Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 46: Thả mồi


Đọc truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải – Chương 46: Thả mồi

‘Trích lời Gia Mộc: Cho dù là người tà ác nhất, khi suy xét một vấn đề từ lập trường của mình, xuất phát điểm của họ vẫn luôn là “tốt”’.

“Có online không?”. Lâm Gia Mộc gửi tin nhắn QQ cho M&M4ever.

Một lát sau quả nhiên có trả lời: “Có”.

“Thật sự xin lỗi, ông xã tôi không cho phép tôi tiếp xúc nhiều với người khác, ngay cả các trang kết bạn trên mạng anh áy cũng không cho tôi vào”.

“Anh ta thích độc chiếm như vậy cơ à?”.

“Đúng vậy”.

“Anh ta nhất định rất yêu bạn, bạn thật hạnh phúc”.

“Có lẽ thế. Anh ấy vẫn giữ bí mật, chưa bao giờ chịu cùng ra ngoài với tôi, ngay cả quán bar anh ấy cũng rất ít đến…”.

“Vậy à…”.

“Không nói những chuyện đó nữa, tôi cho bạn xem ảnh nhé”. Lâm Gia Mộc chia sẻ bức ảnh Vương Tử Minh ôm Trịnh Đạc tự chụp.

Bên kia yên lặng một lát: “Bạn và ông xã bạn đều rất đẹp”.

“Thật không? Tôi cũng cảm thấy như vậy”.

“Bạn làm nghề gì?”.

“Tôi à? Tôi là nhà môi giới nghệ thuật”.

“Nhà môi giới nghệ thuật?”.

“Chẳng hạn như bạn là người có tiền, bạn mới mua biệt thự, muốn có một tác phẩm nghệ thuật hợp với căn biệt thự, bạn ứng tiền trước cho tôi, tôi sẽ đi khắp thế giới tìm kiếm cho bạn. Sau khi bạn xác nhận đồng ý thì tôi sẽ mua giúp bạn”.

“Thế à? Chắc là kiếm được khá lắm”.

“Cũng tạm. Chủ yếu là nhờ bạn bè giúp đỡ”.

“Còn ông xã bạn?”.

“Anh ấy là huấn luyện viên thể hình”.

“Oa, thảo nào dáng người chuẩn như vậy… Bây giờ các bạn ở thành phố nào?”.

“Chúng tôi đang ở thành phố B”.

“Thật khéo quá, chúng tôi cũng đang ở thành phố B, lúc nào có thời gian gặp nhau một chút được chứ?”.

“Tôi bàn với ông xã một chút đã. Anh ấy không thích cùng tôi ra ngoài lắm”.

“Ờ, được rồi, bạn cứ bàn với anh ta đi”.

Bên kia QQ, trong một căn hộ cho thuê, Mã Thụ Sinh hơi thất thần đứng trước máy tính. Hắn cho rằng mình và Vương Tử Minh sẽ không còn gặp nhau nữa, không ngờ Vương Tử Minh lại xuất hiện, thế giới này… đúng là rất nhỏ…

Gã gay trẻ cười ha ha quay lại nhìn hắn: “Anh thấy em giỏi không? Tìm được một người bạn lợi hại như vậy”>

“Ờ, em giỏi lắm”. Mã Thụ Sinh vuốt vai gã kia.

Mã Thụ Sinh đã lăn lộn trong giới gay nhiều năm, câu được Vương Tử Minh chính là thành tựu cao nhất của hắn. Vương Tử Minh đẹp trai, có địa vị, lại lắm tiền. Lúc đầu quả thật hắn hơi kiêu ngạo, nhưng sau khi cặp với nhau, trừ tính khí hơi công tử bột, lại có một ả bạn thân là Trương Kỳ thì Vương Tử Minh quả thực là hoàn mỹ không có khuyết điểm, bất kể là ra ngoài chơi hay là ở nhà, hắn đều là một đối tác cực kỳ tốt. Nếu không phải gia đình thúc giục hắn về nhà lấy vợ thì sống cùng với Vương Tử Minh cả đời cũng không phải chuyện không thể.

Vương Tử Minh từng sống ở nước ngoài, mang tư tưởng của người phương Tây, hai người thích nhau là xác định lâu dài. Nhưng Mã Thụ Sinh thì thực tế hơn nhiều, hai người đàn ông thì làm gì có tiền đồ? Chơi đủ rồi thì nghe lời bố mẹ lấy vợ đẻ con mới là thượng sách. Một đại thiếu gia như Vương Tử Minh không hiểu những khó khăn của thường dân nhưng hắn thì hiểu lắm, nhà họ Mã không thể không có người nối dõi tông đường, bố mẹ ở quê không thể không có người chăm sóc.

Chính vì đã nghĩ thấu đáo nên lúc về nhà lấy vợ hắn mới không hề do dự. Vợ hắn là người hắn đã chọn lựa kỹ, mồ côi mẹ từ nhỏ, sống cùng bố và mẹ kế, rất cần một gia đình, tính cách cũng ngoan ngoãn đơn thuần, không ngoài dự liệu thì sẽ là một nàng dâu tốt.

Không ngờ nàng dâu tốt này lại là chó sói đội lốt cừu non, từ khi phát hiện khuynh hướng giới tính của hắn đã bắt đầu đại náo làm cả nhà không được bình an. Bố mẹ hắn cắn răng dỗ dành cô ta, hầu hạ cô ta như công chúa nhưng vẫn không đổi lại được một chút thông cảm. Đâm đơn ly hôn thì cũng được, cô ta còn công khai chuyện hắn là gay khiến bố mẹ hắn ở quê không ngẩng được đầu lên. Hắn dứt khoát bế con rời khỏi đó để mặc cô ta làm loạn. Hắn không xuất hiện thì một mình cô ta cũng không ly hôn được, bây giờ cô ta lại không có công việc, chính là một ký sinh trùng cần có người nuôi, hắn không sợ cô ta không thỏa hiệp.

Sớm biết như thế thì chẳng thà đừng chia tay Vương Tử Minh, Vương Tử Minh là người có tiền, lại đẹp trai, bố mẹ có lẽ sẽ thích hắn… Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, hắn đã có Tiểu Mao, Vương Tử Minh cũng có niềm vui khác… Mặc dù nghĩ như vậy nhưng lúc nhìn thấy ảnh người bạn mới của Tiểu Mao trên mạng, hắn vẫn không nhịn được xúi giục Tiểu Mao hẹn gặp bọn họ…

Hai giờ sáng, Trịnh Đạc thức dậy đi vệ sinh. Còn chưa kéo khóa quần lên, anh ta đã nghe thấy một tiếng cười kỳ dị. Cho dù là người dày dạn từng trải, anh ta vẫn không kìm được rùng mình. Mở cửa nhà vệ sinh ra xem, phòng ngủ chính vẫn có ánh sáng, anh ta đi tới gần gõ cửa…

Nghe thấy Vương Tử Minh trong phòng nói: “Lần này phải chúc ngủ ngon thật rồi, có người kêu ca tớ ồn ào quá. Sau khi về tớ nhất định phải gặp khách hàng lâu năm đó của bạn mới được”.

“…”.

“Bạn nghĩ tớ là người thế nào? Chỉ cần là đàn ông là tớ thích à? Tớ chỉ xem xét giúp bạn thôi… Đúng rồi, bạn đừng mặc áo ngủ đó nữa, áo hoa lỗi mốt rồi. Bạn mở tủ quần áo ra tìm ở góc dưới bên trái xem, tớ có giấu một món quà đặc biệt ở đó”.

Không cần phải nói, chắc chắn là Vương Tử Minh đang tán gẫu với Trương Kỳ. Nếu Trịnh Đạc nhớ không lầm thì trước khi ngủ Vương Tử Minh có nói sẽ chat video với Trương Kỳ, nhưng đó là chuyện từ lúc mười rưỡi, hai người này có nhiều chuyện để nói quá.

Anh ta lại gõ cửa, Vương Tử Minh tắt máy tính, mở cửa, dựa vào khung cửa cười xấu xa: “Không ngủ được à?”.

Lúc này Trịnh Đạc mới nhìn rõ hắn mặc một chiếc quần chữ T da báo, khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa, trên mặt bôi mặt nạ dưỡng da…

Anh ta chớp chớp mắt, xoay người: “Chúc ngủ ngon!”, nhưng suýt nữa đi nhầm phòng.

“Này, đso là phòng Lâm Gia Mộc mà!”. Giọng Vương Tử Minh vang lên rõ ràng trong đêm tối.

Không biết Lâm Gia Mộc cũng dậy từ khi nào, cô mở cửa nói: “Anh ấy muốn đi vào phòng tôi đấy, thì sao nào? Nửa đêm rồi đừng ra dọa người! Mau lột cái mặt nạ rẻ tiền ấy ra đi, nhăn nheo hết cả rồi!”.

Trịnh Đạc vẫn chưa hết choáng váng, bị Lâm Gia Mộc kéo thẳng vào phòng, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Lâm Gia Mộc cài cửa cẩn thận.

Không hiểu mình bị cuốn vào chuyện gì thế này? Trịnh Đạc bật đèn lên, Lâm Gia Mộc đi ngủ không chú ý đến “thời trang” cho lắm, chỉ mặc áo ba lỗ thuần cotton, quần ngủ cũ, cực kỳ thoải mái. Thấy anh ta đang nhìn mình, Lâm Gia Mộc lấy một chiếc áo ngủ khoác vào, buộc đai lưng: “Anh đừng nói chuyện với gã điên đó, anh càng nói hắn càng phấn chấn”.

Trịnh Đạc ngồi xuống chiếc ghế xoay trong phòng: “Rốt cuộc em và hắn có xích mích gì? Em nói rõ ràng với anh để anh khỏi sơ ý giẫm phải mìn”.

“Gã điên đó có bệnh!”.

Muốn nói đến xích mích giữa cô và Vương Tử Minh thì phải nói từ thời cấp ba. Lúc đó Vương Tử Minh chưa dễ coi như bây giờ, dáng người cũng không cao lắm, có điều cũng coi như là một gã đẹp trai tương đối nổi danh, không ít cô gái theo đuổi hắn nhưng Trương Kỳ và Lâm Gia Mộc đều ngăn cản hết. Lúc đó ba người bọn họ được coi là một tam giác sắt, quan hệ rất thân thiết. Trương Kỳ là một cô nàng háo sắc rất thích theo đuổi những gã trai đẹp, trong số này thích nhất là Vương Tử Minh. Lâm Gia Mộc là một con mọt sách mắt cao hơn đầu, các nam sinh trong trường học không có người nào lọt vào mắt xanh của cô, cô cũng là người học hành chăm chỉ nhất trong ba người. Sau đó lượng bài vở càng ngày càng nhiều, Lâm Gia Mộc cũng càng ngày càng khổ công học tập, không tham gia được hết các hoạt động cùng hai người kia, vì vậy Trương Kỳ và Vương Tử Minh đã bắt đầu hành động theo cặp…

“Lúc đó em cho rằng hai người đó yêu nhau, bởi vì tình cảm của hai người bọn họ rất tốt. Nhưng có một hôm Trương Kỳ khóc lóc nói với em là cậu ấy và Vương Tử Minh chia tay rồi, Vương Tử Minh nói với cậu ấy là hắn thích người khác hơn. Em tức điên lên, thống nhất chiến tuyển với Trương Kỳ và bắt đầu chiến tranh lạnh với Vương Tử Minh”.

Lúc đó học sinh rất đơn thuần, đâu có ai biết rằng nam sinh còn có thể thích nam sinh? Trong trường học đã có người đồn Vương Tử Minh đá Trương Kỳ gì đó, còn có người nói Trương Kỳ bắt cá hai tay, nói chung là đủ mọi loại tin đồn, Lâm Gia Mộc cũng không ít lần cãi nhau với người khác vì chuyện này.

“Khi ấy Vương Tử Minh tránh mặt em và Trương Kỳ, một mình độc lai độc vãng, người cũng gầy hơn rất nhiều. Có hôm hắn gọi điện thoại cho em bảo em đến chỗ hắn lấy đồ trả cho Trương Kỳ. Em vẫn bực mình với hắn nên cố ý đến muộn hơn một tiếng, không ngờ… lại nhìn thấy hắn nằm trên giường trong phòng ký túc, cả người đầy máu. Em sợ quá quên mất cả chuyện phải gọi người khác, vừa nâng vừa kéo vừa lôi hắn ra ngoài phòng, sau đó có người khác nhìn thấy nên mới đi tìm giáo viên, gọi 120 đưa hắn đến bệnh viện. Suýt nữa hắn khiến em trở thành nhân chứng nhìn thấy hắn tự sát”.

“Sau đó hắn thú thật à?”.

“Sau đó hắn được cứu, quay về thú nhận với Trương Kỳ rằng hắn chỉ rung động với nam sinh, chơi thân với Trương Kỳ bởi vì hắn cũng thích Trương Kỳ, nhưng sau một thời gian hắn phát hiện đó là thích chứ không phải là yêu. Sau khi bọn họ chia tay, hắn đã tra rất nhiều tài liệu, cho rằng mình mắc phải bệnh không chữa được, không biêt nên nói với ai, càng ngày càng buồn bã, cuối cùng lựa chọn tự sát. Hắn giải thích với em là không phải hắn cố ý gọi em đến nhặt xác cho hắn, nhừn em với hắn dã không thể giống như trước kia được nữa”.

“Thế vì sao Trương Kỳ vẫn thân với hắn đến tận bây giờ?”.

“Vì Trương Kỳ ngốc thôi”. Lâm Gia Mộc nói: “Trương Kỳ xưa nay thích không ít người, cũng từng có một vài bạn trai, thậm chí cũng đã bàn chuyện cưới xin, nhưng đời này cậu ấy chỉ yêu một mình Vương Tử Minh”.


“Vương Tử Minh cũng không phải không có tình cảm với cô ấy”.

“Có tình cảm thì thế nào? Hắn chỉ yêu đàn ông, vậy mà còn bám lấy Trương Kỳ không chịu buông ra. Chồng, tình nhân, bạn thân, trừ không thể lên giường còn lại hắn đều làm rất tốt. Có một điểm tựa vững như hắn, còn có siêu nhân nào có thể đi vào cuộc sống của Trương Kỳ? Cho dù có thể đi vào cuộc sống của Trương Kỳ thì ai có thể khoan dung cho một cái đuôi lớn như vậy? Chuyện thời cấp ba em có thể không hận hắn, nhưng bây giờ hắn làm như vậy, em thật sự không thể chịu được”.

“Hắn cũng không phải cố ý, anh thấy hắn…”.

“Cố ý hay không cố ý gì chứ? Hắn làm như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì hơn Mã Thụ Sinh”. Nói xong Lâm Gia Mộc kéo rèm cửa sổ ra, trời đã tờ mờ sáng: “Đi cùng em ra ngoài một chút?”.

Trịnh Đạc nhìn điện thoại Lâm Gia Mộc đặt trên đầu giường, hơn bốn giờ một chút, cũng đã đến giờ anh ta tập thể dục buổi sáng. “Đi thôi”.

Bọn họ hẹn gặp Tiểu Mao lúc bốn giờ chiều. Một giờ chiều Vương Tử Minh mới dậy, hắn nằm trên giường ăn bữa sáng kiêm bữa trưa do quán cơm đưa tới, lại chiếm phòng tắm tắm rửa hồi lâu, sau đó ở lỳ trong phòng chuẩn bị gần một tiếng mới đi ra, lúc này đã là ba giờ hai mươi phút.

Địa điểm bọn họ hẹn Tiểu Mao cách đây nửa tiếng lái xe, hơn nữa bọn họ là người nơi khác đến, không thuộc đường sá cho lắm nên phải đi sớm hơn một chút. Lâm Gia Mộc sợ không kịp nên đã sớm xuất phát, Vương Tử Minh ra khỏi phòng, nhìn thấy Trịnh Đạc lại nhíu mày: “Anh thế này thì tôi ra ngoài với anh sao được?”.

“Cái gì?”.

“Quần jean, may ô bên trong, sơ mi bên ngoài, đeo ba lô, mặc như vậy thì chuẩn men quá”. Vương Tử Minh ngửi ngửi: “Trên người anh có mùi gì thế?”.

Trịnh Đạc cũng ngửi ngửi, sáng sớm tập thể dục xong anh ta đã tắm rửa, thay quần áo, trên mặt chỉ bôi bọt cạo râu nhưng đã rửa sạch, có mùi gì cũng không còn nữa: “Không có mùi gì”.

“Trưa nay anh ăn cái gì?”.

“À, trưa nay tôi và Lâm Gia Mộc cùng ăn cơm rang”.

“Chính là mùi cơm rang!”. Vương Tử Minh phất phất tay vẻ chê bai: “Đi thay bộ quần áo này đi”.

“…”.

“Được rồi, tôi chọn quần áo giúp anh. Lần trước tôi gặp anh, anh có mặc thế này đâu?”. Hắn vừa nói vừa đi vào phòng Trịnh Đạc, mở tủ quần áo lục lọi. Sau một hồi tỏ vẻ chê bai, hắn chọn một chiếc quần kaki, một chiếc áo phông ngắn tay bó sát người, một chiếc áo khoác màu xanh bộ đội. Trịnh Đạc thay quần áo theo chỉ thị của hắn, Vương Tử Minh mới hài lòng gật đầu: “Đồng hồ và dây chuyền của anh đều không tồi, mua ở đâu vậy?”.

“Đồ hồ là kỷ niệm khi xuất ngũ, còn dây chuyền…”. Anh ta tháo xuống, kéo USB ra: “Lâm Gia Mộc chọn trên mạng”.

“Mắt thẩm mỹ của cô ta luôn rất khá”. Cuối cùng Vương Tử Minh cũng khen Lâm Gia Mộc được một câu: “Đi thôi, anh lái xe”.

Dứt lời hắn xách túi, lắc mông đi ra ngoài. Trịnh Đạc lắc đầu, cầm chìa khóa xe đi sau hắn ra cửa. Nếu nói khó chơi thì cả ba người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ này đều khó chơi cả, thật không biết làm sao bọn họ có thể chơi với nhau được.

Vì có thiết bị dẫn đường nên Trịnh Đạc lái xe tìm được khá thuận lợi. Có điều một câu nói của Vương Tử Minh lại suýt nữa khiến anh ta rẽ nhầm: “Anh và Lâm Gia Mộc còn dây dưa mãi làm gì? Anh đừng thấy người phụ nữ đó giả bộ mà lầm, cứ việc đề ra quất luôn, ngủ với nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm. Còn cứ chơi trò lập lờ thế này thì cô ta có thể chơi với anh đến năm 2030”.

“Chúng ta còn chưa quen đến mức đó”. Trịnh Đạc trả lời một câu.

“Ok. Thực ra tôi và Lâm Gia Mộc cũng không quen đến mức đó”. Vương Tử Minh hiển nhiên là đầy ẩn ý.

Tiểu Mao ngoài đời thực còn có vẻ trẻ hơn trong ảnh. Hắn để đầu lông nhím, mặc áo phông màu trắng có in hình đồ ăn, quần jean bó cạp trễ, thoạt nhìn trẻ trung lại dễ nuôi, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, trông không khác gì học sinh. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay trêu đùa cậu bé đang cúi đầu chơi trò chơi trên iPad. Cậu bé ngồi dựa vào lòng hắn, có vẻ cực kỳ quấn quýt hắn.

“Nó tên là gì? Đáng yêu quá!”. Vương Tử Minh cười hì hì hỏi.

“Nó tên là Mao Đậu”. Tiểu Mao xoa rối bù mái tóc cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng dời mắt khỏi chiếc iPad.

“Con khát nước”.

“Muốn uống gì?”.

“Sprite”.

“Được. Chúng ta uống trộm trước khi bố đến nhé”. Tiểu Mao kêu người phục vụ tới, gọi một chai Sprite rồi rót vào chiếc cốc nhỏ cho cậu bé uống.

“Sao không thấy bạn trai bạn?”.

“Anh ấy còn chưa đi làm về”. Tiểu Mao cười nói: “Đúng rồi, tôi tên là Mao Vũ Tân, còn bạn?”.

“Vương Tử Minh”. Vương Tử Minh lại chỉ Trịnh Đạc vẫn đóng vai lạnh lùng không nói một lời từ lúc vào quán ăn: “Anh ấy tên là Trịnh Đạc”.

“Hai bạn thật sự rất xứng đôi”. Vốn hắn xem ảnh còn tưởng ảnh đã photoshop, không ngờ Vương Tử Minh ngoài đời thật còn ưa nhìn hơn cả trong ảnh. Trịnh Đạc trong ảnh có vẻ lạnh lùng, ngoài đời thật thì có vẻ cơ bắp hơn nhưng không lạnh lùng cho lắm, chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện.

“Mọi người đều nói như vậy”. Vương Tử Minh dựa vào Trịnh Đạc, Trịnh Đạc đóng vai gay đang cố gắng giữ bí mật, nói nhỏ: “Đừng đùa nữa, mọi người đều đang nhìn kìa”.

“Bạn xem, anh ấy lúc nào cũng thế. Ở đây không phải thành phố A, không có ai nhận ra chúng ta, chúng ta chuyển tới đây chẳng phải để sống với nhau thoải mái hay sao?”.

“Vẫn phải chú ý một chút”. Trịnh Đạc nói rồi thoáng nhìn cậu bé: “Nó là con của bạn trai bạn à?”.

“Đúng vậy”.

“Hai bạn nuôi nó?”.

“Ờ”.

“Tôi cho rằng một trong những lợi ích của gay chính là có thể không cần nuôi con”. Nói xong lời này, Trịnh Đạc hoàn toàn không để ý đển vẻ mặt đông cứng của Tiểu Mao, tiếp tục đóng vai một bức tượng như trước.

“Anh nói gì thế?”. Vương Tử Minh đấm anh ta một cái: “Anh ấy vẫn thế đấy, bạn đừng để ý”.

Tiểu Mao cúi đầu nghịch ống hút: “Tôi biết, trong số các bạn tôi cũng có người nghĩ như vậy, có điều tôi hy vọng cả nhà ba người chúng tôi sẽ sống với nhau mãi”.

Điện thoại di động của hắn vang lên một tiếng, hắn thoáng nhìn điện thoại: “Ông xã tôi đi làm về rồi, khoảng hai mươi phút sau sẽ đến, bảo chúng ta gọi đồ ăn trước”.

“Cứ đợi anh ấy đến rồi gọi sau”.

“Tính anh ấy hay vội, đến là phải có ăn ngay, lúc đó mới gọi thì không kịp. Những món anh ấy thích ăn tôi đều biết cả, hai người cứ gọi trước đi”.

Quả nhiên đã mấy năm rồi mà tính tình Mã Thụ Sinh vẫn không hề thay đổi. Vương Tử Minh mỉm cười cầm lấy thực đơn, chọn bừa một vài món rồi đưa cho Trịnh Đạc. Trịnh Đạc lại gọi vài món rồi đưa cho Tiểu Mao, thấy hắn gọi rau trộn ba chỉ và thịt luộc, quả nhiên đều là món Mã Thụ Sinh thích ăn.

Khoảng mười mấy phút sau, đồ ăn được đưa lên đầy đủ, Mã Thụ Sinh đã lái chiếc xe Nissan của hồi môn của vợ hắn đi tới, tìm chỗ đậu xe rồi mới vào cửa. Khi hắn đến bên cạnh bàn, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc của Vương Tử Minh gần như có thể giành giải Oscar.

Mặt đối mặt với bạn trai cũ nên biểu hiện thế nào? Chỉ biết Vương Tử Minh thể hiện rất phù hợp, yên lặng không nói, cúi đầu ăn, vẻ mặt khó xử. Mã Thụ Sinh lại có vẻ rất tự nhiên, vừa chơi với con trai vừa trao đổi với Tiểu Mao.

“Tôi nghe nói anh là huấn luyện viên thể hình? Anh làm việc ở phòng tập nào?”.

Trịnh Đạc đặt tay trên lưng ghế phía sau Vương Tử Minh, thầm tỏ ý chiếm hữu: “Chúng tôi mới từ thành phố A chuyển tới đây, có hai phòng tập thể hình mời tôi, tôi còn đang suy nghĩ”.

“Anh đến phòng tập chúng tôi thường đến ấy, hôm qua tôi vừa thấy họ dán thông báo tuyển dụng. Điều kiện của phòng tập đó rất tốt, ông chủ trước là vận động viên, là người rất tốt”. Tiểu Mao nói.

“Có phải là phòng tập tên là Bác Huy không?”.

“Đúng rồi”.

“Ông chủ phòng tập đó từng mời tôi, nhưng ở đó nhiều gay quá”. Trịnh Đạc nhếch miệng: “Dù sao cũng không tốt lắm”.

“Nhiều gay quá cũng không có gì không tốt, em có thể đưa đón anh đi làm”. Vương Tử Minh nói nhỏ, giọng nói có vẻ ai oán. Thôi được, Trịnh Đạc nghĩ mình không nên hoài nghi khả năng diễn xuất của Vương Tử Minh, dù sao người ta cũng được đào tạo bài bản, lúc nào cũng có thể làm mình nổi da gà. Anh ta đổi một tư thế ngồi khác: “Không tốt lắm”.


“Cứ che giấu mãi không mệt à?”. Mã Thụ Sinh tỏ ý chỉ trích Trịnh Đạc.

Trịnh Đạc nhìn hắn một cái: “Tôi với anh không thân quen đến mức đó”.

“Đúng là không quen, tôi chỉ ngứa mắt cái thái độ này của anh. Gay thì đã làm sao? Không phải ngày nào anh cũng ngủ với đàn ông à?”. Mã Thụ Sinh hơi cao giọng, mọi người trong quán đồng loạt đưa mắt về phía bọn họ.

Trịnh Đạc ném đũa xuống đất: “Đi!”.

Anh ta đứng dậy, thô bạo kéo Vương Tử Minh lên, gần như là lôi hắn ra khỏi quán. Mao Đậu ngồi bên cạnh Mã Thụ Sinh không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ bật khóc.

Tiểu Mao bế nó lên dỗ dành, lại quay sang Mã Thụ Sinh: “Sao anh lại xen vào việc của người ta?”.

“Câm mồm!”, Mã Thụ Sinh quát. Tiểu Mao trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục dỗ dành đứa bé.

Vương Tử Minh vốn không phải một người chịu nhân nhượng cầu toàn như vậy, lúc nào gặp mấy gã gay kín dều lên tiếng khiêu khích châm chọc, Mã Thụ Sinh lần nào cũng phải khuyên hắn không được làm quan hệ trở nên căng thẳng. Nhưng bây giờ Vương Tử Minh thật sự đã thay đổi, bị Trịnh Đạc kéo đi như vậy mà không hề tỏ ra cáu giận. Mã Thụ Sinh cúi xuống, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trên chỗ ngồi của Vương Tử Minh. Hắn cầm điện thoại lên, ảnh nền là ảnh Vương Tử Minh và Trịnh Đạc, Vương Tử Minh nũng nịu dựa vào người Trịnh Đạc, Trịnh Đạc thì lạnh mặt không nhìn thẳng vào điện thoại.

Hắn thoáng nhìn Tiểu Mao còn đang dỗ con, cầm điện thoại của Vương Tử Minh nháy sang máy mình: “Người ta để quên điện thoại”. Nói xong hắn đứng dậy đuổi theo.

Trịnh Đạc đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn Vương Tử Minh ngồi xoa bóp cổ tay trên ghế lái phụ, đuôi mắt liếc thấy Mã Thụ Sinh từ quán ăn đi ra, lập tức quát to: “Chúng ta đến thành phố B chính là để làm lại từ đầu, nhưng mày cứ đong đưa khắp nơi như thế thì làm lại từ đầu thế nào được?”.

“Em không đong đưa gì hết! Chẳng qua chỉ là em muốn kết bạn với mấy người”.

“Bạn? Có mà bạn tình thì có!”.

“Anh không được nghĩ xấu như vậy, thấy em nói chuyện với đàn ông liền cho rằng em và người ta đã lên giường với nhau…”.

“Nghĩ xấu? Vậy mày nói xem có bao nhiêu thằng đàn ông từng leo lên giường mày rồi?”.

“Anh xem thường em như vậy thì vì sao còn cặp với em?”.

“Đúng, tao không nên cặp với mày!”. Trịnh Đạc nói xong xoay người đi luôn. Vương Tử Minh mở cửa xe đuổi theo.

“Không! Anh đừng đi! Em sai rồi, em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em… Anh đừng đi, xin anh đừng đi!”.

Cảnh tượng Mã Thụ Sinh nhìn thấy chính là hai người cãi nhau, Trịnh Đạc bỏ đi, Vương Tử Minh ở phía sau ra sức cầu xin. Hắn hơi khó xử ho một tiếng: “Tôi…”.

“Người trong thế giới của mày đến rồi đấy, mày còn bám lấy tao làm gì nữa?”. Trịnh Đạc hất mạnh Vương Tử Minh ra, sải bước đi thẳng.

Vương Tử Minh vào vai một người mất hết thể diện trước mặt bạn trai cũ, đứng tại chỗ không đuổi theo.

“À… Anh để quên điện thoại di động”.

Vương Tử Minh gật đầu, giơ tay lên lau nước mắt, nhận lấy điện thoại: “Cảm ơn!”.

“Anh… sao anh lại tìm một người như vậy?”. Mã Thụ Sinh đút một tay vào túi quần. Nói thật, Mã Thụ Sinh có ngoại hình không tồi, có thể khiến một người khó tính lại có đủ điều kiện như Vương Tử Minh muốn chung sống lâu dài thì điều kiện mọi mặt tương đối ưu tú, đặc biệt là giọng nói rát dễ nghe, âm sắc rất rõ nét.

“Anh ấy là chuẩn men, là huấn luyện viên thể hình của tôi. Chính tôi cứ bám lấy anh ấy, anh ấy mới chia tay vợ chưa cưới vì vấn đề kinh tế, tôi… tóm lại trước khi cặp với tôi thì anh ấy là đàn ông bình thường… Anh ấy rất tốt, anh đừng…”.

“Hắn cặp với anh là vì tiền à?”.

Vương Tử Minh lắc đầu: “Nếu anh ấy vì tiền thì đã tốt, dù sao thì tôi cũng không thiếu tiền”.

Mã Thụ Sinh cảm thấy trong lòng chua xót. Có thể làm cho Vương Tử Minh kiêu ngạo nói ra một câu như vậy, gã Trịnh Đạc này rốt cuộc phải hấp dẫn đến mức nào?

“Thôi, gặp lại sau nhé!”. Vương Tử Minh thoáng nhìn Mã Thụ Sinh rồi bước lên xe, lái xe đi. Mã Thụ Sinh đứng nhìn hắn lái xe đến bên cạnh Trịnh Đạc vẫn chưa hết giận đang ở bên kia đường cái và nói gì đó. Sau đó Trịnh Đạc mới lên xe, đó là một chiếc Cherokee to lớn. Loại xe hầm hố này chắc chắn cũng là sở thích của Trịnh Đạc. Mã Thụ Sinh chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ Vương Tử Minh như bây giờ.

Cho dù là vì nối dõi tông đường thì nuôi trẻ con vẫn rất vất vả. Lúc ở quê chủ yếu là ông bà nội và Đổng Giai Nghi nuôi con, hắn chỉ phụ trách chơi với con và chê bai. Bây giờ một mình hắn dẫn con đi, tuần đầu tiên hắn suýt nữa phát điên, may hắn kịp thời dụ dỗ được Tiểu Mao, một giáo viên ở trường mầm non của con trai, nhờ vậy cũng có thêm người trông con giúp hắn, nếu không chắc hắn chỉ còn nước đưa con về quê trả ông bà.

Nhưng cũng vì vậy nên hắn chỉ tốt với Tiểu Mao chứ không có tình cảm thật sự với cậu ta. Hôm nay nhìn thấy Vương Tử Minh, hắn mới hiểu trước đây mình đã bỏ lỡ những gì vì sự cố chấp của mình. Một giờ sáng nhân lúc người bên gối đang ngủ say, hắn lấy điện thoại di đông ra gửi một tin nhắn mang tính thăm dò: “Đã ngủ chưa?”.

Không tới một phút sau đã có tin nhắn trả lời: “Chưa”.

“Anh và hắn đã làm lành rồi chứ?”.

“Ờ, làm lành rồi”.

“Xin lỗi, lúc ở quán ăn tôi nói hơi quá lời”.

“Không phải lỗi của anh, anh không biết tình hình giữa tôi và anh ấy”.

“Ờ. Chúc ngủ ngon. Anh đi ngủ sớm một chút đi”.

Khoảng ba phút sau, điện thoại của Vương Tử Minh lại sáng lên: “Ngày mai gặp nhau nói chuyện một lát được không?”.

“Được”.

“Mười giờ ở McDonald?”.

“Ok. Ngày mai gặp lại. Chúc ngủ ngon!”.

“Chúc ngủ ngon!”.

Vương Tử Minh nhìn màn hình điện thoại của mình, cười nhạt một tiếng, bấm liên kết Trương Kỳ gửi tới.

“Đáng yêu không? Đáng yêu không? Đáng yêu không?”. Còn chưa xem xong, Trương Kỳ đã hỏi liên tiếp.

“Đáng yêu lắm”.

“Tôi muốn nuôi một con mèo, mèo đen, còn phải có mắt màu vàng, người ta nói là để trừ tà”.

“Vậy bạn nuôi mèo thì chẳng phải là tớ không thể đến nhà bạn nữa sao?”.

“Cái gì?”.

“Tớ là yêu nghiệt mà”.

Mặc dù độ nét của webcam không cao lắm nhưng vẻ mặt làm bộ nôn ọe của Trương Kỳ ở bên kia vẫn rất rõ ràng.

“Nói chuyện nghiêm túc đi. Bao giờ bạn về?”.

“Lần này người mua rất khó tính, khoảng một tuần nữa”.


“Lâu thế à? Vậy lúc nào rảnh tớ tới thăm bạn”.

“Không cần, anh trai tớ đang đến thành phố B công tác”.

“Anh ấy ở đó à?”.

“Ờ. Bạn đến thì chắc chắn anh ấy sẽ báo cáo cho bố tớ, lúc đó lại lằng nhằng”. Từ lúc Trương Kỳ được năm tuổi, bố của Vương Tử Minh đã bắt đầu gọi Trương Kỳ là con dâu, đáng tiếc con trai lại bóng nên không lấy được Trương Kỳ.

“Đúng là phiền phức”. Trương Kỳ làm vẻ mặt buồn tẻ: “Đúng rồi, bạn có gặp mối nào ở thành phố B không?”.

“Không, đàn ông ở đây vừa thô lỗ vừa kém cỏi, không đạt tiêu chuẩn của tớ”.

“Tôi cũng có mối rồi”.

“Thế à?”.

“Chính là gã công chức tuần nào cũng đến chỗ tớ cắt tóc mà tớ kể với bạn ấy”.

“Chẳng phải bạn nói hắn rất lầm lỳ, không có gì thú vị sao?”.

“Nhưng hắn cũng rất đẹp trai, hắn đã hẹn tớ ra ngoài chơi”.

“Thế thì tốt”.

“Bạn đừng trưng cái vẻ mặt như chó bị chủ vứt bỏ như thế. Bạn biết tớ sẽ không bỏ bạn mà”.

“Trương Kỳ… tớ yêu bạn, bạn có biết không?”.

“Biết chứ! Tớ cũng yêu bạn. Nào, thơm cái!”. Hai người “muah” một tiếng rất to: “Chúc tớ hẹn hò thuận lợi đi! Tớ đi ngủ để giữ gìn nhan sắc đây!”.

“Hẹn hò thuận lợi!”. Vương Tử Minh cười ha ha, tắt khung chat đi. Hắn ngồi đó như mất mát điều gì. Từ khi rất trẻ hắn đã chấp nhận việc mình là người đồng tính, mấy năm ở Mỹ càng giúp hắn nhận thức rõ điều này, nhưng hắn lại không thể nào né tránh được Trương Kỳ. Lâm Gia Mộc nói hắn đã cầm chân Trương Kỳ, nhưng hắn biết mình và Trương Kỳ cầm chân lẫn nhau, yêu một người đến mức một người ích kỷ như hắn cũng có thể chết vì người đó, nhưng lại không thể cùng giường chung gối với đối phương, điều này giống như một sự trừng phạt của ông trời vì hắn là gay mà vẫn sống quang minh chính đại, tự do tự tại, không sợ bất cứ thứ gì.

Cho nên… bây giờ đã đến lúc hắn phải buông tay ư? Hắn thở dài, gập máy tính xách tay lại.

Kịch bản lần này quả thật là đơn giản đến mức quá đáng đối với một người đã tốt nghiệp khoa Kịch nói Học viện âm nhạc Julia. Tình cờ gặp lại bạn trai cũ, phát hiện hai bên đều có mối quan hệ mới chẳng ra gì, tình cũ không rủ cũng tới, phát hiện đối phương đã kết hôn, hy vọng đối phương ly hôn và bồi thường một khoản lớn cho người phụ nữ đáng thương đó, đồng thời trả lại con cho cô ta…

Về cơ bản hệ số khó khăn là 0, chỉ cần lúc diễn đến đoạn tình cũ lại cháy đó hắn có thể nhịn được cảm giác buồn nôn, đúng vậy, tên Mã Thụ Sinh này khiến hắn buồn nôn, không phải vì lúc cặp với nhau Mã Thụ Sinh vẫn ra vẻ đạo mạo mà là vì sự ích kỷ, bạc bẽo và tự coi mình là trung tâm của hắn, cộng thêm những suy nghĩ nông cạn và những tham vọng vượt quá xa năng lực bản thân của hắn. Nếu trước giờ chưa có quan hệ gì với gã này thì còn đỡ, lúc này nghĩ đến việc mình từng muốn sống cả đời với gã này, cùng di cư rồi kết hôn, Vương Tử Minh lại muốn tự chọc mù hai mắt mình.

“Thế… bây giờ anh vẫn còn làm nghề cũ, chuyên giúp đám cường hào ác bá đó tỏ vẻ đẳng cấp à?”. Mã Thụ Sinh nói, tự cho là hài hước.

“Đúng vậy, bây giờ ở Trung Quốc chỉ có tiền của đám cường hào ác bá là dễ kiếm nhất”.

“Anh vẫn còn chiến tranh lạnh với bố mình à?”.

“Ông ấy vẫn còn muốn chiến tranh nóng cơ, nhưng tôi phớt lờ ông ấy”. Bây giờ bố của Vương Tử Minh đã hạ thấp kỳ vọng vào đứa con này rất nhiều, chỉ mong hắn tìm được một người, mà tốt nhất là Trương Kỳ, cũng đi thụ tinh nhân tạo kiếm một đứa con trai để mình có cháu bế. Ai bảo chị dâu của Vương Tử Minh lại sinh liền hai đứa con gái cơ chứ? Hơn nữa vì là đẻ mổ nên ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa mới sinh tiếp được. Nhưng Vương Tử Minh là ai? Lúc đầu ở Mỹ vì không chịu học luật mà vào học viện âm nhạc Julia nên hắn bị bố cắt tiền ăn học. Trước khi trở thành người mẫu hắn đã từng làm nhân viên phục vụ quán ăn, ngày ngày mang cơm thừa canh cặn về ăn cho qua ngày đoạn tháng chứ nhất định không chịu cúi đầu trước ông già mình, huống hồ là bây giờ.

Vương Tử Minh đưa tay lấy một miếng khoai tây, lại lộ ra vết tím bầm trên cổ tay. Ánh mắt Mã Thụ Sinh tối đi: “Hắn làm à?”.

“Anh ấy chỉ hơi mạnh tay một chút”.

“Anh cần gì phải khổ sở thế?”. Vương Tử Minh là người chưa bao giờ để mình phải ấm ức.

“Anh ấy là món nợ đời của tôi…”. Vương Tử Minh thở dài: “Còn anh? Đứa bé đó là con trai anh thật à?”.

“Là con của tôi và vợ trước”.

“Vậy nghĩa là anh đã kết hôn rồi ly hôn?”.

“Cũng chưa hẳn là ly hôn, cô ta đòi tiền…”.

“Đòi bao nhiêu?”.

“Ba trăm ngàn”.

“Bây giờ anh làm gì?”.

“Tôi và bạn chung vốn mở công ty máy tính, chủ yếu bán máy tính lắp ráp, linh kiện và sửa máy tính”.

“Bây giờ rất nhiều công ty làm công việc này, không làm đại lý cho các thương hiệu lớn thì khó kiếm tiền lắm”.

“Làm đại lý cần quá nhiều vốn, đành làm ăn nhỏ lẻ sống tạm vậy”./

Đúng lúc này một bóng đen xuất hiện bên cạnh hai người, đưa tay tóm cổ Vương Tử Minh kéo lên, cho hắn một cái bạt tai: “Đồ đê tiện!”.

Bây giờ Mã Thụ Sinh mới nhận ra người mới đến là Trịnh Đạc: “Này! Anh làm gì thế hả?”.

Trịnh Đạc không nói lời nào, buông Vương Tử Minh ra, xoay người lại cho Mã Thụ Sinh một đấm. Mã Thụ Sinh chưa kịp phản ứng lại đã bị một đấm của Trịnh Đạc đánh bay ra hơn nửa mét, một hồi lâu mới bò dậy được. Hắn lau máu me đầy mặt, muốn gắng gượng bò dậy thì thoáng nhìn thấy Trịnh Đạc đang kéo Vương Tử Minh ra ngoài, vẻ mặt như sắp sửa giết chết Vương Tử Minh đến nơi.

Vương Tử Minh là người có thể chuyển từ trạng thái vui mừng lăn lộn trên giường, thậm chí có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào sang trạng thái héo rũ, ngồi ngẩn người ra nhìn lên trần nhà chỉ trong năm giây.

Lâm Gia Mộc bôi thuốc vào tay Trịnh Đạc xong liền ngước mắt lên nhìn: “Lại thương gió tiếc mấy đấy à?”.

“Mệt”. Vương Tử Minh chỉ nói một tiếng.

“Đã bảo ông phải chịu khó ra ngoài vận động, không được tử thủ phòng tập mà không nghe, lại còn buông thả quá độ, bây giờ có hư nhược cũng là bình thường”. Lâm Gia Mộc luôn biết châm chọc người khác mà không bao giờ cần dùng đến những từ ngữ thô tục.

“Ngày trước Mã Thụ Sinh cặp với tôi cũng đã như thế này rồi à?”.

“Thì vẫn thế chứ có khác gì?”. Lâm Gia Mộc vỗ lưng Trịnh Đạc, ra hiệu anh ta có thể đứng lên: “Chỉ có ông mới coi hắn là bảo bối”.

“Ngày xưa tôi cũng nói với Trương Kỳ rằng tay thầy giáo của cô là một tên khốn”. Vương Tử Minh cũng bạt lại rất sắc bén.

“Tóm lại khi còn trẻ thì cả hai người đều là đồ ngốc, thế được chưa?”. Trịnh Đạc sốt ruột đưa ra kết luận.

Vương Tử Minh lập tức phấn chấn, phá lên cười ha hả. Lâm Gia Mộc phải véo một cái thật mạnh vào tay hắn mới làm cho hắn yên lặng trở lại.

“Nào, gọi điện thoại cho Tiểu Mao hỏi thăm một chút xem tay họ Mã thế nào rồi”.

“Ơ hay, kịch bản tiếp theo không phải là tôi bị gã Trịnh Đạc thô bạo hành hạ chà đạp các kiểu sao? Tôi làm gì còn có tinh thần gọi điện thoại cho Tiểu Mao chứ? Hay là cô muốn để Tiểu Mao nghe trực tiếp từ hiện trường?”. Ánh mắt Vương Tử Minh lượn lờ trên những khối cơ bắp trên người Trịnh Đạc: “Người anh em, tôi không ngại đâu, anh có làm thật tôi cũng không ngại”.

Trịnh Đạc quay mặt đi, ho một tiếng: “Tôi ra ngoài trông xe”.

Thấy gã cơ bắp Trịnh Đạc bị một câu của hắn đuổi chạy trối chết, Vương Tử Minh lại ôm gối lăn lộn trên giường.

Lâm Gia Mộc yên lặng khoanh tay trước ngực đứng bên cạnh xem hắn cười.

Đến lúc Vương Tử Minh đã cười đủ, vừa định cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu Mao thì điện thoại của hắn đổ chuông: “A lô”.

Vì vừa cưới quá nhiều nên giọng hắn lúc này khản đặc.

“Là tôi… Anh thế nào rồi?”.

“Anh bị thương có nặng không? Đến bệnh viện chưa?”. Hai người gần như đồng thời nói ra hai câu này, sau khi nói xong cả hai đều rơi vào yên lặng. Vương Tử Minh ra hiệu cho Lâm Gia Mộc giữ yên lặng, Lâm Gia Mộc gật đầu, lấy tai nghe bluetooth đeo lên cùng nghe.

“Tôi bị thương không nặng, nhưng anh… Hắn có làm gì anh không?…”.

“Anh ấy ít được học hành, tính tình tương đối thô bạo, nhưng tôi không việc gì”. Giọng Vương Tử Minh vẫn rất khàn, cho dù người nào nghe cũng biết là có chuyện.

“Anh chia tay hắn đi, đừng như vậy nữa”. Người đàn ông đó đấm một cái đã đánh hắn văng ra nửa mét, gãy mất hai cái răng, lung lay ba cái, gãy sóng mũi, đầu đập xuống đất đến chấn động não, không biết Vương Tử Minh còn thảm thế nào.

“Chính tôi đã đưa anh ấy vào con đường này, nếu tôi rời xa anh ấy thì anh ấy sẽ giết tôi mất”.

“Hắn nói như vậy à?”.

“Anh ấy không cần phải nói… Vừa rồi suýt nữa anh ấy giết tôi rồi…”.


“Anh trai và bố anh nói thế nào?”.

“Họ bỏ mặc tôi từ lâu rồi, huống chi là chuyện thế này”.

“Anh đến chỗ tôi, tôi với anh xa chạy cao bay”.

“Không, bây giờ anh có bạn trai rồi, còn có con trai nữa, tôi không thể ích kỷ như vậy được”.

“Tiểu Mao thực ra không phải là gì của tôi cả… Còn con trai tôi… nó có thể sống với chúng ta…”.

“Thụ Sinh, tôi không hợp với trẻ con, hơn nữa bố tôi cũng không đồng ý chuyện tôi sống với một đứa trẻ không phải con đẻ của mình… Nhà tôi… anh cũng biết đấy”.

Mã Thụ Sinh bên kia điện thoại yên lặng một lát. Vương Tử Minh đã nói rất rõ ràng, hắn cũng muốn sống cùng với Mã Thụ Sinh, nhưng giữa hai người có quá nhiều chướng ngại: “Anh cho tôi suy nghĩ một chút được chứ?”.

“Phải nhanh một chút, hơn nữa từ giờ không được dùng điện thoại liên lạc với tôi nữa, anh ấy mà biết thì hai chúng ta đều phải chết”.

“Được”.

Vương Tử Minh bỏ điện thoại xuống, cười lạnh lùng. Con trai? Nối dõi tông đường? Có những lúc từ bỏ và không từ bỏ chỉ là vì lợi ích có đủ nhiều hay không. Càng không cần phải nói đối với Mã Thụ Sinh thì sự từ bỏ của hắn không nhất định là từ bỏ thật sự vì đằng nào cũng là con mình.

Lâm Gia Mộc gật đầu: “Có cơ hội thì cài cái này vào điện thoại của Mã Thụ Sinh”.

“Cô không hack được à?”.

“Mã Thụ Sinh cũng có chút bản lãnh, hôm qua Trịnh Đạc hạc vào máy tính của hắn mà suýt nữa bị hắn phát hiện, phải dùng đến tronjan mới thoát thân được”.

“Ok, việc này tôi làm giúp cô”. Vương Tử Minh tung con chip trên tay: “Tôi thấy nghề này của cô rất thú vị, vui hơn nhiều so với công việc suốt ngày phải đối phó với lũ khốn lắm tiền của tôi”.

“Ông cũng là một trong những tên khốn lắm tiền đó”. Lâm Gia Mộc cười lạnh một tiếng rồi quay đi.

Trịnh Đạc đứng ngoài cửa cúi đầu chơi điện thoại, thấy cô đi ra, anh ta mới đi theo vào phòng khách, ngồi xuống sofa: “Chơi một ván Homefront nhé?”.

“Ok”.

Mã Thụ Sinh và bạn học Triệu Thiên Lượng mở một công ty máy tính nằm ở vị trí hơi xa xôi ở tầng trệt của một tòa nhà được xây từ hơn hai mươi năm trước, dựa lưng vào một trường đại học hạng ba không nổi tiếng, được cái việc làm ăn của bọn họ cũng tàm tạm, khách khứa tương đối nhiều.

Triệu Thiên Lượng tiễn một người khách ra về, thoáng nhìn Mã Thụ Sinh đang tính toán sổ sách bên quầy thu ngân. Mặt Mã Thụ Sinh thật sự có thể nói là vô cùng khó coi, mũi vừa đỏ vừa sưng, trán băng bó, môi không những bị dập mà còn sưng vù như hai chiếc lạp xưởng. Hắn không hỏi Mã Thụ Sinh vì sao bị thương, hắn biết rõ khuynh hướng giới tính của Mã Thụ Sinh, hai người bọn họ mở công ty máy tính không có mâu thuẫn với ai, Mã Thụ Sinh bị đánh như vậy mà không chịu báo cảnh sát, gần như chắc chắn là vì mấy chuyện vớ vẩn trong giới của hắn.

“Bị thương nặng như vậy sao không ở nhà nghỉ mấy ngày?”.

“Biết làm sao được, phải nuôi con mà”.

“Không phải con trai ông được Tiểu Mao chăm sóc rất tốt à?”.

“Tôi với nó cugnx không lâu dài được. Nó không phải người ở đây, mẹ nó vẫn giục nó về quê kiếm việc”.

“Ôi, những người trong thế giới của ông, có thể lâu dài với ai được chứ? Không phải tôi nói xằng chứ ông cứ về nhà dỗ dành Đổng Giai Nghi cho tốt thì hơn. Con có mẹ, bố mẹ ông cũng yên tâm, có vợ có con mới là thật, tất cả những thứ nhảm nhí đó đều là hư ảo hết”.

“Tôi và cô ta không sống với nhau được. Ông không biết Đổng Giai Nghi đanh đá thế nào đâu”.

“Thế là tốt lắm rồi. Mấy năm nay ông cũng có ngồi không đâu, ngoại tình với đàn ông hay ngoại tình với phụ nữ đều không thể trắng trợn như vậy được, người ta cũng là người mà”.

“Thôi, đừng nói nữa, khách hàng đến rồi”. Mã Thụ Sinh dứt khoát chuyển đề tài. Triệu Thiên Lượng quay lại quả nhiên nhìn thấy một khách hàng đi vào. Đây là một khách hàng nữ, nhìn khá trẻ nhưng chắc chắn không phải sinh viên, thoạt nhìn cũng không giống giáo viên. Cô ta nhìn thấy hai người bọn họ liền mỉm cười rồi lấy một chiếc máy tính xách tay từ trong túi ra.

“Ở đây có sửa máy tính không?”.

Cô ta vừa lấy máy tính ra, Triệu Thiên Lượng đã tỏ vẻ kinh ngạc. Hắn nhận chiếc máy tính, hỏi: “Alieware của Dell à?”.

“Đúng thế”.

“Cô nên đến trung tâm bảo hành của họ”.

“Tôi ở nơi khác đến, hiện đang ở khách sạn Marriott International cách đây không xa. Nhân viên chăm sóc khách hàng của Dell đọc địa chỉ cho tôi mấy lần mà vẫn không biết đi thế nào, đúng lúc đi qua công ty các anh nên vào đây luôn”.

“Ờ”. Triệu Thiên Lượng mở máy ra, lại nhìn bàn phím: “Cô đổ cái gì vào đây thế?”.

Lâm Gia Mộc cười xấu hổ: “Nước ngọt”.

“Bao lâu rồi?”.

“Chừng một tiếng”.

Triệu Thiên Lượng nhìn máy tính: “Cô có lật úp máy xuống không? Thấy vẻ mặt Lâm Gia Mộc vẫn ngỡ ngàng, hắn nói tiếp: “Tôi thử xem giúp cô. Hỏng hóc do người sử dụng thế này thì không nằm trong phạm vi bảo hành, cô có đến trung tâm bảo hành thì cũng thế thôi”.

“Vậy thì cảm ơn anh quá”.

Tại Trung Quốc cũng có khá nhiều máy Alienware của Dell, nhưng khi hỏng hóc đa số đều được sửa ở các trung tâm bảo hành nên Mã Thụ Sinh cũng ít khi được nhìn thấy loại máy này, vì vậy cũng ghé tới nhìn. Triệu Thiên Lượng mở tung khung máy, thấy bên trong có những chỗ đã dính lại với nhau: “Máy tính của cô bị dính nước thời gian quá lâu, đồ uống đã ngấm vào bo mạch chủ… Muốn sửa thì phải thay main mới, cô dùng chiếc máy này mấy năm rồi phải không?”.

“Ờ, tôi dùng năm, sáu năm rồi”. Mua ở cửa hàng máy tính cũ, năm sáu năm là cách nói của người bán hàng, còn thực tế thì ai biết là bao nhiêu năm.

“Cô mang đến trung tâm bảo hành xem đi, không có dăm ba ngàn tệ thì không sửa được đâu”.

“Dăm ba ngàn? Chẳng thà tôi mua một cái máy cấu hình mới nhất còn hơn. Cái máy này của tôi cũng không có gì, nhưng ảnh chụp với tài liệu trong máy thì rất quan trọng, có thể cứu được ổ cứng không?”.

“Tôi thử xem xem”. Triệu Thiên Lượng tháo ổ cứng laptop ra, loay hoay một hồi rồi sao dữ liệu sang ở cứng di động: “Cô nói trong này có thứ gì quan trọng? Tôi giúp cô chuyển sang USB?”.

“Tôi không mang USB, ổ cứng di động như của anh bao nhiêu tiền? Tôi mua”.

“Được rồi”. Triệu Thiên Lượng cười cười, lấy một ổ cứng di động mới ra, chép lại dữ liệu trong ổ cứng của laptop sang, lại cắm vào máy tính của mình: “Cô xem những thứ gì quan trọng”.

“Ờ”.

Mã Thụ Sinh nhìn theo, vừa nhìn đã giật bắn mình, trong ổ cứng có rất nhiều ảnh, đều là ảnh chụp chung của người phụ nữ trước mặt với một người đàn ông ngoại hình rất khỏe mạnh đẹp trai, có một số ảnh có nền là phòng tập gym, còn một số ảnh rõ ràng là chụp ở nhà. Người đàn ông này chính là gã Trịnh Đạc đã đánh hắn bị thương…

“Đây là bạn trai của cô à? Đẹp trai thế?”.

“Chồng chưa cưới của tôi trước đây. Tôi đến thành phố B chính là để tìm người này”,

“Cô tìm anh ta làm gì?”.

“Đòi tiền hắn!”. Lâm Gia Mộc tức giận nói: “Anh đừng thấy ngoại hình hắn manly như vậy, trên thực tế chỉ là một gã ăn bám đàn bà, lừa tiền của tôi còn làm hỏng danh tiếng của tôi ở thành phố A, không ngờ hắn lại chạy đến tận thành phố B…”.

Mã Thụ Sinh thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà người ta vẫn thường nói tới? Có điều ăn bám đàn bà thì…

“Tôi đã nhìn thấy người này”.

“Anh thấy ở đâu?”.

“Hình như hắn đã đến phỏng vấn xin việc ở trung tâm thể hình tôi thường đến”.

“Ờ, hắn cũng không có sở trường đặc biệt nào khác… Anh…”.

“Tôi họ Mã”.

“Anh Mã này, hắn nợ tôi mấy trăm ngàn đồng, nếu anh có thể giúp tôi tìm được hắn thì chắc chắn tôi sẽ hậu tạ”.

“Tiền chỉ là chuyện nhỏ. Tôi rất ghét loại đàn ông bắt nạt phụ nữ này”.

Lâm Gia Mộc lấy một tấm danh thiếp trong túi xách ra: “Đây là danh thiếp của tôi, anh hỏi thăm được cách thức liên lạc với hắn hoặc biết hắn ở đâu thì gọi điện thoại cho tôi”.

Mã Thụ Sinh quan sát Lâm Gia Mộc thoạt nhìn có vẻ gầy gò một lát: “Xin lỗi, tôi nói thẳng, hắn nhìn có vẻ còn to khỏe hơn trong ảnh, nếu cô tìm được hắn rồi bị bắt nạt thì làm thế nào?”.

Lâm Gia Mộc cười lạnh: “Tôi đã dám đến tìm hắn thì sẽ không để mình bị bắt nạt. Tôi cũng biết tiền là gần như không lấy lại được, thế nên vặn gãy một cánh tay hắn cũng được rồi”.

Lần này Trịnh Đạc đã đắc tội một người phụ nữ không nên đắc tội… Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Hắn và Vương Tử Minh còn có tương lai? Nhưng con trai thì làm thế nào? Vương Tử Minh đã nói không muốn sống với Mao Đậu… Ờ… Dù sao bố mẹ ở quê gọi đến nói Đổng Giai Nghi đã đi khỏi quê, chẳng biết đi đâu, chẳng thà đưa con về quê, sau đó lại xử lý Trịnh Đạc. Nghĩ đến những lời Vương Tử Minh đã nói với mình về việc cả hai cùng di cư ra nước ngoài kết hôn, hai người sống cùng nhau đàng hoàng, Mã Thụ Sinh bật cười, vì cưới quá tươi nên lại động đến vết thương, hắn lập tức đưa tay che mồm vì đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.