Đọc truyện Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải – Chương 17Quyển 2 –
Trích lời Gia Mộc: Có những lúc vũ lực là cần thiết.
***
“Cô với chồng cô là bạn học cùng đại học, đều học khoa nông nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô nhờ bố cô xin cho chồng cô vào viện nghiên cứu, cùng đơn vị với cô. Viện nghiên cứu này chủ yếu là nghiên cứu phát triển các giống lương thực tốt, kiểu như giống ngô số 3, lúa nước cao sản số 4 ấy. Sau đó ông ấy cảm thấy làm ở đó không kiếm được tiền nên kéo cô ra ngoài làm, hai người cùng mở công ty, xem như tay trắng dựng nghiệp, cuối cùng công ty cũng phát triển ổn định. Nhưng khi công ty phát triển rồi thì chuyện cũng bắt đầu đến. Ban đầu nhà bọn họ chỉ vay tiền cưới vợ xây nhà cho em chồng cô hay chưa bệnh cho bố mẹ chồng cô, nhưng thấy chồng cô thành đạt rồi, tất cả người nhà bên chồng cô đều kéo nhau ra đây. Em trai chồng cô mới tốt nghiệp tiểu học, chỉ biết lái máy cày, cũng được chồng cô sắp xếp cho làm tài xế. Nhưng mẹ chồng cô nói không có chuyện anh trai làm ông chủ, em trai đi lái xe được, bắt chồng cô phải cho em trai ông ấy làm phó giám đốc gì đó. Sau đó các kiểu họ hàng bên chồng cô cũng đến, giành hết hai phần ba vị trí trong công ty, rất nhiều nhân tài đã bị đẩy đi mất. Như thế cũng chưa đến nỗi, nhưng em chồng cô nhất định đòi thu tiền giao hàng, thì ra là để bớt xen, nhưng cô cứ cãi nhau với nó là mẹ chồng cô lại bảo vệ nó, đừng nói là đuổi việc mà đổi sang vị trí khác cũng không được. Lần này nó ôm thẳng hơn một triệu tiền hàng rồi biến mất, công ty của vợ chồng cô vốn đã làm ăn càng ngày càng khó khăn, bây giờ đúng là họa vô đơn chí…”
“Mẹ chồng cô… làm thế là không đúng…”
“Bà ấy là người nhà quê, tư tưởng cổ hủ hẹp hòi, bà ấy còn ghét cô vì cô sinh con gái, nói con gái là con người ta, nuôi chỉ tốn cơm tốn của, còn nói sau này tài sản đều phải cho con trai của em trai chồng cô. Bà ấy ăn của cô, uống của cô mà lại ghét cô, thế mà chồng cô còn một mực nghe lời mẹ mình, bắt cô phải hiếu thảo, nói trước đây em trai ông ấy thôi học về nhà làm ruộng nên ông ấy mới được học đại học, bố ông ấy cũng ốm đau và qua đời vì phải làm việc kiếm tiền nuôi ông ấy ăn học. Vì vậy ông ấy phải chăm sóc mẹ và em trai, ông ấy nợ người nhà mình, cô cũng nợ người nhà ông ấy… Đúng là lúc đầu mắt cô mù nên mới lấy một người như vậy”.
Triệu Chân Chân không nói gì nữa. Khi cô còn nhỏ, gia đình cô cũng như vậy. Họ hàng ở nông thôn đến nhà liên tục, lúc đến mang ít quà quê, lúc về túi lớn bao nhỏ, quần áo cô mặc hơi chất một chút là đã có họ hàng đến đóng gói mang đi, bố mẹ cô cũng không ít lần cãi nhau vì việc này: “Nhưng cũng không cần li hôn mà…”
“Cô li hôn không phải vì cô mà là vì con gái cô. Nếu không li hôn thì con gái cô còn không có cả tiền đi học trường cấp ba tư nhân. Nó học hành bình thường, không thi đỗ được trường cấp ba công lập, nếu lại học bừa một trường chất lượng kém nào đó như bà nội nó nói thì cả đời nó sẽ hỏng hết”.
Thấy bà không hề động vào cốc nước trước mặt, Triệu Chân Chân ngồi lặng chốc lát: “Cháu đi rót cho cô cốc nước nóng”.
“Không cần, Lâm Gia Mộc không có nhà…” Bà còn chưa nói xong thì chuông cửa đã vang lên. Triệu Chân Chân đứng dậy mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa đứng một nam giới trung niên xa lạ mặc âu phục.
“Giang Phân có đây không?”
“Giang Phân?” Triệu Chân Chân chưa nghĩ ra là ai thì người phụ nữ trung niên trong phòng đã đứng lên: “Vương An Sinh, anh đến đây làm gì?”
Triệu Chân Chân lui lại một bước, có vẻ người này chính là chồng của người ủy thác vừa rồi trò chuyện với mình một hồi lâu kia. Cô nhớ đến chức trách của mình, lại bước tới đón khách: “Vị tiên sinh này…”
Vương An Sinh không thèm nhìn cô mà đi thẳng đến chỗ Giang Phân: “Người ta nói với anh là em thuê thám tử tư nhưng anh không tin, không ngờ em lại làm như vậy thật”.
“Người ta? Người ta nào? Có phải là con em họ Tiểu Hoa của anh không? Người ta làm ô sin, nó cũng làm ô sin, vạy mà nó còn oai hơn cả chủ nhà. Con gái tôi uống nhiều sữa mà nó cũng ý kiến. Em họ? Mấy tầm đại bác không tới mà còn không biết xấu hổ nhận họ hàng!” Giang Phân nói lạnh lùng: “Anh làm thế nào tìm được tôi?”
“Anh biết em coi thường anh, ngay từ đầu em đã coi anh là thằng nhà quê, em ghét mẹ anh, ghét em trai em gái anh, đến cả ô sin em cũng ghét luôn. Em có bao giờ chịu nghĩ không, nếu em không lấy anh thì bây giờ em có thể làm bà chủ được không?”
“Hừ! Còn dám nói mà không biết xấu hổ! Nếu không có tôi thì anh đã phải về quê làm ruộng rồi, ờ, biết đâu cũng có thể lên đến trưởng thôn!” Giang Phân nói thẳng không hề kiêng kị: “Anh còn chưa nói anh làm thế nào tìm được tôi đấy”.
Vương An Sinh cũng đuối lí, bị vợ nói thế cũng không dám phản bác gì, bị hỏi làm sao tìm được đến đây cũng không trả lời được.
Triệu Chân Chân vẫn đang cầm điện thoại di động của Giang Phân, cô cúi xuống xem: “Điện thoại của cô có chức năng định vị”.
“Giỏi lắm, biết định vị điện thoại rồi, anh cũng không còn là thằng nhà quê nữa”. Giang Phân nói lạnh lùng.
“Em có thể đừng nói khó nghe như vậy hay không? Anh hỏi em một câu, em có buông tha cho em trai anh hay không?”
“Bây giờ là tôi yêu cầu em trai anh buông tha cho tôi! Đám họ hàng khác cần tiền, nhưng nó lại cần mạng tôi. Trước anh đã nói thế nào? Nói nó chỉ đứng tên phó tổng giám đốc cho oai, không phải làm việc gì, bây giờ thì thế nào? Tiền hàng mà anh cũng dám để nó đi thu, lần trước nó ăn cắp hai trăm ngàn, anh lén bỏ quỹ đen ra bù vào. Nó lằng nhằng với con lễ tân công ty, chồng người ta đến gây sự không cho công ty làm ăn, đòi đánh gãy chân nó, anh cũng bỏ tiền ra giải quyết. Lần này nó ôm hơn một triệu rồi biến mất, không biết ông chủ này sẽ lấy cái gì để bù vào đây?”
“Anh…” Vương An Sinh nhất thời nghẹn lời: “Giang Phân, trước đây em không thế này…”
“Đúng vậy, tôi vốn không phải thế này. Anh không có tiền ăn cơm, tôi nhét tiền vào ví anh. Anh vất vả lập nghiệp, tôi ăn mì tôm, ăn màn thầu, thắt lưng buộc bụng chịu khổ cùng anh, nói chuyện chưa bao giờ dám làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Kết quả thì thế nào? Người nhà anh đến, anh đã bao giờ coi tôi và con gái anh ra gì chưa? Bọn họ mới là người nhà anh, còn tôi và con gái chẳng là cái quái gì hết!”
“Giang Phân… Mẹ anh… Bà ấy cũng vất vả… Bố anh nghiện rượu, tính tình cục cằn, nếu không có mẹ che chở…”
“Anh đừng kể lại lịch sử gia đình anh làm gì, tôi nghe chán rồi, cũng không còn cảm động nữa rồi. Tôi hỏi anh một câu, số tiền một triệu hai trăm lẻ ba ngàn sáu trăm đồng này anh làm thế nào? Nga ta còn đang chờ chúng ta chuyển khoản đấy, họ nói rồi, lần này nếu không trả tiền đúng hạn thì sau này sẽ không bán hàng cho chúng ta nữa!”
“Thế chấp… nhà…”
“Thế chấp? Nhà đã thế chấp vay tiền ngân hàng rồi… giờ anh định cầm cố để vay nặng lãi? Đúng là anh dám làm mọi chuyện vì em trai anh nhỉ! Tôi nói với anh, tôi có một nửa cái nhà đó đấy! Anh đừng hòng lấy đi để lấp cái động không đáy nhà anh!”
“Giang Phân! Em nói chuyện đàng hoàng một chút!”
“Vương An Sinh, tôi chưa báo công an là đã nể mặt anh lắm rồi!” Giang Phân nói lạnh lùng.
“Cô chú… Cô chú bớt giận, ngồi xuống nói chuyện, lát nữa bà chủ cháu sẽ về ngay”.
“Giang Phân… Mẹ cũng ốm rồi!”
“Mẹ anh ốm thì anh đi chăm sóc đi, anh đến đây cãi nhau với tôi làm gì? Tôi cũng chỉ là một đứa ăn hại bất hiếu không biết đẻ con trai thôi mà. Mẹ anh nói hay lắm, con trai bà ấy bây giờ là ông chủ, ở nhà to, đi xe đẹp, đuổi tôi ra khỏi nhà rồi lấy gái hai mươi là chuyện phút mốt!”
“Giang Phân, mẹ anh già rồi, bà nói gì em cũng…”
“Tôi cũng làm sao? Tôi nói rõ với anh nhé, lần này lấy lại được tiền hàng rồi tôi với anh sẽ li hôn! Anh đi mà tìm gái hai mươi của anh, tôi sống với con gái tôi! Thời buổi này sợ gì không sống nổi chứ!”
“Em đừng suốt ngày lôi chuyện li hôn ra đe dọa anh…”
“Tôi đe dọa à? Ha ha, anh cứ cho là tôi đe dọa đi!” Giang Phân ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, hoàn toàn không còn vẻ buồn rầu ủ rũ vừa rồi.
Vương An Sinh thì đứng ngồi không yên: “Những người em thuê này là ai? Đừng có làm gì hại em trai anh!” Kì thực trong lòng hắn cũng không hề quá sốt ruột, dù sao thì Giang Phân cũng chưa báo công an. Phải biết đây là em trai hắn lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản, giá trị tài sản hơn một triệu, cho dù có trả lại hết số tiền này thì mức án thấp nhất cũng phải 5 năm. Bây giờ Giang Phân thuê thám tử tư tìm người, chứng tỏ bà vẫn còn nể tình họ hàng thân thích”.
“Hơ hơ, tôi đã nói với bọn họ rồi, chỉ cần nó còn thở được để nói tiền ở đâu, những chuyện khác tôi mặc kệ”. Giang Phân nói.
Triệu Chân Chân đứng bên cạnh nghĩ, hai người này trước đây cũng lấy nhau vì yêu nhau sao? Tại sao đến bây giờ lại không muốn nhìn nhau thêm một giây một phút? Bạn bè cô cũng khuyên cô không nên lấy trai quê, nhưng chính bố cô cũng là trai quê, trước giờ vẫn cực kì thương yêu cô, cũng rất quan tâm chăm sóc mẹ. Thỉnh thoảng mẹ dẫn cô về quê nội, ông bà nội và họ hàng đều rất quý mẹ con cô. Ở quê ăn cơm chia mâm nam nữ, nhưng mẹ cô vẫn ngồi mâm chính, co cũng được mọi người lì xì nhiều nhất.
Vì vậy có thể thấy trai quê cũng có dăm bảy loại, cô tin rằng Hạ Khánh Phong cũng là một người đàn ông tốt.
Hai người vẫn đang cãi nhau, chuông cửa lại reo vang. Lần này Triệu Chân Chân đã khôn hơn, cô gạt lỗ nhìn trên cửa ra, thấy bên ngoài là Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc, mỗi người giữ một tay một người khác, hình như không tiện mở cửa. Triệu Chân Chân vội mở cửa ra.
Ba người vừa đi vào nhà, người đàn ông mập mạp bị Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc kẹp hai bên đã kêu lên: “Anh ơi cáu em! Bọn chúng muốn đánh chết em! Đây là bắt cóc! Đây là giam giữ trái phép!”
Trịnh Đạc co chân đạp hắn ngã xuống đất: “A, mày cũng thuộc luật đấy chứ! Giam giữ trái phép, tao và Lâm Gia Mộc cùng lắm bị tạm giam mười lăm ngày. Còn mày lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản hơn một triệu, 5 năm là mức nhẹ nhất rồi!”
“Cái gì mà lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản? Tao lấy tiền của anh trai tao…”
“Vương Bình Sinh, mày câm mồm! Mày có lợi dụng quyền hạn chiếm đoạt tài sản hay không thì tao nói cũng không có giá trị gì, phải hỏi công an mới biết được!” Giang Phân nói lạnh lùng: “Gia Mộc, báo công an giúp tôi”.
“Anh!” Vương Bình Sinh lại gọi anh trai.
“Giang Phân, nể mặt anh, em nể mặt anh đi!” Vương An Sinh đứng ngăn giữa vợ và em trai. Hắn cũng rất tức giận thằng em trai không ra gì này, nhưng hắn cũng không nỡ để nó phải ngồi tù: “Bình Sinh, lần này chị dâu em tức giận thật rồi, nếu em không trả lại tiền thì anh cũng không ngăn được chị dâu em báo công an”.
“Anh, em không có tiền, em trả hết cho chủ nợ rồi…”
“Chủ nợ gì?”
“Hắn chơi bài bạc và cá độ bóng đá”. Lâm Gia Mộc nói: “Muốn có tiền gỡ nên đã vay nặng lãi”.
“Anh! Anh! Em không trả được tiền thì bọn chúng sẽ chặt một chân em, bọn chúng quá tàn nhẫn, em… em…”
Nghe thấy em trai mình đánh bạc và cá độ bóng đá, mặt Vương An Sinh hết trắng lại xanh, hắn vung tay cho em trai một bạt tai: “Anh đã nói với mày từ lâu rồi, không được đánh bạc nữa, bọn đó đều là dân xã hội đen cả, đánh bạc chỉ có thua chứ không có thắng!”
Giang Phân cười lạnh nói: “Thì ra anh đã biết trước là nó mê bài bạc”. Biết rõ em trai mình mê bài bạc mà còn để nó đi thu tiền hàng, nếu không phải chồng bà chiều em quá đáng thì là có ẩn tình khác.
“Hắn tổng cộng vay nặng lãi hai trăm ngàn, lãi mẹ đẻ lãi con biến thành năm trăm ngàn. Hắn tham ô tiền hàng trả hết năm trăm ngàn, đêm hôm qua lại thua thêm năm trăm ngàn… Cộng thêm tiền hắn tiêu xài, bây giờ trong tay chỉ còn có hai trăm ngàn”. Trịnh Đạc lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong ba lô ra ném lên bàn: “Đây là số chúng tôi thu hồi lại được”.
“Số tiền còn lại anh định bù kiểu gì?” Giang Phân hỏi Vương An Sinh.
%%%%%%%%%%%%%
Thực ra khi đọc truyện này, cảm giác đầu tiên của mình là nó giống một quyển gọi là “phóng sự điều tra” hay loạt bài phóng sự gì đó hay được bán ở bến tàu bến xe với những tiêu đề kêu như chuông. Cảm giác thứ hai là nghĩ đến một mục siêu ảo và siêu chuối trên Việt Nam tàu nhanh là mục Tâm sự. Vì vậy mình tưởng tượng đến cảnh tác giả ngồi đọc mục tâm sự rồi tưởng tượng nếu Gia Mộc gặp tình huống đó thì sẽ xử lí thế nào, tóm lại có thể nói truyện này không phải ngôn tình, như bạn nào đó đã nói, nó thực tế đến phát sợ, nhưng cũng tương đối có ích, mình nghĩ vậy.
Hiện tác giả đã viết gần hết quyển 14, và có thể còn viết tiếp. Truyện rất dài.
Tối nay sẽ rải trước 4 chương, ngày mai sẽ tiếp tục rải chỗ còn lại.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!