Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 9: Quyển 1 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 8
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Có ai ngờ Nữ hoàng bệ hạ mà tất cả mọi người đang mong ngóng giờ khắc này lại mặc đồng phục Kim Bào Vệ bình thường màu anh thảo, hông đeo trường đao, cùng tiểu đội Kim Bào Vệ đi tuần tra khắp các ngõ ngách.
Nàng dịch dung, cùng Cảnh Minh Tiểu Công chúa bên cạnh dò xét các nam nữ thanh niên dự tiệc.
Cũng như những quý nữ khác, Tiểu Công chúa cũng đang cẩn thận quan sát những người có khả năng sẽ thành thân cùng trưởng tỷ, âm thầm nhận xét trong lòng.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nhìn thấy không? Xem vị tiểu tỷ tỷ bên kia kìa, trông rất đẹp, nhét vào hậu cung của tỷ cũng được đấy.
Hoặc là tiểu ca ca nọ, cũng thật phong lưu, tuấn tú, nom rất biết ăn nói, cũng có thể làm cho tỷ hài lòng nha.” Huyên Cảnh Ninh trông có vẻ mảnh khảnh trong bộ đồng phục Kim Bào Vệ mon men đến bên tai Nữ hoàng, nhỏ giọng thì thầm.
Nữ đế mắt nhìn thẳng, bước chân đều đặn tiến về phía trước.
Nghe muội muội nói vậy, nàng cười: “Này đâu phải chuyện chỉ gặp một lần là có thể quyết định?”
“Nhưng một lần tỷ cũng không thèm nhìn, chẳng lẽ Hoàng tỷ thật sự phải về chọn trong đám người mấy lão già kia khăng khăng nhét vào sao?” Công chúa bĩu môi, bất mãn càu nhàu mấy câu, “Tỷ như vậy thật là không thú vị gì hết, Hoàng tỷ.”
“Ra giải sầu cũng rất tốt mà.” Nữ hoàng chuyên tâm làm tốt chức trách của một Kim Bào Vệ, không định tiếp tục đề tài của Công chúa nữa.
Vốn dĩ nàng đã không có dự định thành hôn, chỉ là không ngăn được các đại thần nên mới miễn cưỡng đồng ý mà thôi.
Đại yến lần này nàng chỉ muốn chúc mừng Đại Khánh ngày càng vững mạnh, còn chuyện các đại thần sẽ đề cử mấy vị tuấn kiệt trong buổi tiệc, nàng thật sự không hứng thú.
May mà Lễ bộ Thượng thư đưa ra đề nghị hoa kỳ tương ngộ, nàng bèn tận dụng thời cơ, vin vào đó mà đánh giá tỉ mỉ các nhân tài của Đại Khánh, còn có thể né được mấy cuộc tiến cử, gặp gỡ khiến người ta phiền chán kia.
Các đại thần cho rằng nàng sẽ đại hôn, đồng loạt thúc giục con cháu trong nhà đua nhau nhắm vào vị trí Hoàng phu, Hoàng hậu.
Vì thế, những người trẻ tuổi xuất hiện trong yến hội hôm nay ai ai cũng là thanh niên kiệt xuất của các gia tộc.
Người ưu tú nhất tuy sẽ không mang suy nghĩ muốn vào cung nhưng cũng ôm hy vọng được Hoàng đế coi trọng mà đến.
Chính vì lẽ đó, Huyên Cảnh Thần mới càng muốn quan sát xem những nhân vật trong Ngư Long Các hiện tại ưu tú đến độ nào.
Nếu thật sự tìm được một hai vị có khả năng dốc sức cho nước nhà thì cũng không uổng một phen công sức tối nay.
Nữ hoàng bệ hạ trong đầu chỉ toàn gia quốc thiên hạ, không hề có một chút nhi nữ tình trường như những người khác chờ mong.
Từ nhỏ đã biết trưởng tỷ của mình là một người cúc cung tận tụy, chỉ một lòng muốn bảo vệ quốc gia, Cảnh Minh Công chúa không khỏi xuýt xoa một tiếng, lòng thầm nghĩ đến một người khác.
Chỉ qua vài năm ở chung ngắn ngủi, Tiểu Công chúa đã có tình cảm vô cùng sâu đậm với người đã từng chăm sóc tỉ mỉ cho mình thời niên thiếu là Chiêu Đế.
Mãi đến tận hôm nay, nàng vẫn còn đau buồn vì Chiêu Đế yểu mệnh tuổi xuân.
So với nỗi tưởng nhớ của mình, Công chúa vẫn cảm thấy trưởng tỷ thân là thê tử của Chiêu Đế lại quên lãng quá nhanh.
Không, không phải quên.
Nàng thậm chí còn hoài nghi không biết trưởng tỷ có từng mảy may đau buồn vì Chiêu Đế hay không.
Trong lòng trưởng tỷ vẫn luôn lấy vạn dân thiên hạ làm trọng, việc nhà xếp sau, mà quân vương là không đáng nhắc nhất này, cái chết của Chiêu đế e chỉ là một kết thúc tốt đẹp.
Sở Quốc điêu tàn đã chìm vào dòng chảy của lịch sử.
Đại Khánh phát triển không ngừng khiến bách tính bình an, vui vẻ.
Mấy năm qua, trưởng tỷ tuy bận trăm công nghìn việc nhưng so với lúc còn bên cạnh Chiêu Đế, bận rộn lại thêm cau mày khổ não thì giờ đã tốt hơn.
Có thành hôn hay không chỉ là chuyện râu ria, chẳng mấy quan trọng.
Trước khi vào Ngư Long Các, Cảnh Minh Công chúa vẫn không cam tâm, không cam tâm trưởng tỷ sắp thành hôn một lần nữa dưới sự ép bức.
Nhưng bước vào Ngư Long Các rồi, nhìn đến tư thái vẫn trấn định, bình thản của trưởng tỷ, nàng lại dậy lên một chút vui mừng.
Chí ít thì, trưởng tỷ không thể nảy sinh tình cảm với Thái tử tỷ phu nhưng những người khác cũng không chiếm được.
Các nam nữ thanh niên vào Ngư Long Các gần như đều biết tin Nữ hoàng cải trang.
Bọn họ không nhận ra Nữ hoàng, bèn bắt đầu dẫn dắt đề tài, khuấy động không khí như những nam nữ không quen biết nhau trong hoa kỳ tương ngộ, cố gắng dẫn dụ người đến đây.
Tại lầu hai của Ngư Long Các đều là những nam nữ thanh niên được gia tộc lựa chọn, muốn đưa vào cung cùng một ít tuấn kiệt đến để trải đời.
Nữ hoàng đeo trường đao đi một đường, nghe được không ít kiến giải về những vấn đề nổi trội hiện tại, không khỏi lắc đầu, im lặng bước tiếp.
Bởi sự bạo ngược của Thứ Đế tiền triều, khiến cho những người trẻ tuổi sinh ra ở niên đại ấy gần như đều không dám thẳng lưng ưỡn ngực, đến tuổi thanh niên cũng thành những kẻ an phận kỷ cương, không mấy gì đặc sắc.
Thấy không có gì hấp dẫn được mình, Nữ hoàng vi phục xuất tuần cất bước hướng lầu ba, quyết định thay bộ đồng phục Kim Bào Vệ màu anh thảo ra.
Đúng lúc này, một tiếng trống nhẹ vang lên từ phía Ngư Long Đài bên dưới, tiếp sau đó là tiếng thất huyền cầm, rồi đến những âm xích bát trong trẻo chậm rãi leo cao.
Trong một khắc ấy, những tiếng xì xào tán chuyện dường như đồng loạt im bặt.
Mọi người trong Ngư Long Các dừng lại tất cả những động tác trên tay, cùng nhau quay đầu nhìn về phía đài Ngư Diễn Liên Diệp.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào thanh niên mặc cẩm bào trắng ngà, tóc dài cột một nửa đứng thẳng trên đài kia.
Đây là ai? Ai đang diễn tấu nhạc khí bị Hoàng đế cấm, lại còn là tại trường hợp này? Trong lòng rất nhiều người đồng loạt nổi lên nghi vấn ấy.
Đợi đến khi thấy rõ thanh niên tuổi chừng mười bảy, mười tám đứng giữa đài, lòng họ lại thêm đôi phần tính toán.
Bước chân Nữ hoàng ngập ngừng một lúc, sau đó chậm rãi đến bên một góc lan can trống trải tại lầu ba, cúi đầu nhìn thiếu niên đang diễn tấu bên dưới.
Tiểu Công chúa đi theo bên cạnh quay đầu nhìn Nữ hoàng, muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn đến thiếu niên dưới đài lại khẽ kêu một tiếng: “Đây chẳng phải Lâm học trưởng sao? Hoàng tỷ…”
Công chúa quay đầu, nhìn trưởng tỷ bên cạnh, vừa định mở miệng lại bị một giọng thiếu niên trẻ tuổi, phấn chấn xen ngang.
“Đây là từ khúc của ai? Người phương nào viết?” Thiếu niên mặc áo đỏ nhào đến một góc lan can khác cũng do các Kim Bào Vệ chiếm lĩnh, nhoài người nhìn xuống, vẻ mặt mừng rỡ: “Phồn thịnh, đại khí lại mang nét dịu dàng, đa tình.
Phong thái tựa như Hải Thần khởi vũ.
Đẹp thay, đẹp thay.”
Nàng nói với vẻ tự nhiên.
Tiếng nói nhỏ nhẹ lại hết sức động lòng.
Tiểu Công chúa trừng mắt nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa đã bật thốt lên một câu Tại sao lại là ngươi.
“Đang trình diễn là người phương nào? Thật thành thạo, thật tao nhã, êm tai.” Thiếu niên lại lẩm bẩm một câu, nhìn người đang thổi xích bát dưới đài với ánh mắt hâm mộ.
“Đó là trưởng tử của Lễ bộ Thị lang Lâm Chi, Lâm Mộng Điệp.” Một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên.
Thiếu niên bị từ khúc thu hút sự chú ý bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử vừa cất lời.
Dưới ánh hoa đăng tại Ngư Long Các, gương mặt tuấn mỹ như rút đi sự ngây ngô đặc hữu của thiếu niên tóm chặt lấy ánh mắt Nữ hoàng chỉ trong một giây phút ngoái đầu nhìn lại ngắn ngủi.
Vẻ đẹp ấy gần như là hư ảo, tựa hoa chiếu trong gương, trăng nơi đáy nước.
Bàn tay vốn siết chặt trường đao của bệ hạ buông lỏng, không khống chế được mà vươn ra phía trước.
Không ai thấy trong đôi mắt trước giờ vốn tĩnh lặng lúc này đã nổi lên từng vòng dao động, dần tụ lại thành cơn sóng mãnh liệt.
Nữ hoàng cả đêm chưa hề phản ứng bất kì ai đột nhiên mở miệng, khiến những Kim Bào Vệ gần đó phải chú ý.
Tiểu Công chúa đi theo bên cạnh Nữ hoàng kinh ngạc nhìn trưởng tỷ, cố gắng kiếm tìm trên gương mặt ấy thứ mà trước giờ mình vẫn luôn hy vọng nhìn thấy.
Tầm mắt nhìn đến Kim Bào Vệ đứng cạnh bên, Chung Ly Sóc lúc này mới nhận ra chuyện mình vừa say mê từ khúc là thất lễ cỡ nào.
Nàng bình thản chắp tay hành lễ, nói: “Đa tạ vị đại nhân này đã cho biết.
Lúc nãy say mê khúc nghệ nên quá thất lễ.
Mong các đại nhân đừng trách cứ.”
Nàng cúi chào từng người, không bỏ sót một ai.
Sau đó, ánh mắt Chung Ly Sóc lại quay trở về nữ tử dẫn đầu, nói: “Không biết liệu tại hạ có thể đứng đây cùng các đại nhân nghe cho hết thủ khúc này không?”
“Không sao, cứ tự nhiên.” Khác với vẻ dịu dàng trong câu trả lời ban nãy, giọng vị đại nhân này có vẻ hơi lạnh lẽo, cứng rắn.
Chung Ly Sóc cũng không để ý lắm sự thay đổi ấy, chỉ nhoài người trên lan can nghe hết khúc xích bát.
Nàng không biết người mình vẫn luôn mong chờ được gặp lại đang đứng ngay sau lưng, nhìn nàng không chớp mắt.
Tiểu Công chúa đi theo bên cạnh Nữ hoàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vừa định cất lời lại thấy Nữ hoàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Tiểu Công chúa nhìn Nữ hoàng, lại nhìn thiếu niên đang lẳng lặng nghe từ khúc, sau đó nuốt hết vào bụng những gì muốn nói.
Nàng đột nhiên nhớ đến khi còn bé, có một lần đến thư phòng tìm Thái tử tỷ phu chơi nhưng lại nhìn đến trưởng tỷ đang khoác áo choàng cho Thái tử ngã người ngủ trên án.
Lúc ấy, nàng hào hứng chạy đến, lại bị trưởng tỷ ôm vào lòng, dùng ngón trỏ chặn trên bờ môi đang muốn nói chuyện.
Trưởng tỷ khi đó đã nói gì nhỉ? À, tỷ tỷ nhỏ giọng khẽ nói một câu: “Suỵt, Ninh nhi ngoan, đừng ầm ĩ đến điện hạ.
Thái tử điện hạ mệt mỏi quá rồi, để nàng ngủ đi.”
Khi ấy còn nhỏ tuổi, vẫn chưa hiểu được tình cảm.
Giờ đây nhớ lại, mắt Tiểu Công chúa lại dần ửng đỏ.
Nữ hoàng đứng sau Chung Ly Sóc, nhìn góc nghiêng gương mặt chỉ mới gặp đã khiến người ta phải kinh diễm kia, bàn tay buông thõng bên người lặng lẽ chuyển dời nhưng mãi vẫn không dám đưa ra.
Những Kim Bào Vệ đi theo sau lưng bệ hà đồng loạt im tiếng, lẳng lặng cùng Nữ hoàng nghe hết một khúc này.
Khúc nhạc kết thúc.
Tiếng huyên náo cũng trỗi dậy khắp bốn phương.
Thanh niên mặc áo trắng chẳng màng quan tâm người khác nói gì về mình, nắm xích bát trong tay xoay người rời khỏi đài Liên Diệp.
Chung Ly Sóc nằm nhoài trên lan can dõi theo bóng dáng người nọ, lòng vẫn canh cánh tên gọi của thủ khúc này.
Đây là một khúc mới, thật sự muốn tìm người nọ hỏi xin khúc phổ.
“Nếu tiểu công tử muốn khúc phổ thì đến Hoằng Văn Quán hỏi thử xem.
Theo ta được biết thì vị Lâm công tử này chính là một nhạc sư ở Hoằng Văn Quán chứ vẫn chưa vào quan trường như phụ thân.” Giọng của nữ tử nghe hết sức điềm đạm, tựa dòng nước mùa xuân nhu hòa nhất, khiến người ta cảm thấy thích ý không thôi.
Câu nói này của nàng làm Chung Ly Sóc một lần nữa nhận ra mình lại vô thức bật thốt lên suy nghĩ trong lòng.
Thoáng ngượng ngùng ngẩng đầu, Chung Ly Sóc cuối cùng cũng chuyển mắt sang nhìn nữ tử trước mặt.
Nhạc Chính Tố xuất thân Lan Châu, tuy đau ốm liên miên nhưng ôn dưỡng hơn nửa năm, vóc dáng cũng phát triển, thế nên cao hơn đại đa số nữ tử nhiều.
Vị Kim Bào Vệ đại nhân trước mắt, miễn cưỡng chỉ đứng đến môi nàng.
Nữ tử có gương mặt thanh tú, mặc đồng phục màu anh thảo, tuy vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại anh tuấn vô cùng.
Chung Ly Sóc lấy lại bình tĩnh, tầm mắt cũng va vào ánh nhìn của đối phương.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, như bị thu hút hoàn toàn sự chú ý, nàng chìm sâu trong đôi con ngươi trong suốt mà đen láy kia.
Một cảm giác quen thuộc lạ thường trào dâng trong lòng.
Đôi mắt này, nhất định nàng đã gặp qua ở đâu đó.
_____________
Đao lưng nên mấy nay lười ghê..