Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 43: Báo ứng


Đọc truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải – Chương 43: Báo ứng

‘Trích lời Gia Mộc: Tiền, tình, thù hận. Tất cả mọi vụ mưu sát đều có liên quan tới thứ ba này’.

Ánh sáng, tiếng kêu, tiếng cười, tiếng khóc, có người đến, có người đi, có người loay hoay làm gì đó trên đỉnh đầu bà ta, có người đóng cửa lại sầm một tiếng. Là ai ầm ĩ như vậy? Không biết là bà ta đang ngủ sao? Thời Quốc Phân vùng vẫy trong mơ rồi tỉnh lại, lại nhìn thấy một lão già gầy gò đang ngồi bên giường bà ta.

“Đinh Thọ…”.

“Suỵt…”. Đinh Thọ làm động tác giữ yên lặng, đứng dậy lấy ghế chẹn cửa: “Việc bà bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi”.

“Nói”.

“Là lão Tiêu làm. Hàng trên tay hắn, tám giờ tối nay sẽ được đưa ra”.

“Sau đó?”.

“Muốn giải quyết chuyện này thì một mình tôi không làm được”.

“Nếu ông cần tiền thì có thể đi tìm con trai tôi”. Thời Quốc Phân khàn khàn nói.

“Tôi muốn hỏi bà một chút, bà muốn tôi làm đến mức nào?”.

“Ý ông là gì?”.

“Lão Tiêu và Tiêu Vũ sẽ tiền trao cháo múc, bà muốn tôi làm đến mức nào?”. Đinh Thọ nhìn Thời Quốc Phân chằm chằm, không ai biết hai người này quen biết đã lâu, khi chồng Thời Quốc Phân còn nở mày nở mặt thì Đinh Thọ chính là tài xế của ông ta.

“…”, Thời Quốc Phân yên lặng.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy Tất Thành ở bên ngoài, nó bị ‘cho nghỉ’ rồi”.

“Ông nói cái gì?”.


Tiêu Vũ xúi giục Vương Hữu Tài khiến ông ta bắt đầu nghi ngờ Tất Thành, vì vậy ông ta cho Tất Thành nghỉ phép một thời gian”.

“Con tiện nhân kia!”.

“Mấy năm nay cô ta vẫn đang tìm tôi”. Khi đó người đánh Tiêu Vũ sảy thai chính là Đinh Thọ, người hạ lệnh là Thời Quốc Phân.

“Ông gọi Tất Thành vào đây”.

Đinh Thọ gật đầu, bỏ chiếc ghế chèn cửa ra, vẫy vẫy tay với Thời Tất Thành đang ngồi ngẩn người ở bên ngoài: “Thời chủ nhiệm tỉnh rồi”. Năm đó Thời Quốc Phân từng làm “chủ nhiệm”, bây giờ Đinh Thọ vẫn còn gọi bà ta như vậy.

“Ờ”, Thời Tất Thành mở cửa. Hắn vẫn biết mẹ mình tín nhiệm Đinh Thọ, rất nhiều chuyện hắn không biết nhưng Đinh Thọ đều biết. Hắn không có ấn tượng tốt với Đinh Thọ, nếu không phải Tiêu Vũ đã nắm được đuôi hắn, hắn bị đầy vào bước đường cùng thì hắn cũng sẽ không đi tìm Đinh Thọ. May mà Đinh Thọ có nguyên tắc đúng như ông ta nói, Đinh Thọ cũng sẽ không nói với mẹ hắn về phi vụ hắn úy thác.

Thời Quốc Phân bị thương không nhẹ, cánh tay bị nẹp cố định bằng nẹp thép, nửa bên mặt bị xây sát, trên người có vô số vết thương nhỏ. Thấy mẹ như thế này, Thời Tất Thành quay mặt đi không dám nhìn nữa.

“Tất Thành, con lại đây”. Thời Quốc Phân gọi con trai đến trước mặt mình: “Vương An Ni hay là Tiêu Vũ?”. Năm đó Tiêu Vũ nói với Thời Tất Thành chuyện cô ta có thai, Thời Quốc Phân cũng hỏi hắn như vậy.

“Mẹ… ý mẹ là…”.

“Tiêu Vũ đã nói rõ muốn mượn tay con giết Vương An Ni, còn nó ngồi ngư ông đắc lợi. Giết Vương An Ni đối với con trăm hại mà không một lợi, ngược lại, nếu như Tiêu Vũ chết…”. Vương Đông Quân còn nhỏ, Vương Hữu Tài lại bị đột quỵ. Hoàng Thúy Hoa từng bị ung thư, còn có thể sống mấy năm? Thời Tất Thành là chồng hợp pháp của Vương An Ni, chỉ cần tạm thời nhẫn nhịn thêm dăm mười năm, tất cả gia tài nhà họ Vương đều sẽ là của hắn.

“Thời chủ nhiệm, bà biết tôi mà. Chuyện giết người tôi sẽ không làm”. Đinh Thọ không ngu ngốc, bất kể là đi theo bố của Thời Tất Thành trước kia hay qua lại với Thời Quốc Phân bây giờ, ông ta vẫn chỉ quan tâm đến tiền, nhưng trên tay có mạng người lại là chuyện khác, Đinh Thọ không hề muốn làm cho bất kỳ ai đến nước này.

“Theo dõi Tiêu Vũ chặt chẽ, tôi cần biết thời gian và địa điểm”. Thời Quốc Phân trực tiếp hạ lệnh, Đinh Thọ vẫn không có phản ứng gì, Thời Quốc Phân nhìn ông ta một cái, cởi tấm Phật bài bằng ngọc bích vẫn đeo trên cổ xuống: “Đây là đặt cọc. Sau khi xong việc tôi sẽ đổi lại bằng năm trăm ngàn tiền cũ”.

Bây giờ bà ta không cử động được nên không có cách nào lấy tiền mặt ra, đành phải dùng Phật bài đề đặt cọc.

Đinh Thọ là người biết hàng. Tấm phật bài này của Thời Quốc Phân là đồ cổ, bây giờ muốn mua cũng không mua được, có thể nói là vật báu vô giá… Ông ta nhận lấy phật bài, cất vào túi rồi xoay người rời khỏi phòng.

Thấy ông ta đóng cửa lại, Thời Quốc Phân chửi một tiếng: “Đồ tiểu nhân chỉ biết đến lợi ích”. Tiểu nhân là chuyện tiểu nhân, nhưng mấy năm nay ông ta làm việc quả thật rất đáng tin, bà ta nói: “Tất Thành, con là người đàn ông trong nhà…”.


Thời Tất Thành gật đầu. Lần trước Tiêu Vũ cho hắn lọ protein thầu dầu độc, hắn vẫn còn giữ.

“Còn nhớ cuốn tiểu thuyết gián điệp mẹ đọc cho con nghe khi còn bé không?”.

Thời Tất Thành thoáng nhìn mẹ: “Mẹ, con biết rồi”.

“Làm việc sạch sẽ một chút”.

Tiêu Vũ ném một túi tiền tới trước mặt lão Tiêu, lão Tiêu đưa chiếc laptop trong túi máy tính và một chiếc USB cho cô ta.

“Ông không sao lại một bản đó chứ?”, Tiêu Vũ cười hỏi.

Lão Tiêu ngẩn ra một lát: “Không, tuyệt đối không”.

“Ông biết tôi có thể điều tra ra chứ?”. Video gốc có bị sao chép hay không, sao chép mấy lần, tất cả đều có thể phát hiện được.

“Cô và tôi đã hợp tác nhiều năm như vậy, có bao giờ cô thấy tôi làm trò đó chưa? Làm nghề này của chúng tôi cũng cần có chữ tín”.

Tiêu Vũ nhìn hắn chằm chằm. Lần này lão Tiêu không nói dối: “Con trai và trợ thủ của ông đâu?”.

“Hai đứa nó có việc không tới”.

“Ờ”, Tiêu Vũ gật đầu, cất USB vào trong túi xách, xách túi máy tính đi ra khỏi kho hàng, ngồi vào chiếc xe Porsche Cayenne của mình. Chiếc xe này là Vương Hữu Tài mua cho cô ta để đưa đón Vương Đông Quân, biển số xe là ngày sinh nhật cô ta, lần này cô ta lái xe ra ngoài là để đón Vương Đông Quân rừ lớp học Taekwondo về.

Tiêu Vũ lái xe ra đường, mở kênh âm nhạc của radio trên xe, hòa lẫn vào dòng xe cộ cuối giờ cao điểm của thành phố A. Đến ngã tư đèn đỏ thứ ba, đột nhiên một người xuất hiện trên ghế sau xe. Tiêu Vũ vừa định quay lại thì một bàn tay đeo găng tay da màu đen đẫ giữ cổ cô ta, một mũi kim tẩm chất độc bị đâm vào động mạch cổ. Người kia cầm laptop và USB, mở cửa sau, lách qua mấy chiếc xe đang chờ đèn xanh rồi biến mất ở môt bên đường cái.

Vốn các tài xế đang dừng xe còn không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, cùng lắm chỉ mắng tên kia xuống xe giữa đường. Nhưng sau khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, chiếc Cayenne không buồn dịch chuyển, các tài xế phía sau sốt ruột bấm còi nhưng chiếc Cayenne vẫn đứng yên. Một tài xế bước xuống, đi tới gõ cửa kính xe. Người trong xe vẫn không có phản ứng, kính xe phản quang khiến anh ta không thể nhìn vào trong, anh ta đành phải vòng lên phía trước, lại nhìn thấy một người phụ nữ nằm gục xuống tay lái, không hề nhúc nhích…


Tiêu Vũ đã chết. Nguyên nhân chết tạm thời không rõ. Cảnh sát Lưu cau mày đứng bên ngoài phòng pháp y, gọi điện thoại cho Trịnh Đạc. Trịnh Đạc bên kia điện thoại thở dài, anh ta cũng không ngờ vụ án tranh giành tài sản này lại kết thúc bằng một án mạng.

“Thời Tất Thành làm”.

“Phòng pháp y nói người gây án đeo găng tay không để lại bất cứ dấu vân tay nào, camera giám sát giao thông cũng chỉ ghi lại được một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo có mũ trùm đầu, những người chứng kiến không ai có thể mô tả được hình dạng hắn”. Cảnh sát Lưu biết là Thời Tất Thành làm, vấn đề là không có bằng chứng nên không thể làm gì được hắn: “Vừa rồi An Ni gọi điện thoại cho tôi, biệt thự của Vương Hữu Tài bị trộm đột nhập, phòng Tiêu Vũ bị lục tung lên”.

Trịnh Đạc hút một hơi thuốc: “Một tiếng sau anh sẽ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, người gửi là Tiêu Vũ”. Anh ta không bảo lão Tiêu sao lại đoạn video đó nhưng không có nghĩa là anh ta không sao lại. Sơ hở lớn nhất của Thời Tất Thành là hắn…

“Ý anh là…”.

“Anh Lưu, anh đã phá án, hơn nữa còn là một vụ án lớn chấn động cả nước”.

Người vợ trẻ của một tỉ phú bị giết hại. Sau vài tiếng, cảnh sát bắt con rể của tỉ phú, hơn nữa còn nói trong tay có bằng chứng. Vụ án này có thể coi là lắt léo, ly kỳ, giật gân, hầu như trong nháy mắt đã chiếm hết trang chủ các website lớn, các diễn đàn cũng có rất nhiều chủ đề thảo luận liên quan, có để các phiên bản như loạn luân, tranh chấp tài sản, gài bẫy ướt át. Lúc còn sống, Tiêu Vũ chỉ vẻn vẹn nổi danh ở thành phố A, còn bây giờ ảnh cô ta đã xuất hiện trên trang chủ các website, vô số người khen cô ta xinh đẹp, cũng có người mắng cô ta không có đạo đức.

Vương An Ni ngồi xem tin tức trên mạng tại phòng chờ sân bay, một nụ cười lạnh xuất hiện trên mặt. Cô ta không ngờ Tiêu Vũ lại có kết cục như vậy, càng không ngờ người hạ thủ là Thời Tất Thành. Cô ta cũng cho rằng Tiêu Vũ và Thời Tất Thành đấu đá với nhau thì người thua sẽ là Thời Tất Thành, nhưng lại không ngờ Tiêu Vũ luôn thích đùa bỡn lòng người lại bỏ qua mặt tàn nhẫn của lòng người.

Thời Tất Thành trong phòng giam vẫn không ngớt kêu oan, thậm chí còn gọi điện thoại nhờ Vương An Ni tìm luật sư. Vương An Ni đưa thẳng số của hắn vào danh sách đen, có điều trước khi Thời Tất Thành chết, Vương An Ni không ngại nói với hắn rằng tát cả những việc này đều do mình đạo diễn.

Hoàng Thúy Hoa đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn về phía con gái: “Bố con nhập viện rồi. Ông ấy muốn gặp mẹ con mình”.

“Mẹ đồng ý gặp ông ấy à?”.

“À”. Hoàng Thúy Hoa cười một tiếng: “Tiêu Vũ lấy ông ta là vì tiền, những người đó sẵn lòng đến với mẹ cũng là vì tiền, nói cho cùng người duy nhất hỏi han mẹ một vài câu mà không phải vì tiền cũng chỉ có ông ấy”.

Con người có quá nhiều tiền cũng phiền phức, nếu biết trước thì lúc đầu đã không liều mạng kiếm tiền như vậy, tỉ phú mà làm gì, chỉ cần khá giả là được, lúc này vẫn là hai vợ chồng già sống với nhau, Vương An Ni cũng có thể lấy được một người chồng tốt, cuộc sống yên bình chứ không phải đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn lo lắng bao nhiêu chuyện như bây giờ.

“Đi thôi”. Vương An Ni cất laptop, đứng dậy bước đi.

Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp nhưng bằng chứng gián tiếp lại rất vững chắc, Tiêu Vũ nắm được thóp của Thời Tất Thành, ép hắn giết vợ. Nhưng Thời Tất Thành lại không chịu giết vợ nên đành phải giết “mẹ vợ”. Mẹ vợ có linh cảm có thể mình sẽ bị giết nên trước khi bị giết đã gửi bằng chứng đến cho đội phó hình sự Lưu ở phòng cảnh sát thành phố. Sau khi công bố chân tướng vụ án còn kịch tính hơn phim này, một thời gian dài các trang mạng vẫn không ngừng đưa tin, mấy năm sau có người nhớ lại vẫn cảm thấy chưa hết rúng động.

Cũng nhờ vụ án này, cảnh sát Lưu bỏ được chữ phó đã theo mình mấy năm nay, trở thành đội trưởng Lưu, còn đội trưởng cũ thì được điều đến làm sếp cảnh sát một khu vực lớn của thành phố.

Sau lần thứ hai đột quỵ, Vương Hữu Tài nói chuyện cũng gặp khó khăn, bán thân bất toại. Hoàng Thúy Hoa đưa ông ta đến Hải Nam tĩnh dưỡng, ông ta cảm thấy lấy một bà vợ hai như Tiêu Vũ là có lỗi với vợ con nên giao hết tất cả việc làm ăn ở thành phố A và nơi khác cho Vương An Ni. Vương An Ni vốn giao hết cho người khác quản lý, nay được mẹ dạy bảo cũng nhanh chóng nắm bí quyết điều hành.


Trong việc quản lý, biết cách dùng người và giao việc cho người khác sẽ tốt hơn là tự tay làm rất nhiều. Hơn nữa lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Vương là đồ điện và xe hơi, bây giờ cửa hàng đồ điện bị ảnh hưởng rất nhiều hệ thống thương mại điện tử, cô ta dứt khoát bán luôn hai cửa hàng đồ điện cho một công ty Mỹ có ý định mở rộng kinh doanh ở đây, cửa hàng xe hơi 4S thì giao cho người có chuyên môn phụ trách, còn bất động sản và dịch vụ cho thuê thì đã có nguyên một hệ thống quản lý vận hành, không cần phải can thiệp gì nhiều. Hiện giờ cô ta không hợp tác với những người môi giới bất động sản nữa mà đưa thẳng lên sàn giao dịch.

Lâm Gia Mộc gặp lại cô ta tại salon làm đẹp của Trương Kỳ khoảng một năm sau đó. Thực ra cũng lạ, hai người này đều là khách quen của salon Trương Kỳ, nhưng lại chẳng mấy khi ngẫu nhiên gặp nhau ở đây.

“Cắt ngắn cho dễ chăm sóc”. Vương An Ni đến đây để cắt tóc.

Lâm Gia Mộc quay sang nhìn cô ta: “Sao cô lại cắt ngắn?”. Trước đây Vương An Ni rất yêu quý mái tóc dài của mình.

“Bụng to rồi”. Vương An Ni chỉ chỉ bụng mình: “Được bốn tháng rồi, cúi xuống rất vất vả”.

“Hả?”.

“Tôi đến Mỹ một chuyến, bố đứa bé mắt xanh tóc đen, có một phần tư huyết thống Trung Quốc, đội trưởng đội tennis, chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện, học viên xuất sắc của viện luật học Yale… Vì đứa nhỏ này, tôi đã phải bỏ ra hai mươi ngàn đô la Mỹ”. Đàn ông thì chắc chắn cô ta vẫn sẽ tìm kiếm, có điều còn phải xem duyên phận, còn sinh con thì lại là chuyện cấp bách, dù sao cô ta cũng đã hơn ba mươi tuổi, thụ tinh nhân tạo đúng là bớt được quá nhiều phiền phức.

Lâm Gia Mộc cười: “Đúng là tiện thật”.

“Đúng vậy, quá thuận tiện”.

“Vương Đông Quân thế nào?”.

“Bố mẹ tôi đã mang nó theo đến Hải Nam, nghe nói đã đi học ở một trường quốc tế tại đó, chờ lớn hơn một chút nữa sẽ ra nước ngoài du học”. Vương An Ni thờ ơ nói. Cho dù sau này nó lớn lên thì sao? Vẫn phải dựa vào bà chị gái này nuôi dưỡng, nếu ngoan ngoãn thì còn được cho một phần tài sản để tự mình lập nghiệp, còn nếu không ngoan… bố cô ta đã cho cô ta gần hết tài sản, còn lại chút ít trong tay chẳng đáng là bao, cho dù để lại hết cho Vương Đông Quân cũng không có vấn đề gì. Có là núi vàng núi bạc cũng vẫn sợ miệng ăn núi lở, chỉ là một thằng em hờ, lại có một bà mẹ chẳng ra gì, có thể có bao nhiêu bản lãnh chứ? Vương An Ni đột nhiên yên lặng một lát rồi quay lại nói với Lâm Gia Mộc: “Cảm ơn chị!”. Mặc dù chỉ riêng phí dịch vụ cô ta đã trả cho Lâm Gia Mộc một triệu, nhưng giao dịch công bằng không có nghĩa cô ta không cảm kích.

“Đó là chính cô đã tự cứu mình”, Lâm Gia Mộc cười nói.

Một bà lão xách làn đi qua salon, Trương Kỳ đẩy cửa ra, đưa một hộp cơm cho bà ta: “Này, cơm của bà”.

Bà lão chậm chạp đi tới, đưa bàn tay nhem nhuốc ra nhận hộp cơm, đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Vương An Ni và Lâm Gia Mộc trong thẩm mỹ viện rồi vừa hát vừa bước tiếp.

“Thời Quốc Phân…”. Lâm Gia Mộc hỏi Vương An Ni.

“Bà ta điên rồi, điều trị ở bệnh viện tâm thần số 2”. Vương An Ni nói: “Bà ta vốn đã tích lũy được chút ít, lại có tiền lương hưu, có thể ở đó vài chục năm cũng không vấn đề gì. Tôi đưa bà ta đến đó, lại dặn dò người ta chăm sóc tử tế. Dù sao bà ta cũng là mẹ chồng tôi”.

‘Lời tác giả: Tiền suy cho cùng là tốt hay là xấu? Phía sau sự giàu có rốt cuộc là nước mắt hay là nụ cười trên BMW? Tôi chỉ biết những người nhiều tiền lúc ngã cũng vẫn cứ đau, lúc bò dậy vẫn hy vọng có một bàn tay đưa ra kéo mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.