Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 5: Quyển 1 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 4
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sóng ngầm trong hoàng cung có phun trào mãnh liệt thế nào cũng không hề liên quan đến người đã rời khỏi phân tranh là Chung Ly Sóc.
Giờ khắc này, nàng đang dày công đọc sách, chuẩn bị cho kì thi cuối năm.
Là học sinh mới, vốn dĩ nàng không cần tham gia cuộc thi năm nay, nhưng vừa nhập học thì không nên bỏ qua cơ hội để được thăng một cấp.
Miễn qua được cuộc thi, năm sau nàng đã không cần học lớp Canh của Trình Văn đạo sư nữa.
Như vậy, vừa báo đáp được ân tình cho phụ thân, lại có thể cáo biệt đám choai choai cứ hớn hở gọi mình là bạn học trong lớp.
Đương nhiên, cho dù năm sau lên được lớp Tuất cao hơn một bậc thì bạn cùng học vẫn là những thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều.
Kì thi của Hoằng Văn Quán rơi vào mười tám tháng Chạp, trước sau kéo dài ba ngày.
Nội dung sát hạch ngoại trừ kiến thức được dạy ở các cấp như tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý, số học, vân vân thì còn có các môn cưỡi ngựa, bắn cung, khúc nghệ.
Đề mục thi viết đối với Chung Ly Sóc mà nói thì không tính khó.
Dù sao khi còn là đế vương, nàng đã học rất tốt những môn ấy.
Chỉ có phương diện cưỡi ngựa, bắn cung cùng khúc nghệ thì hơi sầu.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, vì thân thể không tốt nên Chung Ly Sóc chưa từng học cưỡi ngựa, bắn cung một cách chính thức.
Nàng có hơi lo lắng Nhạc Chính Tố bệnh tình chưa khỏi không chịu nổi mình lăn lộn.
Nhưng điều đáng mừng chính là thân thể này đã tốt hơn rất nhiều so với nàng trước đây.
Mười ngày trước kì thi, Chung Ly Sóc cuối cùng cũng xem như nắm giữ được thuật cưỡi ngựa, bắn cung cơ bản cùng đám nhỏ chung lớp.
Như vậy, vấn đề thi cử cũng đã được giải quyết.
Cưỡi ngựa, bắn cung là được các sư phụ dạy.
Mà khúc nghệ, chuyện vốn dĩ không cần lo lắng, giờ lại phải phí hết tâm tư để mà che giấu.
Trong cuộc đời chóng vánh của Chung Ly Sóc, ngoại trừ là quân chủ vong quốc cuối Sở thì điều làm danh tiếng nàng vang xa còn có tiếng ngự long vang vọng khắp Cửu Châu trong mấy năm ở Vân Châu kia.
Thế nhân đều biết ẩn sâu trong biển mây mù Vân Châu có một vị thiếu niên lang mười ba, mười bốn tuổi, một khúc xích bát có thể làm rung chuyển biển mây.
Âm thanh trong trẻo như gặp được hươu trắng nơi rừng sâu tăm tối.
Chính vì tiếng xích bát du dương, thanh thoát ấy mà không biết bao nhiêu văn nhân mặc khách muốn kết giao với vị khúc sư thiếu niên thanh quý này.
Nhưng vì Chung Ly Sóc khi ấy bị Thứ Đế vứt tại Vân Châu như lưu vong, không tiện tiết lộ thân phận, thế nên cũng chẳng có bao nhiêu người thật sự gặp được.
Những ai từng nghe qua tiếng xích bát nhưng chưa hề tận mắt thấy người đều gọi nàng một tiếng Kiến Lộc* công tử.
*Kiến Lộc: gặp hươu.
Mãi đến khi quay lại Nguyên Châu, trở thành con nối dõi duy nhất của Thứ Đế – Chiêu Minh Thái tử thân phận cao quý, thế nhân bấy giờ mới biết tiếng xích bát trong trẻo kia thuộc về nàng.
Tất cả cũng nhờ tiết Nguyên Tiêu năm ấy, Thứ Đế sau khi nhìn mọi người biểu diễn, tâm huyết dâng trào, không nhịn được mà lên đài nhảy một khúc linh tê.
Dân phong Đại Sở cởi mở, chuộng ca múa.
Các quý tộc ở thành Nguyên Châu đều biết nhảy nhã bộ.
Hoàng đế chính là người đi đầu trong đám nhân sĩ phong nhã ấy.
Hoàng đế bệ hạ biết nhảy linh tê không phải chuyện gì đáng kinh ngạc.
Điều hiếm thấy chính là Thứ Đế vốn luôn lạnh lùng, nghiêm túc lại cùng vui với triều thần.
Chính vì vậy mà Nguyên Tiêu năm ấy thật sự là náo nhiệt cực kỳ.
Mà đệm nhạc cho Thứ Đế chính là tiếng xích bát của Chiêu Minh Thái tử.
Nàng thổi một khúc Thấy Trăng, thổi vào tai các đại thần đam mê phong nhã.
Tiếng xích bát của Kiến Lộc công tử và âm khúc của Chiêu Minh Thái tử hòa quyện vào nhau, thế nhân vậy mới biết tiếng xích bát vang vọng ở Vân Châu những năm kia chính là tác phẩm của Thái tử khi ấy hãy còn lưu lạc bên ngoài.
Đến đây, xích bát của Chiêu Minh Thái tử cũng trở thành tiếng ngự long.
Các triều thần đều biết xích bát của Chiêu Đế chính là thế gian nhất tuyệt.
Mãi đến khi thành Nguyên Châu phá, Chiêu Đế châm một mồi lửa lớn thiêu Phụng Tiên Điện, tiếng xích bát ấy cũng trở thành thanh âm ai điếu vong quốc.
Các đạo sư ở Hoằng Văn Quán ít nhiều đều nghe qua khúc âm của nàng, tuy nhiên che lấp kỹ xảo một chút, chỉ cần thông qua sát hạch hẳn vẫn được.
Nhưng đến ngày nàng nộp nội dung mình sẽ tham gia trong kì thi, Trình Văn lại cản, nói rằng: “Hoằng Văn Quán không xem xích bát như môn khúc nghệ thi cử, ngươi chọn một môn khác đi.”
Chung Ly Sóc nghi hoặc không rõ.
Theo những gì nàng biết thì Hoằng Văn Quán dạy đủ mọi thứ, bất luận nhạc khí gì cũng được tính vào phạm vi thi cử khúc nghệ.
Thế là, Chung Ly Sóc cất giọng, lớn mật hỏi nguyên do.
Trình Văn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp mà sâu thẳm, lát sau mới đáp: “Là lệnh cấm của bệ hạ.”
“Xích bát, là tiếng nhạc ai điếu cho Sở quốc, không nên thổi trong thời mở đầu Khánh quốc.”
“Ngươi…!hiểu chưa?”
Trình Văn nói, lại nhìn nàng thật sâu.
Ánh mắt nhu hòa mà hiền dịu.
Chung Ly Sóc không rõ tâm trạng mình như thế nào.
Một nửa là mất mát, một nửa là muộn phiền.
Nàng thảng thốt đáp một câu: “Học sinh biết rồi.”
Xoay người ra cửa, nhìn cảnh đông hiu quạnh, nàng thở ra một hơi sương thật dài, sau đó rụt hai bàn tay vào tay áo dày rộng, thẳng lưng bước về phía học xá.
Phải.
Là nàng một đuốc thiêu Phụng Tiên Điện.
Là nàng bất hiếu.
Vào giây phút đón nhận cái chết, nàng đã nghĩ sẵn thụy hào cho bản thân, không phải Hoang thì chính là Ai.
Nàng là quân chủ vong quốc, lẽ ra không nên dùng mỹ từ như “Chiêu” làm thụy hào.
Nàng không giữ được cơ nghiệp tổ tông, không cứu được con dân bách tính đang giãy giụa trong dầu sôi lửa bỏng.
Nàng là một đế vương vô dụng.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy mình làm không sai.
Không thiêu Phụng Tiên Điện, bằng thân thể sắp chết kia là không cách nào thủ được thành Nguyên Châu.
Nếu đào tẩu, vậy tổ tiên được thờ ở Phụng Tiên Điện ắt phải bị lăng nhục.
Huống hồ, lấy tình trạng thân thể nàng khi ấy, căn bản không thể lên phía Bắc hội hợp với Hoàng hậu.
Chỉ sợ còn chưa ra khỏi Nguyên Châu thì hồn đã về Quy Khư mất rồi.
Đường nào cũng là chết, vậy tại sao không chết sạch sẽ một chút?
Nàng chết tại nơi cung phụng tổ tiên, hóa thành tro tàn.
Mà người họ Chung Ly có thể kế thừa hoàng vị, ngoài Vân Trung Vương ra thì đều đã bị Thứ Đế giết sạch.
Nàng trao hoàng vị cho Hoàng hậu, chẳng có gì không tốt.
Trước kia cũng từng có tiền lệ Hoàng hậu cầm quyền, không phải chuyện lạ.
Huống hồ, các nàng phu thê một thể, nàng chết rồi, Hoàng hậu chấp chính cũng chẳng khác nhau.
Hoàng hậu tài hoa hơn nàng, hiểu nhiều hơn nàng, thương cảm bách tính hơn nàng.
Quan trọng nhất, khác với Hoàng đế bù nhìn không một thứ gì trong tay là nàng, Hoàng hậu còn có binh.
Binh phù của Thái tử phi năm xưa Thứ Đế thu hồi, cuối cùng về tay Chung Ly Sóc.
Sau khi lên ngôi, nàng đã trả binh phù lại cho Huyên Cảnh Thần.
Hoàng hậu biết mang binh.
Mà nàng thì không.
Chung Ly Sóc muốn làm một Hoàng đế tốt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng không thích hợp, nhưng nàng vẫn muốn làm một Hoàng đế tốt.
Chỉ có Hoàng hậu cảm thấy nàng có thể.
Nhưng nàng chết quá sớm, cuối cùng vẫn chưa thực hiện được lý tưởng ấy.
Chung Ly Sóc nghĩ giao giang sơn cho người như vậy là đúng đắn.
Chí ít hiện tại, khi một lần nữa mở mắt ra, thứ nàng thấy là một thiên hạ không còn chiến loạn chứ không phải những lời quở trách thất vọng của tổ tiên Chung Ly gia.
Nàng làm đúng.
Nàng không sai.
Chỉ là như lời mẫu thân nói, mệnh nàng không tốt lắm, không thể sống đủ lâu mà thôi.
Chung Ly Sóc đã chết.
Chết trong cuộc loạn Hạ Nguyên ba năm trước.
Tất cả những thứ đó đều đã qua.
Cả đời của nàng, dùng một chữ Chiêu vẽ nên dấu chấm hết, đã đủ viên mãn.
Xích bát, không phải tiếng ai điếu vong quốc nhà Sở, mà là khúc dạo đầu cho Khánh triều thịnh thế.
Hoàng hậu nếu đã gạt hết ý kiến quần thần, cho nàng một chữ “Chiêu”, vậy trong lòng chắc chắn sẽ không nghĩ khúc từ của nàng như vậy.
Đúng không, Tử Đồng?
Trong thoáng hoảng hốt, nàng lại nhớ đến cảnh tượng khi mình nắm chủy thủ, cả người mướt mồ hôi lạnh, quỳ trước giường Thứ Đế tại Càn Nguyên Điện.
Thái tử phi quỳ trên đất đứng dậy, bước đến bên cạnh, rồi hạ người, siết chặt lấy bàn tay đầy máu của nàng.
Chung Ly Sóc ngước mặt, hai mắt ngấn lệ nhìn người nọ, lại thông qua ánh mắt ấy mà trông thấy vầng trán rướm máu, thấy bờ môi trắng bệch, thấy mái tóc rối bời của bản thân, rồi câm lặng thật lâu, mãi đến khi Đại Ty Mệnh xuất hiện sau lưng tự bao giờ, dẫn theo tất cả Ty Mệnh của Giám Thiên Ty quỳ rạp trên mặt đất.
“Mong bệ hạ nén bi thương.
Cung thỉnh bệ hạ lập tức đăng cơ.”
“Cung thỉnh bệ hạ đăng cơ.”
Tiếng này nối tiếp tiếng kia ầm vang trong trí óc.
Nàng lảo đảo đứng dậy, nhìn gương mặt Thứ Đế lộ vẻ an lành lạ thường mà vẫn vô cùng tuấn mỹ trên giường, rồi thối lui mấy bước, ngã ngồi trên đất.
Lại quay đầu, nhìn về phía những Ty Mệnh áo xanh đang quỳ, nàng hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy chủy thủ, tàn nhẫn đâm vào ngực mình.
Trước mắt tối sầm.
Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là một thân miện phục nằm tại gian phụ trong Thăng Nguyên Cung.
Cách đó không xa, nhạc tang vang vọng, tiếng khóc giả dối của các đại thần cũng truyền vào tai.
Mà bên cạnh, Thái tử phi sắc mặt tái nhợt đang quỳ gối trước giường, đơn độc thủ nàng.
Thấy nàng tỉnh, người nọ ngẩng đầu gằn từng chữ: “Bệ hạ, kẻ hầu ám sát tiên đế đều đã đền tội.
Mong bệ hạ nén bi thương.
Đại Ty Mệnh đã tính ra được ngày lành, xin bệ hạ hạ chỉ để tiên đế sớm ngày được an táng.”
Một chữ nàng cũng không nghe lọt.
Chỉ biết ngơ ngác nhìn đỉnh trướng, lẩm bẩm một câu: “Ta là tội nhân.”
Nhưng nếu không làm vậy, nghiệp chướng của Chung Ly gia bọn họ sẽ càng nặng nề.
Thế nên, nàng nguyện dùng mạng đổi mạng.
Nàng bình ổn trong chốc lát, lại nghe Thái tử phi nói: “Mong bệ hạ bảo trọng long thể.
Sở quốc, chỉ còn lại ngài.”
Phải.
Cả Sở quốc rộng lớn, người có thể xưng đế cũng chỉ còn một mình Chiêu Minh Thái tử ốm yếu, vô dụng này.
Man tộc phương Bắc, tham quan ô lại ở triều Nam, những cô nhi quả phụ gục chết nơi đầu đường, những thanh niên trai tráng bỏ mạng tại biên cương, tất cả đều do nàng tiếp quản.
Nàng quả thật nên chết, chỉ là không phải lúc này.
Nhưng người như nàng, thật sự có thể trở thành vua một nước sao?
Nghĩ vậy, nàng quay đầu, nhìn về phía Huyên Cảnh Thần: “Thái tử phi, nàng cảm thấy ta sẽ là một quân vương tốt ư?”
“Cảnh Minh Đế có nói: Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc.
Các đời Hoàng đế Sở quốc đều kiên cường, dũng cảm.
Dù loạn trong giặc ngoài nhưng trên dưới đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua.” Thái tử phi của nàng, tuy là Đại tướng một nước nhưng thái độ vẫn luôn mềm mại như liễu rủ trong gió, nói chuyện cũng điềm điềm đạm đạm.
Nhưng chính trong sự điềm đạm ấy lại có nét cứng cỏi của thạch trúc không hề bị lay chuyển bởi gió táp mưa sa.
Nàng nói: “Bệ hạ đối đãi ta bằng lễ quốc sĩ.
Cả đời này, ta nhất định sẽ vì bệ hạ vào sinh ra tử, mở mang bờ cõi, trả lại cho Đại Sở một thiên hạ thái bình.”
Chung Ly Sóc cúi đầu, nhìn ra được sự kiên định cùng quyết tâm trong đôi mắt dịu dàng như nước ấy.
Các nàng là phu thê, nhưng cũng là quân thần, lại càng là chiến hữu một đường nâng đỡ, dìu dắt lẫn nhau.
Nàng đáng lý nên cùng người kia trả lại cho non sông vạn dặm này một mảnh an bình, nhưng chung quy vẫn không ngăn nổi thế sự vô thường.
Như bây giờ cũng tốt.
Nàng chết rồi.
Một nhân vật anh hùng kinh tài tuyệt diễm như Hoàng hậu không còn bị nàng liên lụy, có thể gả cho người tốt hơn.
Cũng không đúng.
Tử Đồng của nàng giờ đã là đế vương chí cao vô thượng.
Muốn gả, cũng là người khác gả cho Tử Đồng.
Thành hôn bao nhiêu năm, nàng chưa bao giờ hỏi qua Tử Đồng thích loại người thế nào.
Nhưng kẻ bất tài chẳng có lấy một sở trường như nàng, nếu không là Thái tử thì cũng chẳng có cơ may cưới được người ấy.
Tóm lại, sẽ không là người như nàng.
Chung Ly Sóc cười tự giễu, rồi vùi hết những tâm tư bị khơi dậy bởi chuyện cũ ấy xuống đáy lòng.
Kể cả những khát vọng không dám chạm đến cũng dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng là Nhạc Chính Tố.
Nàng nên là Nhạc Chính Tố.
Nhạc Chính Tố thì phải cố gắng học tập, thông qua cuộc thi.
Chung Ly Sóc nghĩ vậy, lại âm thầm tự cổ vũ bản thân, cuối cùng hạ quyết định.
Nếu không thể thổi xích bát, vậy xuy địch đi.
Khởi đầu đơn giản, không thể tốt hơn.
Thiếu niên mười sáu tích cực, lạc quan, cũng hệt như Kiến Lộc công tử vô ưu vô lo ở Vân Châu nhiều năm về trước.
Sau khi khắc khổ một phen, cuối cùng Chung Ly Sóc cũng thông qua kì thi sát hạch với thành tích vô cùng tốt.
Hai mươi hai tháng Chạp là ngày học sinh ở Hoằng Văn Quán nhận được thành tích, thu dọn hành lý về nhà.
Nhà Chung Ly Sóc ở ngay thành Nguyên Châu, thế nên vừa nhận được thành tích sát hạch, lại nghe Trình Văn dặn dò mấy câu, nàng đã một mình rảo bước ra cửa học quán.
Các học sinh tụm năm tụm ba đi cùng nhau, quấn trong lớp áo khoác dày dặn mà thảo luận chuyện du ngoạn kì nghỉ.
Chung Ly Sóc một lòng lo nghĩ liệu mình có thể mở lời với mẫu thân, xin đến thôn trang ngoài thành tắm suối nước nóng hay không, nên là chẳng mấy để ý chung quanh.
“Nếu nói tụ hội thì vẫn là Minh Nguyệt Các tốt hơn.
Gần đây ở Minh Nguyệt Các có một gánh hát đến từ Lan Châu.
Ca múa rất hay, mà ở đó cũng thanh tịnh.
Công chúa ngài nhất định sẽ yêu thích.”
“Công chúa…”
“Công chúa…”
Chung Ly Sóc đang vội rảo bước thì bất chợt bị người kéo lại, bên tai vang lên một câu: “Thái tử tỷ phu!”
Nàng giật mình ngẩng đầu, thấy thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn mình bằng đôi mắt rưng rưng, kinh ngạc xen lẫn vui sướng, nhất thời sững sờ.
Đây là Cảnh Ninh, muội muội của nàng…
_____________.