đầu ong ong tai ù ù, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, đã thấy Phượng Hoàng chắp tay sau lưng đứng chắn trước người ta, lạnh giọng uy nghiêm nói: “Làm vậy là muốn gì?”
Lôi Công Điện Mẫu lúc này mới nhìn thấy Phượng Hoàng đang ở đây, dẫn các thiên binh cùng quỳ xuống bái lạy hắn: “Khởi bẩm Hỏa thần điện hạ, Thiên Hậu phái chúng thần tróc nã Cẩm Mịch tiểu yêu lên thiên đình thụ hình. Mong Nhị điện hạ chớ ngăn cản.”
Phượng Hoàng sa sầm sắc mặt, chưa mở miệng, đã nghe Trường phương chủ lạnh lùng nói: “Người của Hoa Giới ta 「©xmydux.」 khi nào đến phiên Thiên Giới tới bắt! Huống hồ, Cẩm Mịch là tinh linh của thủy kính ta, linh thiêng Hoa Giới há để cho Thiên Giới tùy ý làm nhục, hy vọng Vân Hưởng Lôi Công chú ý ngôn từ một chút!”
Lôi Công – mặt mũi đen thui, tóc đen thui mà môi cũng đen thui, chỉ có hai hàm răng trắng bóc điềm tĩnh chớp lóe, “Trường phương chủ có đạo lý của Trường phương chủ, Vân Hưởng cũng có chức trách của Vân Hưởng. Hôm nay Thiên Hậu mệnh ta đến đây, Vân Hưởng đương nhiên làm hết phận sự mới về.”
Phượng Hoàng đầu mày chúc ngược, “Thiên Giới ba mươi sáu vị Thiên Tướng, tám trăm mười hai vạn thiên binh, nếu như ta nhớ không lầm, không có một vị nào thuộc sự quản lý của Thiên Hậu, Vân Hưởng Lôi Công và Thánh Quang Điện Mẫu chẳng lẽ đã quên mất hiện tại đang phục vụ dưới trướng người nào rồi sao?”
Lôi Công còn đang thật thà chân chất, nhưng Điện Mẫu kia đã hiểu ra, vội vàng giật giật vạt áo Lôi Công, cúi người nói: “Nhị điện hạ xin bớt giận, chúng thuộc hạ đều phục vụ dưới trướng Nhị điện hạ, tất nhiên nghe theo điều động của Nhị điện hạ!”
“Như vậy, ta lệnh cho nhị tướng các ngươi ngay lập tức dẫn thiên binh quay lại thiên đình.” Phượng Hoàng phất tay áo trên đám sương mù, “Chỗ Thiên Hậu ta tự có biện pháp.”
“Dạ!” Điện Mẫu liền ôm quyền, Lôi Công há mở hai hàm răng trắng bóc, vẫn còn do dự, nhưng ánh mắt vừa nhìn đến sắc mặt của Phượng Hoàng, chút do dự sót lại cũng hạ cờ vứt trống.
Nhưng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói sợ sệt vang lên: “Bẩm Hỏa thần điện hạ, tiểu tiên không thuộc sở hạt của Nhị điện hạ, mà là dưới trướng của Dạ thần đại điện. . .” Chỉ thấy ở phía cuối đám thiên binh có một tiểu binh không thức thời sợ hãi nâng tay, mặt mày mất tự nhiên nói.
“Hmm?” Phượng Hoàng vừa khai nhãn đao (liếc mắt), liền không đánh mà thắng.
Tiểu thiên binh run rẩy, nhưng cuối nhưng vẫn rất kiên cường đứng nguyên không bị ngã, có lẽ bê nghé mới sinh không sợ hổ – thiên binh mới vào làm chưa được bao lâu. Trước đây, lúc ta còn làm thư đồng của Phượng Hoàng, cũng thường được hắn đưa đến thao trường, thao trường kia. . . chậc chậc. . . Thập phần máu tanh!
Ta nhất thời khoái chí, đang chuẩn bị xem tiểu thiên binh này đại chiến với lãnh Hỏa thần như thế nào, thì tự nhiên ai đó không nhanh không chậm nói: “Đã là trướng hạ của ta, chẳng biết có thể nghe ta một câu không?”
Tiểu Ngư tiên quan cũng tới sao?
Tiểu thiên binh kia nhìn Tiểu Ngư tiên quan đầy sùng bái, thành khẩn gật đầu, “Chỉ chờ Đại điện hạ phân phó!”
“Chuyện hôm nay vốn là hiểu lầm, ngươi hãy trở về giáo trường thao luyện, nếu Thiên Hậu có chất vấn, trách nhiệm đều do ta gánh hết.” Tiểu Ngư tiên quan vỗ vỗ lên vai tiểu thiên binh thanh tú.
Tiểu thiên binh chớp chớp đôi mắt trong sáng, cúi người cất giọng lanh lảnh: “Dạ! Thuộc hạ nghe lệnh!”
Phượng Hoàng lạnh lùng nhìn, không nói một lời.
Các thiên binh thiên tướng khí thế bừng bừng trong phút chốc bị Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan tống khứ thu binh rút lui sạch sẽ. Ta không khỏi thất vọng tiếc rẻ.
Tiểu Ngư tiên quan sửa sang lại tay áo, quay sang hai mươi bốn vị phương chủ chắp tay chào, “Nhuận Ngọc ra mắt chư vị phương chủ.”
Đinh Hương tiểu phương chủ quan sát đánh giá Tiểu Ngư tiên quan một chút, rồi đột nhiên đưa tay đánh về phía mặt Tiểu Ngư tiên quan, Tiểu Ngư tiên quan kéo tiên chướng lên nghiêng người tránh được, Đinh Hương tiểu phương chủ thu tay, nói: “Chướng ẩn thuật này. . . thì ra ngày đó đúng là Dạ thần đại điện phá kết giới thủy kính bắt Cẩm Mịch đi!”
Các phương chủ còn lại nghe vậy đều nhất thời sững sờ, nhìn Tiểu Ngư tiên quan bằng ánh mắt bất thiện.
“Hai vị tôn thần Thiên Giới luân phiên xông vào Hoa Giới ta, lý do của Hỏa thần ta 「©xmydux.」 còn hiểu được, nhưng không biết Dạ thần hành động như vậy là có ý đồ gì?” Trường phương chủ nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Tiểu Ngư tiên quan.
Tiểu Ngư tiên quan cười ấm áp, nhìn ta, nói: “Cẩm Mịch tiên tử tính thích tân kỳ náo nhiệt, không như Nhuận Ngọc là người thanh quả (nhạt nhẽo yên tĩnh), hai mươi bốn vị phương chủ bày kết giới giam giữ nàng nghĩ đến không được thỏa đáng lắm, Nhuận Ngọc là bạn bè của Cẩm Mịch tiên tử, giúp nàng giải trừ trói buộc là việc phải làm.”
“Bạn bè?” Đinh Hương tiểu phương chủ khinh thường vặn vẹo, “Thiên Giới quả nhiên đều là những hạng người dối trá phu thiển, nhìn thấy Cẩm Mịch dung mạo vô song, hai chữ ‘bạn bè’ của Dạ thần đây e rằng không phải chỉ đơn giản như vậy? Hỏa thần còn trực ngôn bất húy (nói thẳng không kiêng kỵ), Dạ thần nghĩ gì sao không nói thẳng ra?”
“Đinh Hương phương chủ sao có thể hoài nghi lời Nhuận Ngọc như vậy, không sai, lời nói và hành động của Nhuận Ngọc đều là vô tư trong sáng, tự xét thấy trước nay chưa từng vượt quá giới hạn, hai chữ ‘bạn bè’ này không thẹn với lương tâm.” Tiểu Ngư tiên quan đối với lời nói khiêu khích của Đinh Hương tiểu phương chủ hoàn toàn không để tâm.
Ta cũng gật đầu, nhích tới gần Tiểu Ngư tiên quan thêm nửa bàn chân, “Đinh Hương tiểu phương chủ chớ nên trách tội Nhuận Ngọc tiên quan, Nhuận Ngọc tiên quan là một con rồng tốt, con rất thích hắn.”
Mọi người chung quanh trong khoảnh khắc đều nín thở. Cây tùng già bên cạnh run lẩy bẩy, lá tùng rơi đầy đất.
“Nàng nói cái gì?” Giọng nói Phượng Hoàng nặng nề, rặn từng chữ một, đôi đồng tử lưu ly giống như một món đồ sứ hảo hạng bị người ta dùng một mũi dùi nhọn hoắc gõ vào, vết rạn nứt tỏa ra các phía.
“Nhuận Ngọc tiên quan là một con rồng tốt, ta rất thí. . .” Lời còn chưa dứt, đôi ngọc lưu ly rạn nứt kia ào ào rơi xuống đất, vỡ vụn tung tóe, dọa ta sợ đến mức nuốt hết mấy chữ cuối trở lại vào trong bụng.
Trong mắt Tiểu Ngư tiên quan thoáng vụt qua một chút bất ngờ, mơ hồ hiện lên một ánh sáng nhàn nhạt, nhưng khi nhìn kỹ lại, đã khôi phục thái độ bình thản ôn hòa, nói với ta: “Cảm ơn Cẩm Mịch tiên tử ưu ái, Nhuận Ngọc cũng thích Cẩm Mịch tiên tử.”
Ta vui vẻ mỉm cười. Hai mươi bốn vị phương chủ đứng chung quanh sắc mặt không rõ là kinh hoàng hay phẫn nộ, Trường phương chủ vội vàng phóng dây leo kéo ta lại bên người, nhìn chòng chọc vào hai mắt của ta, “Ngươi và Dạ thần!” Hoa cỏ cây cối trên núi đều bị hành động bất thình lình của Trường phương chủ làm cho chấn động thu hoa khép lá.
“Cẩm Mịch. . .” Phượng Hoàng thì thào trong miệng, sắc mặt khó bề phân biệt, huyền nghi ly kỳ, rắc rối phức tạp, có chút giống như bị tổn thương thần khí, lại giống như bị gậy đập vào đầu, ngơ ngáo như hồn lìa khỏi xác, “Hai người nói thế có phải là sự thật?”
Điểu nhi này chẳng biết lại mắc ma chứng gì rồi, ta gật đầu nói: “Thật, vô cùng thật, so với lá tùng trên cây này còn thật hơn.” Lão tùng già lại run lẩy bẩy, lần này run còn ghê hơn lúc nãy, ngoại trừ lá tùng, quả tùng cũng rụng lả tả.
Các đầu ngón tay của Phượng Hoàng trắng bệch như hàn băng, hai mắt nhắm chặt, gió núi bỗng trở lạnh thấu xương, mái tóc Phượng Hoàng bay tán loạn, hình như có một vật trân quý gì đó bị phong hoá thành bột phấn, theo gió bay đi, chỉ còn lại một vẻ mặt trống rỗng, đờ đẫn nói: “Nếu nói như thế, ta chẳng qua chỉ là một cây cầu bắc qua sông, thành toàn cho nỗi tương tư cách trở đôi bờ của hai người. . .”
Tiểu Ngư tiên quan nhìn mây ngắm gió, thần thái thanh thản.
Sợi dây leo của Trường phương càng thu chặt, siết ta đau nhói, lớn tiếng quát tháo: “Mơ tưởng! Chỉ cần hai mươi bốn người bọn ta vẫn còn một hơi thở, việc này chớ có mong thành hiện thực!”
Ngọc Lan phương chủ che mặt khóc ròng, “Nghiệp chướng a! Đều là nghiệp chướng! Quan hệ của hai ngươi sao có thể nảy sinh tình ý được? !”
Nói thật chứ, ta hoàn toàn mù mờ, tại sao đang yên đang lành vui vẻ hạnh phúc mọi người lại trở nên nhăn nhó dúm dó so với bộ da của lão tùng già kia còn nhăn nhúm hơn nhiều như vậy…
Nhưng câu nói của Ngọc Lan phương chủ khiến Phượng Hoàng biến sắc, Phượng Hoàng quay người lại nói với Tiểu Ngư tiên quan: “Huynh có biết Cẩm Mịch là ai không? Huynh có biết Lưu Tử Trì trong Tê Ngô cung của ta không? Huynh có biết phụ đế trước khi lên ngôi đã cư ngụ nơi nào không? Huynh có biết tục danh của Hoa Thần trước đây là gì không? Huynh có biết Cẩm Mịch có thể tiện tay biến ra hoa không? Huynh có biết Cẩm Mịch tính vốn thuộc thủy hay không? Huynh có biết Hoa Thần trước đây chân thân là một cánh hoa thủy liên không?” Cuối cùng buồn bã cười nói: “Huynh có biết phụ đế đã từng thừa nhận chuyện gì với ta không? . . . Huynh, ta, Cẩm Mịch ba người. . . đúng là huynh muội khác mẹ. . .”
Tiểu Ngư tiên quan nghe vậy giật mình thảng thốt, quay đầu nhìn về phía ta, rồi lại nhìn sang hai mươi bốn vị phương chủ.
Hai mươi bốn vị phương chủ có người ngạc nhiên, có người sửng sốt, có người nổi giận, có người lạnh lùng, chỉ có Trường phương chủ không kinh không động, tựa như ngầm thừa nhận.
Ta lúc thì kinh hãi, lúc thì vui mừng, lúc thì u sầu. Kinh hãi là vì một cây bồ đào như ta 「©xmydux.」 khi không lại có mấy người họ hàng vừa chim vừa thú như vầy, vui mừng là vì mặc kệ chuyện này là thật hay giả, ngày sau ta có thể mượn danh lừa bịp một ít linh lực tiên đan về cho mình, u sầu là vì gặp phải Thiên Hậu là một bà mẹ kế không dễ gì ứng phó.
Nói chung, cân nhắc lợi hại, hiện tại tâm tình của ta có hơi chút phức tạp rối rắm.
Nhưng Tiểu Ngư tiên quan cũng không hổ là Tiểu Ngư tiên quan, chỉ kinh ngạc trong chốc lát, đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh ung dung tự tại của mình, bão táp phong ba cũng không sợ hãi nói: “Nếu là huynh muội cũng tốt, không ngại. . .”
Còn chưa nói dứt câu, Phượng Hoàng trông như bị ngũ lôi oanh đỉnh, “Hành vi luân thường nghịch thiên, phải chịu hình phạt hôi phi yên diệt, đại điện [hạ] nếu muốn kéo Cẩm Mịch vào vực thẳm vạn kiếp không thể khôi phục, ta dù có dùng hết toàn lực cũng sẽ ngăn cản!”
Tiểu Ngư tiên quan nói: “E rằng Nhị điện hạ đã hiểu sai rồi?” Sau đó, xoay người sang ta, “Cẩm Mịch tiên tử ngoại trừ thích ta, chẳng biết có thích Hỏa thần không?”
Hả? Ta đang lúc phức tạp do dự, Tiểu Ngư tiên quan hỏi chuyện này làm cái gì?
Ta suy nghĩ một chút, miễn cưỡng trả lời: “Thích.” Phượng Hoàng nghi hoặc, Trường phương chủ lảo đảo.
Tiểu Ngư tiên quan lại hỏi: “Vậy còn Nguyệt Hạ Tiên Nhân thì sao?”
Ta không chút do dự trả lời: “Thích.” Phượng Hoàng sắc mặt ỉu xìu, Trường phương chủ sáng tỏ.
Tiểu Ngư tiên quan tiếp tục: “Chẳng biết Ngạn Hữu Quân thì thế nào?”
Ta gật đầu trả lời: “Thích.” Phượng Hoàng đuôi mày chĩa thẳng, Trường phương chủ cuối cùng cũng thả lỏng sợi dây leo trói ta.
Tiểu Ngư tiên quan cười, “Vậy tiểu thị Liễu Thính, Phi Tự trong Tê Ngô cung thì sao?”
“Thích.” Ta đáp y như cũ.
Sau khi màn vấn đáp hoàn tất, trong đôi mắt hẹp dài của Phượng Hoàng khói lửa nổi lên bốn phía, nổi giận bừng bừng, cỏ cây hoa lá chung quanh đột nhiên bốc cháy, trong phút chốc chỗ vách núi nơi bọn ta đang đứng trở nên trụi lủi.
Tận đáy lòng, ta vô cùng thương tiếc lão tùng già kia.
Không ngờ, thì ra nghe chuyện bát quái là phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.
Cành khô, hoa héo, quạ xỉu, người đau lòng… tại thiên nhai.