Đọc truyện Hướng Dương Tràn Ngập Ánh Nắng (TFBoys) – Chương 24: Mùa Giáng Sinh nguy hiểm (1)
Đã gần đến giáng sinh, trời ngày một lạnh hơn, cả trường sắp được nghỉ đông. Mấy tuần nay, không có gì đặc biệt cả ngoài chuyện của tiểu Minh.
Cô bé đã tránh mặt nó những lúc vô tình ngặp hay cố tình gặp. Ngược lại tần suất đi cùng Niên Ly ngày một tăng. Lúc đầu nó không để ý lắm, chỉ nghĩ là Tiểu Minh có thể đang bận làm chuyện gì đó. Nhưng khi thấy việc này tăng nhanh mới khiến nó nhận ra.
Vậy nên nó hẹn cậu, Tuấn Khải và Vương Nguyên ra sau trường để nói chuyện. Hết giờ học, ngay lập tức tất cả đã đến đúng điểm hẹn. Nó mở lời.
“Mọi người có thấy gần đây Tiểu Minh rất lạ không?”
Ba người nghe nó nói, liền chìm vào suy nghĩ. Quả thật bọn họ cũng đã nhận ra được điều kì lạ từ lâu. Cậu nói.
” Đúng bọn tớ cũng cảm nhận được. Cô bé dường như tránh mặt chúng ta. Có lẽ vấn đề này nằm ở Niên Ly.”
Thiên Tỉ kết thúc, mọi người liền gật đầu đồng tình. Một lần nữa không khí dần chìm vào im lặng. Không chịu nổi sự im lặng này, Vương Nguyên mở miệng.
“Sao phải rắc rối thế làm gì? Chỉ cần đến hỏi thẳng em ấy là được mà.”
Tất cả được khai thông, quyết định làm theo Vương Nguyên nói, chờ trước cổng trường. Được một lúc từ đằng xa, Tiểu Minh và Niên Ly đang đi tới.
Nó cùng ba người tiến lên phía trước chắn mặt họ. Tiểu Minh và Niên Ly cười nói vui vẻ, đến khi nhận thấy sự hiện diện của bọn nó thì tắt nụ cười. Khựng lại không bước nữa.
” Tiểu Minh nói chuyện với bọn anh một chút.”_Tuấn Khải nói.
Nhưng cô bé có vẻ sửng sốt, đột nhiên quay sang xem sắc mặt của Niên Ly. Mọi hành động đều thu vào mắt của nó và ba người. Giờ thì họ có thể chắc chắn rằng chuyện này có quan hệ với Niên Ly. Đợi đến khi nhận được một hành động của Niên Ly, Tiểu Minh mới trả lời.
“Xin lỗi em có việc bận rồi.”
“Bọn chị không cần nhiều thời gian đâu, ba phút thôi. Chúng ta ra kia nói.”
Đến lúc này, Tiểu Minh đuối lí, đành nghe theo lời nó. Đi ra chỗ khác nói chuyện với nhau. Niên Ly có ý muốn đi theo nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo từ cậu liền biết điều lùi bước.
Chỗ nó và Tiểu Minh đang đặc biệt khó sử. Vương Nguyên thấy thế nên giảng giải.
“Tiểu Minh em dạo này bận lắm sao? Hãy có chuyện gì rồi.”
“Em không sao, đừng lo.”
“Vậy tại sao lại tránh mặt chị? Có phải vì Niên Ly không?”_nó vào thẳng luôn vấn đề.
Khiến cậu và Tuấn Khải cùng với
Vương Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Vì từ một người rụt rè, nó lại có thể biến thành thẳng thắn như vậy.
Tiểu Minh cũng có chút bất ngờ, rơi vào tình trạng không biết trả lời ra sao. Nhưng cũng nhanh chóng phủ định.
“Không phải, chỉ là có vài việc em cần cậu ấy giúp thôi.”
“Được chị tin em, nhưng có việc gì thì phải nói luôn cho mọi người biết.”
“Em biết rồi, em đi trước.”
Ngay sau khi Tiểu Minh đã đi, Tuấn Khải hỏi nó.
“Em nghĩ sự việc liệu có đơn giản vậy không?”
“Nhìn thái độ của cô bé chắc chắn là có chuyện gì đã sảy ra.”
Mọi người đồng đều đồng tình, việc này hiển nhiên không đơn thuần như thế.
Về phía Tiểu Minh, khi đi ra cổng trường bắt gặp ngay Niên Ly đang đứng chờ. Không kịp đợi Tiểu Minh bước tới, Niên Ly đã lại gần, mở miệng.
“Thế nào rồi? Cậu có nói chuyện đó ra không?”
Tiểu Minh lắc đầu, tỏ ý không có. Niên Ly liền bình ổn lại tâm trạng. Trở về dáng người ngoan ngoãn như hồi đầu, mỉm cười thật tươi với Tiểu Minh. Thân thiết cùng nhau trở về.
Nó kết thúc buổi làm việc, hôm nay rất đông khách nên mệt mỏi. Bước tới cửa nhà, thì gặp cậu đứng chờ. Thấy nó đến, Thiên Tỉ nói.
“Cậu mệt rồi đúng không? Sang nhà tớ đi, có người tớ muốn giới thiệu cho cậu.”
“Ừ được, đợi mình một chút. Cậu cứ về trước đi.”
Nó không khỏi thắc mắc, người đó là ai chứ? Thấy vẻ khẩn trương của cậu chắc hẳn người đó rất quan trọng với cậu ấy. Vậy nên nó nhanh chóng tắm rửa rồi sang đó.
Đến nơi vừa bấm chuông cửa thì đã có người mở cửa nhưng không phải cậu mà là một nhóc trai. Rất đáng yêu! Hình như trông quen quen. Nó thầm nghĩ. Quả thật đúng như vậy, cậu bé có mái tóc dưa hấu ôm lấy khuôn mặt tròn tròn. Hai mắt to long lanh, cùng với đôi môi nhỏ xíu mềm mại kia nữa. Còn chưa kể đến đôi má phúng phính phấn nộn nhìn thật muốn khi dễ mà. Chưa kịp lên tiếng, cậu bé đã nói trước với một giọng vô cùng cao lãnh.
“Chị ngốc tử chị có việc gì sao?”
Ách! Nó không khỏi co giật khoé môi. Cư nhiên lại bị một thằng nhóc gọi là ngốc.
“Sao em lại gọi chị như vậy? Chị không ngốc chị có tên, Hướng Dương, Châu Hướng Dương.”
Thằng bé lại tiếp tục cao lãnh, gọi nó lại lần nữa.
“Ra là chị ngốc tử tên là Hướng Dương, được em sẽ nhớ tên của chị ngốc tử.”
Nó thật hết cách với thằng bé này, giống ai thế không biết. Mà khoan cái tính này, khuôn mặt này giống Thiên Tỉ như đúc.
“Nam Nam, chị ấy đến chưa?”
“Chị ngốc tử đến rồi ạ, anh trai.”
“Anh trai?.” Nó hỏi thầm trong lòng, vậy thằng bé này là em trai của cậu ấy.