Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 98: Phiên Ngoại 2 Vấn Vương – Tố Cảnh 1
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – VẤN VƯƠNG (1)
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong Thái Nhất Điện trống trải, hương khói mông lung.
Giữa làn khói mịt mù, sí phượng quan của đế vương đặt đấy.
Huyên Cảnh Thần đứng bên quan, nhìn chăm chú vào người nằm trong đó.
Khói lượn lờ khiến gương mặt người trong quan mơ hồ không rõ.
Nàng cúi người, vươn tay áp lên má người kìa.
Nháy mắt, sương khói tản đi, để lộ gương mặt thanh niên của Chung Ly Sóc.
Huyên Cảnh Thần hốt hoảng, vội lùi nửa bước, rồi hụt chân, bất ngờ tỉnh lại.
Chỉ là một giấc mộng.
Huyên Cảnh Thần mở mắt, ngồi dậy từ chiếc chõng nhỏ, ngẩng đầu trông ra cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, lòng hãy còn sợ hãi.
Nàng bình tĩnh lại một lúc, đoạn quay sang hỏi thị nhân đang hầu bên ngoài: “Giờ nào rồi? Hoàng phu vẫn chưa về sao?”
“Bẩm bệ hạ, vừa qua chính Thân, Hoàng phu điện hạ còn chưa trở về.”
Những âm thanh huyên náo của ngày xuân tràn vào tai cùng tiếng đáp lời của thị hầu.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên chõng, bình tâm lại một lúc, song vẫn thấp thỏm không yên, bèn bước xuống giường nói với thị hầu: “Chuẩn bị giá, đến Thịnh Nguyên Cung.”
Ngày trước Chung Ly Sóc đã hẹn với Vân Trung Vương, hôm nay dùng bữa sáng xong sẽ cùng hắn đến Thịnh Nguyên Cung đánh mã cầu.
Khác với tam Đại Nguyên Cung nằm ngay giữa hoàng thành, Thịnh Nguyên Cung chệch về hướng tây bắc, nằm tựa vào Thương Tuyết Sơn phía sau hoàng cung.
Thịnh Nguyên Cung ở bên cạnh thao trường Tây Cung, lại gần Hoằng Văn Quán, xưa nay vẫn luôn là nơi các vương thân quý tộc luyện kỵ xạ, đua ngựa, du ngoạn.
Vào thời tiền Sở, mỗi một Hoàng tử kiệt xuất đều có cung điện riêng ở Thịnh Nguyên Cung, dùng để bồi dưỡng tâm phúc.
Bên ngoài Thịnh Nguyên Cung, kề bên Thương Tuyết Sơn có một bãi cỏ rộng lớn, chuyên dùng cho các con em quý tộc đánh mã cầu.
Huyên Cảnh Thần giá ngựa, một đường băng băng đến Thịnh Nguyên Cung, đi thẳng tới nơi Chung Ly Sóc đánh mã cầu.
Từ xa đã nghe được những tiếng hoan hô truyền từ sân bóng.
Huyên Cảnh Thần hạ tốc độ, mắt nhìn qua rào tìm bóng dáng Chung Ly Sóc.
Giữa một đám thiếu niên, thiếu nữ xanh đỏ đan xen, nàng tìm được người mình tâm tâm niệm niệm rất dễ dàng.
Người kia mặc đồng phục võ sĩ xanh thẫm, ngồi trên lưng ngựa, một tay nắm cương, một tay cầm gậy, nhìn chằm chằm vào quả banh đang được dẫn giữa hàng loạt tuấn mã phi nhanh.
Ngắm chuẩn rồi, nàng nhanh chóng vung tay tung một đòn.
Tiếng vó ngựa dồn dập như vũ bão.
Vài thiếu niên phi ngựa ngang hàng.
Trong nháy mắt nàng ra tay, có một người đã nhanh hơn, vung gậy đánh bóng sang chỗ Chung Ly Mạc.
Chung Ly Mạc đón lấy, rồi vụt bóng bay vào cầu môn, hoàn mỹ ghi bàn.
“Bên đỏ vào bóng!”
Cùng với tiếng hô của tài quan, các thiếu niên áo đỏ giơ gậy, vui vẻ cười lớn.
Huyên Cảnh Thần đứng đằng xa giá ngựa chạy về phía Chung Ly Sóc.
Ánh mắt nàng trước sau vẫn dán chặt vào người kia.
Thấy hướng nàng cưỡi ngựa, Chung Ly Mạc bèn chế nhạo Chung Ly Sóc mấy câu.
Chung Ly Sóc trước sau vẫn giữ nụ cười.
Cảnh xuân ánh lên ngương mặt trẻ trung của nàng, chẳng hiểu sao lại khiến Huyên Cảnh Thần cảm thấy an lòng.
Huyên Cảnh Thần tiến đến gần, các thị hầu đang chờ chú ý tớinàng, ồ ạt cúi người chào.
Chung Ly Sóc đang nói với Chung Ly Mạc đánh thêm ván nữa, quay đầu thấy Huyên Cảnh Thần cưỡi ngựa hướng mình thì mắt đột nhiên sáng ngời.
Nàng xoay người, xuy ngựa chạy về phía Huyên Cảnh Thần.
“Sao bệ hạ lại tới đây? Tấu chương hôm nay phê xong hết rồi à?” Chung Ly Sóc tung người xuống ngựa, quăng cương, bước đến bên tuấn mã của Huyên Cảnh Thần, ngẩng đầu nhìn nàng, cười đến xán lạn.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, cười nói: “Chính sự hôm nay đã xử lí xong, bèn nhín thời gian đến đây xem nàng.
Hôm nay điện hạ chơi có tận hứng không?”
“Cũng được.
Chỉ là ta đánh không được tốt lắm, cứ thua mãi.” Chung Ly Sóc nói, lại thuận tay nắm lấy dây cương, giúp Huyên Cảnh Thần dẫn ngựa đi vào sân bóng.
Huyên Cảnh Thần vốn định xuống ngựa, thấy đối phương như thế thì thoáng kinh ngạc, rồi cũng bỏ ý định bước xuống.
Thấy Hoàng phu dẫn ngựa của bệ hạ đến, các thiếu niên, thiếu nữ trên lưng ngựa ồ ạt nhảy xuống, cúi người chào.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên ngựa, nói một câu không cần đa lễ rồi quay sang Chung Ly Sóc: “Điện hạ còn muốn chơi tiếp nữa không?”
Nàng vừa nói thì Chung Ly Mạc bên cạnh cũng dắt ngựa bước tới, cười trêu: “Bệ hạ đến để gỡ gạc cho An Quốc hậu đấy à? Hôm nay nàng thua ta mấy vò rượu.
Bệ hạ cần phải giúp nàng thắng lại đấy.”
“Xùy, xùy, xùy, rượu nợ ngươi quay đầu lại đưa cho ngươi.
Ta mới không cần người giúp ta gỡ gạc đâu.” Chung Ly Sóc vung tay, quay sang Chung Ly Mạc mà cười mắng mấy câu.
Dứt lời, nàng lại ngẩng đầu nhìn Huyên Cảnh Thần, cười híp mắt: “Giờ vẫn còn sớm.
Nếu bệ hạ không có chuyện gì quan trọng thì không bằng cùng nhau đánh vài trận nhé?”
Huyên Cảnh Thần cúi đầu nhìn nàng, lại đảo mắt qua các thiếu niên, thiếu nữ đang quan sát hoặc công khai, hoặc âm thầm chung quanh.
Đoạn, nàng thả lỏng ánh mắt, nói như nài nỉ: “Mai mốt đi.
Nếu điện hạ chơi đủ rồi thì cùng trẫm hồi cung, thế nào?”
Chung Ly Sóc thoáng sửng sốt, rồi cong môi ứng một tiếng được.
Nàng giơ tay, quay sang Chung Ly Mạc nói: “Tam Mộc, mai mốt lại chiến, ta về cung trước.”
“Ấy, Lưu Quang Tố, ngươi đây là không đánh mà chạy.
Đâu thể nào bệ hạ vừa tới, ngươi đã lập tức đi ngay được!” Chung Ly Mạc bất mãn ồn ào, rõ ràng là không muốn thả hoàng tỷ trở về.
Huyên Cảnh Thần ngồi trên lưng ngựa liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Vân Trung Vương thích đánh mã cầu như thế, không bằng tương lai trẫm để Trưởng Công chúa lo liệu một giải thi đấu đánh mã cầu, nhất định để Vân Trung Vương được tận hứng, thế nào?”
“Bệ hạ đây là đang bắt nạt người!”
Chung Ly Mạc lầu bầu mấy câu, biết Nữ hoàng đây là muốn cướp người với mình, đành nói: “Vậy thì cung tiễn bệ hạ cùng Hoàng phu.”
Huyên Cảnh Thần chuyển mắt sang Chung Ly Sóc đứng bên ngựa, khom lưng chìa tay với nàng.
Chung Ly Sóc mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Ta vừa đánh mã cầu xong, cả người lôi thôi…”
Huyên Cảnh Thần không hề bị lay động, cố chấp cho thấy ý đồ của bản thân.
Chung Ly Sóc cam chịu thở dài một hơi, rồi vươn tay đặt vào lòng bàn tay Huyên Cảnh Thần, xoay người lên ngựa ngồi sau lưng đối phương.
Hai tay nàng vòng qua eo người trước, nắm lấy dây cương, quay đầu giá ngựa chạy hướng Đại Nguyên Cung.
Nàng ôm Huyên Cảnh Thần, cúi đầu áp tai nói: “Nếu lỡ có hôi thì mong nàng thứ lỗi.”
Huyên Cảnh Thần ngẩng mặt, quay lưng sang một góc độ mà mọi người nhìn không tới, chạm nhẹ lên bờ môi non mịn của Chung Ly Sóc, thấp giọng nói: “Hôm nay điện hạ bắt đầu huân hương Tô Hợp mùa hè rồi ư?”
Bàn tay nắm cương của Chung Ly Sóc run rẩy.
Nàng cẩn thận cúi đầu ngậm lấy bờ môi Huyên Cảnh Thần, nhẹ nhàng liếm láp, mập mờ hỏi: “Bệ hạ nhớ ta rồi à?”
“Không phải điện hạ biết rồi sao?”
Huyên Cảnh Thần thở dài.
Nỗi lạnh lẽo khi tỉnh lại từ cơn ác mộng được thân thể ấm áp phía sau cùng cảm giác mềm mại, ướt át trên môi hòa tan từng chút một.
Chung Ly Sóc cũng không dám kéo dài quá lâu.
Các nàng vừa mới tân hôn, quấn quít một chút cũng không có gì, nhưng suy cho cùng vẫn là thiên hoàng quý tộc, phải đoan chính, thủ lễ một chút.
Nàng táchkhỏi bờ môi Huyên Cảnh Thần, ho khẽ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta về sớm.
Đêm nay không đi dạo.
Giúp bệ hạ xử lí chính sự xong thì nghỉ ngơi sớm một chút thôi.”
Lời ấy rất hợp ý Huyên Cảnh Thần.
Nàng gật đầu, giục Chung Ly Sóc giá ngựa chạy về mau mau.
Ngựa dừng lại trước cửa tây của Thần Cung.
Huyên Cảnh Thần bước xuống, lại dẫn Chung Ly Sóc đi hướng Tinh Thần Cung.
Ao Tinh Thần trong Tinh Thần Cung chính là bể tắm lớn nhất của hoàng cung.
Nước được dẫn từ ôn tuyền trên Thương Tuyết Sơn xuống.
Sở dĩ mang tên ấy là do lúc mới xây, ao này lộ thiên, có thể nhìn đến bầu trời đầy sao.
Nước suối ấm áp nên vừa vào đông, các đế vương thời tiền Sở thường dùng Tinh Thần Cung làm tẩm cung, ngủ bên ao Tinh Thần ấm áp.
Đến ngày hè nóng bức lại chuyển về tẩm điện Thần Cung tương đối mát mẻ hơn.
Chung Ly Sóc trở về từ chuồng ngựa, người đầy mồ hôi, đương nhiên phải đi tắm rửa một phen.
Lúc này để các thị nữ chuẩn bị nước còn không bằng trực tiếp đi ngâm trong ao Tinh Thần.Vừa bước vào điện suối, Chung Ly Sóc đã bị hơi nước ấm áp hun cho nóng cả người.
Nàng thấy Huyên Cảnh Thần đang dặn dò thị nữ chuẩn bị quần áo giúp mình, bèn tự vòng ra sau bình phong, cởi hết y phục, rồi nương bậc thang mà ngâm mình vào nước.
Nước ao ấm áp khiến cho cả người mê mẩn.
Dù là giữa đêm xuân ấm cũng thoải mái đến mức khiến người lim dim.
Chung Ly Sóc dùng khăn gấm che mặt, hai tay đặt bên bờ, tứ chi thả lỏng.
Huyên Cảnh Thần bước vào từ sau bức bình phong, nhìn Chung Ly Sóc đang nằm ngửa cạnh ao, bèn lắc đầu rồi tháo búi tóc, cởi y phục, xõa tung mái tóc dài đen nhánh, chỉ mặc trung y bước đến cạnh Chung Ly Sóc.
Nàng ngồi bên ao, thả chân ngâm trong nước, lại cúi người tháo phát quan của Chung Ly Sóc xuống.
Chung Ly Sóc nhắm hai mắt, những sợi tóc đen rải rác trên vai.
Mái tóc vừa được tu chỉnh mấy hôm trước giờ chỉ dài qua vai, ngắn gọn thoải mái, vô cùng thích hợp để đón mùa hạ.
Huyên Cảnh Thần vuốt ve mái tóc mềm mại ấy, dùng nước tẩm ướt từng chút một.
Bôi bột củ ấu xong, nàng lại giúp Chung Ly Sóc nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, thấp giọng nói: “Cảm giác tóc của điện hạ ít đi rất nhiều.”
“Vào hạ đương nhiên phải nhẹ nhàng, khoan khoái một chút.
Bệ hạ cũng để Giám Thiên Ty chọn một ngày lành, cho người tiến cung cắt tỉa một phen đi.” Chung Ly Sóc mở mắt, nhìn nữ tử ngồi trên mà đề nghị.
Huyên Cảnh Thần cong cong khóe môi, đáp một tiếng được.
Nàng gội sạch mái tóc cho Chung Ly Sóc, vừa nói xong rồi thì bất chợt đã bị Chung Ly Sóc kéo xuống ao, chỉ kịp kinh hoảng kêu lên một tiếng, cả người đã chìm trong nước.
Vừa rơi xuống nước đã bị người ôm vào lòng.
Huyên Cảnh Thần ngẩng đầu, lau nước trên mặt, nhìn sang Chung Ly Sóc đang ôm mình, chỉ thấy người nọ cười tủm tỉm nói: “Ta cũng giúp bệ hạ gội đầu vậy.”
Nói đoạn, Chung Ly Sóc lại kéo Huyên Cảnh Thần đến bên ao.
Nàng ngồi trên bờ, nâng mái tóc dài đen nhánh của người trong lòng, bắt đầu bôi bột củ ấu.
Tóc Huyên Cảnh Thần rất dài, xõa ra có thể chấm eo.
Chung Ly Sóc thoa bột, tỉ mỉ xoa tóc, lại nói: “Hôm nay Tam Mộc nói với ta, đệ ấy muốn cầu cưới Trưởng Công chúa, chỉ không biết là đại hôn rồi An An là muốn ở phủ Trưởng Công chúa trong thành Nguyên Châu hay là theo đệ ấy về Vân Châu.”
Huyên Cảnh Thần híp mắt, cảm thụ sức lực từ đầu ngón tay thanh mảnh của Chung Ly Sóc truyền đến, trầm ngâm nói: “Cái này cần An An tự nghĩ, đệ ấy có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, còn không bằng thành thân sớm một chút.”
Chung Ly Sóc bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: “Đại cô nương lấy chồng xa, nàng sẽ không nhớ sao?”
Huyên Cảnh Thần thở dài, vươn tay nắm lấy cánh tay Chung Ly Sóc: “Điện hạ của ta ơi, cả Cửu Châu rộng lớn này, giang sơn vạn dặm, có chỗ nào ta không đi được? Như vậy thì có gì mà lo lắng.”
Chung Ly Sóc than một tiếng: “Đã thế, ta liền trả lời Tam Mộc y như vậy.”
_____________
Tháng cô hồn năm ngoái bể màn hình, thay màn hình.
Tháng cô hồn năm nay bể màn hình, không còn chỗ nào thay..