Hướng Đông Lưu

Chương 60: Quyển 2 -


Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 60: Quyển 2 –


HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 59
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Giọng nói bất chợt vang lên từ phía sau khiến Lâm Mộng Điệp hốt hoảng.

Hắn xoay người, liếc mắt một cái đã nhìn đến Nữ hoàng đứng dưới tàng cây, giật mình lập tức khom người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Huyên Cảnh Thần gật đầu: “Khúc ngươi vừa mới thổi là ở đâu ra?”
Lâm Mộng Điệp trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Đây là khúc của Chiêu Minh Thái tử.”
“Vậy ngươi là từ đâu mà có?”
Vừa nghe lời ấy, trong lòng Lâm Mộng Điệp đã hiểu Huyên Cảnh Thần từng nghe qua khúc này.

Hắn trầm tư một lúc rồi nói với Huyên Cảnh Thần: “Đây là khúc phổ mà tiểu công tử nhà Trấn Bắc Hầu cho ta mượn vào đầu xuân.

Nàng lấy khúc phổ này để cảm tạ cho khúc “Hải Thần” của ta.

Khúc này là khi còn ở Lan Châu, nàng có được từ một cung nhân chạy ra khỏi Nguyên Châu, là tuyệt khúc của tiên đế.”
Lâm Mộng Điệp không dám có điều giấu giếm, bèn kể ra rành mạch sự tình.

Huyên Cảnh Thần nghe xong, nghĩ thầm sao lại dính dáng đến Nhạc Chính Tố nữa rồi? Dường như tất thảy những chuyện có liên quan đến điện hạ đều có thể tìm được bóng dáng từ nàng.

“Nguyên phổ vẫn còn trong tay Nhạc Chính công tử à?” Huyên Cảnh Thần lại hỏi một câu.

Lâm Mộng Điệp ứng phải.

Nàng miễn cưỡng cười cười, nói với hắn: “Hôm nay ngươi đến bờ sông thổi, chính là vì tiên đế sao?”
“Tài hoa của tiên đế khiến người ta ngưỡng mộ.

Hôm nay vi thần thổi nhằm tế linh hồn tiên đế.” Lâm Mộng Điệp đáp lời hết sức bình thản, tự nhiên phóng khoáng.

Huyên Cảnh Thần khen hắn một câu: “Lâm tiên sinh có tâm.

Trời khuya rồi, tiên sinh vẫn nên về nhà sớm một chút đi thôi.” Nàng đã có được đáp án mình muốn, chỉ để lại những lời ấy rồi lập tức xoay người trở về cung.

Hôm sau, Huyên Cảnh Thần sai người đi cầu hỏi khúc phổ từ Nhạc Chính Tố, lại biết tin khúc phổ đã không còn trên tay nàng.

Ty Mệnh đi hỏi điều tra mấy bận mới biết Nhạc Chính Tố đã từng cùng Chung Ly Mạc đến bờ Lương Thủy vào ngày Tết Trung Nguyên, còn là đi chung với Tô Hợp.

Chung Ly Mạc là đệ đệ duy nhất của Chung Ly Sóc, hắn đi hỏi khúc phổ từ Nhạc Chính Tố không có gì lạ.

Thế nên vài hôm sau, Huyên Cảnh Thần lại triệu Chung Ly Mạc vào cung.

“Trẫm nghe nói Nguyên Châu hôm nay lại có một khúc của tiên đế được truyền lưu.

Khúc phổ ấy là do Nhạc Chính tiểu công tử tình cờ có được.


Tam Mộc, đệ đã đi tìm Nhạc Chính tiểu công tử hỏi nguyên phổ?” Huyên Cảnh Thần ngồi trước án, nhìn Vân Trung Vương phóng khoáng, phong lưu dưới điện, ném ra vấn đề của bản thân.

Chung Ly Mạc nghe thế, nghĩ thầm tính toán của a tỷ nói không chừng phải đẩy lên sớm.

Bọn họ định sẽ khiến Nữ hoàng sinh lòng nghi hoặc, rồi từ từ phát hiện chân tướng, như vậy sẽ tốt hơn bẩm báo thẳng thừng.

Vì thế, Chung Ly Mạc trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Đúng thật có việc này.

Hoàng tỷ không để lại vật gì trên đời, không cách nào nhận hương.

Thế nên sau khi nghe tin Nhạc Chính tiểu công tử có khúc phổ này trong tay, ta liền đến cầu nó về đây.”
“Nhạc Chính Tố là một thiếu niên hiếm thấy, vừa nghe ta nói vì hoàng tỷ đã không chút do dự mà cho ta.” Chung Ly Mạc cẩn thận quan sát Huyên Cảnh Thần, thử đánh tiếng hỏi: “Bệ hạ gọi ta đến đây chính là vì khúc phổ sao?”
“Nếu bệ hạ muốn, vậy ta đây liền quay về lấy mang đến cho bệ hạ.” Chung Ly Mạc đưa ra thật sự thoải mái.

Huyên Cảnh Thần còn chưa mở lời thì hắn đã đồng ý.

Huyên Cảnh Thần ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy đa tạ Tam Mộc.

Đệ đưa khúc phổ cho trẫm, trầm liền chuẩn đệ một chuyện.

Đệ còn thiếu cái gì, trẫm đều có thể thưởng.”
Chung Ly Mạc lắc đầu: “Bệ hạ là phát thê của hoàng tỷ ta, giữ di vật của nàng là lẽ đương nhiên.

Vậy cũng xem như hoàng tỷ được đoàn viên với ngài.”
Hôm nay, Chung Ly Mạc đưa khúc phổ vào cung.

Cuối cùng cũng có được di vật của Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần cẩn thận đặt nó vào một chiếc hộp gỗ đen nhánh trên án.

Nàng nhìn khúc phổ trong hộp, nhìn nét chữ quen thuộc trên đó, như thể được Chung Ly Sóc làm bạn bên người.

Kế hoạch vốn đã được tính toán đâu vào đấy của Chung Ly Sóc, cuối cùng lại vì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của Huyên Cảnh Thần bên bờ Lương Thủy mà thành công cốc.

Chung Ly Mạc làm xong chuyện này, lại hứng thú bừng bừng chạy đến trước mặt Chung Ly Sóc báo cáo hết thảy.

Chung Ly Sóc vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, nóng ruột hỏi: “Vậy đệ có nói với nàng chuyện chất giấy không?”
“Hở? Tại sao phải nói?” Chung Ly Mạc không hiểu mô tê, mặt đầy mờ mịt.

“Ta dùng chính là giấy Tuyên Thành mới chế.

Giấy thời Sở quốc dùng có khác biệt rất lớn so với giấy hiện giờ.

Rất ít người có thể chú ý đến điểm này.

Nếu đệ nhắc nhở nàng…!Ai…” Đều tại nàng, quên nói chuyện này với Chung Ly Mạc.


Chung Ly Sóc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn tự trách.

Lúc trước giả tạo giấy cũ tại sao lại không làm lộ liễu hơn một chút cơ chứ?
Vừa đi được bước đầu tiên đã bị ngăn trở.

Nàng vẫn luôn mong đợi Huyên Cảnh Thần có thể phát hiện manh mối gì đó từ bản khúc phổ kia.

Nếu Hoàng hậu nhìn thêm mấy lần, nói không chừng sẽ sinh lòng nghi ngờ thì sao?
Nhưng không có, cái gì cũng không có.

Không có ai lạ đến phủ hỏi chuyện.

Không có kẻ nào thần bí tới điều tra nàng.

Vì thế, Chung Ly Sóc đành mày mò cách khác.

Cứ thế, thoáng cái đã đến thời gian Hoằng Văn Quán cho học sinh nghỉ, binh mã Cửu Châu tiến vào thành Nguyên Châu.

Hoàng đế cùng đại thần chuyển đến hành cung ở khu săn bắn Tây Sơn, bắt đầu cuộc diễn binh và săn bắn của các thế gia, quý tộc.

Hôm nay, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang chiếu rọi lên mặt cỏ trải rộng ở Tây Sơn.

Gió thu phất qua cờ xí các màu của Cửu Châu, tung bay phấp phới.

Dưới cờ màu, binh lính các châu tỉ mỉ chọn lựa ra xếp ngay ngắn thành chín đoàn.

Bên cạnh chín đoàn binh mã chính là các thiếu niên quý tộc mặc khôi giáp, đứng thẳng lưng.

Bọn họ từ Cảnh Minh Công chúa Huyên Cảnh Ninh dẫn đầu, cùng các binh lính chờ đợi đế vương lên đài.

Chung Ly Sóc cũng nằm trong nhóm thiếu niên quý tộc ấy mà ngước mắt nhìn lên khán đài dựng cách đó không xa.

Trên đài chính là đương triều Bệ hạ, Trưởng Công chúa của Xu Mật Viện, cùng với Tả Hữu Thừa tướng.

Hai bên khán đài là lều của các thế gia.

Sau các lều chính là doanh địa được trọng binh canh gác.

Tiếp đến nữa là một khoảng rừng rậm mênh mông vô tận.

Nơi đây, bốn phía được sườn núi bao quanh, chỉ chừa lại phần thảo nguyên rộng lớn ngay chính giữa.

Có duy nhất một đường đâm ra giữa núi, dẫn đến trung tâm.


Sáng nay, bọn họ chính là đi từ đó đến.

Mà hành cung nguy nga của Hoàng đế lại nằm ngay dưới chân ngọn núi ấy.

Mỗi lần diễn binh, những thiếu niên, thiếu nữ từ mười bốn đến mười tám tuổi thuộc các nhà đều phải theo quân vào doanh, cùng nhau tham chiến.

Hình thức của diễn binh là tam tam nhất tộc, nghĩa là binh mã được chọn ra từ ba châu sẽ gom thành một đội hợp tác tạm thời, sau khi ba đội phân ra thắng bại lại tách đội chiến thắng ra thành thế chân vạc để ba châu hỗn chiến.

Phe thắng lợi có thể đạt được ban thưởng từ bệ hạ.

Thăng quan tiến tước, vàng bạc châu báu, cần gì cũng có.

Diễn binh của Khánh quốc yêu cầu binh mã tinh anh nhất của mỗi châu.

Tây Sơn mênh mông có thể chứa được gần ba vạn binh mã Cửu Châu.

Mà lúc này, đứng trong sân mới chỉ là những binh lính đi săn có tư cách nhất.

Nhưng chỉ số lượng nhỏ ấy thôi cũng đã khiến sứ giả Tố Bắc phải kinh ngạc cảm thán.

Từ sau khi Huyên Cảnh Thần đuổi bộ lạc Tố Bắc đến phía bắc Hàn Châu, binh lực Tố Bắc suy giảm nhiều, đã không bằng lúc trước.

Giờ nhìn đến cảnh này, trong lòng họ bất chợt sinh ra nỗi kính sợ, mặt cũng lộ mấy phần khiêm cung.

Tiếng trống vang dội nện vào lòng mỗi người.

Đã đến giờ, Đại Ty Mệnh cầu phúc xong, Huyên Cảnh Thần mặc một thân giáp hoàng kim, lấy đao làm trượng, đứng trên đài nhìn tốp sĩ binh đông đúc bên dưới mà cất cao giọng: “Các ngươi đều là tinh anh của Khánh quốc ta.

Lần này trước mặt sứ giả nước ngoài, cần phải tận tâm, tận lực.

Ai biểu hiện xuất sắc, trẫm có thưởng lớn.”
Thị hầu bên cạnh lần lượt đọc ra những ban thưởng của đế vương.

Phần thưởng phong phú đến mức các con em quý tộc cũng phải động lòng.

Huyên Cảnh Thần đợi người hầu đọc xong lại cao giọng nói: “Chúng tướng nghe lệnh, toàn quân di chuyển đến Tây Sơn, vào doanh đóng trú.

Châu nào lấy được nhiều quân kỳ nhất là xuất sắc.”
Cứ thế, cuộc diễn binh kéo dài mười ngày chính thức bắt đầu.

Sau khi toàn quân vào đóng tại Tây Sơn, Huyên Cảnh Thần cũng suất lĩnh các đại thần vào sâu trong rừng tối, cùng sứ giả Tố Bắc quan sát biểu hiện các quân.

Lần đầu tiên tham dự hoạt động kiểu này, Chung Ly Sóc cảm thấy rất mới mẻ.

Nàng vừa vặn được phân đến cùng châu với Tô Hợp và Từ Nhân Lễ.

Ba người vốn vì chuyện thư đồng mà tình cảm sâu đậm, giờ sau nhiều ngày được mài giũa giữa chốn núi rừng lại càng trở nên khắn khít.

Vào ngày thứ bảy, khi đội hợp tác của họ giành được thắng lợi, quân ba châu đột ngột tách ra, hình thành thế chân vạc, bắt đầu tranh đoạt danh hiệu xuất sắc cuối cùng.

Ba người còn đang ăn mừng, chưa kịp phản ứng đã thấy thế hòa bình đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Mũi tên không có đầu nhọn cùng cán thương được bôi màu nổi bật, chỉ cần trúng ba vệt là sẽ bị loại khỏi chiến trường.


Chung Ly Sóc còn chưa kịp phản ứng đã thấy Từ Nhân Lễ bế Tô Hợp dậy, ôm lên ngựa, rồi hét lớn về phía mình giữa đám đông nhốn nháo: “Rút trước đã, sau lại bàn bạc kĩ hơn!”
Giữa một đoàn hỗn chiến, quân đội ba châu nhanh chóng phân chia dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh các nhà, rút về cứ điểm rồi lại tranh đấu sau.

Thứ bọn họ muốn giành là cờ, chứ không phải người.

Chung Ly Sóc phản ứng rất nhanh, lập tức phóng lên một thớt ngựa, túm cương đuổi theo đại quân.

Tô Hợp nhỏ tuổi, không theo kịp binh mã đại quân, bị tụt lại rất xa.

Chung Ly Sóc không còn cách nào khác, đành phải quay đầu, chạy về phía hắn.

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang vọng, một đường xé toang rừng rậm sum sê.

Nàng cùng Từ Nhân Lễ đồng thời chạy hướng Tô Hợp.

Nhưng đúng lúc này, dị tượng nảy sinh.

Một mũi tên bắn xuyên qua rừng rậm, bay thẳng về phía Tô Hợp.

“Thế tử!” Từ Nhân Lễ hét lớn, “Mau nằm xuống!”
Tô Hợp nghe vậy, lập tức hoảng loạn nằm úp.

Tiếng mũi tên xé gió vang vọng bên tai.

Từ Nhân Lễ thúc ngựa, rồi bất chợt vươn tay bắt lấy.

Lòng bàn tay trống rỗng, mũi tên vẫn tiếp tục thẳng tắp bay hướng Tô Hợp.

Có cơn gió chợt lóe qua người Tô Hợp.

Rồi phập một tiếng, mũi tên ghim chặt vào thân cây bên cạnh hắn.

Tô Hợp kinh hồn táng đảm, nhìn thân tên đâm vào thân cây một tấc sâu cùng đuôi tên còn đang lắc lư không ngừng, môi run rẩy không thốt lên được một tiếng.

Cả người Từ Nhân Lễ mướt mồ hôi lạnh.

Hắn nhìn mũi tên với phần đầu bén nhọn kia, mặt mày trắng bệch.

Chung Ly Sóc chạy đến, nhìn thấy mũi tên ấy, bèn hét lớn: “Chạy mau, dẫn Thế tử đi!”
“Là thích khách!”
Nói đoạn, nàng nhìn thân thể Tô Hợp lúc này đã xụi lơ trên lưng ngựa, bèn ghìm chặt cương thớt ngựa của mình, nhảy sang phía sau Tô Hợp, ôm chặt thân thể hắn vào lòng rồi túm cương, nhìn về hướng quân đội vừa đi mà nói với giọng kiên định: “Đi, đến chỗ đông người thôi.”
Từ Nhân Lễ phản ứng lại, vội túm cương chạy theo sau Chung Ly Sóc.

Nhưng rõ ràng, đây là một cuộc ám sát được mưu tính đã lâu.

Các thợ săn đã giăng sẵn lưới, sao có thể để con mồi chạy thoát?
Tiếng vó ngựa truyền đến từ hướng quân đội vừa đi khiến Chung Ly Sóc không thể không quay đầu, từng bước chạy vào rừng sâu.
_____________
Đợt này chị hớt tóc mần cho quả đầu đẹp trai quạ.

Hong biết nên dui hay buồn….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.