Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 33: Quyển 1 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 32
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong nháy mắt lòng bàn tay chạm nhau, sự ấm áp lập tức chạy dọc cả người.
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu niên đứng dưới ngựa, dùng sức siết chặt tay, hít sâu một hơi, rồi kéo thiếu niên lên ngồi ổn phía sau.
Hơi nặng, Huyên Cảnh Thần nghĩ.
Đứa nhỏ này thoạt trông gầy gò nhưng vẫn có da có thịt.
Không giống điện hạ, nhẹ bẫng như chỉ còn xương.
Thảo nào lần trước bế đứa nhỏ này từ dưới nước lên lại tốn sức như vậy.
Chung Ly Sóc ngồi sau lưng Hoàng hậu, một tay ôm khúc phổ, ngửi mùi đinh hương từ người trước mặt, chỉ cảm thấy tim đánh thình thịch không ngừng, đầu óc cũng trở nên choáng váng.
Tay nàng thả xuôi một bên, không dám vươn lên câu lấy người trong lòng, tâm trí lại tái hiện xúc cảm khi được ôm mới không lâu trước đây.
Cảm giác được làn da trắng muốt bao quanh, ấm áp lại mềm mại, tốt đẹp đến mức Chung Ly Sóc phải giữ mắt nhìn thẳng, cố gắng khống chế không để bản thân suy nghĩ vẩn vơ.
Phi lễ, phi lễ, lòng nàng thầm nhủ.
Tư thế không biết gác tay ở đâu của nàng bị Huyên Cảnh Thần nhận thấy, nghĩ thầm quả nhiên là thiếu niên dễ xấu hổ, cưỡi ngựa chung với nữ tử đã thấp thỏm như vậy, càng đừng nói đến chuyện ngồi cùng đại nam nhân như Dương Ngọc Đình.
Dù đồng giới cũng có thể gả cưới nhưng vẫn thân mật hơn khác phái một chút.
Vì thế, Huyên Cảnh Thần vói một tay ra phía sau, nắm lấy tay Chung Ly Sóc gác lên đai lưng mình, nói: “Tiểu công tử vịn chắc.”
Chung Ly Sóc mang theo một trái tim thấp thỏm, duỗi tay nắm lấy đai lưng Huyên Cảnh Thần, lại gật đầu nhỏ giọng nói: “Vâng, cảm ơn đại nhân.”
Dương Ngọc Đình nhìn bộ dáng tự nhiên lưu loát của hai người, lòng lầm bầm sao mình vươn tay thì tiểu đệ đệ từ chối mà đến bệ hạ lại thuận theo không chút do dự rồi? Rõ ràng vừa nãy còn cãi lí với hắn, bảo là không cần đưa.
Không chỉ Dương Ngọc Đình nói thầm mà ngay cả Tô Ngạn Khanh cũng vậy.
Nếu bởi vì nam nữ có khác thì để nàng là được, sao Nữ hoàng lại đồng ý cùng đứa nhỏ này cưỡi chung một con ngựa?
Huyên Cảnh Thần hoàn toàn không màng người khác nghĩ thế nào, cứ thế mà mang Chung Ly Sóc cưỡi ngựa qua ngõ.
Gió đêm se lạnh, Huyên Cảnh Thần vừa từ bờ sông trở về còn mang theo chút giá rét.
Thiếu niên ngồi sau nàng lại đang tuổi hỏa khí tràn đầy, thân thể chỉ hơi tiếp xúc thôi mà cảm giác ấm áp mãnh liệt đã ập đến.
Sự ấm áp ấy khiến thần kinh căng chặt mấy hôm nay của Nữ hoàng thả lỏng đôi chút.
Mùi hương từ người thiếu niên phảng phất lan tỏa.
Huyên Cảnh Thần cẩn thận cảm nhận một phen.
Đây rất giống mùi ở Thái Nhất Quan.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này đến Thái Nhất Quan? Lòng nghĩ vậy, lại nghe bên tai nhẹ nhàng vang lên một câu: “Đại nhân đây là từ đâu đến?”
Giọng thiếu niên ôn hòa mà trầm thấp, cất lên trong gió đêm, dễ nghe đến mức khiến Nữ hoàng bất giác rùng mình.
Bàn tay nắm cương của Huyên Cảnh Thần run lên một chút, rồi mới dịu giọng đáp lời: “Bờ Lương Thủy.” Hôm nay nàng cùng hai vị Kim Bào Vệ vào trong quân một chuyến.
Khi đi ngang Lương Thủy, nhớ đến những lời của Lễ bộ Thị lang trên điện hôm ấy, lại không tự chủ được mà bước đến nơi đưa tiễn Đại Ty Mệnh khi trước.
Ở đấy hỗn độn, bừa bãi.
Nơi nơi đều là dấu vết bá tánh cúng kiếng, căn bản không cách nào nhìn đến người đứng trên sông trong lời đồn kia.
Nàng đang mong đợi điều gì? Bởi một thoáng nhìn bên bờ sông hôm ấy mà lại chờ mong hồn phách điện hạ thật sự trở về sao? Cho dù chỉ là một cái ghé mắt, một ánh nhìn thôi cũng đủ?
Tại khoảnh khắc ấy, Huyên Cảnh Thần mới biết hóa ra lòng nàng lại dâng lên khát vọng đến vậy.
Đã hoàn toàn về với cát bụi, bất luận là Thần Quốc hay Quy Khư đều không có đường quay đầu.
Hồn quy lai hề? Thái Nhất Môn nói sau khi chết bảy ngày thì người đã qua đời sẽ quay về vấn an thân hữu.
Huyên Cảnh Thần tin.
Nhưng cha mẹ không trở về thăm nàng, Chung Ly Sóc cũng vậy, thậm chí trong mộng cũng chẳng đến gặp mặt.
Có lẽ trong lòng Chung Ly Sóc, nàng chỉ là thần tử đáng tin cậy nhất, là đồng minh vững chắc nhất, mà lại quên mất một thân phận khác của nàng, chính là thê tử.
Dù sao thì, sau vụ tứ hôn ấy, điện hạ còn đặc biệt tìm riêng nàng, định từ hôn.
Có đôi khi Huyên Cảnh Thần sẽ nghĩ như vậy, nhưng chẳng bao lâu lại phủ quyết ngay.
Bởi vì điện hạ thật sự là một người tự nhiên bằng phẳng, quang minh lỗi lạc.
Nếu nàng thành tâm mà điện hạ cũng cảm giác được, nhất định điện hạ sẽ nguyện ý về thăm.
Nhưng sự thật hiển nhiên, cái chết đã ngăn cách hết thảy.
Cơ hội Đông Hoàng cho người sống và người chết từ biệt nhau chỉ có mỗi một ngày đầu thất ấy, từ đó âm dương cách trở, sinh tử đôi đường.
Rốt cuộc phải khát vọng đến độ nào mới có thể đặt hy vọng vào thứ mà trước giờ mình vốn không tin tưởng?
Huyên Cảnh Thần để lại nỗi phiền muộn cùng tự giễu của mình lại bờ Lương Thủy.
Nghĩ đến nguyên nhân chết đến giờ vẫn chưa thể điều tra rõ của Chiêu Đế, một sợi thương cảm như làn gió đêm bất chợt len lỏi vào lồng ngực.
“Lần này đến bờ Lương Thủy là vì công vụ sao?” Chung Ly Sóc lại hỏi.
Nàng nắm chặt đai lưng Huyên Cảnh Thần, cúi đầu cẩn thận quan sát người trong lồng ngực.
Ánh mắt nàng dừng trên chiếc cổ trắng ngần, dịch lên trên một chút lại thấy đến chiếc cằm gầy gò, mảnh khảnh, một cảm giác đau lòng trỗi dậy.
Gầy, gầy rất nhiều, Chung Ly Sóc nghĩ.
Năm xưa từ biệt, trên gương mặt Hoàng hậu vẫn còn chút thịt.
Đến giờ, nàng còn phải đích thân xử lý công vụ, như vậy bình thường ắt hẳn sẽ càng bận bịu.
Chung Ly Sóc là người từng làm Hoàng đế, biết rõ công việc ấy vất vả đến độ nào.
Hiện giờ nàng đã đẩy hết trách nhiệm sang cho Hoàng hậu, liệu có khiến người ấy cảm thấy khó xử?
Hoàn toàn xem nhẹ sự bất đắc dĩ đến nỗi chỉ còn một con đường chết của bản thân, Chung Ly Sóc lại bắt đầu đau lòng vì Hoàng hậu.
Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên vang vọng bên tai khiến Huyên Cảnh Thần cảm thấy thảng thốt.
Nàng gật đầu, khẽ giọng nói: “Xem như đi.”
“Thật vất vả.” Chung Ly Sóc than nhẹ, đau lòng nói một câu.
Bàn tay dừng trên đai lưng Huyên Cảnh Thần hơi siết chặt, như muốn ghì sát Hoàng hậu của mình vào lòng.
Vất vả ư? Huyên Cảnh Thần cau mày, ngẫm nghĩ một chút.
Hình như rất nhiều người cũng đã nói với nàng lời ấy.
Thật sự vất vả sao? Nàng không thấy vậy.
Thế nên, nàng đáp: “Chỉ là chức trách thôi.”
Chung Ly Sóc nghe vậy lại cảm thán một tiếng, rồi cẩn thận nói: “Tuy nói vậy nhưng lúc này cũng đã sớm quá giờ làm việc.
Đại nhân như thế, có hơi vất vả.
Ta thấy đại nhân gầy ốm hơn người bình thường, nghĩ chắc là do công vụ quá mức mệt nhọc mà ra.
Mong đại nhân có thể trung hòa công việc, yêu quý thân thể.”
Đối với một người xa lạ mới gặp mà nói thì những lời này của Chung Ly Sóc đã xem như quá mức quan tâm.
Nhưng Huyên Cảnh Thần vốn vẫn luôn xem nàng như tiểu muội muội, nghe vậy cũng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật săn sóc.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, tán đồng với những lời này của Chung Ly Sóc: “Phải.
Cơ mà trên người tiểu công tử có mùi hương khói, hôm nay đã đến Thái Nhất Quan sao?”
Chẳng lẽ đứa nhỏ này về trễ như vậy là vì đi Thái Nhất Quan? Hôm nay Hoằng Văn Quán không dạy học ư?
Chung Ly Sóc nghe vậy bèn cười: “Cũng không phải.
Chỉ là mới trước đây không lâu ta quy về Thái Nhất, sớm chiều mỗi ngày đều phải dâng hương, niệm kinh.
Đại nhân…!là ngửi không quen mùi này sao?” Chung Ly Sóc nhớ từ trước Hoàng hậu đã không quá hứng thú với việc tham dự hiến tế.
Chung Ly Sóc còn từng lo lắng không biết có phải nàng không thích mùi hương khói hay không, Hoàng hậu lại đáp không phải.
Giờ xem ra, e là ít nhiều vẫn không quá quen.
Chung Ly Sóc bèn lui về sau một chút, tránh cho mùi hương trên người bay đến chỗ Huyên Cảnh Thần.
Độ ấm sau lưng đột nhiên rời xa, gió đêm lạnh lẽo len vào khe hở giữa thân thể hai người.
Nhận ra động tác của thiếu niên, Huyên Cảnh Thần nhất thời cảm thấy không quá thoải mái, song chỉ nhỏ giọng nói: “Cũng không phải ngửi không quen, chỉ là có hơi tò mò.
Tiểu công tử vào Thái Nhất sao? Vậy phụng dưỡng ai?”
“Đông Hoàng.” Chung Ly Sóc nói, lại hơi cúi người, đến gần Huyên Cảnh Thần hơn một chút.
“Vậy khá tốt, lấy đạo hào gì?”
“Vô Trần.”
“Vô trần vô ưu phiền, chỉ mong thường thanh tịnh.” Huyên Cảnh Thần gật đầu, nhịn không được khen một câu: “Tiểu công tử có tâm tư ấy, rất đáng quý.”
“Vậy sao? Đại nhân một lời đã nói trúng, khiến lòng ta thật vui sướng.” Chung Ly Sóc thật sự mừng rỡ, chẳng những vì hôm nay có thể nhìn thấy Hoàng hậu mà phần nhiều là vì Hoàng hậu vẫn có thể hiểu rõ ý tứ của nàng dù đã bao năm không gặp.
Như vậy, hẳn cũng xem như tâm ý tương thông.
Vó ngựa lộc cộc xuyên qua phố, rẽ vào ngõ Quỳnh Hoa.
Trước cửa phủ Trấn Bắc Hầu đã có hai ba người hầu cầm đèn đứng đợi.
Dưới tấm biển treo cao, Nhạc Chính Dĩnh khoác áo cau mày nói với các thị hầu: “Đã qua một khắc chung mà tiểu công tử còn chưa về.
Các ngươi dẫn người đi đường nhìn một cái thử xem.”
Người hầu xưng vâng.
Nhạc Chính Dĩnh thấy bọn họ cầm đèn lồng định đi, ngẫm nghĩ rồi cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi theo: “Thôi, vẫn là ta đi cùng các ngươi thì hơn.”
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa rẽ vào ngõ Quỳnh Hoa.
Một nữ tử cưỡi Việt Kỳ Mã cao lớn, từng bước đi ra từ đầu hẻm tối tăm.
Nhạc Chính Dĩnh giơ đèn ngước mắt nhìn sang, thấy dung nhan trong bóng đêm dần hé lộ, lòng kinh ngạc.
Là bệ hạ.
Nàng còn chưa kịp gọi ra tôn xưng thì đã thấy Dương Ngọc Đình cùng Tô Ngạn Khanh phía sau cùng bước đến.
Quan trọng nhất chính là, nàng thấy được muội muội đã quá giờ vẫn chưa về nhà mình ngay sau lưng bệ hạ, chỉ liếc mắt một cái đã khiến Nhạc Chính Dĩnh nuốt lại những lời vừa lên đến miệng.
Huyên Cảnh Thần nhìn Nhạc Chính Dĩnh ấp úng muốn nói lại thôi dưới ngựa, bèn khoát tay, ý bảo nàng đừng vạch trần thân phận mình.
Nhạc Chính Dĩnh nhìn muội muội ngồi ngay sau lưng Nữ hoàng, như thể ôm lấy Nữ hoàng vào ngực, lòng thầm thở dài.
Đứa nhỏ này, sao lại đi cùng Nữ hoàng rồi?
Ôm suy nghĩ ấy, Nhạc Chính Dĩnh nhìn Nữ hoàng ghìm cương ngựa trước cửa, vội tiến lên đỡ Chung Ly Sóc xuống.
“Đại nhân.” Đợi Chung Ly Sóc an toàn xuống ngựa, Nhạc Chính Dĩnh lại vội vàng thi lễ.
Nữ hoàng cười đáp: “Nhạc Chính đại nhân, hôm nay ra ngoài làm công vụ trở về, ngẫu nhiên gặp phải tiểu công tử nhà ngươi.
Tiểu công tử không có xe ngựa, đi đường không tiện, Dương Ngọc Đình đại nhân và chúng ta mới cùng nhau đưa nàng trở về.”
Nhạc Chính Dĩnh nghe vậy, bèn ngước mắt nhìn Dương Ngọc Đình đứng cạnh bên.
Thấy hắn cười tủm tỉm nhìn mình, tâm lại mềm nhũn, không nói được gì.
Nàng đành chắp tay: “Vậy xin cảm tạ chư vị đại nhân.”
Xuống ngựa xong lại nhanh tay sửa sang quần áo, sau Chung Ly Sóc mới ôm khúc phổ thi lễ với nữ tử trên lưng ngựa: “Hôm nay làm phiền đại nhân đưa ta về nhà.”
Huyên Cảnh Thần rời mắt khỏi Nhạc Chính Dĩnh, chăm chú nhìn vào thiếu niên mặc đạo bào xanh quấn áo khoác.
Nàng trông lên búi tóc đạo gia tùy ý của thiếu niên, lại nghe người nọ nói: “Đêm đã buông, các đại nhân bận rộn một ngày, nghĩ chắc cũng đã đói bụng.
Hôm nay chư vị đại nhân đưa ta về nhà, lòng ta rất cảm kích.
Nếu chư vị đại nhân không chê thì vào nhà ta dùng bữa cơm lại về thế nào?”
Thiếu niên chân thành mời gọi, chẳng hiểu vì sao Huyên Cảnh Thần lại nhớ đến lần đầu gặp nhau tại Ngư Long Các, đứa nhỏ này cố chấp quay đầu nói với mình rằng muốn tặng lễ báo ân, khiến nàng không khỏi cong môi cười cười.
Nụ cười này, tươi tắn động lòng người, đẹp đến mức Chung Ly Sóc không cách nào dời mắt.
Thiếu niên cong mi, cũng cười nói: “Không biết đại nhân có thể dùng một bữa cơm tại nhà ta hay không?”
Nhạc Chính Dĩnh quay đầu, nhìn muội muội hết sức thuần lương, lại ngó sang Dương Ngọc Đình đang rục rịch chộn rộn cùng Tô Ngạn Khanh hứng thú dạt dào, chỉ cảm thấy vô cùng vi diệu.
Muội muội ngốc của nàng ơi.
Than một câu như vậy, Nhạc Chính Dĩnh lại nhìn Nữ hoàng, chân thành cất lời mời: “Trong nhà đã dọn sẵn cơm chiều.
Nếu các vị đại nhân không chê thì mời đến nhà ta dùng một bữa cơm lại trở về được không?”
Làm tỷ tỷ, cũng không thể bác ý của muội muội chứ?
Hai tỷ muội này đều là người chu đáo.
Nữ hoàng nhìn hai người dưới ngựa, suy tư một lúc mới nói: “Trong nhà còn có muội muội đang chờ ta về.
Hôm nay xin đa tạ ý tốt của tiểu công tử vậy.”
Chung Ly Sóc biết người ấy sẽ không nhận lời, song vẫn cảm thấy mất mát.
Nàng không biểu hiện ra mặt nhưng Huyên Cảnh Thần vừa thấy vẻ ảm đạm thoáng qua đã hiểu ngay lòng này.
Suy cho cùng vẫn là đứa trẻ, Huyên Cảnh Thần nghĩ, lại dịu giọng nói: “Nếu có lần sau, tất sẽ đến phủ ké cơm.
Thế, có được không?”
Thiếu niên ôm khúc phổ nghe vậy nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Huyên Cảnh Thần, mắt sáng lấp lánh đáp: “Được.”
Bộ dáng nàng như vậy thật sự khiến người ta quá mức trìu mến.
Ngay cả Tô Ngạn Khanh cũng cảm thấy đứa nhỏ này rất mực đáng yêu.
Như vậy có chỗ nào giống Chiêu Đế phong lưu tiêu sái lại u buồn tình cảm đâu chứ?
Nhưng Huyên Cảnh Thần lại cảm thấy rất giống.
Nụ cười trong sáng như trẻ thơ này, cực kì giống Chiêu Minh Thái tử sáng sủa trước kia.
_____________.