Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 12: Quyển 1 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 11
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Yến hội ở Ngư Long Các kéo dài mãi đến khi tiếng chuông năm mới vang lên mới hạ màn kết thúc.
Trong lời chúc mừng của bệ hạ, bách tính nghênh đón năm mới châm lửa pháo trúc, nắm tay về nhà trong không khí nhen nhóm khói hoa.
Không ai biết bệ hạ chọn người nào trong yến hội.
Sau khi thịnh yến tan, những gì phát sinh trong bữa tiệc đều ghi tạc vào mắt kẻ có tâm.
Lấy Lâm Mộng Điệp làm thí dụ, những người đã sớm bị các đại thần điểm danh trong lòng, sau yến hội này lại càng có thêm phân lượng.
Kim Bào Vệ cầm đèn lồng, hộ tống long liễn bệ hạ đi về phía hoàng cung.
Ánh đèn sáng rọi nối liền trong cơn gió đêm rét buốt hình thành một lối đèn uốn lượn choáng ngợp, tỏa ánh rực rỡ dưới bầu trời pháo hoa lấp lánh.
Chung Ly Sóc đứng trên Ngư Long Các, phóng tầm mắt theo tòa long liễn dường như đang nở rộ giữa biển đèn đi xa, khẽ hít vào một hơi.
Không biết đến khi nào mới có thể gặp lại lần nữa? Người được ở bên cạnh bệ hạ đều thuộc Xu Mật Viện.
Nếu nàng cố gắng hơn một chút, liệu có thể làm Khởi Cư Lang* của người nọ hay không?
*Khởi Cư Lang: là chức quan ghi chép lời nói, việc làm hàng ngày của Hoàng đế (theo Baidu).
Hoàn toàn không biết tình cảnh đang bị các vị đại thần hối thúc đại hôn của Nữ hoàng, Chung Ly Sóc suy nghĩ vô cùng lạc quan.
Cùng quần thần cung tiễn bệ hạ hồi cung xong, nàng đi theo phía sau trưởng tỷ, trở lại ngõ Quỳnh Hoa nhà mình dưới ánh sáng pháo hoa giăng đầy
Bên ngoài hoàng thành náo nhiệt, rộn ràng, càng đến gần cung thành, sự yên tĩnh thuộc riêng chốn hoàng cung cũng từ từ hiển lộ.
Bệ hạ khoác áo lông cáo bước xuống long liễn, dẫn hai muội muội đến Càn Nguyên Điện.
Tỷ muội ba người cùng nhau dùng cơm.
Sau khi phát lì xì cho các muội muội hệt như những gia đình bình thường, bệ hạ giữ Bình An Trưởng Công chúa lại nói chuyện.
Nữ hoàng bệ hạ từng thống lĩnh thiên quân vạn mã, trước giờ vẫn rất cương trực.
Bất kể là chính lệnh hay phê duyệt tấu chương, nàng luôn dùng lời lẽ mạch lạc, rõ ràng trực tiếp nói ra.
Lấy phê duyệt tấu chương làm thí dụ, Nữ hoàng xưa hay sẽ không dùng những câu từ uyển chuyển mà chỉ có “Chuẩn” hoặc “Không chuẩn”.
Sau khi không chuẩn lại liệt kê tỉ mỉ từng nguyên do, đốc xúc các quan cải tiến.
Dưới sự mở đầu của Nữ hoàng, các quan chức ở Hộ bộ khi phê chỉ thị cũng hết sức thẳng thắn.
Tỷ như “Làm yến hội không cần đến nhiều tiền như vậy.
Đề nghị quý chúc tham khảo cách làm của Cảnh Văn Đế tiền triều.” hay “Quý chúc có xem giá thị trường chưa? Hỏi cho rõ đi rồi lại làm cái đơn xin hợp lý hơn đưa qua.”
Nữ hoàng còn trẻ đã học tập ở Hoằng Văn Quán, rất không thích kiểu nói chuyện văn vẻ, dông dài mà càng chuộng nói năng rõ ràng, trực tiếp.
Nàng là Đế vương, là Thống soái, nhất ngôn cửu đỉnh, không cần quanh co lòng vòng.
Thế nên lúc này, đối mặt với hôn sự của Bình An Trưởng Công chúa, Nữ hoàng cũng ngay thẳng như trước giờ vẫn vậy: “An An cảm thấy Tam Mộc thế nào? Muội có lòng gả cho đệ ấy không?”
Trưởng Công chúa hoàn toàn không ngờ bệ hạ giữ nàng lại là vì chuyện này.
Đã làm rất tốt với thân phận Trưởng Công chúa, dù từng được mài giũa qua nhiều chuyện thì Huyên Cảnh An khi nghe những lời này vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
Tam Mộc là nhũ danh của Vân Trung Vương Chung Ly Mạc.
Xem ra trưởng tỷ trì độn này là quan tâm đến mình.
“Hoàng tỷ…” Trưởng Công chúa uốn gối ngồi trên sạp, cách một chiếc bàn con mà nhìn bệ hạ trước mắt, không nhịn được che mặt than một câu: “Tỷ thật đúng là…”
“Đỏ mặt luôn rồi.” Nữ hoàng hít một hơi, nhìn muội muội xinh đẹp trước mắt, nói: “Vậy thật là yêu thích tiểu tử kia.
Thế hoàng tỷ hạ chỉ tứ hôn, để Ty Mệnh của Giám Thiên Ty chọn một ngày lành cho hai đứa thành hôn có được không?”
“Vâng.” Đỏ mặt rồi, Trưởng Công chúa lại gật đầu, cố gắng giữ dáng vẻ của một Công chúa mà bình tĩnh đề nghị: “Chỉ là chuyện thành hôn này vẫn phải cần hai bên tình nguyện mới được.
Chuyện tứ hôn, hoàng tỷ tạm thời để đó đi.
Chờ đến khi chàng tới cửa cầu thân, tỷ lại buông miệng, được không?”
Nữ hoàng gật đầu, thầm nghĩ quả nên vậy.
Có điều đầu óc nàng lại phản ứng rất nhanh, nhìn muội muội đang mỉm cười trước mắt, nàng lắc đầu than: “Muội ấy, muội ấy.
Thì ra hai đứa đã sớm bàn xong rồi sao? Còn cần trẫm lo lắng suông làm gì?” Nói cái gì mà tới cửa cầu thân, chỉ sợ là tiểu tử kia đã sớm tìm đến muội muội bàn tính chuyện này.
Trưởng Công chúa cười hiền.
Nghĩ đến những lời đồn đại trên triều đình, nàng thoáng ngượng ngùng nói: “Hoàng tỷ liệu có trách muội không nói rõ, khiến tỷ phải phiền muộn hay không?” Công chúa biết Vân Trung Vương Chung Ly Mạc là người thích hợp làm Hoàng phu trong mắt rất nhiều đại thần, mà hoàng tỷ của nàng cũng đang phiền lòng chính vì chuyện bị ép thành thân.
Nếu nói sớm với hoàng tỷ, liệu có thể giải quyết chuyện Vân Trung Vương sớm một chút?
“Tam Mộc còn chưa đến mức để ta phiền muộn.”
“Ta biết.
Điều khiến tỷ phiền chính là những bô lão kia.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Tam Mộc chần chờ không dám nói rõ với tỷ.” Trưởng Công chúa nhìn hoàng tỷ, nhẹ giọng nói.
Thân là huyết thống duy nhất của triều Sở còn sót lại, có danh phận chính thống, điều đó khiến biết bao người muốn lợi dụng? Tiếc là trong lòng Vân Trung Vương không có thiên hạ.
Nhưng hắn có thể lợi dụng ưu thế về thân phận của mình đổi lấy thành ý cầu cưới Trưởng Công chúa.
Người thông tuệ như Nữ hoàng, chỉ qua đôi lời ấy đã hiểu rõ Vân Trung Vương muốn làm gì, bèn thấp giọng nở nụ cười, nói: “Đệ ấy cũng thật có tâm.”
“Đó là thành ý nên có.” Trưởng Công chúa nói thẳng.
Ấy cũng là lí do vì sao nàng không vội tìm hoàng tỷ tứ hôn.
Vân Trung Vương ở đây có thể gánh giúp ba phần thế lực triều đình, khiến áp lực đặt lên hoàng tỷ không quá nặng nề, từ đó mới có thể tìm được một người khác hiểu tận gốc rễ.
Nữ hoàng nghe lời muội muội giải thích, lại nhìn vẻ mặt bình thản kia, đột nhiên hiểu rõ tại sao muội muội lại không nói với mình chuyện tâm mộ Vân Trung Vương.
Vốn nàng còn lo vì mình quá bận chuyện quốc sự nên lơ là, khiến các muội muội không muốn cùng mình tâm sự.
Nghĩ rõ ràng rồi, Nữ hoàng lại cười bất đắc dĩ, nhìn muội muội, dịu giọng nói: “Ta còn chưa đến mức để mấy đứa phải như vậy.
Đám bô lão kia không ngăn trở được ta.
Mấy hôm nữa ta tuyên Tam Mộc vào cung, hai đứa chuẩn bị sẵn sàng để đại hôn đi.”
“Hoàng tỷ…” Trưởng Công chúa đã biết trước trưởng tỷ sẽ không muốn bọn họ làm vậy, thế nên nàng mới phải dùng dằng kéo mãi vẫn không mở miệng, cuối cùng đành thở dài một tiếng: “Hoàng tỷ đây là sợ không ai thèm lấy ta sao?”
“Đương nhiên không phải.” Bệ hạ cười hiền, nâng chiếc chén nhỏ trước mặt lên nhấp nhẹ một ngụm, thấp giọng nói: “Ta chỉ hy vọng người có tình có thể bên nhau sớm một chút.”
Nữ hoàng bệ hạ đã gần đến tuổi tam thập nhi lập nhưng lại có một gương mặt xinh đẹp như thiếu nữ trăng tròn.
Lúc này nàng nâng chén, từng lọn tóc đen bóng vấn cao rồi xõa trên long bào đen huyền, trông vừa mỹ lệ lại mang đôi phần anh khí.
Cặp mắt trong trẻo kia ánh lên tia sáng nhu hòa, lúc này vô cùng mềm mại.
Trong trí nhớ của Trưởng Công chúa, trưởng tỷ của nàng chính là người mà lên ngựa thì anh thư uy phong lẫm liệt, cởi chiến bào lại thành mỹ nữ quý tộc uyển chuyển, dịu dàng.
Công chúa sùng bái trưởng tỷ của mình đến thế.
Kính ngưỡng, rồi lại đau lòng.
Đặc biệt là bộ dáng rất mực thiếu nữ này, trong ấn tượng của nàng chính là dáng vẻ mỗi khi khi trưởng tỷ đối mặt Chiêu Đế.
Người có tình sẽ được bên nhau sao? Đối với trưởng tỷ mà nói, người có tình ấy đã chôn thây dưới lớp bùn tiêu cốt nơi suối vàng.
Chiêu Minh Thái tử với dáng vẻ người người yêu thích kia đã không còn, nhưng liệu có thể xuất hiện thêm một người có tình nữa hay không?
Công chúa nghĩ vậy, lại không đành lòng nhớ đến Chiêu Đế giờ đã mất.
Nàng nhìn chén rượu trong tay trưởng tỷ, nhớ đến bộ dáng tỷ tỷ mỗi khi say, muốn vươn tay đoạt lấy nhưng lại không đành lòng, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài nói: “Vậy còn hoàng tỷ? Mọi người vẫn luôn nôn nóng chờ người có tình của tỷ xuất hiện kia kìa.
Hôm nay có thấy ai thích hợp không?”
Nữ hoàng nghiêng đầu, suy ngẫm một lúc mới đáp: “Đều là mấy đứa bé chưa lớn, non quá mức.”
“Lâm công tử Lâm Mộng Điệp thì sao? Xích bát thổi khá hay, thể lực hẳn là rất tốt.” Trưởng Công chúa đã trà trộn trong chốn nhà binh một thời gian, về phương diện nào đó mà nói thì cũng rất xấu.
“Không hay bằng điện hạ.” Nhưng thân thể điện hạ lại quá yếu ớt, trong lòng Nữ hoàng nghĩ vậy, vừa trông đã biết là không chịu được giày vò.
Trước giờ Nữ hoàng chưa từng cấm ai nhắc đến Chiêu Đế, ngược lại là mọi người đều nghĩ người kia là điều nàng kiêng kị, không dám nhắc lấy một câu.
Nhưng tối nay, nàng đột nhiên rất muốn nói với ai đó về người nọ, thế nên lại uống thêm một chén rượu.
Có một số việc, chỉ khi uống rượu vào rồi mới có thể nói ra mà không chút e dè.
“An An, muội không biết, điện hạ thổi xích bát rất hay.
Theo lý thuyết thì chơi nhạc khí bộ thổi, thân thể nhất định phải khỏe khoắn.
Thế nhưng điện hạ trông cao cao gầy gầy, không có một chút da thịt nào.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng đứng trước ngựa, tưởng chừng như gió thổi là ngã.”
“Người ốm yếu như vậy sẽ là Thái tử sao? Nhưng dung mạo của nàng lại rất đẹp mắt.
Ta chưa gặp thiếu niên nào đẹp hơn nàng.” Đẹp đến mức…!khiến nàng vừa nâng mắt đã không cách nào dời đi.
Môi nàng dính rượu, đôi mắt trong trẻo giăng một tầng sương ẩm.
Không ai biết Nữ hoàng bệ hạ uy phong lẫm lẫm trước mặt bao người thật ra lại là kẻ không thể chạm vào rượu, một ly tất ngã.
Nữ hoàng bình thường dự yến hội đều uống nước trắng, tối nay dính rượu rồi lại đứt quãng kể ra rất nhiều điều về Chiêu Minh Thái tử.
Trưởng Công chúa đã từng nghe nhiều lần.
Năm đầu tiên sau khi Chiêu Đế mất, lần đầu gặp phải trưởng tỷ say rượu, nàng đã nghe được rất nhiều.
Nàng biết Thái tử và trưởng tỷ gặp nhau thế nào, biết bí mật không thể để lộ ra miệng kia, biết tình yêu mộng yểm không cách nào tự thoát ra của trưởng tỷ.
Trước giường Thứ Đế chết đi, trưởng tỷ của nàng đã dâng cả một đời cho Chiêu Minh Thái tử.
Công chúa nghĩ nếu nàng là trưởng tỷ, gặp được một người nguyện ý dùng mạng đánh đổi cũng muốn cứu mình như vậy, hẳn nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện bị đối phương ràng buộc một đời.
Nhưng người đó không phải nàng.
Nàng không phải người trong cuộc.
Thế nên khi người trong cuộc là trưởng tỷ, đứng ở góc độ người xem, nàng hy vọng trưởng tỷ có thể thanh thản hơn một chút.
Công chúa đỡ lấy chén rượu trong tay trưởng tỷ, ngắt ngang lời lầu bầu đứt quãng của nàng.
“Tỷ, tỷ uống nhiều rồi.” Công chúa nói, rồi nhìn trưởng tỷ chỉ chịu nói hết khi ở trước mặt mình, than nhẹ một tiếng.
Mà đáp lại Trưởng Công chúa chỉ là tiếng gọi thật khẽ của bệ hạ: “Điện hạ…”
Tựa như gió đêm thì thầm, da diết mà thấu tận xương.
_____________
Tác giả: Hai kẻ si hán.
Hoàng hậu ở trước mặt bệ hạ rất thu liễm, bởi vì là người trong lòng, lại đang trong thời kì ái muội.
Hoàng hậu: ngoài – tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, trong – lão lưu manh (dù sao cũng là binh)..